(14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày 18 tháng 4 năm 2024, phim điện ảnh《Vết sẹo》chính thức hơ khô thẻ tre.

Ngày 5 tháng 11 cùng năm, Trương Triết Hạn tổ chức concert mừng sinh nhật ba mươi ba tuổi của mình trên biển.

Tiểu Vũ, Trương Tô tất cả có mặt, ngay cả Lâm Thanh chuẩn bị thi cao đẳng cũng đặc biệt xin nghỉ để tới tham gia.

Ba người đều biết một năm này có ý nghĩa rất quan trọng với Trương Triết Hạn.

Lâm Thanh đoán hai người Trương Triết Hạn và Cung Tuấn không dễ dàng gì đã gương vỡ lại lành rồi.

Gần một năm nay, Tiểu Vũ và Trương Tô đã nghe không ít ác ý xung quanh cái tên "Trương Triết Hạn" rồi.

Nhìn thấy Lâm Thanh, Trương Triết Hạn đưa trà sữa chuẩn bị trước cho nó: "Thi nghệ khảo thế nào?"

"Biểu diễn đứng thứ bảy Thượng Hí ạ." Lâm Thanh hút mấy ngụm trà sữa, cao giọng khoe, "Thế nào? Con lợi hại lắm đúng không ~"

"Không tồi không tồi, không hổ là con ngoan của ta."

Lâm Thanh tham gia nghệ khảo ngành diễn xuất, không thể so được với người đã luyện tập lâu năm, giỏi lắm thì coi như nước đến chân mới nhảy, thi được thứ bảy Thượng Hí đã là thành tích rất tốt rồi.

"Hôm nay ba con không đến ạ?"

Tiểu Vũ vừa định vặn nắp chai nước, nghe vậy khựng lại.

Trương Triết Hạn đáp rất thản nhiên: "Hôm nay em ấy có hoạt động ở Chiết Giang."

Tiểu Vũ nhấp nhổm.

Xưng hô kiểu kì dị gì vậy chứ.

"Nhóc không phải là tình địch của Cung Tuấn à? Sao bây giờ lại gọi cậu ta là ba!?"

Đây là một câu hỏi hay.

Thời điểm quay phim, đạo diễn Lý cũng từng vì chuyện này tức đên giơ chân.

"Sai rồi sai rồi! Cảm giác sai rồi! Tô Dịch! Cậu là tình địch của Sở Phong! Không phải con riêng của hắn! Chương Liễu là người cậu thầm mến! Không phải mẹ cậu!"

Đạo diễn Lý còn muốn nói thêm gì đó, thấy Lâm Thanh tủi thân cúi đầu, nháy mắt không thốt nên lời.

Lâm Thanh vẫn còn nhỏ, là một mầm non tốt, nghe Tiểu Trương nói gần đây nó mới quyết định thi diễn xuất......Đứa bé này bây giờ không nên mắng.

Hơn nữa loại cảm giác này cũng không phải một mình Tiểu Thanh thay đổi bất thường, chắc chắn hai kẻ làm "ba mẹ" cũng có trách nhiệm.

Sau đó gọi Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đến quạt cho một trận.

Chờ đạo diễn hết giận, Lâm Thanh mới chậm rãi lết đến bên cạnh Cung Tuấn với Trương Triết Hạn.

"Có giống chủ nhiệm lớp gọi phụ huynh không này."

Cung Tuấn khoanh tay: "Chủ nhiệm lớp chắc là dịu dàng hơn đạo diễn Lý một chút."

Trương Triết Hạn cuộn kịch bản gõ đầu Lâm Thanh: "Đừng cười nữa, buổi chiều Cung lão sư của nhóc không diễn, để cậu ấy giảng kịch bản cho nhóc đi."

Lâm Thanh tưởng tượng cảnh mình ở chung với ba mẹ, lại nghĩ đến dáng vẻ mẹ nhà mình muốn đánh mình vì đậu vui vẻ.

"Anh không hiểu."

Lâm Thanh nhìn Tiểu Vũ, lời nói thấm thía, nhịn không được lặp lại một lần: "Tiểu Vũ ca ca, anh không hiểu tình yêu."

Tiểu Vũ: ?

Tiểu Vũ thật ra rất có ý kiến với Cung Tuấn.

DÙ sao tình cảm mấy năm nay của Trương Triết Hạn đã không ít lần dao động vì tin tức gì đó của Cung Tuấn.

Bạn thân từ nhỏ lúc mới đầu biết Cung Tuấn sẽ diễn Sở Phong, còn nói cái gì mà "Thỏ không ăn cỏ gần hang", đến nửa năm sau mình vào đoàn, không chỉ thân thiết gọi "Cung lão sư", bây giờ còn có cả con luôn rồi!

Nhưng vì Trương Triết Hạn thích người ta, xuất phát từ tôn trọng bạn bè, Tiểu Vũ không dám nói.

Khi thấy sinh nhật năm nay của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn lại chỉ tặng hoa, Tiểu Vũ lại càng khó chịu.

Concert sinh nhật, Tiểu Vũ với Trương Tô ngồi cạnh nhau.

Bên cạnh Trương Tô có một ghế trống, Lâm Thanh ngồi góc trong cùng bên phải.

Tiểu Vũ nhìn chằm chằm ghế trống kia, lập tức lại không nhịn nổi: "Này, mày nói Trương Triết Hạn rốt cuộc coi trọng......"

Trương Tô vội vàng nhét chai nước vào miệng Tiểu Vũ, mạnh mẽ rót xuống.

"Mày bớt nói đi, đằng sau toàn là fans đấy."

Cung Tuấn kì thật muốn đến concert sinh nhật của Trương Triết Hạn hơn bất cứ ai.

Nhưng thời điểm bên phía Cung Tuấn kết thúc livestream thì concert của Trương Triết Hạn đã bắt đầu rồi.

Từ Hàng Châu đến Thượng Hải phải hơn một giờ, lại từ sân bay đến hiện trường concert của Trương lão sư ít nhất mất hai giờ nữa.

"Ông chủ, còn đi không?"

Trợ lí cảm thấy không quá cần thiết.

Cung Tuấn lại không hề do dự.

"Đi."

Khi Cung Tuấn được nhân viên công tác đưa đến cạnh sân khấu, Trương Triết Hạn đang ở trên đài đọc tin nhắn của fans.

"Chúng ta đọc lời nhắn ở phía dưới nhé." Nói xong Trương Triết Hạn ngồi xổm xuống.

Cung Tuấn thấy màn này, gấp đến nỗi túm tay nhân viên: "Này! Sao mọi người có thể để anh ấy ngồi xổm đọc giấy được!"

Nhân viên công tác không phản ứng kịp, cũng không hiểu đại minh tinh trước mặt nóng cái gì.

"Đầu gối anh ấy bị đau mà!"

Nhân viên công tác lập tức không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Tất cả những bày trí đó đều đã thương lượng với Trương Triết Hạn rồi, nếu chính anh cũng chưa dị nghị gì, cho dù hiện tại nhân viên biết chân anh bị thương cũng không thể tự chủ trương xông ra làm gì được.

Giây tiếp theo, nhân viên công tác liền thấy đại minh tinh này tự mình vọt lên sân khấu.

Nhân viên công tác: ?

Tiểu Vũ: Á đù!?

Lâm Thanh: Ba tui quá giỏi!

Cung Tuấn đeo khẩu trang, hạ thấp vành mũ, xông lên sân khấu xong việc đầu tiên là đỡ lấy cái bảng dán lời nhắn của fans che khuất mặt, sau đó vươn tay nâng Trương Triết Hạn đang ngồi xổm dưới đất lên.

Toàn bộ động tác mây trôi nước chảy sinh động lưu loát, ngay cả Trương Triết Hạn cũng suýt không phản ứng kịp.

"Cảm ơn nhân viên công tác của tôi."

Trương Triết Hạn nhìn bảng tin nhắn "đột nhiên cao lên" này, căn bản không kìm chế được khóe miệng cong lên của mình.

Nhưng trong lòng Cung Tuấn giờ phút này lại hốt hoảng không thôi.

Mặc dù Cung Tuấn canh chuẩn lúc đạo diễn cắt máy quay cận cảnh Trương Triết Hạn rồi mới xông lên sân khấu, nhưng dù có thế thì phía dưới cũng đang ngồi đến mấy trăm fans, bây giờ cũng đã có người tỉnh táo lại.

Cung Tuấn rất sợ mình thêm phiền cho Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn lại nghiêng đầu: "Cao quá rồi, hạ bảng xuống một chút đi."

Cung Tuấn mở to hai mắt.

Hạ bảng xuống không phải sẽ lộ mặt mình ra sao!

"Trương lão sư ơi, là em nè!" Cung Tuấn thấp giọng nhắc nhở.

Trương Triết Hạn nghe ra trong giọng nói này có một chút xíu nén giận, như là đang trách anh không nhận ra cậu.

"Nhanh lên, hạ thấp xuống chút."

Cung Tuấn coi như hiểu, Trương Triết Hạn đây là cố ý.

Dưới đài đã có fans nhịn không được tiếp lời Trương Triết Hạn.

Bình luận trên màn hình livestream cũng đồng loạt chạy "Công chúa đã lên tiếng! Còn không hạ thấp bảng xuống! Đừng để cổ họng của công chúa nhà chúng ta mệt!"

Ngay trong sự chờ mong của mọi người.

Khuôn mặt Cung Tuấn xuất hiện trên màn hình lớn.

Fans dưới đài ngơ ngác, nháy mắt tĩnh lặng.

Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả, Trương Triết Hạn mỉm cười đi đến cạnh Cung Tuấn, lấy tay che khuất khẩu hình.

Trước mắt bao người lặng lẽ nói với cậu.

— "Là em tự mình không quản mọi thứ chạy lên trước, hiện tại đừng trách anh cho em nở mày nở mặt nha."

Thẳng đến giờ khắc này, dưới đài mới bộc phát ra những tiếng hét chói tai, còn có người la tên Cung Tuấn.

Cung Tuấn nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của Trương Triết Hạn, cảm giác như mình đã rơi vào biển sao.

Trương Triết Hạn lúc này không quan tâm đến phòng livestream đã bị oanh tạc đến lag mạng, cũng không quan tâm phản ứng muộn màng của nhóm fans dưới đài.

Anh ở một nơi không ai nhìn thấy, lén lút ngoéo một ngón tay Cung Tuấn.

Sau đó bình tĩnh tiếp tục sinh nhật ba mươi ba tuổi của mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net