(13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tình cảm của Cung Tuân với Lâm Thanh tốt đẹp hẳn lên kể từ khi Lâm Thanh thua Cung Tuấn liên tục bảy ván Vương giả vinh diệu.

Nói ra đến Lâm Thanh cũng không dám tin.

Không phải trên mạng đồn nhau Cung Tuấn là cún cải thảo à!

"Gọi ba đi!"

Cung Tuấn hưng phấn gào lên, dọa Trương Triết Hạn bên cạnh giật mình.

"Dám cười anh đây là cún cải thảo! Nhanh, đã hứa rồi, gọi ba đi!"

Lâm Thanh chịu nhục: "Ba......"

"Ơi~ con trai ngoan!" Cung Tuấn thuận thế xoa xoa đầu Lâm Thanh ra vẻ quan tâm.

Trương Triết Hạn hiếm khi dời lực chú ý khỏi ván đấu địa chủ, rất ư là cạn lời: "Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi hả?"

Lâm Thanh từ bé đã gặp qua muôn hình vạn trạng người. Đừng thấy Cung Tuấn cả ngày hi hi ha ha, Lâm Thanh cảm giác được Cung Tuấn còn khó ở chung hơn Trương Triết Hạn nữa.

Trương Triết Hạn thích hay không thích ai đều sẽ thể hiện ra mặt.

Còn Cung Tuấn lại là kiểu bạn nghĩ hai người rất thân thiết, nhưng từ động tác né tránh tiếp xúc tứ chi của cậu là có thể nhìn ra được quan hệ giữa hai người ở trong lòng cậu thật ra vẫn còn ngăn cách.

Lâm Thanh nhìn phản ứng giữa Trương Triết Hạn và Cung Tuấn mấy phút thì đã đoán được, hai người này trước kia hẳn phải có một chân.

Nhưng thực tế, quan hệ giữa ba người không cẩu huyết như những lời bàn tán trên mạng.

Bởi vì Cung Tuấn rất hiểu Trương Triết Hạn.

Cái thích của Trương Triết Hạn với Lâm Thanh, nếu gọi là tình yêu giữa người yêu, không bằng gọi là từ ái của người mẹ đối với con cái trong ấn tượng truyền thống của mọi người.

Giục cậu uống nước, nói cậu đừng kén ăn, tối nhắc ngủ sớm, phải chú ý sức khỏe bản thân, còn thường thường tâm sự với cậu chủ đề nuôi dạy con kiểu như "Nếu có đứa con ruột của mình, anh nhất định sẽ......"

Mấy tháng ở cạnh Trương Triết Hạn, Lâm Thanh có thể thấy được con người anh rất tốt, bên cạnh kĩ năng diễn xuất giỏi thì cảm nhận lớn nhất là: Trương Triết Hạn thật sự rất muốn có một đứa con.

Cho nên không quá một tuần, ghen tuông của Cung Tuấn với Lâm Thanh đã biến mất không bóng dáng.

Bởi vì rất rõ ràng là Trương Triết Hạn chỉ coi Lâm Thanh như con trai mình.

Cái kiểu quan hệ bình thường ấy gần như là không thể thay đổi được.

Chỉ cần Lâm Thanh đừng động vào đậu vui vẻ của Trương Triết Hạn.

Thật ra Lâm Thanh không có khái niệm gì về việc Cung Tuấn và Trương Triết Hạn yêu đương.

Bởi vì cảm giác hai người không làm ra hành động gì quá thân mật trước mặt Lâm Thanh.

"Vậy là hai người bọn họ thật sự đang yêu đương hả?"

Tiểu Vũ không nghĩ tới sẽ có ngày mình bị người ta tóm lấy hỏi nhiều câu dư thừa đến thế.

Xem ra Cung Tuấn với Trương Triết Hạn bảo vệ đứa bé nhà bọn họ tốt quá rồi......

Vậy tại sao hai người đấy không thể bảo hộ tui!?

Ai mà không làm trẻ con được chứ!??

Tiểu Vũ cẩn thận suy nghĩ, phải bỏ bớt mấy thứ không thích hợp với trẻ em.

"Nói thế nào nhỉ, Trương Triết Hạn có thể đối diễn với Cung Tuấn cả đêm."

Lâm Thanh không hiểu.

Trương Triết Hạn cũng đối diễn với mình cả đêm mà!

"Cung Tuấn hơn nửa đêm có thể vì một câu của Trương Triết Hạn mà xuống bếp."

Lâm Thanh không hiểu.

Cung Tuấn cũng nấu ăn cho mình nữa mà!

Tiểu Vũ trầm mặc.

"Xem ra cậu đã hoàn mỹ gia nhập vào gia đình này rồi đấy."

Tiểu Vũ nghĩ rồi nghĩ.

"Nói thế này, Cung Tuấn thua hết đậu vui vẻ của Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn chẳng những không trách cậu ta, còn có thể cười hì hì khen cậu ta đáng yêu."

"Má!!!" Lâm Thanh phẫn nộ đập bàn.

"Yêu đến như vậy luôn ư!?"

Lâm Thanh thật lòng bất bình vì Trương Triết Hạn.

Cuối cùng tình cha con giữa Lâm Thanh và Cung Tuấn đơn phương tan vỡ.

Là khi Cung Tuấn đến rủ Lâm Thanh chơi Vương giả vinh diệu, Lâm Thanh không thèm phản ứng, còn bê di động đi tìm Trương Triết Hạn chơi đấu địa chủ.

Lâm Thanh năm nay học cấp ba.

Nhưng mỗi khi Cung Tuấn và Trương Triết Hạn hỏi nó tương lai có tính toán gì, Lâm Thanh đều né tránh không đáp.

"Thôi mà, hai người đừng thật sự coi mình như ba mẹ em, em sẽ có áp lực tâm lí đó!"

"Thì cũng không thể nói như vậy......"

Đang lúc Cung Tuấn muốn nói gì đó lại bị Trương Triết Hạn nhéo một cái, lập tức không dám tiếp tục nữa.

Từ trước khi Cung Tuấn vào đoàn, "mẹ" của Lâm Thanh đã đến tìm Trương Triết Hạn.

Bà nói nếu xét một cách nghiêm túc thì thật ra bà không thể tính là mẹ của Lâm Thanh.

Bà còn nói với Trương Triết Hạn, nếu anh không ghét bỏ đứa bé này, mong anh có thể giúp đỡ nó nhiều hơn.

Ban đầu Trương Triết Hạn cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ đạo diễn Lý muốn dùng người mới diễn vai "Tô Dịch".

Đạo diễn Lý nói: "Nếu không phải đứa trẻ chủ động bỏ "nhà" mình đi thì không thể diễn được Tô Dịch."

Trương Triết Hạn ngẩn ngơ.

Đến khi "mẹ" của Lâm Thanh nói với Trương Triết Hạn nghề nghiệp của mình.

"Tôi là viện trưởng cô nhi viện."

Lâm Thanh là đứa bé lớn lên trong cô nhi viện.

Nhưng nó chưa bao giờ tự ti vì thân phận cô nhi của mình.

Ngược lại, nó rất thỏa mãn với cuộc sống trong cô nhi viện, bởi vì các mẹ trong cô nhi viện đều rất tốt với nó.

Thậm chí khi có gia đình muốn nhận nuôi, Lâm Thanh còn sẽ cố ý giả vờ mình rất xấu tính hoặc là thể hiện ra cảm xúc không muốn được nhận nuôi.

Các mẹ đều bó tay với nó, hết lần này đến lần khác khuyên nhủ, nói với nó cô nhi viện vĩnh viễn là nhà con, nhưng có được một gia đình thật sự sẽ khác hẳn với ở mãi trong cô nhi viện.

Lần nào Lâm Thanh cũng hi hi ha ha cười cho qua chuyện, mãi cho đến khi nó mười tám tuổi.

Cô nhi đủ mười tám tuổi, theo lí nên rời cô nhi viện ra xã hội kiếm sống.

Lâm Thanh không muốn rời cô nhi viện, nhưng nó cũng biết cô nhi viện đã hết trách nhiệm nuôi dưỡng mình.

Lúc ấy đạo diễn Lý đi thăm cô nhi viện khắp các thành phố, chính là muốn tìm một đứa bé như vậy, một đứa bé sắp mười tám vẫn chưa được nhận nuôi.

Cuối cùng ông chọn Lâm Thanh.

Lâm Thanh vẫn luôn cho rằng, có thể gặp được Cung Tuấn và Trương Triết Hạn là một chuyện may mắn.

Lâm Thanh ấn tượng mãi lần mình quay cảnh "Thấy Chương Liễu tự sát", rất lâu không thể xuất diễn.

Chương Liễu tự sát, đối với Tô Dịch mà nói, không khác gì mất đi hi vọng.

Bởi vì Chương Liễu là người cho Tô Dịch tri thức, cuộc sống an ổn và cả một tình yêu thuần khiết.

Mà Chương Liễu chết đi trong sự kì thị đồng tính của xã hội, đập tan cuộc sống an bình của Tô Dịch, thậm chí không thể cho tình cảm nồng cháy của Tô Dịch có được một dấu chấm tròn hoàn mỹ.

Nói một cách cơ bản nhất, Chương Liễu ôm theo ý tưởng cứu Tô Dịch khỏi nước sôi lửa bỏng mà tự sát, nhưng lại trở thành phá hủy tất thảy những gì Tô Dịch quý trọng.

Nội dung bộ phim luôn khiến Lâm Thanh sụp đổ nghĩ đến tình cảnh chân thật trong cuộc đời mình.

Nhưng nó không cách nào chia sẻ áp lực của mình với Trương Triết Hạn và Cung Tuấn.

Lúc ấy Tưởng Triết Hạn lôi kéo Lâm Thanh diễn giải nguyên tắc phương diện chuyên nghiệp, có cả những chuyện thú vị anh gặp nhiều năm qua và những đạo lí tự mình trải nghiệm đúc kết ra.

Lâm Thanh hiểu được Trương Triết Hạn đang mở ra những vết thương của anh trước mặt nó, muốn từ đó đưa ra những câu chuyện có ích, khiến cho tiềm thức nó buông bỏ đề phòng, từng chút một mở lòng với anh.

Còn Cung Tuấn bê hai bát bún cá vào phòng Trương Triết Hạn, nói ăn gì đó đã, ăn xong rồi lại nói chuyện tiếp.

"Anh xin phép đạo diễn rồi, mai lái xe đưa nhóc đi dạo một vòng, coi như điều chỉnh trạng thái."

"Anh nữa anh nữa!" Trương Triết Hạn giơ tay lên, hai mắt sáng rực, bày ra dáng vẻ như đứa nhóc, "Anh cũng muốn điều chỉnh trạng thái."

Cung Tuấn luôn luôn dung túng Trương Triết Hạn: "Vậy anh cũng đi."

Cung Tuấn ngồi xuống trước mặt Lâm Thanh, muốn nó ngẩng lên một chút, ít nhất cũng phải thấy mặt cậu.

"Có chỗ nào muốn đi không?"

Lâm Thanh lập tức không gồng được nữa, nước mắt lã chã rơi.

Hai vị minh tinh đình đám giới giải trí, không lí gì đối tốt với nó như thế.

Nó ôm Cung Tuấn khóc lớn.

Một phần ảnh hưởng bởi cảm xúc của Tô Dịch.

Cung Tuấn vỗ nhẹ lên lưng Lâm Thanh, Trương Triết Hạn cũng không nói chuyện, trong không gian tĩnh lặng ấy, dung túng sự sụp đổ của Lâm Thanh.

Tối hôm ấy, Lâm Thanh ôm bát bún cá tâm sự với Cung Tuấn và Trương Triết Hạn thật nhiều.

Trương Triết Hạn đề nghị Lâm Thanh đi nghệ khảo, thi ngành diễn xuất.

Cung Tuấn nói cậu có thể hỗ trợ chi phí phát sinh.

"Ba."

Cung Tuấn lập tức không biết cậu có nên chiếm cái tiện nghi bất thình lình ập tới này không.

Gần như là vô thức mà thốt ra: "Ờ, con ngoan?"

Lâm Thanh khụt khịt mũi, vẻ mặt nghiêm túc.

"Con quyết định sẽ không tức giận với ba nữa."

Trương Triết Hạn không rõ hai người này giận dỗi nhau từ lúc nào.

Thật ra Cung Tuấn cũng không biết luôn.

"Được? Cảm ơn đã tha thứ."

Ngay sau đó Lâm Thanh lại nhìn vào mắt Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn giật mình.

"Khoan, từ từ đã, nếu nhóc dám gọi, anh lập tức ném nhóc ra ngoài đấy!"

Sau đó hốc mắt Lâm Thanh đỏ bừng.

Mắt thấy Lâm Thanh lại bắt đầu khóc, Trương Triết Hạn chỉ đành thỏa hiệp: "Chỉ một lần."

"Mẹ."

"Đủ rồi, câm miệng."

"Mẹ."

"......Vậy nhóc đừng có gọi thế trước mặt người ngoài."

"Vâng ạ!"

Cung Tuấn cho Lâm Thanh một ánh mắt khen ngợi: "Nhóc con giỏi lắm, còn biết giả vờ."

"Nói thêm câu nữa thì cả hai cùng cút cho anh."

"Cảm ơn anh."

Lâm Thanh dõng dạc.

Trương Triết Hạn sửng sốt một chút.

Sau đó vành tai lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà đỏ lên.

"Ăn bún cá xong rồi về phòng ngủ đi!"

Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn trộm cười, lại tức giận nện hai phát lên đùi cậu.

"Em về ngay đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net