(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn chỉ cần uống say là sẽ dễ dàng quên hết những việc đã xảy ra.

Cho nên ngày hôm sau khi tỉnh giấc, cả người Cung Tuấn đều trong trạng thái chếnh choáng.

Bởi vì Trương Triết Hạn đang ngủ trong lòng y.

Chính mình còn đem người ta ôm chặt vào lòng.

Trợ lý đứng ở bên giường, phỏng chừng là đến đối chiếu công việc, hiện tại cũng đang trợn to hai mắt, có vẻ choáng váng.

Trợ lý đi theo Cung Tuấn còn chưa được bao lâu, trước kia cũng chưa từng truy tinh, cho nên không rõ quá khứ giữa Cung Tuấn và Trương Triết Hạn. Chỉ biết ông chủ của mình và Trương Triết Hạn trước đây đã từng hợp tác trong một bộ phim truyền hình, từ đó về sau ông chủ trở thành fan hâm mộ của Trương lão sư.

Tại sao lại nói như vậy?

Bởi vì trong điện thoại di động của ông chủ, trên xe, tất cả các loại thiết bị có khả năng phát nhạc, trên cơ bản đều là các ca khúc của Trương lão sư.

Trợ lý mãi sau mới hoàn hồn liền giơ lên ngón tay cái, dùng khẩu hình miệng nói: "Ông chủ thiệt trâu bò nha."

Vào đoàn mới được một tuần đã đem thần tượng lên giường, đây là? Sự nghiệp tình yêu thu hoạch bội thu!

Nhưng trên thực tế, bản thân Cung Tuấn chỉ nhớ mình bị người ta rót cho không ít rượu, sau đó.. không có sau đó nữa.

Trương Triết Hạn như thế nào xuất hiện, như thế nào ở trong phòng mình, như thế nào nằm trong lòng mình, Cung Tuấn một chút cũng không nhớ ra.

Trợ lý nhìn thoáng qua ông chủ biểu tình còn mê mang hơn mình, lại nhìn thoáng qua Trương lão sư vẫn còn đang ngủ say trên giường, lần thứ hai cảm thán: "Ông chủ thiệt là trâu bò."

Trong trạng thái không ý thức được vậy mà có thể đem thần tượng của mình lừa gạt lên giường, đây là sự phát triển quỷ quái gì?

"Hay.. Hay là, tôi trước tiên ôm Triết Hạn về phòng anh ấy. Bằng không lúc người đại diện của anh ấy tới gọi ảnh, tìm không được người sẽ không tốt lắm."

Tuy rằng trợ lý rất muốn hỏi ông chủ nhà mình, cớ sao lại không đánh thức Trương lão sư, nhưng mà... quên đi, không quan trọng, ông chủ hẳn phải có suy nghĩ của riêng y.

Trương Triết Hạn ngủ rất say.

Cho dù là lúc Cung Tuấn ôm lên, Trương Triết Hạn cũng chỉ mơ mơ màng màng nhíu mày, chốc lát sau lại vùi đầu vào trong ngực Cung Tuấn ngủ thiếp đi.

Trợ lý nhìn một màn trước mắt này, không nói được trong lòng có cảm giác gì.

Chỉ cảm thấy động tác của ông chủ khi ôm Trương lão sư thật sự cẩn thận, thậm chí còn rất thuần thục và bình tĩnh.

Phòng khách sạn của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn cách nhau có hai bước chân, trợ lý đoán chắc hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Kết quả vừa đẩy cửa phòng ra ------

Hay lắm.

Trước mặt liền đâm phải người bạn thân thời thơ ấu của Trương lão sư.

Bốn người, sáu mắt nhìn nhau.

Trợ lý không hiểu mùi thuốc súng không lý giải được trong bầu không khí này là gì.

Chỉ hâm mộ rằng trong cái hoàn cảnh chết chóc này, Trương lão sư vẫn ngủ yên trong vòng tay của ông chủ được.

Sau khi ngây người một giây, Tiểu Vũ lập tức lấy thẻ phòng của Trương Triết Hạn quẹt lên, đồng thời để Cung Tuấn ôm người vào trước.

Nhưng nghiêm túc mà nói, giờ phút này Tiểu Vũ thật sự rất muốn lấy một cái kèn lớn đem người đánh thức, để cho Trương Triết Hạn tự nhìn lại chính mình.

Nhìn xem hiện tại chính mình đang co lại thành một đoàn, còn bị người ta ôm như công chúa vào trong lồng ngực.... còn cái gì là tiền đồ nữa không!

Trợ lý thấy sắc mặt của Tiểu Vũ ca không tốt lắm, lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng tiến đến bên cạnh người ta.

"Anh yên tâm, quần áo của ông chủ em không đổi, chứng tỏ tối qua hai người bọn họ không có....."

"Ngừng lại!"

Trợ lý: "?"

"À, không phải, ý tôi là, cảm ơn hai người đã hỗ trợ chiếu cố Triết Hạn, vất vả rồi."

"Không vất vả, không vất vả, đây là việc ông chủ nhà em nên làm.

Tiểu Vũ: "?"

Sau một tuần, Tiểu Vũ lại bước vào phòng khách sạn của Trương Triết Hạn, không biết vì cái gì... cảm thấy có chút chật chội.

"Những thứ này là cái gì?"

Trương Triết Hạn ăn được một nửa ngẩng đầu lên: "Bông tai Cung Tuấn tặng cho."

Tiểu Vũ nhìn Trương Triết Hạn sửng sốt một chút: "Cậu mặc quần áo của thương hiệu này từ khi nào vậy?"

"Thương hiệu nào?

"Hả? Cậu không biết hả?"

"Không biết, mấy ngày trước Cung Tuấn tặng."

Tiểu Vũ nhất thời nghẹn lời, đột nhiên nổi giận trong lòng.

Như thế nào lại là Cung Tuấn!

Con người không thể thắt cổ hai lần trên cùng một cái cây, ít nhất Trương Triết Hạn không nên.

Hiện tại trong lòng Tiểu Vũ chỉ hận không thể đem Trương Triết Hạn rèn sắt thành thép, nhịn không được mở miệng: "Không phải nói trong khoảng thời gian này phải kiểm soát chế độ ăn uống sao? Sao lại còn ăn đêm?"

"Không có, Cung Tuấn nói rằng nấu hơi nhiều rồi, nên đem chia cho tôi."

Tiểu Vũ: "....."

Tiểu Vũ cảm thấy không được.

Mình nhất định phải đi đánh Cung Tuấn một trận.

Trương Triết Hạn không hề giấu diếm hai người bạn thân thuở nhỏ của mình chuyện mình thích Cung Tuấn.

Cho nên chuyện Trương Triết Hạn tỏ tình bị cự tuyệt, sau đó phải đi du lịch một mình giải sầu, Tiểu Vũ cùng Trương Tô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Quen biết Trương Triết Hạn nhiều năm như vậy, Tiểu Vũ cảm thấy Cung Tuấn là người Trương Triết Hạn nghiêm túc thích nhất.

Mang thức ăn cho y, dạy y diễn xuất, lo lắng cho y mọi việc, kết quả lúc thổ lộ lại bị từ chối.

Trương Triết Hạn chỉ nhìn biểu tình trên mặt Tiểu Vũ, liền đem chuyện trong lòng hắn suy đoán ra được bảy tám phần.

"Trước đây tôi vẫn cho rằng Cung Tuán cự tuyệt tôi là bởi vì không thích tôi."

"Nhưng sau lần nhập đoàn làm việc này, tôi phát hiện thật ra không phải như vậy."

"Cậu ấy thích tôi."

Trương Triết Hạn ngữ khí chắc chắn, ánh mắt sáng lên.

Không biết là nhớ tới cái gì, Trương Triết Hạn đột nhiên bật cười.

"Tôi cũng thích cậu ấy."

Tiểu Vũ đang định nói gì đó, liền có nhân viên hậu trường đi tới thông báo cho Trương Triết Hạn chuẩn bị xuống lầu trang điểm.

"Đã trễ thế này còn phải quay sao?"

Trương Triết Hạn vừa thu dọn bún cá trên bàn, vừa tiếp lời.

"Cũng không tính vậy, chỉ là đạo diễn đang đợi một trận mưa, ông ấy nói gì mà khi nào trời mưa thì sẽ quay lúc ấy."

Tiểu Vũ tỏ vẻ không hiểu, mưa nhân tạo không tốt sao, vì sao lại phải tốn nhiều công sức như vậy.

Trương Triết Hạn ngay từ đầu cũng khó hiểu.

Trận mưa này chính là bối cảnh xuất hiện trong phim, cũng chỉ có hai ba giây. Mà cứ mỗi một ngày ngưng diễn, đối với cả đoàn làm phim mà nói, hao tổn kinh phí vận hành là rất lớn.

Nhưng đạo diễn Lý cố tình cho dừng lại cả một tuần.

Trong khoảng thời gian này ông trời cũng không phải chưa từng mưa, chỉ là đạo diễn Lý nhìn mưa rơi liên tục, nói: "Đây không phải là điều tôi muốn."

Trương Triết Hạn nghe đạo diễn Lý lẩm bẩm hồi lâu, liền cảm nhận được rõ ràng sự cố chấp của ông.

Thực ra chỉ cần cuối cùng có thể chờ được đến cái viên mãn mình muốn, quá trình gập ghềnh đều là chuyện đương nhiên. Bởi vì đó là điều kiện mà ông trời đã đưa ra cho chúng ta.

Đạo diễn Lý chờ mưa lớn suốt một tuần, phù hợp với tình tiết Sở Phong đến thăm Chương Liễu, sau khi biết được chuyện vợ mình đến tìm Chương Liễu.

Đây là cảnh ly biệt của Chương Liễu và Sở Phong.

Vì lý do này, diễn giải về nội dung và yêu cầu của đạo diễn đưa ra chi tiết hơn rất nhiều so với bình thường.

Đạo diễn tạm thời sửa đổi động tác của nam diễn viên, cho rằng Cung Tuấn không nên đứng khi biểu diễn mà nên trực tiếp ngồi trên giường đối diễn với Trương Triết Hạn.

Bởi vì giường thuộc không gian cá nhân cực kì riêng tư, Sở Phong hẳn là nên ngồi trên giường Chương Liễu nói chuyện với anh, mới càng có thể phản ánh rõ hơn thái độ không đề phòng của Chương Liễu đối với Sở Phong.

Cùng lúc đó, tâm trạng của Sở Phong rất phức tạp: Y yêu Chương Liễu, nhưng lại không thể không cúi đầu trước hiện thực.

Trong kịch bản, phân đoạn Sở Phong trách cứ Chương Liễu, về cơ bản chính là thể hiện sự tự ti của y.

Chương Liễu nhìn thì là một thư sinh văn nhược, nhưng so với y, anh yêu một cách thẳng thắn, yêu điên cuồng và yêu bất cần hơn rất nhiều.

Ngược lại, Sở Phong cảm nhận được tình yêu của chính mình thật rụt rè và đáng xấu hổ.

Cung Tuấn và Trương Triết Hạn cần phải diễn hết thảy những thay đổi tình cảm cực kì phong phú này trong khoảng thời gian rất ngắn.

Vốn là đạo diễn Lý đã chuẩn bị tâm lý phải quay đi quay lại hơn chục lần, nhưng không ngờ rằng cảm xúc của Cung Tuấn, so với đạo diễn, thậm chí so với Trương Triết Hạn tưởng tượng, đều thật sự rất thích hợp.

Khi xúc động, Sở Phong tuy rằng ngoài miệng nói những lời trách cứ Chương Liễu, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống trước mặt anh.

Trương Triết Hạn tiếp nhận được trù tính của Cung Tuấn, anh ra sức diễn vai Chương Liễu, thay đổi luôn phong cách diễn xuất, phá băng cảm giác vụn vỡ đến mức cực đại.

Đạo diễn vui vẻ đến mức nở hoa trước màn hình, hài lòng với diễn xuất của hai người, còn nói đùa: "Màn biểu diễn này cũng không phụ trời mưa mà tôi chờ đợi."

Trương Triết Hạn trì hoãn lại một chút mới thoát vai.

Đang trong lúc Trương Triết Hạn đứng dậy muốn đi, lại bị Cung Tuấn đưa tay vòng qua eo, ôm lấy.

Trương Triết Hạn đầu tiên sửng sốt, sau đó cũng thuận theo ý Cung Tuấn, tùy ý để mặc y ôm.

"Thoát vai thôi."

Trương Triết Hạn nhẹ giọng nói, còn vỗ nhẹ lưng Cung Tuấn như dỗ dành đứa nhỏ.

Cung Tuấn không đáp lời, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trương Triết Hạn không vội, cũng mặc kệ mấy nhân viên công tác lẻ tẻ đi ngang qua nhìn hai người với ánh mắt kinh ngạc.

"Buổi concert đầu tiên sau 20 năm không phải là cố tình không đi."

"Đó là bởi vì đã hỏi qua một số tiền bối. Họ nói rằng nếu em đến đó, thời điểm bộ phim được phát sóng trong tương lai có thể sẽ bị doanh tiêu hào lấy ra nói lung tung, điều này sẽ gây ảnh hưởng đến tương lai diễn xuất của anh."

"Mấy năm sau em vẫn luôn xem livestream, cũng muốn đi xem trực tiếp."

"Nhưng sợ anh nhìn thấy em lại không vui..."

Trương Triết Hạn im lặng lắng nghe, không nói gì, động tác vỗ nhẹ lưng Cung Tuấn vẫn tiếp tục không ngừng.

"Em từ chối lời tỏ tình, không phải cố ý, mà em cho rằng người anh thích chính là Ôn Diễn."

"Em xem cuộc phỏng vấn trước đó của anh, anh nói mỗi khi quay xong một bộ phim đều sẽ đi du lịch giải sầu, thuận tiện cho việc thoát vai."

"Vốn là em muốn chờ anh đi du lịch trở về, lại tìm đến anh tỏ tình."

"Nhưng sau đó, anh lại xóa liên lạc của em."

"Em đã đi hỏi người khác wechat của anh, người ta hỏi em đã xảy ra chuyện gì."

"Em không dám nói."

"Em đã cố gắng gửi cho anh một số video hài hước như trước đây, nhưng anh lại không để ý đến em."

Cung Tuấn không nhịn được nữa, lại ôm chặt Trương Triết Hạn thêm một chút.

"Trương Triết Hạn."

"Anh đây."

Cung Tuấn dừng một chút.

"Em thích anh."

"Hả? Em vừa mới nói cái gì? Nói nhỏ quá anh không nghe rõ."

Giọng điệu của Trương Triết Hạn khoa trương không chịu nổi, Cung Tuấn biết Trương Triết Hạn đang trêu chọc y.

Cung Tuấn cũng không tức giận, cằm để lên bụng Trương Triết Hạn, ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm.

"Em nói,"

"Em thích anh."

Chỉ thấy đôi mắt to của Trương Triết Hạn trong nháy mắt cong thành hai khe nhỏ.

"Nghe thấy rồi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net