(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ phim đang dần đến hồi kết thúc.

Cảnh giường chiếu của Sở Phong và Chương Liễu thật sự bị đạo diễn đẩy đến cuối cùng.

Lúc trước đạo diễn vẫn cảm thấy giữa hai người Trương Triết Hạn và Cung Tuấn, tuy rằng cũng có gọi lẫn nhau là "Trương lão sư" "Cung lão sư", nhưng vẫn thiếu chút lửa.

Gần đây đến xem, sự tình rốt cục cũng có chút hợp lý, lúc này mới ấn định ngày quay chụp cảnh giường chiếu.

Vừa đúng lúc phù hợp với kế hoạch gần nhất là quay phần cuối cho Lâm Thanh, đạo diễn liền vung tay cho Cung Tuấn cùng Trương Triết Hạn nghỉ ba ngày, gọi mỹ miều là: ấp ủ tình cảm cho cảnh giường chiếu.

Ba ngày này đối với hai người mà nói quả thực chính là kì nghỉ hiếm có, mặc dù hai ngày sau có thể bị thông báo phá thành mảnh nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể thoát khỏi cốt truyện kịch bản bị đè nén một thời gian ngắn.

Đoàn làm phim "Vết sẹo" có địa điểm ở vùng ngoại ô xa xôi, nhưng Trương Triết Hạn nói muốn đến rạp chiếu phim trong kỳ nghỉ.

Tiểu Vũ vốn dĩ không chịu để Trương Triết Hạn làm càng như vậy, nói an an ổn ổn ở lại đoàn phim so với đi ra ngoài chạy loạn ổn thỏa hơn nhiều.

Nhưng Trương Triết Hạn làm sao có thể nghe.

Sáng sớm hôm sau, Trương Triết Hạn ném lại điện thoại di động, nắm lấy Cung Tuấn vội vàng kéo đến trung tâm thành phố xem suất chiếu đầu tiên trong ngày.

"Nếu cảm thấy nhàm chán thì trong điện thoại em có đấu địa chủ, anh có thể giúp em càn quét bảng xếp hạng."

Trương Triết Hạn nhướng mày: "Được nha Cung lão sư, lúc trước còn nói anh chơi đấu địa chủ giống lão cán bộ, sao sau hai năm không gặp cũng tự mình chơi rồi?"

Cung Tuấn không lên tiếng, để im cho Trương Triết Hạn đưa tay tìm điện thoại trong túi áo của mình.

"Em xỏ lỗ tai khi nào thế?"

Cung Tuấn giật mình trước câu hỏi bất thình lình của Trương Triết Hạn.

"Nhưng anh chưa từng thấy em mang khuyên tai bao giờ?"

"Không có, là do lúc trước quay phim có yêu cầu tạo hình, sau đó stylist phát hiện em mang khuyên tai không đẹp nên thế là không có sau đó nữa."

Trương Triết Hạn nhéo nhéo vành tai Cung Tuấn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau phun ra một câu khô khốc "Như vậy à".

Rạp chiếu phim lúc tám giờ sáng có thể dùng từ quạnh quẽ để hình dung.

Khi Trương Triết Hạn ôm một phần bỏng ngô lớn vào chỗ ngồi, thì bên trong phòng chiếu, tính luôn cả hai người Tuấn Triết, mới lác đác có năm mống người.

"Ăn nhiều như vậy coi chừng nổi mụn đó."

Cung Tuấn kéo tay Trương Triết Hạn đi thẳng tới chỗ ngồi.

"Không quan trọng, hiện tại vui vẻ là quan trọng nhất!" Trương Triết Hạn không những thẳng thắn mà còn có chút kiêu ngạo, "Dù sao đạo diễn Lý cũng đã nói, cảnh giường chiếu sẽ quay đặc tả mặt em mà."

"Muốn mạng....."

Dù nói như thế, Cung Tuấn vẫn đặt đồ uống đã mua trên tay xuống bên cạnh cho Trương Triết Hạn.

Trong cả quá trình xem phim, Cung Tuấn chưa từng buông tay Trương Triết Hạn ra.

Trương Triết Hạn đem bỏng ngô từng miếng từng miếng bỏ vào miệng mình, kết hợp với coca, xem bộ phim đến mê mẩn.

Bộ phim gì đó Cung Tuấn không xem được bao nhiêu, trong đầu toàn là hình ảnh Trương Triết Hạn đề cập đến tai mình khi nãy.

Đúng vậy, Cung Tuấn đã nói dối.

Xỏ khuyên tai cùng quay phim thật sự không hề có bất kỳ một mối quan hệ nào.

Cung Tuấn trong hai năm qua, không chỉ xỏ khuyên tai, còn trong lúc bạn bè hẹn y ra ngoài chơi, liền hỏi: "Có muốn đi đánh golf không?"

Không chỉ bạn bè mà ngay cả bản thân Cung Tuấn cũng sửng sốt rất lâu.

"Cậu mê chơi golf từ khi nào vậy?"

Người bạn vẻ mặt khó hiểu.

"Cậu có ý kiến?" Cung Tuấn kiên trì tiếp lời.

"Cũng không phải," người bạn suy nghĩ trong chốc lát, "chính là cảm thấy có chút không hợp với cậu."

Không cần nói thẳng ra, ngay cả chính bản thân Cung Tuấn cũng cảm thấy không hợp.

Đó là lý do tại sao Cung Tuấn đã hoảng sợ tháo chiếc khuyên tai chỉ ngay trong vài phút sau khi y mang lên lần đầu tiên.

"Không thích hợp" là những từ duy nhất mà Cung Tuấn có thể bật ra khi nhìn thấy mình đeo khuyên trong gương.

Loại cảm giác bất hòa này trong lòng Cung Tuấn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng y vẫn cứ làm theo bản năng.

Đeo loại khuyên anh từng đeo qua, đọc quyển sách anh từng đọc qua, chơi trò chơi anh từng chơi qua..... với mong muốn có thể đến gần Trương Triết Hạn hơn thông qua cách này.

Nhưng mà cho dù có làm thế nào đi chăng nữa thì cũng giống như những gì người bạn vô tâm nói: không hợp.

Cho nên lúc Cung Tuấn tặng quà cho Trương Triết Hạn, chỉ là lấy một cái cớ sứt sẹo thôi cũng phải nghĩ hơn nửa ngày.

Món quà là khuyên tai mà Trương Triết Hạn muốn mua và đã từng đăng trong vòng bạn bè của anh.

Trương Triết Hạn cầm lễ vật, biểu tình trên mặt có chút kinh ngạc: "Cung lão sư tặng tôi cái này để làm gì?"

Cung Tuấn đã viết xong bản thảo trong lòng. Khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt Trương Triết Hạn, trong nháy mắt liền quên sạch sẽ, ấp úng một hồi lâu mới nói ra được hai chữ "sinh nhật".

Trương Triết Hạn nhíu mày: "Sinh nhật tôi ngày..."

"Em biết! Là ngày 11 tháng 5!" Cung Tuấn sợ Trương Triết Hạn hiểu lầm, vội vàng cướp lời, "Đây là quà cho năm ngoái."

"Thì ra là vậy." Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm lễ vật được đóng gói tinh xảo trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì, "Món quà này tôi rất thích, cảm ơn nha."

Cung Tuấn bị Trương Triết Hạn nhốt ngoài phòng, thật ra ngay từ đầu y cũng hơi bối rối, không biết Trương Triết Hạn rốt cuộc là có ý gì với mình.

Nhưng nghĩ lại, Trương Triết Hạn nói anh thích món quà này, thích là tốt rồi.

Vì thế Cung Tuấn liền mơ mơ màng màng như vậy trở về phòng mình.

Ngày hôm sau đó, Cung Tuấn lại mang theo lễ vật mới, lại đứng trước cửa phòng Trương Triết Hạn.

"Hôm nay lại là vì cái gì đây?"

Cung Tuấn nghĩ không ra lý do gì cho tốt, chỉ có thể khô khan nói: "Bổ sung, bổ sung quà sinh nhật năm ngoái."

Trương Triết Hạn giống như là không nghĩ Cung Tuấn lại nói ra những lời này, lập tức bật cười.

"Được, tôi biết rồi." Trương Triết Hạn nhận quà, "Cảm ơn Cung lão sư."

Cung Tuấn còn chưa kịp nói thêm câu tiếp theo, lại bị Trương Triết Hạn nhốt ngoài cửa.

Cung Tuấn cảm thấy như vậy không ổn lắm, quan hệ hai người qua qua lại lại như vậy cũng không có chút tiến bộ nào.

Kết quả là buổi tối Cung Tuấn nằm trên giường suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng hạ quyết tâm.

Trương Triết Hạn không ngoài ý muốn mở cửa phòng, quả nhiên lại thấy Cung Tuấn cầm lễ vật, có chút lo lắng đứng trước mặt mình.

"Đây là... quà sinh nhật cho năm sau?"

Trương Triết Hạn không nhịn được muốn trêu ghẹo Cung Tuấn.

"Không phải, đây là lễ vật."

"Là em muốn đối xử tốt với anh, cho nên, cho nên liền tặng anh lễ vật này."

Một lúc lâu sau vẫn không nghe được Trương Triết Hạn đáp lại khiến Cung Tuấn có chút bối rối.

Có phải đã làm Trương lão sư lúng túng rồi hay không... sớm biết thế đã không nói những lời như vậy!

"Cảm ơn, tôi rất thích." Trương Triết Hạn cười, chủ động cầm lấy món quà trong tay Cung Tuấn.

Đúng lúc Cung Tuấn cho rằng mình sắp lại bị nhốt bên ngoài, liền nghe thấy Trương Triết Hạn tiếp tục nói: "À đúng rồi, Cung lão sư,"

"Chốc nữa có muốn đến phòng tôi đối diễn một chút không?"

Sau khi xem phim, Cung Tuấn cùng Trương Triết Hạn đi đến bãi đỗ xe.

Ban đầu Cung Tuấn còn đang lo lắng, nếu Trương Triết Hạn nói chuyện với mình về nội dung phim, mình lại không biết thì phải làm sao bây giờ.

Nhưng ngoài dự đoán, Trương Triết Hạn ôm hộp bỏng ngô chưa ăn xong của anh, mãi cho đến khi lên xe thắt dây an toàn xong, cũng không nói lời nào.

Cung Tuấn cho rằng Trương Triết Hạn còn đang mải đắm chìm trong bầu không khí của bộ phim, cũng không quấy rầy anh.

Nhưng một giây sau, Cung Tuấn bỗng nhiên cảm thấy trên vành tai mình xuất hiện loại xúc cảm khác lạ.

Chỉ thấy Trương Triết Hạn cau mày, dùng ngón tay không ngừng vuốt ve vành tai y.

"Tuấn Tuấn của chúng ta đeo khuyên tai sao có thể không đẹp được đây!"

Lúc Trương Triết Hạn nói ra những lời này, ngữ khí rất là tức giận.

"Mắt của stylist bị làm sao vậy!"

Cung Tuấn lập tức thất thần, ngơ ngác nhìn Trương Triết Hạn.

Y không hề nghĩ tới Trương Triết Hạn lại phản ứng như thế này.

"Em cười ngốc cái gì! Mau đưa điện thoại cho anh! Anh sẽ chọn cái phù hợp cho em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net