Chương 20: Xong thật rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn có cảm giác như cắn vào lưỡi mình, giờ phút này hắn vừa bối rối vừa lo sợ, tinh thần thép mà Cung Tuấn đã xây dựng từ khi bước vào giới giải trí rốt cuộc bị phá vỡ. Mắt thấy Trương Triết Hạn đã phát hiện mình là Cung Hỷ Phát Tài, hắn liền cảm thấy sợ sệt hơn là vui mừng.

Trong lòng rối bời không biết làm sao, chỉ có thể vô thức vụng về giải thích.

"Tiểu Triết, thật ra tôi... Tôi... Cái đó là..."

"Anh là Cung Hỷ Phát Tài, có phải hay không?"

Trương Triết Hạn nhìn thẳng vào mắt hắn, rõ ràng từng chữ chắc nịch hỏi. Cung Tuấn xanh mặt rón rén dời ghế dựa sang một bên, gượng gạo cười cười.

"Thật ra là... Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào nữa. Cung Hỷ Phát Tài... Là tài khoản phụ của tôi." Nhìn sắc mặt Trương Triết Hạn càng ngày càng khó coi, hắn lập tức quýnh lên, không có trật tự nói, "Tôi không phải đang trêu chọc em đâu, ban đầu nhắn tin với em, tôi cũng không biết em là Trương Triết Hạn... Ừm... Tôi là một alpha có trách nhiệm, cho nên sẽ không đi kiếm chuyện lung tung."

Trương Triết Hạn càng nhìn Cung Tuấn, tâm tình lại càng không tốt. Hóa ra những lời tình cảm ngọt ngào mà cậu đã nói chính là được gửi cho Cung Tuấn. Mà người này hằng đêm đều tán gẫu với cậu. Nhớ đến nội dung của cuộc trò chuyện, Trương Triết Hạn liền nắm chặt bàn tay, áp chế gợn sóng trong lòng.

"Anh sớm đã biết tôi là Trương Triết Hạn?"

"Cái này..." Mắt thấy không thể giấu được nữa, Cung Tuấn đắng chát nói, "Khi em nằm hôn mê trong bệnh viện, tôi có nhắn tin với... Ờm Thư Thư, nói rằng mình không thể đến. Lúc đó, điện thoại em phát ra chuông báo. Ban đầu tôi cũng nghĩ đó chỉ là trùng hợp, nhưng gửi hai ba tin, điện thọai của em đều báo như thế, vì vậy tôi đã... Lén xem thử... Khi đó, tôi mới biết em là Thư Thư."

"Vậy vì sao anh lại không nói với tôi?" Trương Triết Hạn tự giật nảy với câu hỏi của mình, cậu bật cười lẩm bẩm, "Hóa ra, sở dĩ sau khi đến bệnh viện anh thay đổi như vậy là do lúc ấy anh đã biết tôi là Thư Thư." Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi, "Nếu như tôi không phải Thư Thư thì sẽ không có sự thay đổi này phải không?"

"Tiểu Triết, không phải như em nghĩ đâu, thật ra tôi, tôi..." Cung Tuấn bối rối không biết nên giải thích thế nào. Càng nói càng lắp bắp, Trương Triết Hạn thoáng buồn bã rủ mi.

Hắn đã biết cậu là Thư Thư nhưng lại không chịu nói ra thân phận, trong tối ngoài sáng xoay cậu như chong chóng. Trương Triết Hạn lại mờ mịt mặc hắn trêu chọc, cái gì cũng không hay biết. Trương Triết Hạn cười khổ, cậu ngày đêm mong nhớ Cung Hỷ Phát Tài, thậm chí có thể nói là rất thích hắn. Vậy mà Cung Tuấn lại nỡ làm vậy với cậu, một bên trêu đùa, một bên vuốt đuôi.

Nhận ra tâm tình của cậu ngày một tệ đi, Cung Tuấn liền hoảng loạn rối rắm chả biết làm gì nữa. Lòng hắn bây giờ đau nhói khó chịu, trong đầu cứ lẩn quẩn câu hỏi 'làm thế nào để dỗ Trương Triết Hạn?'.

"Ngày đó mời tôi vào nhà hàng Du Sanh cũng là do anh cố ý? Anh biết tôi và Cung Hỷ Phát Tài từng hẹn nhau ở nơi đó, cho nên mới dùng nó đánh tâm lý tôi, có phải không?"

"Không phải!" Cung Tuấn thấy cậu đã hiểu lầm mình, trái tim giật thót nhanh miệng phủ nhận, "Ngày đó khi chọn nhà hàng Du Sanh là do tôi vô thức bật ra khỏi miệng. Sau khi suy nghĩ kỹ hơn một chút, tôi mới nhớ đó là nơi mà em đã hẹn tôi tới. Tiểu Triết, tôi chưa từng muốn lừa gạt em!"

"Vậy vì sao lại không nói ra sự thật? Nếu anh nói ra, tôi sẽ vui vẻ chấp nhận. Vì sao lại đùa tôi như vậy? Không phải ban nãy anh cũng đang lừa tôi sao?"

"Tôi thật sự không có ác ý với em. Tiểu Triết em phải tin tôi! Tôi chưa từng có ý đùa bỡn tình cảm của em. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại không nói ra thân phận của mình. Tôi biết tôi đã sai, tiểu Triết em đừng giận tôi, có được không?" Cung Tuấn tội nghiệp nói, Trương Triết Hạn rốt cuộc không nhìn hắn nữa, xoay lưng bỏ đi.

"Tiểu Triết! Tiểu Triết đừng đi! Tôi biết lỗi rồi, không dám nữa!!"

Cung Tuấn vừa thấy Trương Triết Hạn bỏ mặc mình, hắn liền cuống cuồng chạy theo, Trương Triết Hạn đóng rầm cửa lại, Cung Tuấn bất ngờ không kịp phản ứng đập trán lên mặt gỗ, hắn đau đớn ôm đầu rên rỉ, xuýt xoa không ngừng. Nhưng cơn đau rất nhanh đã bị lo sợ thay thế, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, vươn tay mở cửa vụt ra ngoài tìm kiếm bóng dáng Trương Triết Hạn. Chỉ là đoàn người đông đúc, thân ảnh của cậu sớm đã không thấy đâu.

Cung Tuấn gấp gáp nhìn quanh bốn phía, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài, lòng tự mắng mình làm việc không biết suy nghĩ. Bây giờ Trương Triết Hạn giận hắn thật rồi, hắn làm sao dỗ cậu đây?

Cung Tuấn bức bối chạy ra đoàn phim đang bận rộn làm việc. Đến khi nhân viên tạo hình quay lại thì Cung Tuấn đã không thấy đâu.

Cung Tuấn một đường chạy đến nơi ở của Trần đạo diễn, do đang là nghỉ trưa nên các diễn viên sớm đã về phòng, Trần đạo diễn ở lại chỉnh sửa trường quay, bận rộn chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo.

Cung Tuấn dừng lại đảo mắt nhìn quanh, không thấy Trương Triết Hạn đâu hắn liền như đụng phải dầu sôi, gấp gáp bước đến hỏi Trần đạo diễn.

"Trần đạo diễn, tiểu Triết đâu rồi?"

"Tiểu Triết? Không phải vừa đến phòng hóa trang tìm cậu sao?'

Cung Tuấn vừa nghe liền quẫn bách, hắn cũng không quan tâm đến vẻ mặt sâu xa của Trần đạo diễn, trực tiếp bước sang một bên lấy diện thoại ra.

Cung Hỷ Phát Tài: Tiểu Triết, em đang ở đâu? Đừng trốn tôi nữa, tôi thật sự biết lỗi rồi.

Vừa nhắn nút gửi, ảnh đại diện của Thư Thư liền sáng lên, Cung Tuấn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị âm thanh báo hiệu của hệ thống làm cho giật mình. Vừa nhìn đến, hắn chỉ biết tuyệt vọng đỡ trán.

Thư Thư đã chặn bạn, cuộc trò chuyện tạm thời không tiếp diễn.】

Xong thật rồi! Cung Tuấn suy sụp thở dài, mệt mỏi ngồi xuống ghế dựa bên cạnh. Trần đạo diễn nhịn không được ngóng mặt nhìn qua, tò mò hỏi.

"Sao vậy? Tiểu Triết giận cậu rồi sao?"

"Đúng vậy, aizzz!!!!"

Trần đạo diễn thấy hắn suy sụp như vậy nhưng thật tiếc, chuyện này ông không thể nhúng tay vào nha. Trần đạo diễn tốt bụng để lại một câu.

"Theo những gì mà tôi từng thấy, mấy omega khi giận dỗi đều sẽ chặn liên lạc với người ấy, sau đó chạy về phòng tự nhốt mình trong đó. Nói không chừng tiểu Triết đã về khách sạn rồi nha."

Hai mắt Cung Tuấn nghe vậy liền phát sáng, hắn nhanh chóng đứng lên không nói không rằng chạy về khách sạn.

Trong lúc ngồi đợi xe đưa mình trở về, Cung Tuấn thử chuyển về tài khoản gốc, nhấn vào acc của Trương Triết Hạn gửi một tin.

Cung Tuấn: Tiểu Triết à?

Vừa gửi, hệ thống liền thông báo một tin gây tuyệt vọng.

【Trương Triết Hạn đã chặn bạn, cuộc trò chuyện tạm thời không tiếp diễn.】

Xong thật rồi!

Cung Tuấn bức bối vò đầu, tài xế ngồi ở phía trước nhìn Cung Tuấn thân mặc cổ phục nhưng đầu tóc sớm đã trở thành tổ quạ, nghĩ.

Thất tình à?

Trên mạng, ở đâu đó, có hai nhóm fan đang sôi nổi giao lưu cùng nhau vì thần tượng của họ.

Chủ đề: Lão Cung và tiểu Triết ngồi ở bàn tình nhân, hai người họ thật sự đã đến với nhau sao?

Lầu 1: (Tuấn Vị Tiên) Lão Cung nhà tui nhìn ngốc vậy thôi chứ cao tay lắm đấy.

Lầu 2: (Tuấn Vị Tiên) Đồng ý với lầu trên, Tuấn Tử thật ra là sói đó!

Lầu 3: (Hải Triết) Vậy mèo nhà tui thì sao?

Lầu 4: (Tuấn Vị Tiên) Bị cuỗm đi rồi chứ sao!!!

Lầu 5: (Hải Triết) Ôi, mỹ nhân chúng ta nuôi mấy chục năm nay rốt cuộc cũng đã có một tấm chồng alpha vững chắc.

Lầu 6: (Tuấn Vị Tiên) Chuẩn bị sính lễ đón laopo thôi!!!

Lầu 7: (Hải Triết) Này nhà bên, chúng tôi vẫn chưa đồng ý gả mà!

Lầu 8: (Tuấn Vị Tiên) Mau đồng ý đi! Họ chín muồi rồi đấy nha~~~~~~~~~~~

Lầu 9: (Hải Triết) không được! Laopo được nuôi từ bé, chúng tôi còn chưa hưởng đủ!

Lầu 10: (Hải Triết) Đúng, nhưng dù đau lòng, omega của chúng ta vẫn phải có người chống lưng nha.

Lầu 11: (Hải Triết) Nói trước, laopo nhà tui rất dễ xù lông, đừng chọc anh ấy!

Lầu 12: ( Tuấn Vị Tiên) Cái đó thì hãy nói với Lão Cung ấy  (o´∀')

Lầu 13: (Hải Triết) À thật ra thì không cần nói đâu, tui đang ở phim trường 《Dược Tương Giao》. Và ban nãy, sau khi tiểu Triết bước vào phòng hóa trang, lúc bước ra sắc mặt rất không tốt. Sau đó, Lão Cung cũng hấp tấp chạy ra nhưng tiểu Triết sớm đã leo lên xe phóng đi rồi. Tôi nghĩ đây chính là vấn đề 'dễ xù lông' mà lầu trên đã nói.

Lầu 14: (Tuấn Vị Tiên) Đúng vậy tui cũng thấy nè, có lẽ hơi căng.

Lầu 15: (Tuấn Vị Tiên) Ôi Tuấn Tử, anh lại làm cái gì vậy anh?

Lầu 16: (Hải Triết) Dỗ Laopo đi!!!!!

Lầu 17: (Hải Triết) Tiểu Triết, em tới đây~~~

Cùng lúc đó, Cung Tuấn đang hối hả xông vào khách sạn, đứng trước phòng của Trương Triết Hạn gõ cửa liên tục. Nhưng mà, dù hắn có gõ thế nào, Trương Triết Hạn vẫn không chịu mở cửa.

Thật ra hắn cũng không biết cậu đã về hay chưa, nhưng linh cảm mách bảo rằng Trương Triết Hạn đang ở gần đây. Dù hắn không chắc chắn nhưng chỉ cần có hi vọng, hắn nhất định sẽ nắm lấy, không để bỏ lỡ nữa.

Bây giờ, Trương Triết Hạn đã chặn hắn ở hai tài khoản, hắn làm sao liên lạc với cậu đây? Cung Tuấn thời khắc này thật sự tức giận chính mình, giận mình vì đã không hỏi số điện thoại của cậu.

"Tiểu Triết, em có trong đó không?"

Cung Tuấn kêu lên, lòng thầm cầu mong cậu sẽ nghe thấy.

Vì sao lại đi tới nước này? Không phải mấy ngày trước còn tốt sao? Cung Tuấn thầm trách mình làm chuyện dở hơi, khi không lại đi làm bậy! Giờ thì hay rồi, hắn đã triệt triệt để để bị người ta ghét bỏ.

Cung Tuấn buồn bã tựa lưng vào cửa, hắn cũng không quan tâm chiều nay lại có suất diễn. Việc hắn quan tâm bây giờ là Trương Triết Hạn đang ở đâu!

Đang suy sụp tự than vãn với bản thân, hai mắt Cung Tuấn đột nhiên phát sáng, hắn nhanh chóng móc điện thoại ra, gọi đến ai đó.

"A lô, Quý Minh!"

Đầu bên kia có chút bất ngờ hô lên.

"Tổ tông, thế lực nào đã xui khiến ngài chủ động gọi điện thoại cho tôi?"

"Đừng giỡn nữa, có phải mấy ngày nay cậu đang bàn chuyện hợp tác với Tần Hoành?"

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Cậu có số của hắn không?"

"Có."

"Gọi cho hắn bảo hắn đưa cho tôi số liên lạc của Trương Triết Hạn."

"Được rồi, đợi một lát."

Cung Tuấn cúp máy chờ đợi. Tần Hoành là CEO của công ty quản lý Trương Triết Hạn, hắn ta nhất định có số của cậu. Cung Tuấn thấp thỏm hi vọng rồi lại hi vọng. Quả nhiên, rất nhanh đã có tin nhắn đến, trên đó là một dãy số ngắn gọn.

Cung Tuấn như vớt được của quý, vui vẻ lưu vào danh bạ với cái tên "Tiểu omega của tôi".

Sau đó, hắn ấn gọi.

Đầu dây bên kia kết nối rất lâu, tiếng rung nhịp nhàng khiến trái tim hắn như bị ép đến khó thở. Thời điểm Cung Tuấn nghĩ cậu sẽ không bắt máy thì bên tai lập tức truyền đến giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.

"A lô, ai vậy?"

"A lô, tiểu Triết!"

"..."

Đầu bên kia lại im lặng, Cung Tuấn hớn hở nhanh chóng cất giọng.

"Chuyện ban nãy tôi–––"

"Tút tút tút –––"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net