Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook chỉ có thể vô tội, cộng thêm vài phần đáng thương giương mắt nhìn. Kim TaeHyung ngồi ở bên cạnh, chỉ có thể vội vã đứng dậy ôm lấy cánh tay của Min Yoongi kéo ra ngoài.

Bên ngoài nhà vốn dĩ là quán ăn, giờ này tuy không đông khách nhưng cũng có một vài bàn đang ngồi. Kim TaeHyung đành phải kéo anh ra hẳn bên ngoài cửa, tìm một nơi có vẻ yên tĩnh.

- Bỏ tôi ra.

Min Yoongi nhìn thấy Kim TaeHyung dừng lại, liền nhanh chóng giật tay ra khỏi bàn tay của hắn.

- Cậu làm cái trò gì thế hả? Tôi đã nói cậu trả cái cục nợ kia về Jeon gia đi mà.

Kim TaeHyung thở dài.

- Em thật sự không làm như vậy được, JungKook về đó cha em ấy sẽ đánh em ấy chết.

Min Yoongi chống nạnh.

- Vậy thì sao? Vậy thì mang cậu ta quẳng sang nhà tôi à?

Min Yoongi có chút to tiếng, Kim TaeHyung vội giơ tay cản lại.

- Thế này đi, tiền nuôi em ấy toàn bộ trừ vào lương của tôi.

Min Yoongi quay mặt đi.

- Không, lương của cậu cho rằng đủ sao?

Kim TaeHyung nhìn Min Yoongi, rõ ràng anh ấy đang cố chấp. Chuyện này hắn đã nhường lợi ích cho anh, nhưng Yoongi vẫn không ưng thuận. Chắc chắn vấn đề không còn nằm ở kinh tế nữa.

Hắn vươn tay, nắm lấy bả vai Yoongi.

- Không đúng, vấn đề không phải ở tiền.

Min Yoongi cắn môi, nghe Kim TaeHyung nói như vậy chợt im lặng.

Kim TaeHyung nheo mắt, nhìn vào mặt anh.

- Yoongi, nói đi. Rốt cuộc là tại sao anh không chấp nhận JungKook?

Min Yoongi im lặng một chút, sau đó quay đầu, ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn Kim TaeHyung.

- TaeHyung, đừng nói với tôi cậu không hiểu. Cậu có biết cái cậu con trai đó là ai không hả? Là tiểu thiếu gia nhà họ Jeon đấy. Cậu ta bỏ nhà đi, cậu còn dám chứa chấp? Nếu bị Jeon lão gia phát hiện, không sợ cái mạng của cậu cũng không giữ được sao?

Kim TaeHyung dừng lại một chút, hóa ra lý do là như vậy.

- Anh vì sợ liên lụy sao?

Min Yoongi hừ một tiếng quay đi.

- Tôi không có gan như cậu.

Cả hai người im lặng một hồi lâu, Min Yoongi cúi đầu đá đá viên sỏi dưới đất.

Kim TaeHyung thở dài.

- Vậy đi, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Min Yoongi ngẩng đầu nhìn hắn, không khỏi trợn mắt.

- Cậu nói gì?

Kim TaeHyung bình tĩnh nhìn anh.

- Tôi nói, tôi sẽ hoàn toàn chịu mọi trách nhiệm. Nếu Jeon lão gia tìm tới, tôi đảm bảo những người xung quanh sẽ không bị liên lụy.

Min Yoongi nhìn hắn, đáy mắt vẫn còn chưa khỏi sững lại. Kim TaeHyung không phải còn non, nhưng cũng chưa đủ tuổi quá trưởng thành, bản tính của hắn vẫn còn ngông cuồng và nóng vội. Min Yoongi biết những lời hắn nói, có thể chỉ là vì trong cơn tức giận nhất thời, nhưng mà đôi mắt vằn đỏ lên kia của hắn, nhìn thế nào cũng biết là khó có thể lay chuyển được.

Jeon JungKook vẫn ngồi yên ở trên ghế, bên ngoài vọng tới tiếng khách ăn nói chuyện ồn ào. Kim TaeHyung và Min Yoongi đã ra ngoài được một lúc, ngay cả chén trà trên mặt bàn cậu cũng đã uống cạn rồi. Vươn tay rót thêm một ly nữa, bên ngoài cửa có tiếng người nói vọng vào.

- Này, có biết trà đó đắt lắm không?

Jeon JungKook giật mình thu tay lại, ngước mắt nhìn thấy Min Yoongi và Kim TaeHyung đang bước vào.

So với ấn tượng ban đầu không tốt, Kim TaeHyung biết JungKook vẫn còn sợ Yoongi, cho nên nghe anh quát cậu một tiếng chỉ bước tới xoa đầu cậu.

- JungKook đứng dậy, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.

Jeon JungKook rụt rè đứng dậy, cúi đầu chào Min Yoongi một tiếng rồi bước theo. Phòng của Kim TaeHyung ở bên sát vách nhà kho, cho nên cũng khá yên tĩnh, tuy rằng hơi chật chội nhưng cũng đủ dùng. Kim TaeHyung cúi người, nhặt cuốn sách rơi ở trên sàn đặt lên giá.

- Anh đuổi Park Jimin sang phòng bên cạnh rồi, từ giờ hai chúng ta sẽ dùng phòng này.

Trước kia là hai thằng chung một phòng, hiện tại JungKook tới rồi Kim TaeHyung liền đá thằng bạn sang cùng phòng với ông anh Jung Ho Seok. Mà, Jung Ho Seok còn sạch sẽ hơn Kim TaeHyung gấp mấy lần, ăn ở lôi thôi như Park Jimin sang bên đó chắc chắn bị anh chỉnh.

Jeon JungKook vẫn còn đang đứng ở ngưỡng cửa, chần chừ bấu hai bàn tay lại với nhau.

- Anh Yoongi cho em ở lại đây thật sao?

Kim TaeHyung đang dọn dẹp phòng, nghe JungKook hỏi như vậy thì cũng ngẩng đầu, hết sức dịu dàng cong mắt cười với cậu.

- Ừ.

Jeon JungKook thật sự rất đơn thuần, nghe một câu như vậy thôi cũng đủ để cậu cười vui vẻ. Từ lúc ở Jeon gia về, chắc hẳn là bị dọa không ít rồi.

Kim TaeHyung dọn sạch giường, sau đó vẫy JungKook lại.

- Tới đây ngồi đi, anh sẽ dọn dẹp phòng.

Jeon JungKook nghe theo, leo lên giường ngồi. Hai chân xếp bằng, tỉ mỉ quan sát từng động tác của người kia, bóng lưng nhanh nhẹn đem từng đồ vật xếp lại gọn gàng, lau sạch bụi bặm ở các ngóc ngách.

Ánh nắng lọt qua khe cửa, chiếu sáng những đốm bụi bay bay, trong phòng có mùi hăng nhè nhẹ. Kim TaeHyung cẩn thận dặn dò.

- Chịu khó một chút nhé.

Jeon JungKook nhìn người kia không ngẩng đầu lên nhưng vẫn cong mắt, gật đầu.

- Ừ.

Kim TaeHyung dọn dẹp một lúc, tới lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Jeon JungKook đang nhìn mình từng li từng tí một liền bật cười.

- Em làm gì cứ nhìn anh vậy?

Jeon JungKook trả lời.

- Nhìn bù những ngày không được thấy anh.

Kim TaeHyung đứng thẳng người nhìn cậu, thiếu niên kia bước xuống khỏi giường, chân trần đạp vào sàn nhà bụi bặm. Vài bước đã tới được trước mặt Kim TaeHyung, vươn tay ôm lấy cổ hắn.

- Từ nay sẽ không phải nhớ anh tới phát ngốc nữa rồi, mỗi ngày mở mắt đều có thể được nhìn thấy anh.

Kim TaeHyung ngẩn người, quần áo trên hai thân thể cọ vào nhau sột sạt, trên người JungKook có mùi thơm như của phấn hoa. Cậu ấy trắng trắng, thơm thơm mềm mại, những nét tinh khôi của tuổi mới lớn vẫn còn đọng lại. So với Kim TaeHyung từ nhỏ đã phải tập trưởng thành, JungKook thật sự rất đơn thuần.

Giơ tay ra, chạm vào tấm lưng trước mặt, cảm giác lập tức tràn tới lòng bàn tay. Kim TaeHyung cúi thấp đầu, cọ má vào tóc mai bên thái dương cậu.

- Anh cũng vậy.

Bên ngoài một cơn gió thổi tới đẩy tung cánh cửa sổ đang khép hờ, nắng nhạt tràn vào hai thân người ấm áp.

Buổi tối cùng nhau ăn cơm, nhà vốn có bốn người giờ thêm Jeon JungKook nữa là năm. Hai chiếc bàn ăn ghép lại dưới sàn cũng đủ để năm người ngồi vừa. Jeon JungKook nhìn nhìn thức ăn trên bàn, năm con người với một đĩa trứng tráng, một đĩa rau xào và một tô canh, quá đạm bạc rồi.

Jeon JungKook ăn một miếng trứng, lại thò đũa gắp miếng thứ hai. Đầu đũa vừa chạm đã bị Min Yoongi chặn lại, trừng mắt.

- Trứng này được chia phần rồi đấy, mỗi người một miếng.

Jeon JungKook lủi thủi thu đũa về, cắn cắn đầu đũa. Kim TaeHyung liếc mắt nhìn thấy, liền gắp cho cậu phần trứng của mình.

Ăn cơm xong, mọi người chuẩn bị đi ngủ. JungKook tới đây chỉ có một bộ quần áo, hiện tại đang mặc đồ của Kim TaeHyung. Cuối thu trời se lạnh, cậu nhảy lên giường lăn mình vào ổ chăn.

- TaeHyung, đi ngủ.

Jeon JungKook nằm trong chăn, thò mắt ra gọi một tiếng. Kim TaeHyung buồn cười, đừng làm nũng như vậy chứ. Vội vàng thu dọn việc đang làm dở, chẳng cần JungKook nhắc không mau tắt điện Min Yoongi thể nào lát nữa cũng thò cổ vào mắng tiền điện đắt đỏ cho xem.

Điện tắt đi rồi, trong phòng một mảng tối om, ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa hắt vào. Kim TaeHyung mò mẫm lần tới giường, quơ tay một cái Jeon JungKook đã bắt lấy cổ tay hắn, khúc khích cười.

- Mắt em tốt hơn anh.

Kim TaeHyung nương theo cổ tay, thuận thế nằm xuống cạnh giường. JungKook giống như mèo nhỏ, chỉ chờ có thế liền rúc vào lòng hắn.

Hai người chỉ cách nhau hai tuổi nhưng Kim TaeHyung lại trưởng thành hơn nhiều so với JungKook. Cũng bởi vì hắn phải trải đời sớm hơn, bươn chải nhiều hơn. Còn cậu, trước nay đã luôn là tiểu thiếu gia con nhà quyền quý, mọi thứ đều được người hầu hạ tới tận tay, ngay cả đứng dậy bước vài bước cũng lười.

Đang nằm trên chiếc giường xa hoa trải lụa, hiện tại lại phải cùng hắn chen chúc trên chiếc giường thô cứng này. Kim TaeHyung đau lòng vuốt đầu cậu.

- Em có chán cuộc sống thế này không, cái gì cũng không đầy đủ?

Jeon JungKook không do dự lập tức lắc đầu.

- Không, chỉ cần có anh. Cái gì cũng đều tốt.

Kim TaeHyung nghe một câu, tim cũng phải rung động.

Sáng hôm sau hắn phải dậy sớm, nhìn một cục vẫn còn đang say giấc ngủ không nỡ đánh thức, chỉ cúi xuống hôn khẽ lên trán cậu. JungKook ngủ hư lắm, cả đêm một mình cuốn hết chăn, Kim TaeHyung dở khóc dở cười chẳng biết phải làm gì.

Quán ăn sáng ra phải dậy từ sớm chuẩn bị, Kim TaeHyung xuống dưới nhà phụ chút việc. Min Yoongi nhìn thấy chỉ có mình hắn bước vào, cho nên liếc một cái hỏi.

- Cái cục nợ kia chưa dậy sao?

Kim TaeHyung trả lời.

- Để em ấy ngủ thêm chút nữa đi.

Park Jimin ở bên cạnh đang băm thịt, cực kỳ không biết tình hình mà cười đệm vào một câu.

- Người ta là tiểu thiếu gia nhà giàu mà, đâu quen dậy sớm như chúng ta.

Park Jimin liền bị Jung Ho Seok lén đá cho một cái.

Jeon JungKook ngủ thêm một lúc nữa liền bị tiếng ồn ào của khách trong quán làm cho tỉnh ngủ, dụi mắt đi ra bên ngoài. Ngang qua phòng bếp thấy mọi người đang tất bật làm việc, cậu đứng dựa cửa rụt rè.

- Em giúp gì được không?

Kim TaeHyung còn chưa mở được miệng ra nói, Park Jimin đã cực kỳ thành tâm kéo JungKook vào.

- Có chứ, bóc giúp anh ít hành đi.

Jeon JungKook lóng ngóng đi vào, chậm chạp ngồi xuống góc bắt đầu bóc hành. Kim TaeHyung bưng đồ ăn ra ngoài, lát sau đi vào đã nhìn thấy hai mắt người kia hoe đỏ, buồn cười ngồi xổm xuống vuốt lên đuôi mắt cậu.

- Cay mắt sao?

Jeon JungKook gật đầu.

- Cái này... cay quá... cứ chảy nước mắt...

Kim TaeHyung giúp cậu bóc nốt mấy củ hành, JungKook nói muốn làm giúp mọi người, kết quả lại vụng về không giúp được ích gì cả, buổi sáng ngày hôm đó bận rộn qua đi.

Kim TaeHyung phải đi đưa hàng, chở một thùng hàng tới con phố gần đó đưa mười lăm xuất cơm. Jeon JungKook ở nhà tiếp tục... bóc hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net