CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình bạn được sinh ra từ sự đồng điệu.

Hay từ sự hiểu ngầm khi bắt gặp ánh mắt và mỉm cười với nhau giữa đám đông bao la.

Đây chính là ví dụ trường hợp của Off và New.

New và Off quen biết nhau sớm hơn cả Tay. Khi mới là sinh viên năm nhất, Off đã ngã trước xe của New. Sau khi tài xế xuống xe, ông nóng lòng muốn kiểm tra xem xe có bị hư hỏng gì không, sau đó mới nhớ tới hỏi Off xem hắn có ổn không.

Cái tuổi niên thiếu, là cái tuổi máu lửa bốc đồng tràn đầy.

Bất chấp tập sách vương vãi khắp đường, Off đứng dậy mở miệng chấp vấn,

"Ông lái xe làm sao thế! Không thấy phía trước có người sao?"

Người tài xế trông như một người đàn ông trung niên thật thà, thuận miệng nói: "Làm sao tôi có thể nghĩ rằng cậu sẽ đột nhiên lao ra ngoài?"

Off vẫn còn tức giận: "Khi lái xe trong khuôn viên trường, ông phải chú ý tránh người đi bộ chứ, nếu hôm nay tôi bị ông đụng trúng bị thương thì phải làm thế nào?"

"Bạn học cậu..."

"Được rồi, chú Vee"

New ra khỏi xe và ngăn tài xế nhà mình lại. New tiến lên hai bước, nhặt bình nước của Off bị rơi bên đường đưa lại cho hắn,

"Là chúng tôi sai, có cần đưa anh đi đến bệnh viện kiểm tra không?"

Mặc dù Off có tính khí thất thường, nhưng cũng không phải là người không nói lý, chưa kể cậu bé trắng trẻo sạch sẽ trước mặt còn có thái độ tốt. Sau khi cong môi nhận lấy bình nước, không nói không rằng, hắn cúi xuống nhặt đồ.

"Chú Vee, chú đưa cháu tới đây, chú để vali xuống rồi quay về đi.”

New giải thích với tài xế, đồng thời ngồi xổm xuống giúp Off thu dọn đồ đạc vương vãi trên mặt đất.

Off nhìn cậu bé bên cạnh da dẻ mềm mại, dịu dàng, lễ phép, giống như một hoàng tử nhỏ, hắn nghi ngờ hỏi thẳng,

"Cậu là phú nhị đại sao?"

"Là phú tam đại"

"...! Biết đùa lắm!"

New đặt những thứ cậu nhặt được vào hộp của Off, nói thêm: "Nhưng cũng là đàn em khóa dưới của anh"

Sự trung thực thẳng thắn nhanh chóng kéo mối quan hệ giữa hai người gần gũi hơn, khi biết cả hai học cùng khoa, họ trở thành bạn thân gọi nhau là anh em.

New vẫn còn nhớ cảnh Off lôi kéo bạn cùng phòng của mình và khăng khăng giới thiệu anh và cậu với nhau, hắn nói rằng cậu và anh nhất định rất hợp nhau.

Mà người kia chính là Tay!

Vì vậy, khi New mở cửa ra và nhìn thấy Off với vẻ mặt khó chịu, cậu nhận thức rõ ràng rằng tình bạn của cậu với Off có thể đã thực sự kết thúc.

"Tay đâu?"

Off vòng qua cậu đi thẳng vào nhà, nhìn xung quanh, hỏi: "Tay đang ở đâu?"

Nhìn không giống đến đây bắt gian, mà giống như đến đây để nói về chuyện cũ thì đúng hơn.

New tùy ý đóng cửa lại: "Anh không biết sao? Anh ấy cùng với Preeda đi mua sắm rồi"

Off ngồi xuống ghế sô pha, châm lửa rít điếu thuốc, hắn ngồi ngược sáng, New không nhìn rõ vẻ mặt của Off.

“Anh vẫn luôn không đồng ý việc bọn họ ở bên nhau, nhưng Preeda căn bản không nghe lời anh thuyết phục.”

Off đột nhiên nở nụ cười, giơ tay gạt tàn thuốc: "Em nói xem em ấy yêu ai cũng được, sao cứ nhất định coi trọng thằng Tay, người làm anh trai như anh thì có thể làm gì được đây?"

Trong mắt của New, việc ai đó yêu Tay cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng cậu chỉ im lặng nhìn Off với đôi mắt u sầu.

"New, làm người nhất định phải biết hai chữ liêm sĩ"

Off là người hiểu rõ nhất về New, đây là sự thật mà cả hai đều không thể bác bỏ.

Cho dù New che giấu suy nghĩ của mình hoàn hảo đến đâu, Off luôn có thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của New và tìm ra những suy nghĩ thực sự của cậu.

Chính Off đã phá vỡ tình yêu của New bằng những lời nói thẳng thừng của mình khi đó. Bây giờ cũng chính hắn là người vạch trần lời nói tự lừa mình dối người của New. Trên đầu ngón tay vẫn còn một nửa điếu thuốc, Off không quan tâm trực tiếp bóp nát tàn thuốc.

"Đây là của em, phải không?"

Một hộp thuốc nhỏ được Off đặt ở trên bàn, ngữ khí rất nhẹ, giống như đang nói chuyện về thời tiết hôm nay ra sao,

"Còn chữa được không? Hay là, em còn có thể sống được bao lâu?"

New sững sờ, cậu muốn bác bỏ, che đậy, giả vờ không hiểu và hỏi ngược lại Off rằng hắn đang nói vớ vẩn cái gì, thật khó để cậu diễn tả những gì cậu đang nghĩ vào lúc này.

Thời gian cứ thế trôi qua, cậu không thể nói bất cứ điều gì.

Off vùi mặt vào lòng bàn tay, lộ vẻ mệt mỏi cùng thất bại,

"Em muốn cái gì anh đều có thể giúp em thực hiện, nhưng Preeda em ấy là em gái của anh, em ấy sắp trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới này rồi, em ấy cái gì cũng không biết, em ấy sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, em ấy...." Giọng nói của Off đột nhiên trở nên nghẹn ngào khi hắn nói về điều này.

Hắn che mặt trầm mặc một hồi, mới nói: "Em trả Tay về cho Preeda đi, được không?"

Thời gian như bị trôi chậm lại, kéo dài đến nghẹt thở.

Off nói, "Tại sao em lại quay lại?"

Off nói, "Nếu em chết ở đây, thì Tay cả đời này cũng không quên được em."

Off nói, "Mọi việc em làm bây giờ đều là khởi đầu cho cuộc đời bi thảm của Preeda sau này"

New kéo khóe miệng lên nở một nụ cười xa vời, nhìn thấy người bạn cũ của mình đang trên bờ vực suy sụp, cậu cảm thấy khó chịu như kim châm trong lòng. Cậu xoa xoa lòng bàn tay cảm thấy bất lực, New tiến về phía Off để an ủi hắn, nhưng bàn tay giơ lên ​​của cậu dù thế nào cũng không thể với tới vai của Off. Cuối cùng, nó dừng lại ở khoảng không vô định.

Nên vui hay nên buồn đây!

Thì ra là có người biết cậu bị bệnh, cho nên sau khi cậu hoàn toàn biến mất, có phải hay không cũng sẽ nhận chút chia buồn từ hắn?

Nhưng mà, người này là Off Jumpol, đó là anh rễ của Tay, là anh trai của Preeda.

New mím môi, cố đè nén sự run rẩy trong giọng nói,

"Anh đừng...." Uất ức, tủi thân cậu không thể tự lừa mình dối người, nước mắt vẫn rơi khi cậu mở miệng.

"Anh đừng...lo, yên tâm đi, Tay, anh ấy hận em chết đi được."

New cẩn thận tính toán sự không thích của Tay đối với cậu, tự cho mình là một tên tội nghiệp có tư tưởng xấu xa dựa vào Tay, cũng không quên nhấn mạnh cậu và Tay chẳng làm gì vượt quá giới hạn để trấn an Off. Cậu nói ngắt quãng, thỉnh thoảng cậu dừng lại lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

"Không phải anh đã từng nói sao? Ở đây ai cũng xem thường em, khinh thường em, Tay cũng như vậy. Em sớm đã....em ở đây lâu mà không được lợi ích gì cả, em sớm đã muốn bỏ đi lâu rồi."

Off cúi đầu, nắm chặt tay của New. Cả hai đều hiểu đó là lời cảm ơn không nói nên lời.

Đã lâu lắm rồi New không khóc thế này, năm đó cũng không, sau này cũng không, đây có thể là lần phát tiết duy nhất mà cậu còn lại trong suốt phần đời còn lại của mình.

Hơi cong ngón tay lại để giữ Off, cậu nhẹ giọng hỏi: "Anh sẽ đến gặp em khi anh rảnh chứ?"

"..."

Là người duy nhất trên thế giới này biết tại sao cậu lại xuất hiện và rời đi.

Đến tưởng niệm, hoặc là đến để mang cho cậu một bó hoa cũng được mà, phải không!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net