✧ 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soobin cứ không ngừng đập đầu mình xuống mặt bàn với hai gò má nóng bừng một cách nhẹ nhàng nhất có thể và bật ra một hơi thở dài khe khẽ để không gây sự chú ý cho những khách hàng khác cũng đang ở đây.

Nằm dài trên bàn, cậu hướng mắt nhìn ra ngoài cửa kính trong suốt lúc này đã bị phủ đầy bởi những hạt mưa lớn nhỏ. Cậu hiện tại đang ở trong một quán cafe vì trời bỗng đổ cơn mưa nặng hạt sau khi cậu rời khỏi căn hộ của Yeonjun.

Người lớn hơn đã định sẽ tiễn cậu về đến tận nhà nhưng anh lại đột ngột có một cuộc gọi quan trọng của gia đình hay gì đó vậy nên Soobin vẫn cứ là Soobin, khăng khăng muốn tự mình về nhà thế nhưng thật không may, trời bắt đầu đổ mưa ngay khi cậu vừa bước chân ra khỏi khu căn hộ đắt đỏ.

Dù vậy cũng khá may mắn khi gần đó có một quán cafe vậy nên cậu quyết định sẽ trú tạm ở đây trước khi hoàn toàn trở nên ướt đẫm.

Đột nhiên, hình ảnh của sự việc vừa mới xảy ra vài phút vừa rồi khi cậu ở cùng Yeonjun bỗng hiện lên trong tâm trí, khuôn mặt Soobin lập tức bắt đầu đỏ bừng như trái cà chua chín. Trái tim trong lồng ngực cũng rất nhanh lại trở nên rộn ràng... Chà, dù sao thì nó cũng chưa một giây bình tĩnh từ sau cái 'tai nạn bất ngờ' đó.

— Hồi tưởng lại —

"Sao em không gọi tôi là hyung vậy? Dù gì thì tôi vẫn lớn hơn em một tuổi mà." Yeonjun hỏi người nhỏ hơn, nằm dài bên cạnh cậu trên chiếc thảm mềm mại vậy nên cũng chẳng có gì không thoải mái cho lắm. Vì lý do nào đó mà cả hai người họ cứ vậy mà muốn nằm luôn ở đây.

"Tôi không biết. Anh sẽ hứng lên khi được gọi là hyung chắc?" Soobin châm biếm hỏi lại, đưa mắt nhìn người lớn hơn nhưng rốt cuộc lại tự mình ngại ngùng bởi câu trả lời của anh và lập tức quay đi ngay sau đó. "Nếu em không gọi thử thì sao tôi biết được, đúng chứ?" Yeonjun đáp với một cái cười khẩy.

"Tôi biết em vốn là kiểu người lễ phép và tôn trọng mọi người nên em vẫn thường sử dụng kính ngữ chỉ duy nhất với tôi là không thôi, chẳng phải như vậy có nghĩa rằng chúng ta rất thân thiết sao? Nhưng rồi lại nữa, kể từ lúc gặp nhau đến giờ em chưa từng một lần gọi tôi là hyung hay sử dụng bất cứ loại kính ngữ nào hết." Anh tiếp tục, chăm chú nhìn người nhỏ hơn vẫn đang giữ im lặng.

"Vậy thì... tôi dạy em cách hôn kiểu Pháp nhé, thế nào?" Yeonjun nói rồi bật người ngồi dậy. "Pháp... bánh mì kiểu Pháp sao?" Soobin hỏi một cách ngây ngô khiến người lớn hơn không khỏi bật cười. G-gì cơ?? Anh định dạy tôi làm bánh mì kiểu Pháp á??" Yeonjun lắc đầu.

"Tâm trí em vừa đi dạo đâu đó đấy à?" Soobin cắn môi và nhìn đi hướng khác trước khi đáp lại. "Có lẽ... k-khoan, anh đang... làm gì thế?" Cậu hỏi, có chút hoảng loạn khi người lớn hơn đột nhiên nghiêng người tới sát gần khuôn mặt cậu.

"Tôi đang dạy em cách hôn kiểu Pháp chứ gì nữa." Soobin nhăn mũi đầy bối rối, vẫn chưa rõ thuật ngữ đó có nghĩa là gì. "Nhưng... tôi chưa bao giờ bảo a–"

Một lần nữa trong buổi tối đó cậu lại bị cắt ngang bởi cảm giác ấm áp chợt phủ lấy hai cánh môi mình. Lần này miệng Soobin hơi hé mở, vừa đủ để người lớn hơn có thể mạnh mẽ mà tiến vào khám phá, ngay lập tức được chào đón bằng nhiệt độ nóng ẩm và dư vị chocolate ngọt ngào từ chiếc bánh vừa rồi hãy còn vương.

Người nhỏ hơn nhắm nghiền hai mắt, không khỏi bối rối bởi trải nghiệm mới mẻ nhưng lại chẳng hề có động thái tránh đi, thay vào đó cậu lại giữ chặt lấy cổ áo người nọ và vô thức bật ra thứ âm thanh giống như một tiếng rên khe khẽ khi hai đầu lưỡi chạm phải nhau.

Mặt khác, Yeonjun lại vô cùng tận hưởng vậy nên chẳng hề muốn tách ra một chút nào hết. Môi của người nhỏ hơn đối với anh giống như một loại chất gây nghiện vậy. Nếm thử một lần là khó có thể dứt ra nổi. Không nhịn được mà cứ muốn thưởng thức mãi.

Điều khiến tâm trí anh quay cuồng nhất ấy là thứ âm thanh nho nhỏ mà người nọ phát ra. Chỉ là chính Soobin cũng không thể ngăn được bản thân bật ra những âm thanh đáng xấu hổ ấy. Khỏi phải nói, Soobin thực sự cũng rất tận hưởng nụ hôn nóng bỏng này. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới đối với cậu nhưng vì lý do nào đó mà cậu thực sự thích nó.

Soobin bắt đầu giật khẽ cổ áo người lớn hơn khi cảm giác như buồng phổi mình sắp bị rút cạn. Yeonjun lập tức nhận ra và dù có không muốn đi chăng nữa thì cũng phải dừng lại bởi chính bản thân anh cũng sắp không thở nổi nửa rồi. Anh cắn nhẹ môi dưới người nhỏ hơn lần cuối trước khi quyến luyến mà lùi lại, kéo theo một sợi chỉ bạc đầy tình ý.

Cả hai nhìn chằm chằm vào cánh môi đã sớm sưng đỏ của đối phương sau nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi với hơi thở gấp, cố gắng bình ổn lại nhịp thở của mình. Hai trái tim cũng đập rộn ràng như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Một tầng đỏ ửng hiển hiện thấy rõ trên gò má Soobin.

"Nói tôi nghe một câu thật lòng đi, em có chút tình cảm nào với tôi không..?" Yeonjun khẽ hỏi, áp trán của mình vào với người nhỏ hơn. Soobin chỉ im lặng không biết nên đáp lại thế nào. Một phần trong cậu muốn nói rằng 'có' thế nhưng phần khác lại vẫn quá cứng đầu.

"Vậy thì thế này, tôi sẽ để em lựa chọn thang điểm từ một đến mười. Cho đến giờ thì em đã thích tôi được bao nhiêu, hm?" Soobin ngẫm nghĩ đôi chút. Cậu sẽ không bao giờ thừa nhận đâu nhưng nếu để cho tác giả và những bạn đọc đây (cả người dịch nữa) quyết định thì hẳn phải là 100/10. Cậu chắc chắn đã sớm có tình cảm với người lớn hơn rồi nhưng liệu cậu có thừa nhận ra không? Tất-nhiên-là-không.

Soobin vô cùng cứng đầu, không muốn tin rằng mình thích người nọ thế nhưng sâu thẳm trong lòng cậu biết... cậu thừa biết việc người nọ đã khiến mình rung động đến nhường nào. "Bảy." Soobin cắn môi nói. Cậu biết nó còn lớn hơn con số bảy hay mười rấttt nhiều.

Cậu có thể dối lòng hơn nữa mà nói ra một con số thấp hơn thế nhưng vì lý do nào đó, cậu không muốn thế. Cậu cảm giác rằng nó sẽ khiến người nọ tổn thương rất nhiều. Nhưng sao đột nhiên mình lại cảm thấy hối hận sau khi nói ra vậy?

Dù thế, khóe môi Yeonjun vẫn cong lên tạo thành một nụ cười đầy mãn nguyện, không khỏi hạnh phúc khi ít nhất con số đó vẫn trên năm. "Vậy thì lần tới tôi sẽ cố gắng hơn nữa." Soobin tròn mắt, phần nào cảm thấy vui mừng vì người lớn hơn vẫn tiếp tục muốn theo đuổi cậu dù cho đã bị từ chối biết bao nhiêu lần như thế.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Yeonjun bỗng reo lên thu hút sự chú ý của cả hai. "Ah... ừm, giờ tôi phải đi đây." Soobin nói, nhẹ đẩy người nọ ra và đứng lên.

"Nhưng tôi muốn đưa em về." Soobin lắc đầu và cầm lấy đồ đạc của mình. "Không cần đâu. Có thể là một cuộc gọi quan trọng đó. Ngủ ngon." Trước khi Yeonjun kịp nói gì thêm nữa, Soobin đã sớm rời khỏi căn hộ của anh và đóng cửa lại.

Yeonjun bật ra một tiếng rên rỉ ai oán và quyết định nghe máy trước khi đuổi theo người nhỏ hơn. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu chẳng may có chuyện gì không hay xảy ra với Soobin, đó là lý do vì sao anh đã tự hứa với lòng mình rằng phải đưa người nọ về nhà mỗi ngày. Nếu không phải anh thì cũng sẽ là Beomgyu hoặc một trong những người bạn mà anh tin tưởng.

Anh nhanh chóng bắt máy mà không buồn kiểm tra xem người gọi đến là ai. "Alo? Mẹ kiếp mau nói nhanh lên không thì–" Anh khựng lại, lắng nghe người ở đầu dây bên kia nói.

"Choi Yeonjun? Làm ơn hãy nhanh chóng tới bệnh viện Bangtan mau lên."

~

Soobin ngâm nga khe khẽ, lướt một vòng Twitter và dựa đầu vào cửa kính bên cạnh. Cậu tự hỏi không biết liệu Yeonjun có định nhắn tin cho mình hay không vì đã ba mươi phút trôi qua và dường như cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Cậu cũng không khỏi thắc mắc liệu đó có phải cuộc gọi quan trọng hay không nữa. Cậu cho rằng hẳn là vậy khi mà đến giờ vẫn chưa thấy Yeonjun nhắn tin cho mình. Gửi tin nhắn để xem xem người nhỏ hơn có an toàn không hay chỉ đơn giản là gửi những thứ linh tinh cho cậu đã sớm trở thành một thói quen của anh rồi.

"Có lẽ là việc gia đình chăng?" Cậu lẩm bầm và thở dài.

Không, chính xác thì cậu không biết gì về những vấn đề của gia đình Yeonjun cả. Người lớn hơn chỉ nói cậu nghe về quá khứ của anh với Jihoon và mấy chuyện cỏn con khác thôi. Chỉ có thế. Soobin đã tự động cho rằng mối quan hệ của Yeonjun và gia đình anh vẫn bình thường thế nhưng Yeonjun lại chẳng bao giờ nhắc đến gia đình mình và điều đó đúng là có chút kỳ lạ. Dù sao thì Soobin cũng không muốn tọc mạch quá nhiều.

Soobin thở dài và tắt điện thoại đi, khẽ nhấp một ngụm đồ uống và đột nhiên bỗng có cảm giác như có ai đó đang quan sát mình. Cậu từ từ ngước lên và đôi mắt lập tức mở lớn vì kinh ngạc. Có ai đó đang nhìn cậu chằm chằm và đứng ngay bên cạnh bàn của cậu.

"Soobin, đã lâu không gặp." Người đó nói với một nụ cười. Mặt khác, Soobin thì chẳng hề vui vẻ chút nào. Bàn tay cậu vô thức run lên không ngừng và hơi thở trở nên nặng nề thấy rõ.

"J-Jihoon..."


+×+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net