✧ 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun lao thẳng một mạch đến nhà Soobin, chẳng bận tâm đến tiết trời lạnh lẽo mà chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng tang. Anh đã gây ra lỗi lầm tai hại và cần phải sửa chữa mọi thứ.

Anh không rõ liệu Soobin thậm chí có tha thứ cho mình hay không thế nhưng ít nhất điều anh có thể làm đó là đối mặt và chịu trách nhiệm với sai lầm của mình.

Cậu chán ghét bản thân vô cùng. Mối quan hệ của họ vẫn đang tiến triển hết sức mượt mà ấy vậy mà anh lại tự mình làm rối tung mọi thứ lên. Anh cảm giác bản thân giống như một tên khốn nạn đáng ghê tởm vậy.

Làm sao anh có thể gây ra loại chuyện đó với người đã đem lòng tin tưởng mình cơ chứ? Giờ thì anh cũng hiểu tại sao tất cả mọi người lại phẫn nộ với mình rồi. Choi Yeonjun, mày đúng là thằng ngu mà. Anh thầm rủa chính mình, cảm giác nước mắt dâng đầy khóe mi.

Cố gắng ngăn lại những dòng lệ chực trào, anh không xứng đáng được khóc. Người nên cảm thấy tổn thương và đau khổ ở đây là Soobin mới phải. Anh không thể tưởng tượng nổi giờ người nhỏ hơn đang phải chịu sự uất ức và đớn đau đến nhường nào.

Trong cơn phê pha đêm qua, anh cứ nghĩ rằng mình và người nọ đang thực sự làm tình nhưng hóa ra anh lại gây nên một chuyện đáng ghê tởm và khốn nạn đến thế.

Anh vẫn nhớ cảm giác hạnh phúc trong tâm trí mình khi ấy thế nhưng sự thật thì anh chỉ đang khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ và thậm chí là làm tổn thương người mà mình yêu nhất.

Anh ghét cái sự thật rằng mình đã làm thế chỉ bởi vì cơn ghen tuông che mờ mắt và sự tức giận ngu ngốc. Dù sao thì những cái cớ đó đều chẳng thể nào chấp nhận nổi. Anh là một kẻ hiếp dâm, giờ thì Soobin sẽ nhìn anh bằng con mắt gì đây chứ?

Chính xác hơn thì người nhỏ hơn thậm chí còn chẳng muốn nghe đến tên của anh và anh cũng không thể đổ lỗi cho ai khác ngoài chính bản thân mình bởi đó hoàn toàn đều là lỗi của anh.

Chẳng cách nào có thể sửa chữa được việc này cả. Vào cái khoảnh khắc anh động tay vào người Soobin đêm ấy, mọi thứ đã quá muộn rồi.

~

Khi anh tới nhà Soobin, hơi thở lúc này đã gấp gáp chẳng còn ổn định nữa, toan vươn tay ra gõ cửa nhưng rồi bỗng lại thôi. Dù sao thì nếu có làm thế thì cũng sẽ chẳng ai cho phép anh vào đâu.

Anh suy nghĩ một hồi trước khi sải bước đi vòng sang bên cạnh ngôi nhà và ngước nhìn lên nơi cửa sổ phòng Soobin. Có lẽ sẽ nguy hiểm thế nhưng anh cần phải làm thế.

Anh chẳng buồn bận tâm đến việc mình có thể sẽ bị ném ra khỏi cửa sổ bởi mục đích của anh là ít nhất nói ra được lời xin lỗi kể cả khi chẳng thể được tha thứ hay bản thân có thể bị đánh.

Dù thế nào thì anh cũng chấp nhận.

May mắn thay, có một chiếc thang nằm phía sau ngôi nhà, anh nhanh chóng kéo nó đến gần cửa sổ trước khi trèo lên. Anh thử kéo cánh cửa mở ra và ngạc nhiên làm sao khi sao khi nó không bị khoá.

Thành công vào được bên trong căn phòng ngủ, anh phát hiện ra dáng hình quen thuộc đang nằm trên giường với đôi mắt nghiền. Tuy có chút e dè không biết có nên tới gần hay không nhưng cuối cùng anh vẫn làm thế.

Anh sà xuống, dịu đang vuốt ve đôi má người nhỏ hơn với một nụ cười buồn. Anh biết đây sẽ là lần cuối cùng được gặp lại cậu, trái tim không khỏi nhói lên trước cái suy nghĩ ấy.

"Anh xin lỗi..." Yeonjun thầm thì, những giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt chẳng thể kiểm soát nổi. "Em không đáng phải chịu đựng những chuyện như vậy... Là anh không xứng đáng với em. Anh đúng là một kẻ khốn nạn phải không?" Anh lặng lẽ nức nở, ấn trán mình vào với người kia.

Có một điều mà anh không biết đó chính là Soobin vẫn chưa hề ngủ. Cậu có thể nghe và cảm nhận được mọi thứ, đột nhiên trái tim lại nặng nề vô cùng khi nghe được những tiếng khóc âm thầm phát ra từ người lớn hơn.

Lần đầu tiên Yeonjun rơi nước mắt trước mặt cậu, một cách vô thức.

Soobin từ từ mở mắt ra chỉ để bắt gặp ngay một cảnh tượng đau lòng nhất. Người lớn hơn đang khóc đến run người với đôi mắt nghiền và trán thì áp vào với cậu.

"Yeonjun..." Soobin lầm bầm. Yeonjun ngay lập tức mở trừng mắt, hai ánh nhìn liền khoá chặt lấy nhau thế nhưng người nhỏ hơn rất nhanh liền tránh đi, chống người ngồi dậy và kéo xa khoảng cách giữa hai người. "A-anh đang làm gì ở đây vậy chứ..?!"

Yeonjun thậm chí còn chẳng cố gắng tới gần. Anh biết người nọ hiện giờ hẳn vẫn đang còn kích động lắm và việc đó sẽ chie khiến mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn thôi.

"M-mau đi đi... làm ơn..." Soobin thì thầm, đủ lớn để người kia có thể nghe thấy được. Những lời nói đó khiến trái tim Yeonjun như vỡ ra thành ngàn mảnh.

"K-không... chờ đã. Tôi sẽ không làm gì em đâu, tôi hứa đấy." Soobin quay đi với biểu cảm cáu kỉnh mà Yeonjun thường sẽ cảm thấy nó rất đáng yêu thế nhưng bây giờ thì trông người nhỏ hơn thực sự đang rất tức giận.

"Gì cơ? Anh cũng đã từng nói như thế nhưng nhìn xem anh đã làm gì này." Giọng nói của Soobin chứa đầy sự căm thù và cay độc. "Tôi ghét anh! Để tôi tên đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

Yeonjun có cảm giác trái tim như bị đâm thủng cả ngàn lần. Đau. Thực sự đau lắm khi nghe được những lời đó từ chính người mà mình yêu nhất.

Anh nuốt một ngụm nước bọt và tiếp tục. "Đêm đó, tôi đã có một cuộc tranh cãi với cha mẹ mình. Mối quan hệ giữa tôi và họ không được tốt cho lắm, chính xác hơn thì bọn tôi chán ghét nhau nhưng đây không phải là điều mà tôi định nói đến lúc này. Cái tôi muốn nói đó là đêm ấy tôi đang trong trạng thái rất tức giận và tôi đã thấy một bức ảnh của em đang ôm một gã đàn ông khác...

Tôi không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa nhưng khi đó cơn ghen tuông đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí tôi. Với cơn phẫn nộ tột cùng, tôi chỉ có thể uống rựou để giúp bản thân bình tĩnh lại khi mà em không trả lời bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào cả. Cuối cùng thì tôi đã say mèm và đồng ý lời đề nghị chơi thuốc cùng với một người bạn cũ.

Tôi biết, những lời biện hộ này khó có thể chấp nhận và hành vi của tôi vẫn là đáng ghê tởm vô cùng, tôi cũng biết em sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nhưng tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi mà thôi. Tôi hứa, sáng mai tôi sẽ đến trình diện với cảnh sát. Tôi đáng phải ngồi tù với những gì mình đã gây ra. Em không cần có mối liên hệ gì với tôi nữa. Chỉ cần biết rằng tôi thực sự yêu em. Rất rất nhiều.

Tôi chấp nhận việc phải ngồi tù, bị đánh, bị nguyền rủa hay gì cũng được. Chỉ cần em có thể sống vui vẻ mà không có tôi. Tôi thực lòng xin lỗi." Yeonjun quỳ sụp xuống, đầu chạm với mặt sàn. Anh thực sự cảm thấy có lỗi vô cùng với việc mình đã làm, mỗi một lời nói ra đều chân thành từ tận đáy lòng.

Soobin chỉ chăm chú nhìn anh. Cậu rất muốn nói gì đó thế nhưng lại chẳng thể mở miệng. Sau một vài giây im lặng, Yeonjun cuối cùng cũng đứng dậy và đưa mắt nhìn người nhỏ hơn, cậu vẫn đang nhìn anh nhưng lại chẳng nói một lời nào.

Hướng đến Soobin một nụ cười nhẹ, và rồi Yeonjun rời đi.

Đừng đi... là điều mà Soobin muốn nói nhưng rốt cuộc cậu lại không làm thế. Thay vì vậy, cậu chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng người nọ dần biến mất khỏi tầm nhìn với một trái tim nặng nề đến bức bối.

"Em đã sớm tha thứ cho anh kể từ đêm hôm đó rồi..." Soobin khẽ lầm bầm nhưng Yeonjun đã chẳng còn có thể nghe thấy.


+×+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net