Hoàng hậu của trẫm[Chương 3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loạn táng cương là nơi chôn cất nhưng người chết không có thân nhân. Vào ngày này hằng năm, Ngọc Linh và Hàn Tuyết đều đi đến nơi. Nơi đây là nơi đã chôn cất người mà bọn họ yêu quý nhất và cũng là người thân nhất với bọn họ, nhà hoàn Ngọc nhi.

Nếu gọi Ngọc nhi là nha hoàn thì không đúng mà cũng không sai. Tình cảm giữa ba người bọn họ vượt lên cả tình chị em, là một tình cảm khó có thể được thấy một lần nữa. Kể cả Xảo nhi, nha hoàn của bọn họ bậy giờ cũng không thay thế dược.

Loạn táng cương, đây là lần đầu tiên Thái tử như hắn lại đến một nơi như vậy. Nơi này thật khiến cho con người cảm giác lạnh buốt. Thật xứng là nơi ở của những người đã khuất.

Từ xa, hắn đã có thể nhân ra thân ảnh nhỏ bé của Ngọc Linh. Từ trong hốc mắt của nàng xuất hiện một giọi nước mắt lấp lánh rơi xuống trong cái không gian ảm đạm này.

Hắn thấy được sự cô đơn đang bao vậy khắp nàng. Thật không giống với người hắn gặp lúc chiều nay. Người hắn gặp lúc chiều là một người lãnh khốc, có một chút bá đạo khiến cho người bên cạnh không khỏi sợ hãi. Nhưng giờ đây, trước mặt hắn là một nữ tử mềm yếu, lại mang bên mình một chút cô dơn, thật khiến cho người bên cạnh không khỏi thương tâm.

Hắn thật không hiểu, sao một người như nàng lại có thể làm được như vậy?

Ngọc Linh rất nhanh có thể nhận ra được tiếng bước chân của hắn. Quả thật, hắn không biết kiềm chế lực đạo trong từng bước chân của mình. Nàng thật không hiểu, tại sao hắn lại được xưng làm đệ nhất thiên hạ. Đến một góc của Xảo nhi, hắn còn không xứng.

Nàng nhanh chóng đứng lên. Quay lại nhìn hắn, vẫn là một bộ mặt lãnh đạm nhìn không ra một tia ân tình, không hơn không kém. Những gương mặt khác của nàng, chỉ có Lãnh Khốc Sơn Trang mới có thể nhìn thấy

“Ngọc Linh cô nương, hôm nay cô gọi tại hạ ra đây làm gì?” Hắn khơi mào câu chuyện trước. Đơn giản, hắn không muốn chớ đợi một chút nào cả. Bất cứ tin tức nào của Hàn Tuyết, hắn đều không muốn bỏ lỡ.

Không nhanh không chậm, giọng nói lạnh lùng của Ngọc Linh vang lên: “Lãnh Khốc Sơn Trang, nơi này là nơi sinh ra biết bao nhân tài của giới võ lâm. Trong nhưng con người này, có 20 người được mệnh danh là truyền kì võ lầm. Khó có ai có thể theo kịp họ về tất cả mọi mặt”

“Trong 20 con người này, có hai người bật lên hắn với những người còn lại. Một là Phi Yên được mệnh danh là cao thủ võ lâm, đệ nhất phi tặc. Người thứ hai là Thiên Vu, đệ nhất độc y được người đời lưu danh” Ngừng một lúc, tham âm lạnh lẽo kia lại vang lên: “Hàn Tuyết tỷ tỷ chính là Phi Yên, đệ nhất phi tặc của Lãnh Khốc Sơn Trang”

Hàn Thiên kinh ngạc trước những gì hắn vừa nghe được. Không thể ngờ hắn lại sở hữu một trong hai kỳ nữ trong toàn thiên hạ. Nhưng hắn cũng rất nhanh xâu chuỗi được các sự việc với nhau: “Nếu vậy, cô nương là…”

“Thiên Vu, nhị cô nương của Lãnh Khốc Sơn Trang” Ngọc Linh tiếp lời cho hắn. Giờ đây, khi mà mọi việc đã đến nước này, thì nàng không thể giấu được điều gì nữa. Mọi việc phải để hắn tự giải quyết vậy.

“Năm xưa, khi ta và tỷ ấy còn đang vật lộn để kiếm một bữa ăn, chúng ta đã bắt gặp Tể tương trên đường đi. Ông không nỡ nhìn bọn ta phải làm kiếp ăn mày nên đã thu nhận bọn ta trên danh nghĩa phụ-tử. Bọn ta được đưa về Phủ tể tướng, được ăn học để thành người. Nhưng Hàn Tuyết , tỷ ấy không muốn sống như vậy. Năm 13 tuổi, bon ta làm một vụ chạy trốn.

Sống ở Phủ tể tướng được 5 năm, nên chúng ta cũng tích lũy cho mình nhiều kiến thức. Năm đó, chúng ta nhận đệ nhất cao thủ võ lâm, Liễu Thiến làm sự phụ và bắt đầu theo học người. Người dạy cho bọn ta tất cả những gì cần để trở thành những cao thủ đệ nhất thiên hạ. Và người cũng cho bọn ta một gia đình. Đó chính là lí do Lãnh Khốc Sơn Trang được thành lập.

Năm 16 tuổi, bọn ta quay lại Phủ tể tường trong những con mắt ngạc nhiên của toàn gia nhân. Tể tướng đã quá đỗi vui mừng. Ông đã cho mở đại tiệc lớn lấy trên danh nghĩa là mừng sinh nhật của Hàn Tuyết tỷ tỷ. Và đó cũng là lần đầu tiên ngươi gặp tỷ tỷ của ta.

Khi quay về, bọn ta chỉ là đang tạo đựng một vỏ bọc vững chắc cho mình để sau này tiến vào con đường võ lâm mà thôi. Nhưng chúng ta đã tình sai một nước cờ. Chính là ngươi. Ta thật không thể ngờ người dám sử dụng của hoàng đế để tứ hôn cho ngươi và Hàn Tuyết tỷ tỷ. Nước cờ này quá nguy hiểm, nhưng tỷ tỷ vẫn đi nó. Bởi nó sẽ giúp bọn ta tiến thêm nhiều bước. Tỷ ấy chấp nhận lùi bước cho sự ra đời của Đại nội mật thám”

Câu chuyện quá khứ đã mở ra trước mắt Hàn Thiên. Hắn thật không ngờ, nàng lại là người như vậy, sẵn sàng hi sinh mình để giúp ích cho những người trong giang hồ. Rốt cuộc, đối với nàng, hắn chỉ là một nước cờ. Tim đau quá, như ngàn con dao dâm vào cùng một lúc vậy. Thì ra trong tay nàng, hắn là một nước cờ, một nước cờ. Vậy mà, đối với hắn, nàng là tất cả nhưng gì cần có. Chỉ cần có nàng, thế là đủ. Nhưng hắn sẽ không bao giờ có nàng, cả đời này.

Ngọc Linh đã thấy được sự do dự trong mắt hắn. Vở kịch này rất thành công. Mọi việc nàng làm chỉ là những gì mà tỷ tỷ yêu cầu. Nàng cho dù là người thân nhất, nhưng trong tay tỷ tỷ vẫn chỉ là một công cụ giết người mà thôi. Chỉ có Lãnh Khốc Sơn Trang, tỷ ấy mới tháo bỏ mặt nạ lạnh lùng kia. Còn không, lãnh khốc vỗ tình là tên của tỷ ấy. Muốn sống chung với tỷ ấy, trước tiên phải hiểu điều này.

Mọi thứ tĩnh lặng, đọng lại trong cái không gian ấy. Sự đau đớn, sự cô đơn, sự lạnh lùng đều được diễn tả. Và mọi thứ như bị vỡ tan khi tiếng bước chân ấy vang lên.

Ngọc Linh và Hàn Thiên đồng thời quay lại. Trước mặt họ là một vị nam tử. Nam tử này khuôn mặt tuyệt mỹ, ánh mắt cuồng đạo, lộ ra sự bá đạo. Khóe miệng khẽ nhếc khiến lộ ra sự phóng đãng. Trong sự phóng đãng tự nhiên hiện ra ngạo khí, trên người hắn có một loại khí chất bao trùm thiên hạ, cả người tản mắt ra uy nghiêm nhiếp nhân. Quả là một nam tử có khí chất phi phàm.

“Linh nhi, ta tưởng muội đang ở nhà chứ? Diệp Thành phá tung cả nhà lên rồi kìa. Nhanh về với phu quân đi, không nên ở đây mắc hoa liễu” Nói xong, hắn quay mặt nhìn nam tử đứng cạnh Ngọc Linh: “Còn đây là ai, đứng nói với ta đây là nam nhân cho muội mắc hoa liễu nha”

Ngọc Linh cười mỉa mai: “Cha nội ơi, cha nội nhìn kiểu gì mà nghĩ tên này vượt được Diệp Thành của muội chứ. Xin giới thiệu, đây là Thái tử đương triều Lãnh Hàn Thiên” Nói xong, nàng quay đầu nhìn Hàn Thiên: “Xin giới thiệu với Thái tử, đây là  Dương Quá, đại công tử của Lãnh Khốc Sơn Trang.” Ngừng lại một lúc, nàng mới bắt đầu: “Và cũng là tình địch của người”

Trong tim Hàn Thiên khẽ chấn động. Cái gì? Tình địch của hắn sao?

“Ồ, thì ra đầy là ‘Phu quân’ của Tuyết nhi nhà chúng ta. Thật không xứng với Tuyết nhi nga. Khổ thân muội ấy” Nói xong, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Hàn Thiên “Mà Tuyết nhi đâu? Ta tưởng muội ấy đi chung với muội chứ?”

Ngọc Linh lắc đầu thở dài: “Tỷ ấy đang ở tiền chiến. Dạo này Tiêu Triệt có quá nhiều động tĩnh, tỷ ấy suốt ruột quá nên quyết định ở lại tiền chiến luôn. Một thàng nữa tỷ ấy về”

“Một tháng?” Cả Hàn Thiên và Dương Quá đều hơi ngạc nhiên

Hàn Thiên quá đau đầu. Nàng rời xa hắn những một tháng là sao? Hắn không muốn nhìn thấy nàng biến mất trước mặt mình. Hắn muốn ngày ngày thấy nàng cười, cười nụ cười trẻ thơ chẳng may đã thâu tâm hắn.

Dương Quá hơi sửng sốt. Tiêu Triệt mà có động tĩnh gì kì lạ đến như vậy? Mà Tuyết nhi quá sơ suất. Dành ra hẳn một thàng để trực tiếp thao dõi hắn. Quả nhiên hắn đã bắt đầu hành động rồi chăng? Nếu như vậy thì sắp có một trận khởi chiến xảy ra rồi đây.

Nhìn thấy hai công tử đều nhung nhớ tỷ tỷ của mình, Ngọc Linh thầm cười. Tỷ tỷ ơi, tỷ thấy chứ? Nam nhân cư nhiên rất ngốc, bao gồm cả Dương Quá của tỷ. Tình trường là nơi không nên dính vào. Chính vì vậy, nhưng người trong Lãnh Khốc Sơn Trang chỉ có thể đem lòng yêu thương nhau. Không biết từ khi nào, tình thương đã trở thành tình yêu. Vì thế nên, những người trong Lãnh Khóc Sơn Trang mới lãnh đạm với những người bên ngoài.

Lãnh Khốc Sơn trang nới cất giấu vô vàn bí ẩn mà chỉ có nhưng người trong đó mới đoạn được những điều đó là gì. Lãnh Khốc Sơn Trang, không ai biết vì trí cụ thể của nó, kể cả có nhờ Tàng Thư Các, kết quả vẫn là công cốc. 20 con người ấy thay nhau cai quản thiên hạ, thiên hạ từng là của Liễu Thiến. Giờ đây, nó là của họ, mãi là của họ, cho đến khi tìm được những truyền nhân xứng đáng. Lãnh Khốc Sơn Trang, một bí ẩn tày trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net