Hoàng hậu của trẫm[Chương 5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Xảo nhi làm chính là đánh thức vị tiểu thư của mình dậy. Chính vì vậy cả một cái Đạm đình cư như ầm ĩ cả lên. Hàn Tuyết rất nhanh bị lôi ra khỏi chăn trong tình trạng mắt nhắm mắt mở. Đêm qua bị Vô Tình đánh thức lúc nửa đêm, lại phải lo bao công chuyện nên gần sáng nàng mới được đi ngủ lại. Nàng ngủ thật chưa có đã mà. Sao sáng nào cũng phải dậy sớm thế?

Nàng đang ngáp ngắn ngáp dài thì từ bên ngoài, Lam Tranh đã đi vào rất tự nhiên

“Bẩm Thái tư phi, Thái tử mời người đến dùng bữa sáng ở chính diện”

“Được, tí ta ra”. Hàn Tuyết phẩy tay. Oa, buồn ngủ quá, thật ngủ muốn ngủ luôn cho rồi.

Lam Tranh thấy vậy liền nói: “Thái tử yêu cầu ta phải hộ tống người”

Nghe tới đó, Xảo nhi không ngần ngại cầm cổ áo của Hàn Tuyết kéo đi.

“Ô, a.. Xảo nhi, thả ta ra” Hàn Tuyết hét ầm lên

“Tiểu thư người chịu khó ha” Không chú ý tới tiểu thư, Xảo nhi vẫn tiếp tục với công việc của mình

“Xảo nhi, ngươi khi dễ ta” hàn Tuyết vẫn hét ầm lên “Ô,a…Thả ta ra. Dương quá, cứu muội”

“Dương Quá không có ở đây để giúp tiểu thư đâu” Vẫn tiếp tục kéo tiểu thư của mình đi. Từ khi đi theo tiểu thư, nàng đã hiểu được một điều: Tiểu thư rất cứng đầu. Vậy nên Liễu sư phụ đã dặn, với tiểu thư phải rất cứng tay, không được mềm lòng bởi nếu không, tiểu thư sẽ rất khó để thu phục. Nghe lời Liễu sư phụ, nàng cứ như vậy mà thực thi thôi.

Rất nhanh, Xảo nhi đã kéo tiểu thư đến chính diện. Nàng để tiểu thư đứng thẳng, chỉnh lại quần áo và đầu tóc cho tiểu thư rồi bước xuống sau người.

Hàn Tuyết thấy vậy nhất quyết không vào. Nàng chỉ đứng ở chính diện, nhất quyết không bước chân vào. Thật không thể ngờ, người đứng đầu của lãnh Khốc Sơn Trang lại có lúc giống trẻ con đến như vậy. Nhưng, phải hiểu, nàng như vậy với Lãnh Khốc Sơn trang mà thôi.

Xảo nhi tức giận, đẩy tiểu thư vào trong gian chính. Nhưng lực tay quá mạnh làm Hàn Tuyết ngã cái bịch. Lại một lần nữa, đất mẹ thân yêu đòn lấy nàng.

“Xảo nhi, ngươi làm cái gì vậy?” Hàn Tuyết hét ầm lên

“Việc cần phải làm mà thôi” Xong, Xảo nhi phủi phủi tay. Nàng đỡ tiểu thư dậy, chỉnh lại y phục một lần nữa.

“Ngươi…ngươi…ta giận” Hàn Tuyết hừ một tiếng rồi bước vào. Nhưng, bước chưa được ba bước đã thấy vọng ra tiếng cười rất vui vẻ. Đôi khi còn có tiếng nũng nịu của một nữ nhi và tiếng cười lớn của Hàn Thiên.

Nàng khẽ bước chân vào. Đập vào mắt nàng là cảnh tượng Hàn Thiên đang ngồi ăn sáng với một nữ tử y phục máu trắng. Nếu cho Hàn Tuyết miêu tả nàng bằng một chữ thì nàng không ngần ngại nói: Thanh khiết.

Hai người nhận ra họ không phải là người duy nhất trong phòng liền ngừng trêu chọc nhau. Hàn Thiên cùng vị cô nương ngẳng đầu lên. Họ nhận ra Hàn Tuyết trong trang phục màu hồng nhạt, đôi chỗ còn hơi bẩn. Mặt nàng đang phụng phịu hết chỗ nói. Hàn Thiên nhìn mà cảm thấy nàng như sắp khóc. Hắn phải rất cố gắng mới không chạy đến ôm nàng vào lòng.

“Điện hạ, nàng ta là ai vậy?” Nữ tử ngồi cạnh Hàn Thiên lên tiếng

“Xảo nhi” Hàn Tuyết phụng phịu quay ra ngoài, rồi hét to “Ngươi bị trừ lương. Dám khi dễ bổn cô nương, thật quá quắt mà”

“Tiểu thư” Xảo nhi bịt tai lại nói “Tiểu thư có thể bỏ cái giọng sư tử Hà Đông đó đi được không? Ta đau tai quá”

“Ngươi còn lí sự hả?” Hàn Tuyết tức giận ngồi thụp xuống cái ghế gần đó, gắp nhanh đò ăn vào bát mình rồi ăn lia lịa. Hôm nay nàng đã nói sẽ ra tiền chiến một lượt, phải nhanh lên trước khi muộn mất

“To gan” Nữ tử áo trắng hét lên “Ngươi có biết trước mặt ngươi là ái không?”

“Lãnh Hàn Thiên, cái tên chết giẫm đó mà cần phải hỏi ư?” Nàng ngẩng đầu lên trả lời rồi quay lại bữa ăn của mình

“Thế ta là ai, ngươi biết không?” Nữ tử đó ngang nhiên giựt đôi đữa của nàng

Thấy nàng im lặng một hồi, nữ tử kia quyết định lên tiếng: “Ta chính là Thái tử phi Lục Thu Thủy, là chính thê của Thái tử điện hạ”

“Nàng ta là chính thê của ngươi?” hàn Tuyết không ngần ngại quay sang phía hàn Thiên

“Phải, ta chính là chính thê của Thái tử điện hạ, Thái tử phi đương triều”

Hàn Tuyết ngẩn người ra một lúc rồi nàng cười lớn: “Ngươi có chính thất là nàng ta từ khi nào thế? Ha ha ha, đau bụng quá. Xảo nhi, giúp ta, ta nhịn cười không nổi”

Cả 3 người bọn họ nhìn nàng lăn bò ra cười, tất cả đều chỉ coa một cử chỉ: đơ mặt.

Cười thỏa thích, nàng lau nước mắt đi, chìa tay ra trước mặt Hàn Thiên “Nêu ngươi đã có chính thê là nàng ta, vậy cho ta xin cái giấy hưu thư (giấy bỏ vợ) được không? Nếu ngươi không cho, ta sẽ viết giấy hưu phu (giấy bỏ chồng) tặng ngươi”

Lục Thu Thủy quá tức giận về hành vi đó của Hàn Tuyết, nàng ta giơ tay định tát cho Hàn Tuyết một cái thì Xảo nhi đã nhanh tay ghì chặp cánh tay nhỏ bé của nàng ta.

“Ngươi dám đối đầu với Phi Yên ta ư?” Hàn Tuyết cười mỉa “Trình còn non lắm”

Đến lúc này, Hàn Thiên mới tức giận hét lên: “Cả hai người, thôi ngay cho ta”

Thu Thủy nhìn Hàn Thiên bắng ánh mắt đầu nước: “Điện hạ, bọn họ khi dễ thiếp”

Hàn Tuyết vẫn nghịch nghịch móng tay: “Chán quá. Bao giờ người mới đưa ta tờ hưu thư đây?”

Hàn Thiên thấy vậy liền ôm Thu Thủy vào lòng, nói nhỏ: “Nàng ta chính là Phong Hàn Tuyết, Thái tử phi đương triều. Nàng ăn nói cẩn thận đi”

“Nhưng chàng nói thiếp là…”

“Không, nàng ta mới là Thái tử phi đương triều”

Hai người họ lời qua tiếng lại khiến Hàn Tuyết cảm thấy khó chịu. Bữa sáng nàng ăn chưa có xong nha, bao giờ việc này mới kết thúc cho nàng ăn sáng chứ?

Bỗng, nàng giật này mình. Rất nhanh, nàng phát hiện ra có người ở trên mái. Nàng đứng bật dậy, chạy ra ngoái rồi rất nhanh phi thân lên mái. Tốc độ của nàng quả thật khó ai theo kịp. Thật đúng là truyền nhân của Liễu Thiến.

“Dương Quá” Nàng kích động nói ta. Nam nhân này, khiến nàng ngày đêm mong chờ.

Trong khi đó, Hàn Thiên đang cố gắng phi thân mái nhà cao chót vót. Hắn chậm hơn àng mấy bước nhưng vẫn theo kịp được nàng. Nhưng, trái tim hắn như thắt lại khi thấy Dương Quá ôm Hàn Tuyết trong lòng. Hắn đã hiểu là tâm nàng đã bị người khác thâu, nhưng tại sao, nó vẫn đau đến vậy? Nhìn cảnh tượng này, hắn thật muốn xé xác Dương Quá ra thành nhiều mảng rồi danh chính ngôn thuận đưa Hàn Tuyết về bên mình

Cả ba người bọn họ đứng đó, không quan tâm đến một bóng hình khác cũng đang nhìn về phía Hàn Tuyết. Người này ngiến rắng, nghiến lợi. Hắn thật không muốn nhìn cảnh này. Rất nhanh, thân ảnh này biến mất trong không khí.

Hàn Tuyết rất đỗi nhạc nhiên khi thấy Dương Quá đứng ở trên mái nhà nhìn nàng. Thật muốn dánh cho hắn một chưởng, nhưng lại không thể kiềm chế bản thân mình, liền lao vào lòng Dương Quá. Nàng không cần nhiều, chỉ cần mỗi ngày được như vậy, mỗi ngày được ở bên Dương Qúa là nàng cam tâm tình nguyện rồi. Hắn yêu nàng, nàng yêu hắn. Một mối tình sâu đậm của Lãnh Khốc Sơn Tranh. Họ cứ đứng đó, trong cái nắng gắt của sáng sơm. Nhưng họ không sợ, vì họ ở bên nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net