Chương 3: Túy Nhan Ngọc Kỳ Nhi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương truyền rằng Hàn Viên Quốc có 3 thế lực hùng mạnh phải khiến các Đế Quốc khác phải kiên nể sợ hãi.

Đứng đầu là Hoàng Triều Hàn Viên Quốc do thái tử Hàn Thiên Minh 14 tuổi lên ngôi, nắm trong tay thế lực hùng hậu của Hắc Minh kỵ binh, văn võ song toàn, có tính quyết đoán, tàn nhẫn, yêu dân như con, nhưng tương truyền hắn lại không gần nữ sắc, hậu cung của hắn đều trống trơn, người ngoài không biết còn tưởng  Hàn Thiên Minh là "không được"

Đứng thứ hai là thế lực Nga My giáo, được cho là một tà giáo, người người kiên nể, chuyên về sát thủ, y thuật, độc thuật, trận pháp, người cầm đầu là Sát Dạ, thân phận nữ nhi nhưng võ công cao cường, nội công thâm hậu, y thuật vô song, tính tình bát quái, một lời không hợp, giết! Căn cứ ở Xa Thiên Vỹ, vùng đất chỉ có thể vào không thể ra, quanh năm điều có sương, trong sương có kịch độc, nếu không có dược tự tay Sát Dạ chế thì chết là cái chắc không thể bàn cãi. 

Đứng thứ ba là thế lực ngầm Huyết Tế, nắm giữ nguồn kinh tế của 5 đế quốc, nơi có thể lấy mọi thứ tin tức, chỉ cần tiền, không gì không tra được. Người cầm đầu - Bối Lạc Kỳ, được xưng là thần y đứng sau Sát Dạ, tính tình hay cười, nhưng ẩn sau nụ cười là sự đa mưu túc trí, phúc hắc không ai có thể phúc hắc hơn. Căn cứ chính ở Túy Nhan Ngọc Kỳ Nhi, là một tửu lâu cũng là một kỹ viện.

-------------------------------Dãy phân cách---------------------------

Túy Nhan Ngọc Kỳ Nhi.

Thời tiết bắt đầu ấm áp, nhưng trước mặt của các nàng ấp áp ở đâu chứ? Lạnh chết các nàng rồi! Trước mặt các nàng là một thiếu nữ 16 tuổi, một thân bạch y, dung mạo khuynh thành, đôi mắt màu đen sắc lạnh lẽo nhìn các nàng làm các nàng không khỏi rùng mình, chủ thượng thật là đáng sợ.

"Nói!" Âm thanh lạnh lẽo như hàn băng vạn năm vang lên làm các cô nương rùng mình một cái, sợ hãi quỳ xuống, vẻ mặt trắng bệch.

"Chủ thượng! Sự việc hôm nay là do chúng tôi sai, xin ngài trách phạt." Một cô nương trẻ trung xinh đẹp cầm đầu lên tiếng trả lời, vừa nói xong mặt đã trắng bệch, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi vô cùng.

"Trách phạt? Được! Người đâu, mau lôi đám người này ra giết cho ta." Âm thanh lạnh lẽo từ miệng của bạch y cô nương như âm thanh của tử thần vang lên. Chuyện ngày hôm nay làm nàng cực kỳ tức giận, không thể tha thứ được!

"Chủ... Chủ thượng tha mạng! Tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi thề sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa! Xin đừng giết chúng tôi!" 

"Đúng vậy Chủ Thượng a! Chúng tôi không muốn chết!"

"Chủ Thượng tha mạng a!"

"Chủ Thượng..."

Các cô nương nhao nhao nói, khuôn mặt ai ai cũng nước mắt tràn trề, có người thì dập đầu xin tha, giọng nói thống khổ sợ hãi.

"Ai nha~ Biết vậy thì trước kia đừng có mà ỷ thế hiếp người, hôm nay hiếp phải thiết bản, cảm giác như thế nào? Nói xem thử đi a?" Âm thanh tà mị bỗng vang lên, thân ảnh hồng y thoáng chốc xuất hiện, cả người mang khí chất tà mị và hắc ám, người này chính là Ngọc Nga My.

"Nga My tỷ, tỷ đến rồi sao? Định cho bọn họ chết như thế nào?" Kỳ Nhi chính là nữ tử bạch y lạnh lùng đó, khi thấy Nga My xuất hiện thì cái mặt lạnh băng biến mất tăm, thay vào đó là nụ cười mà hầu như không ai thấy được.

"Chết? Như vậy thì nhanh quá rồi, hành hạ bọn họ cho bọn họ chết về mặt tinh thần sau đó rồi phanh thây đem cho lũ thú cưng của tỷ ăn." Nga My nhếch môi cười lạnh nói, ánh mắt nhìn đám người trước mắt như nhìn một đám xác chết, không chút cảm xúc nào.

Các cô nương nghe xong thì biết bản thân đã hết hi vọng, cả người vô hồn tựa vào nhau, chờ từng người một bị đem đi. Tại sao bọn họ lại thành ra như thế này? Hôm nay bọ họ đã phạm một sai lầm lớn, một sai lầm đã tước đi mạng sống của bọn họ. Bọn họ đã hối hận lắm rồi, nếu có thể quay lại từ đầu, bọn họ thề sẽ không bao giờ động vào nữ tữ hồng y trước mặt nữa. 

Hồi ức...

Nga My sau khi đi từ núi Xa Thiên Vỹ xuống, liền muốn đi tìm Kỳ Nhi, nhưng mà khổ nỗi, cô lại quên mình là một kẻ mù đường, đi đâu cũng cần người dẫn. Vậy là cô lặn lội đi tìm, thăm hỏi đường đến Túy Nhan Ngọc Kỳ Nhi lâu, cuối cùng cũng tìm được, nhưng mà bộ y phục của cô đã nhiễm bẩn rồi, nhưng thôi kệ cứ vào gặp Kỳ Nhi trước đã rồi thay sau cũng được, ai ngờ vừa vào đã bị đuổi ra.

Cô đứng ngoài nhìn 5 cô nương xinh đẹp chắn trước cửa, nhíu mày khó chịu nói "Nè! Sao lại không cho ta vào chứ? Nơi này cũng đâu cấm nữ nhân đâu?"

"Ngươi nhìn lại bản thân ngươi đi, áo quần thì bẩn thỉu, tóc tai lại bù xù, khuôn mặt, oa! Là đại mỹ nhân đó nha! Ta chưa có thấy ai đẹp hơn ngươi đó nha! Người đâu bắt ả tiện dân đó lại cho ta!" Một cô nương mang hồng y, dung mạo thanh tú, kiêu ngạo nói. Ngay lập tức bên cạnh đã xuất hiện hơn mười nữ nhân.

"Các ngươi định làm gì?" Nga My lùi lại một bước, nhíu mày cảnh giác nói, đây là muốn bắt nàng? Đây là muốn chết tiết tấu? Nhưng mà chết nhanh như vậy cũng không vui cho lắm...

"Làm gì? Tất nhiên là bắt ngươi về làm kỹ nữ ở đây rồi." Nữ tử hoàng y, dung mạo mảnh mai, phóng đãng cười nói.

"Các ngươi! Các ngươi! ức hiếp người quá đáng! Đây là những việc mà Túy Nhan Ngọc Kỳ Nhi lâu xưa nay làm? Không thể tin được! Không được ta muốn đi báo quan!" Nga My híp mắt lại, sau đó lùi lại thêm vài bước, làm bộ uất ức và sợ hãi nói. Không thể không thừa nhận, cô là một diễn viên đống kịch giỏi, sống hơn 300 năm không đấu lại được bọn oắt con này thì còn gì cái mặt của cô nữa?

"Hừ! Báo quan? Ta thách ngươi đó! Bọn quan lại đó thì làm được cái gì?" Nữ tử thanh y hất mặt kiêu ngạo nói, ánh mắt chứa sự khinh thường. Bọn quan lại phế vật đó thì làm được cái gì? Chỉ cần nghe đến Túy Nhan Ngọc Kỳ Nhi thì đã khiếp sợ tè ra quần rồi.

"Vậy các ngươi không sợ lão bản của các ngươi trách phạt sao?" Nga My nhìn họ bình tĩnh nói.

"Tại sao phải sợ? Bọn ta cũng không làm gì sai? Ngươi đâu, còn chần chừ gì nữa! Bắt ả lại cho ta!" Nữ tử hồng y nhíu mày hung ác ra lệnh.

Nga My nghe vậy thì nhếch môi cười,  đầu hàng đi theo bọn họ vào thanh lâu, cô cúi đầu xuống che đi sự bỡn cợt ở đáy mắt. Một đám ngu ngốc, không bằng ta mài dao giúp các ngươi. Có gì thì xuống nhắn tin với lão Diêm Vương thay ta.

"Hừ! Ngay từ đầu như vậy đã không tốt sao? Học đòi phản kháng! Ngươi có biết là được vào làm ở Túy Nhan Ngọc Kỳ Nhi lâu chính là phúc ba đời của ngươi sao?" Nữ tử đàn áp cô vừa đi vừa nói, giọng nói chất chứa sự khinh thường đối với cô, làm cô cảm thấy, người này tương đối gai mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net