5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ánh hoàng hôn chiếu xuống con đường mà changbin đang đi tìm jisung, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi sau gần một tháng anh vắng mặt, khuôn viên rộng lớn với cây cối và những hàng ghế đá, nhưng hiện tại đối với changbin cảnh đẹp xung quanh cũng chẳng thu hút bằng bóng dáng nhỏ bé của ai đó đang ngồi trên chiếc ghế đá bên dưới tán cây.

changbin khẽ đứng lại vài giây, khác với vẻ vội vã khi nãy, thì giờ đây changbin chỉ muốn được ngắm nhìn khung cảnh yên bình này thêm vài giây nữa. jisung ngồi đó, ánh mắt nhìn về một hướng xa xăm, mái tóc đôi lúc khẽ tung bay theo làn gió mát, hôm nay cậu chẳng mặc đồng phục như mọi ngày. chỉ là chiếc áo sơ mi lụa màu xanh lam cùng chiếc quần rộng thoải mái. chưa bao giờ changbin lại thấy một han jisung vẫn luôn nghiêm túc trong công việc, lại có thể trở nên mềm mại như bây giờ.

"jisung !"

và rồi changbin cũng phải cất tiếng gọi thôi, nếu hôm nay không thành thì sẽ phải đợi thêm rất lâu để anh lại có thể theo đuổi cậu thêm lần nữa mất.

tiếng gọi của changbin đã giúp jisung thoát khỏi những suy nghĩ vu vơ không có lối thoát trong lòng mình. đưa mắt nhìn theo nơi phát ra âm thanh, jisung thấy changbin mặc trên mình bộ quân phục, trên lưng là chiếc balo. bộ dạng mà cậu vẫn thường hay thấy, nhưng không hiểu sao hôm nay lại trở nên đặc biệt đến lạ, chắc do là vì đã lâu không gặp, khi mà changbin đang từng bước tiến về phía cậu, trên tay còn cầm theo chiếc hộp gì đó, ánh hoàng hôn chiếu xuống làm rõ lên từng hơi thở của anh sau một cuộc tìm kiếm người mình thương.

"gì đây ?"

jisung hỏi như rằng cạu chẳng bất ngờ gì mấy khi changbin xuất hiện ở đây, ngay lúc này, khi jisung đang băn khoăn về anh rất nhiều. và cũng băn khoăn về tình cảm anh dành cho cậu nữa.

"đến để tái khám chứ làm gì ?"

ngồi xuống chỗ trống còn lại trên ghế, changbin mỉm cười nhìn jisung đầy vui vẻ.

"điều dưỡng lee ở trong đấy, anh vào khám đi"

jisung chưa gì đã muốn đuổi người rồi, nhưng bên trong lại có chút hài lòng khi changbin vẫn nhớ đến đây để tái khám. cậu thiết nghĩ, những người làm việc trong môi trường khổ cực tập luyện như changbin thì thường sẽ không quan tâm đến sức khỏe của mình hay sao ý. 

ừ thì đúng là họ khỏe như trâu đi, nhưng ai lại bỏ bê bản thân thế chứ. cứ khiến người ta phải lo.

aiss, nghĩ gì vậy jisung, bộ mày đang lo cho ổng đó hã ???

"tôi muốn điều dưỡng han khám cơ, nên mới ra đây nè"

vẫn là giọng điệu đó, jisung quá quen rồi.

"anh đùa quài đi, hôm nay không phải ca trực của tôi, anh vào trong mà khám"

"tôi biết hôm nay không phải ca trực của điều dưỡng han mà"

changbin vẫn vui vẻ như thế mặc cho jisung đang khá là khó hiểu với sự xuất hiện của anh.

"nhưng mà bệnh của tôi không cần bác sĩ cũng trị được nữa đó"

"anh lại sắp bày trò nữa chứ gì ?"

jisung còn lạ gì mấy bài ca thả thính của người nọ nữa đâu, nhưng vì cũng khá hay nên jisung cho phép changbin giở trò á.

"không có đâu, sự thật là chỉ có mỗi cậu han mới chữa được bệnh tương tư của tôi thôi à, tôi thích cậu sắp chết rồi nè"

"nói bậy quá à, làm gì có ai thích ai mà chết đâu"

"ờ thì..."

changbin chợt yên lặng, thoáng nhìn qua jisung lúc này, ngồi cạnh cậu như hiện tại cũng không phải ngày nào cũng được, nhưng mỗi khi tới đây, changbin đều hết mình tận hưởng cảm giác ấy, đôi lúc changbin nghĩ, có thật sự rằng mình sẽ thích cậu đến chết mất không.

nhưng cuối cùng, khi ngồi cạnh nhau, dưới ánh hoàng hôn, changbin biết mình sẽ không ổn chút nào nếu jisung từ chối anh.

"cho cậu này"

changbin đưa chiếc hộp trên tay cho jisung, trước ánh mắt bất ngờ của cậu, cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

"là móc khoá tôi tự làm thôi à, còn có...xịt dưỡng tóc nữa, t-tôi thấy cậu han thường duỗi tóc thẳng lại, như vậy thì hại tóc lắm, tôi thấy cậu han để tóc xoăn tự nhiên thật sự rất đẹp...n-nên là cậu han đừng ngại để tóc xoăn nữa... được không ?"

cũng là vì mái tóc đó mà tôi phải lòng cậu...

lắng nghe những lời changbin nói, jisung chỉ yên lặng nhìn hộp quà trong tay, cố giấu đi vẻ mỉm cười của mình, không ngờ được seo changbin để tâm đến mình nhiều như vậy.

nhân lúc này đây, jisung cũng đang để tóc thẳng...

"nhưng mà tôi thích tóc thẳng thôi à"

thôi thì trêu anh ta một chút cũng được.

"t-thì cậu nhớ dùng dưỡng tóc đó, để tóc xoăn hay thẳng đều được, dù sao thì tôi cũng vẫn thích cậu chết mất thôi"

"anh-..."

vậy thì bây giờ là ai khiến ai ngại đây ?

"hả ?"

"tự dưng tặng quà cho tôi làm gì ?"

vờ như không hề mắc cỡ hay trái tim trong lòng ngực đang nhảy múa chút nào, jisung nhanh chóng đổi sang chủ đề khác, phòng khi changbin tiếp tục thả thính thêm nữa.

"tôi nhắn với điều dưỡng han rồi mà, ngày mai tôi đi rồi, chắc là cuối năm mới về, tôi muốn tặng quà cho cậu, coi như tạm biệt cậu han một thời gian"

"thế...chân anh khỏi chưa mà đi ?"

một thoáng hụt hẫng hiện lên trong lòng jisung, à phải rồi, cậu lại quên mất điều này...

"tôi khoẻ hẵn rồi, cậu han yên tâm đi, tôi đi rồi sẽ về thôi mà"

"ơ hay, kệ anh chứ, khi nào về thì liên quan gì đến tôi đâu"

"liên quan sao không, trở về để tiếp tục theo đuổi cậu chứ làm gì nữa"

"..."

jisung lặng người, cảm nhận làn gió khẽ thổi qua làn qua mát rượi, không thể đặt tên cho cảm xúc trong lòng, cậu chỉ biết changbin thật sự đã để lại một vị trí đặc biệt trong tâm trí mình, jisung chưa từng trải qua những điều ngọt ngào như vậy bao giờ.

nó khiến con tim cậu khẽ rung động.

"anh có chắc là sau khi trở về vẫn sẽ thích tôi chứ ?"

"tôi thì chắc chắn, chỉ sợ...cậu han đã quên mất tôi rồi thôi"

"quên đi anh hả ?"

"tôi ở ngoài biển không nhắn tin cho cậu nhiều được, tôi sợ thật đấy"

đặt lại hộp quà xuống ghế, jisung hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên, chủ động nắm lấy bàn tay chai sần vì tập luyện của changbin.

"chỉ cần quay về thôi là được mà"

thời gian ngừng động một khoảng dài, khuôn viên vẫn đi qua đi lại vài bệnh nhân, ánh hoàng hôn vẫn đang rực rỡ, cơn gió vẫn đang thổi trong bầu không khí dịu mát, tán cây vẫn khẽ đung đưa, chỉ có changbin là như hoà vào trong cái nắm tay của jisung, trái tim tan chảy theo câu nói chẳng đầu chẳng đuôi.

đối với changbin, chỉ chừng đó thôi cũng đã là biết bao hi vọng lớn lao rồi.

"cậu han, à không, jisung...jisung !!cậu thật sự cho tôi một cơ hội sao ?"

changbin bối rối, hiện tại tay đã nắm chặt lấy bàn tay jisung, anh sợ rằng cậu sẽ buông ra lúc nào không hay.

"tôi nghe người ta bảo không nên yêu người của quân đội đâu, lúc đi lúc về, chả khi nào cạnh nhau, nhưng anh minho lại nói, trái tim ở cạnh nhau mới là quan trọng, nên tôi muốn thử thôi, thử xem, việc yêu một ai đó có đáng sợ như tôi vẫn hay thấy, hoặc là, nó sẽ nhẹ nhàng như cách anh changbin đã khiến tôi cảm nhận được..."

khoảng khắc ánh hoàng hôn chiếu xuống càng thấp hơn, xuyên qua khẽ tay của cả hai đang nắm lấy nhau, changbin đã thề rằng sẽ trở về với trái tim vẫn là hình bóng của jisung ở đó, anh sẽ không để jisung phải nghi ngờ thêm bất cứ điều gì nữa.

khi đó, anh đã có thể ôm jisung và nói rằng :

"anh yêu em, jisung"

một nụ hôn không báo trước chạm vào bờ môi của jisung, cả người như có dòng tơ điện chạy khắp cơ thể, jisung cũng muốn thả lỏng cơ thể, bỏ đi tất cả muộn phiền, tay khẽ vòng qua cổ changbin, ánh nắng chiều tà tô điểm cho nụ hôn đầu tiên của họ trở nên đẹp đẽ hơn.

"đánh dấu chủ quyền, khi anh trở về rồi, em nhất định phải là của anh"

hoàng hôn bên dưới khẽ tay chính là một tên gọi khác cho tình yêu mà changbin dành cho jisung.

thoáng chốc xuất hiện một cách thật rực rỡ nhưng cũng đậm đà cảm xúc không thôi.







end.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net