2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ngày đó cũng như bao ngày khác, em vẫn bán vé số dạo, đi khắp mọi con đường trong thành phố lớn này, dù hai chân mỏi đến rã rời, nhưng chỉ cần em dừng lại một chút, cơm em ăn lại giảm đi một nửa.

Vậy nên Fourth chưa từng dám dừng lại, em cứ đi, đi mãi, đi lo cho cái bụng đói, đi cho một tương lai mù mịt không thấy ngày mai. Nhưng khi đi qua một con hẻm vắng, Fourth bắt gặp một cậu con trai nằm bất động, lưng dựa vào tường, thấy tò mò, em chạy lại xem có giúp được gì không.

Gemini hôm đó bị đám bạn chơi xấu, chuốc thuốc hắn, rồi lột hết tài sản hắn mang đi mất, bỏ hắn lại giữa hẻm vắng không bóng người. Và chính ngày đó hắn gặp em, gặp vị tinh tú sáng chói của hắn, gặp diễm lệ của hắn. Em liều mình mang hắn đến nơi đông người, mong ai đó ngoài kia có thể đưa hắn đến đồn cảnh sát. Em không thể đến đó, vì đằng sau lưng Fourth, còn có bọn họ, đám buôn người luôn trực chờ phía sau em.

   Fourth tựa như một tia sáng tinh khiết nhất, một tia sáng luôn bị bóng tối phía sau trực chờ mà nuốt trọn, vấy bẩn.

   Đêm đó, bọn họ đánh em rã rời, không một chút thương xót, từng vọt roi quất vào làn da trắng của em, từng vết đỏ hiện lên chi chít, chúng đua nhau cào cấu làn da em, vết thương cũ chưa kịp lành đã phải hở miệng bật máu. Cứ như vậy, vào một đêm mùa thu, Fourth nằm co ro với cơ thể chằn chịt máu mà thiếp đi. Những giọt nước mắt khô đọng lại trên gương mặt em, khắc lên từng nét mệt mỏi, và những vết thương đang âm ỉ hành hạ em suốt một đêm.

   Vài ngày sau đó em phát sốt, uống thuốc bao nhiêu cũng không khỏi, em còn lên cơn co giật, sợ Fourth chết sẽ gây nên chú ý, bọn chúng lúc đó mới mang em vào bệnh viện. Fourth tỉnh lại, thấy trước mắt là trần nhà trắng tinh, mùi sát trùng nồng nặc, em biết mình đang ở bệnh viên. Em muốn tìm sự giúp đỡ, muốn cứu những đứa trẻ cũng đang giống mình, em liều mình chạy ra ngoài, vùng vẫy khỏi những cánh tay đang cố giữ em lại. Bỏ ngoài tai những lời răng đe, em nhào ra cửa hét lớn, rằng em bị buôn, em bị bắt cóc, em kêu cứu thật to, sợ rằng tại đó có quá nhiều sinh mạng đang cần cứu, họ sẽ không để tâm đến tiếng kêu của em. Fourth bấy giờ chỉ còn một hy vọng ấy thôi.

   Và ngày đó, cảnh sát ập vào bệnh viện, bắt hết những người tàn độc kia, em và lũ nhóc khác được tự do. Nhưng tự do rồi, thì em phải đi về đâu đây, cái danh trại mồ côi kia cũng vì không đủ kinh phí, thiếu nhà hảo tâm tài trợ mới bán em cho đám buôn kia. Fourth không rõ những điều mình làm có đúng không nữa, vì giờ đây giữa hàng vạn con người đi qua lại trước mặt em, em không biết một ai cả, và cũng không một ai biết đến sự tồn tại của em. Trên đời này, chỉ có duy nhất cái tên Fourth là thuộc về em, là tài sản duy nhất mà em sở hữu.

   Fourth thất thần đi ra khỏi bệnh viện, sắc đỏ từ kí hiệu bệnh viện kia rọi thẳng lên thân em, giữa ánh sao sáng trong, mình em nhuốm đỏ, giữa đất trật người đông, chỉ có mình em cô độc. Giờ đây chỉ còn mình em đối mặt với cuộc đời tàn khốc, với một số phận bất hạnh. Em chôn chân tại chỗ, mắt nhìn xa xăm vào màn đêm tĩnh lặng, tối tăm và không một chút tia sáng. Có lẽ Fourth sẽ phải tiếp tục đi, đi về đâu thì em không rõ nữa, vì em không có nơi nào để về.

   Rồi em gặp lại hắn, Gemini đi khám tổng quát, khi vừa thấy em đứng trước mặt, hắn đã nhận ra em. Khi được Fourth dìu đi, hắn lờ mờ thấy được dáng vẻ người đã cứu mình, hắn lao như tên bay về phía em. Fourth choàng tỉnh giữa mớ lộn xộn trong lòng khi có người lay vai. Và rồi như bao câu chuyện ở hiền gặp lành em từng đọc thuở nhỏ, gia đình Gemini đã cưu mang em về, cho em chỗ ngủ, cho em được ăn cơm chín còn nóng hổi. Fourth làm việc cho họ, vì nhờ có gia đình hắn, cuộc đời em như lật qua một trang mới, một trang giấy trắng, sạch sẽ và thơm tho.

   Fourth cùng bạn lớn của em đi học, cùng cười, cùng trưởng thành, thanh xuân của bọn họ trải dài bên nhau, nhưng em biết rõ, biết rất rõ giới hạn của em và hắn. Đó chính là cuộc đời này, ngăn cách em và Gemini bởi một bức tường, đó là gia cảnh, là giai cấp, là vị thế, chỗ đứng trong xã hội. Dù Gemini rất thương em, hắn thương đôi mắt của em, thương nụ cười, thương luôn tâm hồn đầy vết chai của em.

Nhưng cho dù hắn có thương em đến cách mấy, cũng không thể biến em thành đứa trẻ xứng đôi với hắn, làm sao mà hắn biết được rằng em vẫn luôn rất tự ti. Fourth muốn giấu mình khỏi trần gian này, em rất muốn chạy trốn, nhưng em không muốn chết, em cứ như vậy, bịt mắt lại mà chạy trong vô định, chạy trong vô vọng.

   Fourth vừa khuấy nước sốt đang sôi trong chảo, vừa nhớ về những kỉ niệm của cả hai, bất giác từ phía sau lưng cảm nhận được hơi ấp. Là Gemini đang ôm lấy em từ đằng sau, nhẹ nhàng và nâng niu, hắn không muốn em giật mình. Tóc hắn còn ướt nên rũ xuống, che gần hết mắt. Fourth từ từ tắt bếp, em quay lại nhìn hắn, chu môi không vừa ý. Người lớn kia luôn nhắc em phải lau tóc thật khô, không sẽ bị cảm, giờ nhìn hắn mà xem, tóc thì ướt, khăn vẫn còn vắt trên cổ, áo thì không mặc, Fourth cũng bó tay với gã người lớn nhà em. Nhưng mà nhìn hắn bây giờ rất giống chú gấu lớn, đang nhõng nhẽo với em.

- Bạn lớn giống con nít quá đi, sao không lau khô tóc, nói em cho nhiều vào, chính bản thân lại giống em.

   Em nhỏ của hắn nhéo mũi hắn một cái rồi cũng với lấy khăn, giúp hắn lau khô tóc. Gemini cúi người cho em dễ lau hơn, hai tay hắn vòng ra sau lưng em ôm lấy thật khẽ. Ở khoảng cách này hắn có thể ngửi thấy mùi xà phòng trên người Fourth, một mùi thơm thoang thoảng, vô cùng dễ chịu. Em của hắn có mùi cơ thể rất thơm, Gemini chính là nghiện mùi của em vô cùng, mỗi khi mệt mỏi, hắn chỉ muốn ôm lấy em, nằm im ở đó mà tận hưởng. Fourth chính là vùng an toàn của Gemini, là chỗ dựa cho hắn.

   Đó là một buổi tối lộng gió, hắn thấy em đứng ở ban công, mắt em đưa lên ngắm trăng, thân thể gầy gò em được trăng chiếu rọi, sáng bừng giữa màn đêm, gió thổi làm mái tóc mềm mại em chuyển động. Rồi Fourth quay người lại nhìn hắn, dưới ánh trăng tỏa, đôi mắt đen tuyền của em ánh lên những tia sáng, long lanh đến động lòng, tựa như hàng triệu vì tinh tú trên bầu trời kia nằm gói gọn trong đôi mắt ấy. Thân em rễu rã nương theo sương đêm, em như tan vào cái lạnh rồi va vào lòng hắn cái miên man say đắm.

   Lúc ấy Gemini ngỡ như mình chẳng còn ở thực tại, vì hắn vướng vào dãy ngân hà em đan lên trong mắt, trong xúc cảm mái tóc em rũ rượi thổi rối mù, cạ lên đầu quả tim hắn cái ngứa ngáy khó tả. Đêm đó Gemini nhận ra.

Nhận ra em đẹp lắm, đẹp đến vô thực, đẹp đến mức khiến tim Gemini đập nhanh hơn một nhịp. Sau buổi tối ấy, đã có một Gemini rơi vào đôi mắt ấy, và vũng vẫy mãi cũng chẳng thể thoát ra, vậy nên hắn quyết chìm vào em, tìm em.

   Gemini mê đắm em, em đối với hắn là tráng lệ, là viên pha lê sáng chói, trong trắng và thuần khiết nhất, mà hắn chỉ muốn khảm em vào lòng, đem giấu đi thật sâu trong xương, trong tủy, để không ai có thể mang Fourth rời xa Gemini. Hắn nâng niu em hết mực, em chính là tinh túy trong tim hắn.

Vậy là Gemini quyết định theo đuổi em, miệt mài ngày đêm, Fourth cuối cùng cũng chịu để hắn thương em, chịu cho hắn chăm sóc em. Và đấy là cách hắn yêu em.

   Mới nhớ đến đây thôi, em đã lau xong tóc cho hắn rồi, Fourth áp hai tay vào mặt hắn, độ ấm vừa phải từ lòng bàn tay em khiến Gemini dễ chịu. Fourth nhón chân, hôn lên môi hắn một cái, nhẹ nhàng và chỉ thoáng qua, nhưng đã thành công hạ gục ngừoi trước mặt. Gemini vội dụi vào vai em mấy cái,cố tình giấu mặt đi, không phải hắn đang xấu hổ đâu, hắn đang đòi thêm một cái nữa mà thôi.

Fourth trong chiếc áo phông cỡ lớn của hắn bật cười khúc khích vì nhột, nhìn em nhỏ rất đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến tim hắn đập liên hồi. Cả hai cứ quấn quít như vậy suốt một buổi, thơm rồi nựng má cho đã mới chịu buông nhau ra mà đi dọn cơm. Yêu nhau cũng được một thấp kỉ rồi, mà cả hai cứ như con nít mới lớn, tập yêu lần đầu vậy. Nhưng đó cũng chính là điều hạnh phúc mà cả hai dành nhiều năm mới có được, một chốn bình yên để trở về.

   Sau khi bàn ăn được bày đầy đủ món ra, thì phần quan trọng nhất chính là bánh kem mà tự tay em làm cho Gemini. Fourth vẫn mặc chiếc áo của hắn, hai tay em cầm chiếc bánh đã được thắp nến, chậm rãi bước từ bếp ra.

   Từ trong gian bếp không có ánh sáng, Fourth cùng chiếc bánh bước ra, trước mắt Gemini đây chính là hình ảnh đẹp nhất, em nhỏ của hắn tựa như ánh sao trời, em bước đến thắp sáng cho đời hắn.

Bao nhiêu năm vẫn vậy, em vẫn mãi là người cầm bánh cho hắn, là người thắp nến, là người hắn yêu nhất. Hai mắt Gemini nhìn em mê đắm, hắn không muốn chớp mắt, không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảng khắc nào của em lúc này. Đến tận khi em đứng trước mặt hắn, độ nóng từ nến tỏa ra làm hắn choàng tỉnh. Hai tay Gemini mơi đan lại, hắn nhắm mắt ước, không biết hắn mong điều gì xảy ra, Fourth chỉ thấy bạn lớn ước rất lâu. Rồi cuối cùng hắn cũng thổi nến, Fourth lúc này mới lên tiếng :

- Chúc mừng sinh nhật bạn lớn của em, chúc bạn lớn trăm điều như ý và ngày càng thương em. Em yêu bạn nhất đời.

   Em không quên tặng kèm nụ cười rạng ngời mà hắn yêu. Rồi Gemini hôn lên trán em một cái, một nụ hôn không vướng mùi trần tục, hay phù phiếm sắc dục, Gemini chân thành đặt môi mình lên trán người hắn thương. Cứ như sợ em sẽ vỡ, hắn nhẹ nhàng đến nỗi khiến tim em đập nhanh dần. Xong một màn ân ái, cả hai ngồi vào bàn, chuẩn bị động đũa thì tiếng chuông cửa kêu lên. Gemini khó chịu ra mặt, không biết ai lại phá bầu không khí này của hắn và em nhỏ. Rõ ràng Gemini hôm nay đã hủy tất cả lịch trình, dành trọn một ngày cho em, vậy mà cuối cùng có bị phá mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net