Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán bar nơi mà đa số là tụ hội đám con nhà giàu ăn chơi. Những cô gái ăn mặc mát mẻ khoe được chỗ nào liền khoe. Những công tử nhà giàu nứt vách đến để tìm thú vui giải sầu, chẳng phải sao? Có cầu ắt có cung.

Kẻ bỏ tiền, kẻ bỏ sức, chẳng ai thiệt cả...

- Hai người đẹp, cơn gió nào đưa hai người đến đây dạ?

Người đàn ông vừa rót rượu vừa hỏi, ánh mắt nhìn lướt sang người mình vừa gọi là người đẹp. Bên ngoài là tiếng nhạc lớn, đám đông không ngừng hò hét. Ngược lại, trong phòng VIP thì u ám, im lặng đến bất thường.

- Sao nào? Có việc mới được đến?

Đại Ngọc nhìn anh ta, cầm lấy ly thuỷ tinh óng ánh thứ nước màu đỏ.

- Không phải như vậy, chỉ cần hai chị đến tụi em liền hoan nghênh nha.
Người đàn ông cười lấy lòng, nuốt nước miếng . Làm sao hắn dám đắc tội với hai vị này chứ? Một người là Trang phu nhân, vợ cưng của Trang Hoàng Nhật, kẻ nào đụng tới liền chết không toàn thây. Còn người còn lại...

Nghĩ đến đây anh ta lén nhìn Đại Ngọc một lần nữa.

Chậc người này càng không thể đụng vào.

- Không còn việc gì nữa thì mau lui ra đi.

Bạch Hạ Băng nhìn người đàn ông nói . Anh ta như nhặt được vàng , chưa đến ba giây đã chạy mất.

- Chúng ta đáng sợ đến thế sao?

Bạch Hạ Băng nhíu mày hỏi, Đại Ngọc bật cười:

- Còn phải hỏi.

Thứ nước màu đỏ này làm cháy cả cuống họng Đại Ngọc , sau đó lại vương lại cảm giác thèm thuồng. Càng uống càng nghiện.

- Thử nói xem liệu Trang Hoàng Nhật có phải đang tìm mày đến phát điên không?

- Mặc kệ đi, tốt nhất bây giờ đừng nên xuất hiện trước mắt tao.

Hạ Băng uống cạn ly rượu rồi tiếp tục rót cho mình ly khác. Đại Ngọc cũng không cản, xoay tròn ly rượu trên tay. Bỗng Hạ Băng nói:

- Ngọc mày nói thử xem, tại sao phụ nữ chúng ta cứ phải đau khổ vì lũ đàn ông khốn khiếp chứ?

- Chắc là vì yêu.

Đúng vậy vì yêu! Chỉ hai từ này thôi đã làm biết bao kẻ đang ngang ngược liền ngoan ngoãn trở về. Bạn có bao giờ nghĩ đến cái giá phải trả khi yêu không? Cái giá cũng không quá đắt , đủ để làm cho một người đang vui cười liền bật khóc, làm cho một người khoẻ mạnh bệnh nằm liệt giường, nó chính là đau khổ vì tình.

- Mày với Lý Khôi Vĩ...

- Ừ.

Đại Ngọc mỉm cười nhìn Hạ Băng.

- Nếu đã đủ can đảm chấp nhận thì phải đủ can đảm bước tiếp. Nào cạn ly chúc mừng Đại Ngọc nhà ta thoát kiếp độc thân.

Hạ Băng cười nói cô hiểu chứ. Cô cạnh kề bên Đại Ngọc dường ấy năm, làm sao không hiểu tính cách của Đại Ngọc. Một khi cô ấy đã quyết định chuyện gì, dù có lở đất long trời cũng không thay đổi được. Với lại trong thâm tâm Hạ Băng cũng mong Đại Ngọc cùng Lý Khôi Vĩ thành đôi.

- Cạn ly.

- Nhất định phải hạnh phúc, nếu hắn ăn hiếp mày thì phải nói tao biết ngay hiểu không? Tao với mày liền đến đánh chết hắn ta.

- Mày cũng vậy , chúng ta nhất định phải hạnh phúc.

Đôi khi ta nghĩ chỉ cần bản thân hạnh phúc là được. Không, không phải thế.

Những người xung quanh ta hạnh phúc thì niềm hạnh phúc mới trọn vẹn được.

Đến khi Hạ Băng uống bắt đầu say thì Đại Ngọc vẫn còn tỉnh táo canh chừng cô nàng. Hạ Băng cứ uống ly này đến ly khác, đến khi không thể chịu nổi cái điện thoại trên bàn cứ phát sáng thì mới ngừng lại.

- Ai đấy?

Giọng nói đã say mèm, Hạ Băng bực tức bắt máy.

- Em đang ở đâu ?

Đã quá nửa đêm, người gọi đến ngoài Trang Hoàng Nhật thì còn ai vào đây? Đại Ngọc ngồi một bên chống cằm hóng chuyện.

- Đang lấy tiền bao nuôi trai, làm sao?

Hạ Băng lớn tiếng.

- Ô, đẹp trai bằng anh không?

- Đương nhiên! Vừa đẹp hơn anh, vừa trẻ hơn anh, người ta trai tráng đôi mươi không phải như anh đã đầu ba rồi. Người ta tràn trề tinh lực, người... alo, này đang nói chuyện mà tắt máy thế à? Đồ chết tiệt.

Hạ Băng bực dọc vứt điện thoại xuống ghế . Đại Ngọc ngồi cạnh vuốt vuốt lưng bạn mình nói:

- Lần này mày thảm thật rồi.

- Thảm thảm con mắt mày, dám tới đây tao sẽ đánh hắn ta một trận!

Sau đó Đại Ngọc bị Hạ Băng chuốc rượu cũng bắt đầu ngà ngà say, chưa đến mười lăm phút sau thì đã có người bước vào.

- Hạ Băng, em mau bước ra đây cho anh.

Hạ Băng ngước lên nheo mắt lại nhìn. Còn ai vào đây nữa, tên chồng khốn khiếp đã đến rồi. Hạ Băng đứng lên như chiến sĩ có điều bước chân loạng choạng đi về phía địch.

- Ô ai đây?

Bạch Hạ Băng tay sờ lên khuôn mặt Trang Hoàng Nhật, giọng điệu trêu chọc. Bỗng hắn nắm tay kéo cô ôm vào lòng, bắt cô nhìn vào mắt mình:

- Em vẽ cái gì lên mặt đây?

- Là trang điểm, trang điểm xinh đẹp.

Hạ Băng giãy giụa.

- Sao nào, trai của em đâu?

- Mấy em trai.. ưm... chơi chán rồi.

- Mới đó đã chán rồi hả?

- Ừmmm.

- Kha Thảo Như, tốt hơn hết em nên về nhà nói rõ chuyện hôm nay cho anh.

Hắn ôm chặt Hạ Băng vào lòng , đưa mắt nhìn về phía Đại Ngọc. Cô biết hắn đang nhìn mình, đứng lên cầm theo túi xách của cô và Hạ Băng bước tới.

- Được rồi, trả vợ lại cho anh.

- Mau ra ngoài, tôi đưa em về luôn.

Trang Hoàng Nhật nhận ra Đại Ngọc cũng hơi say, để cô tự về thì không an tâm chút nào. Đại Ngọc bật cười, vỗ vai anh:

- Mau đưa vợ anh về đi xem bộ dạng muốn thành cao su dính chặt vào kìa. Em tự đón xe được rồi.

Nói rồi Đại Ngọc bỏ đi trước. Đứng bên ngoài quán bar, giờ đã khuya rồi rất ít xe nên con đường trở nên im ắng hơn. Cô đứng có chút không vững trên đôi giày cao gót, cảm giác cả người mệt mỏi chỉ muốn tìm cái giường để nằm xuống. Cơn gió lạnh ùa qua khiến cô rùng mình.

- Đại Ngọc, lại đây.

Trang Hoàng Nhật vừa đặt Bạch Hạ Băng vào xe xong, nhìn Trần Đại Ngọc chầm chậm đi tới. Hắn ta vừa cởi áo khoác ra đắp cho vợ vừa nói:

- Tôi gọi người rồi, em đợi một chút.

Đợi người, ai cơ? Đại Ngọc ngơ ngác nhìn hắn ta, Trang Hoàng Nhật nói tiếp:

- Sau này cô ấy có nói gì với em, nhất định em phải nói tôi.

- Được thôi , nhưng phải có cái gì đó chứ...

Đại Ngọc nở một nụ cười tinh ranh nhìn hắn ta.

- Biết ngay là em không tốt lành gì mà.

Trang Hoàng Nhật nhìn cô cười một cách xấu xa thì bỗng lúc này có chiếc xe chạy đến. Đại Ngọc quay lại che mắt bởi ánh đèn chiếu thẳng vào mặt. Tiếng xe như xé rách màn đêm, qua tiếng xe cô đoán đây là một chiếc siêu xe. Động cơ xe tắt đi kèm theo tiếng mở cửa xe.

- Đến nhanh đấy.

Đại Ngọc bỏ tay xuống nheo mắt để nhìn rõ, đến khi người đó đứng trước mặt liền giật mình. Lý Khôi Vĩ đanh mặt nhìn cô rồi nhìn sang Trang Hoàng Nhật. Hắn nhếch môi nhìn Đại Ngọc rồi nhìn Khôi Vĩ:

- Giao lại chỗ này cho cậu.

Nói rồi hắn nhanh chóng rời đi.

-...

Hai người chọn cách im lặng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được luồng sát khí từ người kia. Men rượu xâm nhập lên não, cô quay sang nhìn Lý Khôi Vĩ, mở lời chào thân thiện:

- Hi

- Em biết bây giờ là mấy giờ chưa?

- Khoảng chừng hơn mười hai giờ?!

- Bây giờ là hơn một giờ sáng rồi mà vẫn còn ở quán bar. Đây là chỗ em có thể tới hả?

- Tại sao đàn ông các anh đến được mà phụ nữ không đến được?

Đại Ngọc chống nạnh cãi, Lý Khôi Vĩ tức đến mức không thể nói thêm được nữa. Tay giơ cao muốn gõ đầu cô một cái.

- Được rồi được rồi, mau đưa người ta về đi. Người ta có chút mệt á.

Cô không thèm so đo nữa bước tới ôm chầm lấy anh. Người anh rất ấm, cô muốn dính chặt mãi không rời.

- Nè nè, liệu em có rời xa anh nữa không?

Thật đấy, chuyện tương lai chẳng ai đoán trước được liệu phía trước có bao nhiêu khó khăn chông gai, có bao nhiêu trắc trở. Liệu tình cảm giữa họ có tan rồi hợp, hợp rồi tan không? Rồi liệu có phải đến khi nào đó, một trong chúng ta sẽ kiệt sức rồi muốn rời đi không?

- Em say rồi, anh đưa em về.
Lý Khôi Vĩ đặt nụ hôn lên tóc cô, nhanh chóng đưa cô vào xe. Đại Ngọc vừa ngồi lên xe đã nhắm mắt ngủ, đến khi khởi động xe Khôi Vĩ nghe thấy cô lầm bầm:

- Em thật sự rất thích anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net