Gặp em trên chuyến tàu tuổi trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai mà biết được sẽ có một ngày ta khốn đốn vì tình yêu.

Gemini cũng thế.

Cụ thể là vào tuần trước, anh phải ba chân bốn cẳng bắt một chuyến tàu đến Chiang Mai chỉ vì bị thằng bạn thúc giục, khóc lóc kêu than bảo rằng anh đến mau lên, không là nó chết mất.

Nhưng nó chưa chết, là anh chết trước rồi.

Anh có thói quen ngồi gần cửa sổ bất kể là đi đâu; đi xe buýt, đi tàu, ngay cả ngồi ở nhà cũng phải gần cửa sổ.

Bọn bạn hay bảo anh là thói quen "lạ đời".

Anh luyên thuyên với chúng rằng, ngồi gần cửa sổ sẽ thấy được tất cả mọi thứ; bao gồm cả ánh bình minh le lói và cuộc đời của anh.

Chúng bĩu môi, xầm xì bảo rằng thằng này bị gì không biết, chắc ế quá sinh cơn.

Ừ thì là thế chứ gì nữa, ngoài cuộc đời tẻ nhạt, chán phèo cùng những vụn vỡ thì anh chẳng có gì hơn.

Gemini từ nhỏ đã sống cùng với mẹ, một tay mẹ nuôi anh khôn lớn. Đừng hỏi người còn lại ở đâu, đơn giản là họ không xứng đáng để được hỏi, được quan tâm biết đến.

Hôm ấy là một chiều ngập nắng, nắng hạ chói chang trải dài khắp vệ đường. Vẫn như cũ, anh chọn hàng ghế số hai sát rạt cửa sổ.

Phía đối diện là cậu trai với mái tóc đen mềm mại, đôi môi hồng nhuận tinh tế khép hờ, ngủ quên mà chẳng hề hay biết rằng, một vài lọn tóc đã bay phấp phới nơi sống mũi thẳng tắp, tự do chiếm lấy diện tích trên khuôn mặt em. Những giọt nắng vàng vọt cũng chẳng im, tranh đua nhau chen chúc vào từng khe hở của cửa sổ, cuối cùng lại chảy dài trên vai em một màu vàng ấm áp.

Đẹp, đẹp lắm!

Anh chong mắt nhìn,

Chưa bao giờ anh thấy hạ đẹp như hôm nay!

Thoáng cái đã đến lúc tàu phải dừng lại, ai cũng nháo nhào dợm từng bước chân đều đặn xuống mặt đất, đi về nơi xa xăm phía chân trời - nơi bản thân muốn đến.

Thế mà cậu trai kia vẫn chưa hề tỉnh giấc, hai mắt vẫn nhắm nghiền, mái đầu nhỏ bồng bềnh tựa vào cửa kính, hàng mi cong dài run rẩy theo từng nhịp thở.

Người người nhà nhà cũng đã xuống tàu, duy chỉ có hai chàng trai là ở lại; một lớn, một lớn hơn.

Gemini nhẹ nhàng bước đến, khẽ khàng chạm lên vai người kia một cái thật nhẹ, thật nhỏ và thật lâu.

Hơi thở ấm nóng phả vào lòng bàn tay anh, ấm nóng và tê dại cả thần trí, khiến anh đờ đẫn ngây người trong phút chốc.

Chàng trai kia giật mình tỉnh giấc, đôi tay nhỏ xinh trắng nõn dụi dụi đôi mắt biêng biếc, đôi ngươi lóng lánh sáng bừng.

Gemini có thể mường tượng ra trong đôi mắt em là một vườn hoa mĩ miều nở rộ, hay hằng hà sa số những vì sao tinh tú đang tràn ngập nơi đáy mắt em,

Và em là một dải ngân hà.

Bởi em sáng,

Sáng tựa ánh mặt trời, rực cháy một góc nơi trái tim anh - nơi sớm đã nguội lạnh, chất chứa những thương tổn mà bấy lâu nay anh ròng rã trải qua, tích tụ mãi đến bây giờ, chỉ là không biết khi nào sẽ vỡ tan, nghiền nát mảnh ký ức tối tăm mục nát.

Chẳng hiểu là gì nữa, trong lòng anh lại dấy lên một thứ xúc cảm lạ thường, nửa kia thiếu vắng trống rỗng đã lâu, nay lại râm ran đòi được ôm ấp.

Điên thật chứ!

- Anh gì ơi, có chuyện gì vậy ạ?

Người mở đầu cho cuộc nói chuyện chính là chàng trai kia. Em ngây ngô giương mắt hỏi khẽ, chất giọng ngọt ngào trong trẻo như đường mật rót vào tai.

Thế là tim anh lại nhảy múa, thổn thức không thôi.

- À, không có gì đâu em, chỉ là em ngủ quên, mà tàu đã dừng. Em xuống đi kẻo muộn. Quên mất, em tên gì nhỉ?

- À, ra là thế! Em cảm ơn anh, em là Fourth. Xin lỗi anh, em bận quá, không thể nói được nhiều, sau này có duyên sẽ gặp lại, anh nhé!

Em vội vàng chân trước chân sau lon ton chạy mất. Nắng vàng luyến tiếc đuổi theo em, hắt lên dáng hình nhỏ bé cùng đôi vai gầy một ánh sáng nhạt màu hiu hắt. Chẳng cần cao xa tuyệt mỹ, bởi ngay trước mắt anh, chính là thiên thần!

Đáy mắt anh thiếu bóng em, sao trời cũng biến mất.

Em rời đi để lại cho anh ba chữ rời rạc,

"Em là Fourth"

Ừ nhớ rồi, chắc là khắc vào tim luôn chứ đừng nói nhớ.

Anh cảm thán nhìn mọi vật trước mắt, nhưng đầu chỉ toàn tên và hình bóng của em, lặp đi lặp lại như một thước phim quen thuộc. Đưa mắt ngắm nhìn bóng lưng người kia thật lâu, sợ rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại được nữa.

Bóng lưng em khuất dần sau hàng cây xanh mơn mởn.

Để lại anh đứng như trời trồng ở đây.

Anh cười khẩy.

Gemini từng bảo đám bạn của mình điên khi chúng bàn tán xôn xao về thứ tình yêu sét đánh.

Anh bảo chúng bớt mơ tưởng lại. Trên đời chẳng có thứ tình yêu nào chớp nhoáng như thế, gặp một lần là nhớ một khắc đâu.

Khi ta gặp một ai đó, không cần biết vô tình hay cơ duyên do ông trời sắp đặt, bỗng dưng ta lại xốn xang con tim, chỉ biết rằng nhớ rất rõ về người ấy, tâm trí đầu óc đều rối bời, những cảm giác lạ lẫm xuất hiện, hơn hết, chính là thứ tình yêu thoáng qua.

Thứ tình cảm ấy trong sáng tựa ánh trăng, như sợi dây liên kết giữa hàng ngàn con người xa lạ; nhanh chóng, chớp nhoáng, nhưng lại mạnh mẽ không tả xiết. Cả đời chỉ muốn nhớ đến một người, muốn đắm chìm vào mật ngọt với một người, muốn ở bên người đó thật lâu, để vỗ về an ủi.

Trước, cái cười khẩy dành cho đám bạn mơ mộng.

Giờ thì cái cười khẩy đó dành cho anh.

Gặp một cậu trai lạ trên chuyến tàu chớp nhoáng,

Lại ôm một mối tương tư cả đời.

Còn gì điên rồ hơn không chứ?

Xin hãy trả lại một Gemini không biết yêu là gì, suốt ngày chỉ chăm chăm làm việc. Anh từng khẳng định chắc nịch với đám bạn của mình:

"Tình yêu là thứ xa xỉ nhất trên đời này, rẻ mạt hay đắt giá Gemini tôi cũng chẳng thèm quan tâm, vướng vào chỉ thêm phiền phức!"

Giờ thì cũng phiền phức, nhưng là phiền phức vì nhớ nhung.

Ngày hôm ấy, có một người ngồi ngắm trăng, vẽ vời trên trang giấy trắng,

Đợi anh nhé, em!

Rồi ta sẽ gặp lại.












Lần đầu tiên viết fic dài, nhưng là bộ thứ hai tui viết, 1 chương này bằng một bộ oneshot kia 5555

Viết vui thôi hén, này ngẫu hứng thấy mưa buồn buồn cái vậy đó 5555

Đọc fic vui vẻ ná các tình yêu ơiii.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net