Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Vũ trụ đồng nhất?]

[Phải. Là dự án mang tính quy mô của tam đại gia tộc, nhằm mở rộng vùng lãnh thổ trung tâm.]

[Tôi có nghe nói qua.]

[Đó chỉ là lời lẽ hoa mỹ để che mắt nhân loại. Mục đích thực sự của 'Vũ trụ đồng nhất', chính là thâu tóm các tộc nhỏ còn lại để mở ra vùng trời chỉ tam tộc làm chủ. Cái họ cần, là nguồn tài nguyên từ tộc Phong, Thổ, Mộc.]

[Không thể nào.]

[Chính người đó nói vậy. Bản kế hoạch chi tiết có lẽ thủ lĩnh Thiên tộc đang nắm giữ, cậu có thể tự mình kiểm chứng.]

[Được, tôi biết phải làm gì.]

Sau khi xóa đoạn hội thoại cùng địa chỉ thư điện tử, chàng trai bật lửa đốt luôn mẩu giấy ghi dòng địa chỉ liên hệ.

Ánh lửa bập bùng, nhảy nhót trong con ngươi sâu thẳm rồi dần dần vụt tắt, để mọi thứ lại chìm vào bóng tối.

*

Tỳ Mộc đánh xe vào bãi đỗ rồi cầm văn kiện đi tìm Tửu Thôn. Không cần thuộc hạ phải báo cáo, y luôn dễ dàng biết thủ lĩnh ở đâu, đôi khi cái này cũng được coi như một biệt tài hiếm có ở người thân cận nhưng lại khá đỗi phiền phức với Tửu Thôn. Thật ra, chỉ cần gã không có công chuyện gì đều sẽ đi tập bắn, đua ngựa hoặc ngồi một mình uống rượu. Rất thảnh thơi.

Tửu Thôn cùng thuộc hạ đi đua ngựa giết thời gian vì lịch trình hôm nay không có gì đặc biệt. Gần đây không có nhiều báo cáo từ các phân khu nên gã sẽ được rảnh rỗi ít hôm, Tửu Thôn cũng không muốn dành quá nhiều cuộc sống của mình cho khói súng. So với việc đó, gã thích uống rượu thưởng ngoạn hơn.

Tỳ Mộc cưỡi một con ngựa trắng chạy theo lối cũ mà Tửu Thôn vẫn hay đi. Khu rừng hai phần ba là thực vật chịu nhiệt vận chuyển từ bên Mộc tộc, tuy nhiên trong đây có một cái hồ lớn trong vắt hoàn toàn tự nhiên, cũng là chỗ Tửu Thôn thích nhất và hay tìm đến.

"Bạn thân!"

Y xuống ngựa, đi tới chỗ Tửu Thôn không biết là đang ngắm nhìn cái gì ở hồ, chăm chú đến mức y đến gần mới nhận ra.

"Giờ mới đến à?"

"Tên đó... bắt đầu hành động rồi."

Bàn tay cầm cục sỏi khựng lại vài giây, rồi làm như thể vừa nghe được một tin tầm phào nào đó không đáng để quan tâm, phi xuống mặt hồ nhảy lên tách tách liên hoàn vài cái rồi mới chìm hẳn xuống. Tửu Thôn cười dửng dưng:

"Ồ? Thế hắn đang ở đâu?"

"Khu 3."

Đến khu 3... mà chưa có lệnh của thủ lĩnh?

Y bổ sung: "Nhưng hắn đang chuẩn bị tới Khu 2 làm gì đó."

Gã lại nhặt lên một hòn sỏi khác, lần này ném được nhiều lần hơn cái vừa rồi, mái tóc đỏ rực dưới ánh nắng mặt trời. Hỏa tộc, dù là hè hay đông, mặt trời vẫn luôn chói chang mãnh liệt trên bầu trời như thế, mãi mãi không suy yếu dù chỉ một tia đơn độc nhỏ nhất.

"Chính người đó cử hắn đi?"

"Phải, lão ta luôn thích làm theo ý mình. Nhưng lần này, người lão gửi đi không đơn giản chỉ là tay sai của lão." Tỳ Mộc căng thẳng nói, xem chừng mức độ vụ việc không hề đơn giản.

"Mà, dù sao lão vẫn nằm dưới chướng ta. Bấy lâu nay vẫn luôn để mắt đến lão, tạm thời không có biểu hiện bất thường gì nhưng cũng không được lơ là dù chỉ một giây. Con cáo già xảo quyệt đó luôn che đậy bản chất đen tối đằng sau vỏ bọc trung thành, hoàn hảo lừa được ông già nhưng sẽ không qua mắt được chúng ta." Tửu Thôn quay lại, đặt tay lên vai Tỳ Mộc, nhếch môi cười một cách lạc quan so với những điều nguy hiểm mà gã vừa nói, "Tỳ Mộc, tiếp tục giám sát lão. Hãy thật cẩn trọng, loại người đó không dễ đối phó đâu." Đôi đồng tử xám tro ánh lên đầy sự ngang tàng và quyết liệt khi gã hạ lệnh cho y.

"Trước mắt có thể biết được, lão đang chuyển hướng mục tiêu sang Thiên tộc."

Tỳ Mộc trầm mặc không nói thêm câu gì. Chiến tranh đã kết thúc ở đời trước, nhưng có một số người vẫn chưa chịu buông bỏ, muốn chiếm đoạt tất thảy về trong tay mình. Đó chẳng gọi là lưu luyến đế chế cũ nữa mà là tham vọng, tham vọng đi cùng kẻ mạnh sẽ biến hắn thành con quái vật không xiềng xích nào có thể trói buộc. Thù mới hận cũ, chồng chéo nhau không cách nào xóa bỏ. Liệu tàn cục đến bao giờ mới chấm dứt đây?

Không giống như cha mình, Tửu Thôn Đồng Tử bề ngoài hiếu chiến, nhưng thực chất ta không đụng mình mình không đụng ta, gã sẽ không gây nhau với ai trừ phi có kẻ muốn đâm sau lưng gã. Mặc dù kí kết hiệp ước hòa bình thế giới, ai biết Thiên tộc và Thủy tộc chịu an phận hay không? Á nhân là giống loài tham lam, phàm là gia tộc lớn mạnh càng muốn chiếm hữu nhiều hơn phần mình. Đặc biệt là Hoang, gia tộc hắn 15 năm trước suýt bị nuốt chửng, mà hắn giống kẻ có thù tất báo chứ không phải người sẽ vui vẻ chấp nhận thỏa thuận trong hòa bình. Tửu Thôn bấy lâu nay chưa từng hết buông lỏng cảnh giác Hoang, bên hắn đã có rục rịch chỉ là chưa điều tra ra động thái mờ ám đó là gì.

Bên gã cũng chẳng yên, còn một kẻ đáng gờm chỉ hơn chứ không kém Hoang cũng đang nhăm nhe lật đổ gã. Ngoài mặt tuân lệnh trong lòng bất tuân, mà chẳng thể làm gì được hắn. Tình cảnh gã bây giờ chẳng khác nào một con cọp đứng giữa hai con sư tử cả.

*

Hoang lại bỏ ra thêm một ngày nữa, rảnh rỗi đưa Nhất Mục Liên đi chơi tiếp. Gần hết ngày mới lên trực thăng bay về Khu 2, đến nơi thì trời cũng đã tối.

Cứ mỗi lần về đến nhà chính là y như rằng được hai hàng gia nhân đón tiếp long trọng, hệt như anh hùng chiến thắng trở về trong sự rào đón của dân chúng trong mấy bộ phim cổ xưa vậy. Nhất Mục Liên đã quá quen với cảnh tượng này rồi, thân là nhị thiếu gia Phong tộc cũng được kẻ trước người sau cung kính chào đón, có điều không đến mức quá trang trọng và lễ nghi như nhà chính Thiên tộc thôi.

Vẫn là Cô quản gia có chừng mực, biết việc nào hiệu quả và việc nào thừa thãi, nhanh chóng báo cáo với thủ lĩnh:

"Thiếu gia, cậu Liên, bữa tối đã chuẩn bị xong. Hai người cũng nên đi nghỉ sớm cho buổi gặp mặt sáng mai."

"Sáng mai họ đã tới rồi sao?" Nhất Mục Liên ngạc nhiên.

"Vì chiều họ có việc riêng nên sẽ họp nhanh vào buổi sáng. Nếu khó khăn gì cậu cứ tìm tôi, không có gì đáng lo lắm đâu nên cậu cứ yên tâm." Cô Hoạch Điểu đơn giản giải thích, cổ vũ tinh thần cậu bằng một nụ cười dịu dàng mà ít khi thấy trên gương mặt nghiêm khắc của Cô Cô.

Nếu Cô Cô đã nói vậy, Nhất Mục Liên cũng thấy an tâm phần nào. Thật ra cậu cũng không lo lắng lắm, chỉ nghĩ đơn giản cùng lắm như họp phụ huynh trên lớp ấy mà, vì Nhất Mục Liên năm nào cũng đạt danh hiệu học sinh gương mẫu nên chưa bao giờ biết đến cái cảm giác lo sợ thầy cô phàn nàn với phụ huynh về vấn đề không hay của mình cả. Lão ba nói rồi, khi nghĩ đơn giản mọi chuyện đi, con sẽ thấy nó thật ra rất dễ giải quyết.

Nhất Mục Liên bê bộ trà cụ đặt lên bàn, định pha cho Hoang một tách trà thơm đồng thời tập cách 'lấy điểm' vào ngày mai. Nhẩm lại những gì đã học, cậu mở hộp trà ngọc sương ra đổ một ít lên bàn cân mini. Cái này thật ra không được phép dùng cân nhưng vì cậu chưa thạo cách định lượng pha chế chuẩn xác nên mới cần dùng đến nó. Hoang sau khi dùng bữa tối xong liền nhốt mình trong thư phòng suốt hàng giờ liền, nghĩ hắn giải quyết công việc tồn đọng trong hai ngày vừa qua nên Nhất Mục Liên mới tốt bụng pha giúp hắn tách trà giải tỏa đầu óc.

Nhà chính cứ như thâm cung bí hiểm, cho đến giờ Nhất Mục Liên vẫn chưa nhớ được hết vị trí các phòng trừ nhà bếp, phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ của mình (và hắn), nên phải vớ bừa một cô hầu hỏi thư phòng ở đâu.

Thư phòng, cũng là phòng làm việc của Hoang, nằm ở cuối hành lang lầu một cách khá xa phòng ngủ, Nhất Mục Liên chưa bao giờ vào đây nên cũng không biết đến sự tồn tại của nó. Nghe nói, trong đó lắm sổ sách chính trị quan trọng nên không ai được vào trừ khi thủ lĩnh cho phép, mà đích thân Cô quản gia giữ chìa khóa vân tay nên cũng chẳng ai vào được, không ngoại trừ 'phu nhân tương lai', tức là Nhất Mục Liên cậu.

Cậu gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ đóng im lìm:

"Nhất Mục Liên đây, tôi vào được chứ?"

"Vào đi."

Đẩy cửa bước vào, Nhất Mục Liên bê khay trà tỏa hương thơm ngát đặt lên bàn làm việc lớn, chỗ Hoang đang ngồi gõ văn kiện gì đó trên máy tính cảm ứng. Lần đầu tiên được bước chân vào phòng này, cậu đưa mắt quan sát xung quanh, toàn sách là sách, hai phần ba diện tích căn phòng xếp kín bằng các kệ sách lớn, chỉ chừa ra hai cửa sổ cho không khí lọt vào, xem ra là một nơi nhàm chán đối với người trẻ tuổi. Nhưng Nhất Mục Liên thì không, cậu rất có hứng thú với sách.

"Tôi pha trà cho anh, nghỉ ngơi chút đi."

Hắn ngừng tay trên màn hình xanh, nhìn cậu rồi nâng tách trà lên một cách nhẹ nhàng như nâng một bông hoa, thoáng nói:

"Cảm ơn em."

Nhất Mục Liên ậm ừ nhận lời cảm ơn, vẫn mải mê ngắm nhìn các kệ sách một cách thích thú, hai chân tự động di chuyển sát lại gần chúng như có lực hấp dẫn, lướt nhìn hàng dài gáy sách được xếp ngăn nắp thẳng tắp. Chủ yếu là sách chính trị, khoa học công nghệ, địa lý, ngoài ra còn tiểu thuyết trinh thám và sách cổ cậu chưa thấy qua bao giờ.

"Anh thích đọc tiểu thuyết trinh thám à?" Cậu hỏi, tiện tay rút một quyển của nhà văn Edogawa Ranpo.

"Ừ, thỉnh thoảng giải trí."

Xem qua loa bìa sách, tầm mắt cậu bất chợt rơi xuống một hàng dài bách khoa toàn thư nằm ở gian dưới cùng, tất cả đều là về thiên văn học. Nhất Mục Liên ngồi xuống, vừa rút một quyển ra xem thì thấy lấp ló đằng sau một cái hộp sắt, à không, một két sắt che giấu cẩn thận sâu trong góc khuất khó ai mà để ý. Cậu tò mò nhìn nó, có vẻ được bảo mật bằng mật khẩu an toàn.

"Trà em pha ngon lắm."

"Cảm ơn. Tôi được Cô Cô dạy đó."

Cậu đứng dậy, thôi không chú ý nó nữa mà di chuyển về bàn làm việc. Hoang không mặc yukata mà mặc đồ ở nhà bình thường, áo thun quần dài trông khá là thoải mái. Hắn không có vẻ gì mệt mỏi cả, từ sáng giờ không hề nghỉ ngơi lấy một phút, dùng bữa xong liền lao đầu vào làm việc ngay.

Ngáp dài một cái, cậu nói với hắn:

"Tôi mệt rồi, về ngủ trước nhé." Sáng mai còn dậy sớm đón tiếp các vị 'phụ huynh'.

Trước khi rời đi, Nhất Mục Liên quay lại nhìn thẳng vào Hoang, không đầu không cuối hỏi một câu bâng quơ.

"Nè, anh sẽ không phản bội Phong tộc chứ?"

Sẽ không phản bội giao ước giữa chúng ta chứ?

Đáp án của hắn là gì, hãy để thời gian trả lời.

*

Nhất Mục Liên phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị, nhưng Hoang đã dậy trước cậu và đi đâu đó rồi, cậu nghĩ chắc hắn tập thể dục chạy bộ hay gì đó thôi.

Không cần quan tâm đến hắn, trước mắt cứ lo xong chuyện của mình đã. Nếu là trước đây khi vẫn giả danh tiểu thư Dĩ Tân, họ đã bắt cậu khoác lên bộ kimono nặng trịch bảy bảy bốn chín lớp thanh tao nhã nhặn gì đó. Giờ thì khác, cậu chỉ cần mặc kimono nam giới ba lớp áo gọn nhẹ, cũng không phải trang điểm đeo trang sức cầu kì gì ngoài chải lại tóc cho gọn gàng lịch sự. Vẫn là không thể tháo ra chiếc vòng đen ôm trên cổ.

"Cậu Liên, nhìn cậu đẹp trai quá đi mất, khác hẳn trước kia."

A Tú, nữ hầu chuyên lo việc sửa sang ngoại hình cho Nhất Mục Liên, buộc tóc đơn giản cho cậu xong liền nhìn cậu trong gương mà tấm tắc khen lấy khen để.

Nhất Mục Liên cười trừ nói cảm ơn. Cũng chính nữ hầu này, ngày trước khi cậu còn là 'tiểu thư', cô đã một tay biến hóa đầu tóc cho cậu đến nỗi chẳng nhận ra nổi bản thân. Tay nghề thực sự tốt quá đi, nếu mở tiệm làm tóc chắc còn kiếm ăn khá hơn là làm người hầu trong nhà này ấy chứ.

Đó là Nhất Mục Liên đoán thế, chứ cậu đâu biết lương bổng họ ra sao.

Trong nhà sắp có hai người đàn ông đẹp trai kết hôn, hội chị em phụ nữ đương nhiên lấy làm phấn khởi, rất hoan hỉ mà âm thầm chúc phúc cho chủ nhân. Nên lần ra mắt này, chắc chắn phải thành công tốt đẹp.

Cô Hoạch Điểu xuất hiện, mang theo quyển sổ gì đó ngồi xuống đối diện Nhất Mục Liên. Cô Cô mở ra và bắt đầu giới thiệu cho cậu biết mặt và vài thông tin sơ bộ các vị trưởng lão, để cậu ghi nhớ mà không bối rối gì khi gặp họ, phải ứng xử thế nào cho khéo léo.

Không có cha mẹ Hoang.

"Thật tiếc nhưng tôi lên làm thủ lĩnh 15 năm trước rồi."

Chợt nhớ về lời hắn nói lúc trước, nếu là như vậy, có lẽ 15 năm trước... cha mẹ hắn đã không còn. Nhất Mục Liên biết ý không hỏi gì, chỉ thầm nghĩ người đàn ông ấy đã trưởng thành dưới sự nuôi dưỡng của những người này hay sao?

Cậu có tình thương của lão ba, của anh trai, của em gái, và cả những người trong gia tộc. Còn hắn, đã một mình vùng vẫy từ 15 năm trước, khi cậu vẫn chỉ là một đứa con nít chưa hiểu chuyện.

Càng ở trên cao càng cô độc. Có mấy ai sẵn lòng đứng cạnh đế vương mà không mưu cầu danh lợi? Chính bởi vì thế mà lão ba mới rút chân khỏi bàn tròn chính trị, an phận kinh doanh, sống vui vẻ qua ngày cùng các con. Nói người cũng phải xem lại mình, bản thân cậu khác gì mấy kẻ toan tính đâu, vì lợi ích gia tộc mà tiến đến hôn nhân cùng hắn, không yêu thương, không cảm xúc.

"Đây là ngài Trình." Cô Hoạch Điểu chỉ vào tấm hình người đàn ông trung niên và coi là trẻ nhất trong số các trưởng bối, "Giám đốc của tập đoàn Hoa Thiên, người nắm giữ vị trí thứ hai chỉ sau thiếu gia, và là cậu ruột của ngài ấy." Ý tứ của Cô Cô rõ ràng, phải thật cẩn trọng với người này.

"Cậu cứ thoải mái trả lời các vấn đề họ đặt ra là được, có thiếu gia bên cạnh cậu không cần lo quá đâu."

Nhất Mục Liên nhìn tấm ảnh người được gọi là ngài Trình, dường như đã từng thấy qua trên kênh diễn đàn kinh tế rồi, và có lần nghe lão ba chửi ông ta là con cáo già gian thương khi ngồi cùng nhau xem tin tức trên ti vi gì đó.

Mỗi lần đưa tin về cái tên Hoa Thiên, chỉ thấy người này xuất hiện làm đại diện, vốn dĩ Nhất Mục Liên ít khi để ý tin tức, giờ mới biết ai thực sự là chủ nhân của nó.

Con người Hoang không thích lộ diện trên truyền thông, cậu không biết vì sao nhưng có lẽ hắn cảm thấy phiền toái với điều đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net