Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng tắm ẩm ướt dày đặc tầng hơi nóng bốc lên từ bồn nước. Khung cảnh ái muội, hương thơm sữa tắm và tiếng thở dốc của người đẹp, ba thứ kết hợp dễ dàng khơi dậy thú tính một người đàn ông khỏe mạnh bình thường.

Nhất Mục Liên bị vây trọn trong lồng ngực Hoang, cả người đều lột sạch từ trên xuống dưới, rùng mình hứng chịu từng đợt vuốt ve hạ xuống thân thể trơn láng bởi sữa tắm. Hoang áp sát lưng cậu không một kẽ hở, nâng bên chân bị thương lên rồi luồn qua, dừng tại cấm địa mà đùa bỡn với tiểu Liên dựng đứng cứng ngắc kia. Người đàn ông cao lớn này chỉ tùy tiện vung tay là đã có thể khóa chặt đứa như cậu nằm vỏn vẹn bên trong, thêm cái chân gãy vướng víu làm cậu không bỏ chạy được chỉ biết mặc sức giãy giụa.

"A... Đừng chạm chỗ đó..."

Cậu giật mình, cảm nhận ngón tay hắn miết lên cửa huyệt. Lỗ nhỏ lần đầu tiên bắt gặp vật lạ khác không thuộc về chủ nhân liền lạ lẫm, phản ứng khác thường, tò mò muốn hé mở mút lấy ngón tay. Nhất Mục Liên trong lòng thầm nguyền rủa cơ thể hư hỏng, lí trí bảo một đằng cảm xúc bày ra một nẻo, không thể phủ nhận khoái cảm mới mẻ mà người đàn ông này đem lại cho cậu. Đây chính là tác hại của việc xem quá nhiều gay pỏn.

"Thích lắm đúng không? Đã ướt nhiều thế này rồi."

"Không có! Là nước ở bồn tắm thôi...!"

Ai đó xấu hổ cố gắng lấp liếm che đậy khoái cảm vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. A thật khó chịu! Hắn không vào hẳn, chỉ mặc nhiên đùa nghịch bên ngoài, trêu gọi lí trí cậu để tự mình khai mở với hắn. Nhất Mục Liên chơi vơi lửng lơ, ngã hẳn vào lòng đối phương, níu quanh cổ hắn như điểm tựa duy nhất giúp cậu không nằm vật ra bồn, phó mặc mọi chuyện cho tự nhiên... à cho hắn chứ, đến đâu thì đến.

Có tiếng cười trầm thấp bên tai cậu, mang theo hài lòng và thích thú. Ngồi ở tư thế này, đương nhiên Nhất Mục Liên cảm nhận rõ ràng thứ giữa hai chân hắn cứng ngắc sau lớp khăn tắm. Dù thế, hắn có sức nhẫn nại và chịu đựng cao hơn hẳn dục vọng, sẽ còn chơi đùa với cậu lâu lắm rồi mới chuyển sang chuyên môn chính. Hơn nữa với độ lớn này... coi như cúc hoa cậu thảm rồi.

Chẳng nói chẳng rằng, hắn lấy chai gel bôi trơn trong tủ giữ nhiệt ra nhét thẳng vào người cậu rồi bơm mạnh, không đổ ra tay nữa. Vì cậu, hắn đã cho thiết kế riêng cái tủ nhiệt mini trong phòng tắm, nếu để lạnh sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe bạn tình. Chất lỏng ấm nóng và nhớp nháp đột ngột ứ đầy bên dưới khiến Nhất Mục Liên không khỏi khó chịu nhăn mặt, theo bản năng vội khép chân lại nhưng bị hắn banh ra lần nữa, muốn khóc không được mà than cũng chẳng xong. Bên trong nhỏ hẹp tiếp nhận không hết trào cả ra ngoài, lênh láng khắp mặt bồn.

"Không cần nữa đâu... Khó chịu lắm..."

"Ngoan, em sẽ lập tức thấy dễ chịu ngay. Có phải rất muốn ra không?"

Gật đầu thít thít. Cậu muốn ra, nhưng đời nào hắn cho phép cậu toại nguyện dễ dàng thế. Hắn bịt chặt đỉnh không để cậu bắn, bắt cậu ra khi làm bằng cửa sau. Mục đích của ông chủ Hoang quá lộ liễu và biến thái, tập cho cậu sau này chỉ có thể cương nổi với đàn ông, chỉ xuất được khi làm với hắn.

Á nhân là giống loài không phân biệt rõ ràng giới tính, một khi đã làm vợ hắn thì đời nào hắn cho phép ôm mộng tưởng với nữ giới. Chung quy hắn đang bắt bẻ cậu vụ xem mắt với hẹn hò thôi, dù điều này thực sự là quá vô lý và khôi hài.

"Vậy để ông chú này thỏa mãn em nhé, nhóc con."

Vẫn còn để bụng chuyện ban nãy sao? Cậu không biết hắn nhỏ nhen đến thế đấy, chấp nhặt hậu bối chỉ vì cách xưng hô. Đã thế lời ra từ miệng hắn nghe cứ dâm dê sao ấy...

Hắn đưa ngón tay vào thật, sau khi rút chai gel ra. Nhất Mục Liên hít sâu một hơi, lạ lẫm ùa tới khi có vật thể lạ xâm nhập. Trước nay tự mình xử hay hắn xử thì cũng chỉ thẩm du thằng nhỏ, chứ chưa bao giờ đụng tới phía sau vì sợ đau. Ngón tay hắn dài nên đẩy được vào sâu, không hề đau như tưởng tượng mà ngược lại có chút tê dại, khoan khoái. Rấm rức khó tả vì bên dưới trướng lên một chút. Nhất Mục Liên lí trí vừa muốn đẩy hắn ra, cơ thể lại vừa khao khát hắn cho mình thêm nữa. Cái này có phải kiểu đã thích còn ngại như người ta nói không, cậu thì nghĩ mình thuộc kiểu yêu ghét rõ ràng hơn, nhưng thế này chẳng biết phải biện minh ra sao.

Cơn hứng tình đột ngột ùa tới khi đầu ngón hắn đụng phải điểm nhạy cảm nằm đâu đó bên trong, mà người ta gọi là tuyến tiền liệt - tuyến khoái cảm của đàn ông. Không kìm được cậu rên một quãng lớn, cứng ngắc trong vòng tay hắn khi gần như đạt tới đỉnh điểm. Hoang vẫn duy trì sự ung dung như xem kịch, vô cùng tận hưởng vẻ mặt khốn đốn của đối phương khi bị nhấm chìm trong bể dục tình. Cậu càng rên rỉ nhiệt tình bao nhiêu, hắn càng gia tăng lực đạo bấy nhiêu, cho tới lúc nhét vào cả ba ngón...

"Đủ... Đủ rồi! Nó rách mất... Không, tôi không thích!" Nhất Mục Liên cong người cật lực khi hắn cố thọc ba ngón vào bên trong. Đáng ghét, cậu không thích cảm giác lửng lơ này chút nào hết, đau không đau hẳn mà sướng cũng chả không. Giống như chơi vơi giữa thiên đàng và địa ngục. Càng ghét hơn nữa khi mấy lời van nài của cậu đều bị người đàn ông ích kỉ kia bỏ ngoài tai, ngang ngược tự ý làm những gì mình thích. "Rút ra! Tôi ghét anh... Buông tôi ra!"

"Nhóc con, cái miệng em chẳng thành thật gì cả. Nói không thích mà vẫn hưởng thụ thế này à." Đỉnh dương vật bị hắn bít kín rỉ ra bao nhiêu là dịch trắng, chực chờ muốn bắn. Đàn ông là động vật khó kiểm soát được nửa thân dưới, bản năng thế rồi trách sao được Nhất Mục Liên miệng kêu một kiểu hạ thể phản ứng kiểu khác.

"Hoang... anh là cái đồ đáng ghét! Ông chú đáng ghét!"

"Ừ cứ chửi đi, rồi em sẽ phải lãnh lấy hậu quả."

"Huhu tôi sai rồi..."

Không gọi là chú nữa, tha cho tôi đi...

"Gọi tiếng ông xã xem."

"..."

Lực đạo gia tăng thêm cấp độ. Ai kia hoảng hốt oằn mình như giun.

"Ô-ô-ô-ôn..."

"Hửm?"

"...ng..."

"Hm?"

"X..."

"Hm?"

"Xã! Nói rồi đó, anh mau bỏ tôi ra đi...!"

Hoang nghiêng người về phía trước, ngậm vành tai cậu rồi liếm một đường từ trên xuống, thì thầm:

"Tôi bảo em gọi 'ông xã', chứ không yêu cầu em đánh vần."

Đồng thời hắn lại ấn lên điểm đó.

"Ông xã... Ông xã! Chú tha cho tôi!"

Đứa nhỏ này thật bướng bỉnh... Hoang bật tiếng cười nhẹ, cảm thấy không ngừng trêu chọc cậu được, quyết định làm cú dứt điểm.

Nhất Mục Liên rốt cuộc cũng được toại nguyện, được bắn những gì Hoang không cho phép bắn trong suốt 'cuộc vui', xụi lơ ngả vào người hắn sau tiếng hét rời rạc cuối cùng. Cậu thở hổn hển như kẻ vừa chết đi sống lại, người mềm oặt rã rời, hoàn toàn phụ thuộc vào sự giúp đỡ của đối phương. Đứa nhỏ này lần đầu nếm trải dư vị mới lạ liền có bộ dạng chật vật đến vậy, không biết động phòng thật rồi có thể chịu được bao nhiêu lâu. Hoang yêu chiều nhìn thiếu nam trong lòng, từ giờ cho đến khi cậu chính thức thuộc về hắn, là người của Thiên tộc, hắn sẽ tập cho cậu quen dần.

Tưởng xong rồi hắn sẽ thả cậu đi, nhưng không, hắn ôm cậu ngồi vào bồn tắm, để chân bị thương gác lên bàn nhỏ kéo ra từ thành bồn, vốn thiết kế để đựng đồ ăn và rượu nhâm nhi trong lúc tắm. Hiện đại ghê, nói nhà này cổ đâu mà cổ, cần gì có đó.

Hoang giữ nguyên tư thế ngồi sau cậu, ủa, bộ muốn chơi tiếp hiệp hai hay gì? Nhất Mục Liên nhíu mày, vừa ổn định hô hấp xong đầu óc lại bị kéo căng như dây đàn lần nữa, chờ đợi 'bản án' tiếp theo.

"Sợ tôi ăn thịt em à? Ngồi lui vào đây."

'Haha biết đâu...' Trong bụng mẩm thế mà nào dám nói ra. Chính hắn còn chưa được thỏa mãn sau khi làm cho cậu, đến giờ vẫn còn thấy rắn như đá, hỏi sao cậu không lo bị đè ra cho được. Không người đàn ông khỏe mạnh nào sẽ buông tha con mồi được bày sẵn trước mặt mình cả.

Nghĩ thì nghĩ thế chứ Nhất Mục Liên chả dám cãi lời ông chủ Hoang, nhích mông sát vào hắn một chút, an phận không ngọ nguậy gì thêm. Ngoan ngoãn nghe lời may ra con mồi sẽ được tha bổng.

"Sao không tháo cái vòng ra?"

Cậu biết hắn sẽ chú ý tới cái chocker đen bản lớn cậu đeo trên cổ 24/7, ai nhìn cũng thấy bí bách, kể cả nó có hợp với quần áo cậu đang mặc hay không.

"Tôi nói rồi mà, kỉ vật mẹ tôi để lại."

Ngón tay hắn vén vài sợi tóc lạc của cậu búi lên cao, để lộ phần gáy che kín bởi cái vòng, ân cần đến bất ngờ.

"Tắm thì tháo ra một lúc cho đỡ bí."

"Tôi có vệ sinh đàng hoàng mà, không bẩn đâu."

"Em nghĩ tôi nói gì thế? Đeo suốt như vậy không tốt cho sức khỏe."

Đến con mèo khi tắm còn phải tháo vòng cổ, còn con mèo Nhất Mục Liên yêu thích chiếc vòng của mình đến mức chẳng muốn rời xa.

"Hay là..."

Hoang chống tay lên má, bên môi cười như không cười khi ánh mắt đặt trên gáy cậu không rời một ly:

"Em có bí mật gì muốn giấu tôi?"

Hơi thở mạnh mẽ và áp bức quẩn quanh phía sau cậu, cho dù bộ dáng hắn lúc nào cũng thong dong, âm trầm, nhưng mang lại cho người ta áp lực nguy hiểm không thể nhận biết.

"Tôi không có bí mật gì cả."

Nhất Mục Liên nhàn nhạt đáp. Không do dự không chần chừ, cậu đưa tay ra sau tháo chiếc vòng xuống...

Không có gì cả.

Phần gáy trắng muốt không một điểm bất thường. Hoang cứ đinh ninh rằng cậu cố tình đeo vòng lớn để che đi sẹo hay vết thương gì đó, làn da còn trơn mịn hơn da phụ nữ, nó đúng là không ẩn chứ bí mật gì khác như lời cậu nói.

Cậu đeo lại vòng sau khi cho hắn chứng kiến tận mắt. Không trách được, mình đến gia tộc lớn làm dâu đồng nghĩa phải mang theo một lý lịch và cơ thể trong sạch. Bọn họ sinh nghi chỗ nào cậu sẽ cho họ thấy luôn chỗ đó, tránh trường hợp có kẻ ác ý muốn đổ vấy cho cậu.

Nhắc đến sẹo, tầm mắt Hoang rời sang phía cánh tay co quắp ôm lấy đầu gối của Nhất Mục Liên, hơi nóng trong bồn làm chúng lại hiện lên thật bắt mắt. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể điều tra năm đó đã xảy ra chuyện kinh khủng gì với cậu, nhưng có lẽ hắn không thể tưởng tượng được nỗi đau mà cậu trải qua, bởi nó chẳng hề giống của hắn. Cho nên Hoang muốn đợi, đợi đến khi nào cậu tin tưởng hắn, cam tâm tình nguyện giãi bày và muốn dựa dẫm vào hắn. Hắn sẽ làm tất cả vì cậu. Chí ít bây giờ hắn có thể mang về cho cậu thứ thuốc làm tan sẹo tốt nhất, ở bên cậu khi tiết trời thay đổi, giúp cậu phần nào xoa dịu cơn đau mỗi khi âm ỉ.

Với Hoang, những vết sẹo chưa bao giờ là xấu xí.

*

Hoang có công chuyện phải ra ngoài, trước khi đi còn bố trí thêm vệ sĩ tinh nhuệ theo sát cậu tránh trường hợp không may xảy ra như hôm nọ. Nhất Mục Liên coi như mất hẳn tự do, mà, từ lúc đặt chân tới đây cậu đã không còn tự do rồi. Thuốc bôi rất tốt nên sang ngày thứ ba cậu đã có thể đi lại bình thường, bác sĩ đến kiểm tra lần cuối và khen cậu có khả năng phục hồi vết thương khá nhanh, vết bầm trên mặt cũng biến mất, trả lại vẻ thanh tú đẹp đẽ ban đầu.

Bà Phùng ở lại nhà chính ngoài việc hàn thuyên mỗi ngày cùng Nhất Mục Liên, còn điều hành gia nhân lắp đặt sửa sang lại vài thiết bị trong nhà chuẩn bị đón nhận hậu chủ mới. Cái gì nhỉ, trong phim cổ trang người ta gọi là người đứng đầu hậu cung ấy. Nhà chính này đồ sộ chẳng khác gì thâm cung cả.

"Cậu Liên, tôi mang trà tới cho cậu."

Cô Hoạch Điểu bưng khay trà vào phòng sau khi có sự cho phép của Nhất Mục Liên. Tầm mười phút nữa bà Phùng sẽ tới nên theo thường lệ, người hầu đem bộ trà cụ bày lên trước, có hôm là Cô quản gia tự mình đem.

"Cảm ơn cô cô, phiền cô cứ để ở đó."

Nhất Mục Liên mặc yukata xanh nhạt ngồi trên nệm, chẳng vì lý do gì cả, đôi khi cậu thích mặc yukata bởi nó thoải mái. Trên đùi đặt quyển tiểu thuyết trinh thám cậu lấy từ thư phòng đọc giết thời gian trong lúc đợi bà Phùng.

Trước khi Cô Hoạch Điểu xin phép rời đi, cậu cố ý gọi lại:

"Cô Cô, có phải... cô có điều gì muốn nói với tôi đúng không?"

Nét mặt Cô quản gia không suy chuyển, im lặng và bình tĩnh đối diện với câu hỏi của Nhất Mục Liên. Bề ngoài nhìn cậu vô lo vô nghĩ, ấy nhưng thực ra khá nhạy cảm với mọi ánh nhìn khác thường chĩa vào mình. Tỉ dụ trong nhà có người ghét cậu, cậu đều nhận thấy hết. Không phải ý nói Cô Cô ghét bỏ cậu hay gì, từ sau sự việc ngoài ý muốn kia, vẻ mặt cô dành cho cậu dường như xa cách khác thường, thậm chí... có cả nghi ngờ.

Sau một khoảng thời gian sống ở đây, đối với Nhất Mục Liên mà nói, Cô Hoạch Điểu vừa như một quản gia tín nhiệm, lại giống một người mẹ nghiêm khắc và đôi lúc có phần dịu dàng. Cậu quý Cô Cô ở điểm đó, nên tin rằng Cô Cô sẽ không ghét bỏ gì mình, bằng chứng là thời gian qua cô đối xử với cậu rất tốt, khác biệt hoàn toàn cách mà gia nhân phục vụ cậu như chủ nhân tương lai.

Cô Hoạch Điểu cũng chịu ngồi xuống trước cậu, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, ngay thẳng đúng mực:

"Nếu cậu đã hỏi vậy, tôi cũng không muốn giấu giếm nghi vấn trong lòng mình nữa."

"Vâng, cô cứ nói."

"Cậu Liên, cậu còn nhớ những gì từng nói với tôi vào ngày đầu tiên thiếu gia trở về gặp cậu không?"

"Dạ?"

Ngón tay trượt trên rìa sách định lật sang trang tiếp theo chợt khựng lại, chú ý từ lâu đã chuyển qua người phụ nữ trước mặt.

"Tay tôi bẩm sinh lưu giữ phong lực rất lớn, nếu tháo ra e rằng sẽ thổi bay cả nhà bếp mất."

"Cô cô, đó chỉ là một câu nói đùa thôi mà." Nhất Mục Liên bật cười khi Cô Hoạch Điểu gợi lại điều cậu đã quên. Để tăng thêm thuyết phục, cậu giơ bàn tay không còn đeo găng của mình lên, vui vẻ nói, "Làm gì có phong lực nào chứ. Tay tôi không mềm mại được như tay con gái, đương nhiên phải đeo găng đánh lừa người khác rồi. Nghĩ xem, nếu thực sự có loại năng lực khủng bố cỡ đó, chả phải tôi đã thổi bay cả nhà chính khi tháo ra rồi sao?"

Cậu nói không sai, người bình thường đều tin ngay từ đầu đó chỉ là lời nói đùa. Vấn đề là...

"Á nhân mang theo dị năng đã không còn tồn tại từ bao thế kỉ nay, nếu có, cũng chỉ là con số cực kiếm trong tổng số ngàn người. Cậu Liên, chắc hẳn cậu biết cái gọi là dòng máu thủy tổ chứ?"

"Tôi biết, đã từng học qua ở môn lịch sử thế giới." Hứng thú bày ra trên mặt Nhất Mục Liên, cứ như đây không phải chất vấn cậu mà là giờ tám chuyện thú vị nhà hàng xóm vậy, "Tổ tiên á nhân đều sở hữu nhiều loại năng lực đặc biệt, tuy nhiên càng tiến hóa thì dị năng càng mất dần. Đến giờ á nhân vẫn sống dựa vào năng lượng tự nhiên, nhưng không còn phép thần thông gì nữa ngoài tự thân vận động bằng trí óc và sức người. Tôi thì không tin dòng máu siêu phàm đó còn tồn tại đâu, nếu có thật tôi cũng mong được chiêm ngưỡng một lần lắm."

"Cậu hiểu biết rõ như vậy, đáng lẽ không nên nói đùa một câu có thể vạch trần bí mật của chính mình."

"Nghe đồn người mang dòng máu thủy tổ có thể đem tới hưng thịnh cho dòng tộc. Tôi mà có phong lực thật, Phong tộc đã chẳng khốn đốn đến vậy." Cậu ngừng một lát rồi hỏi, "Biết rõ là lời nói dối, sao lúc đó cô không vạch trần tôi?"

Là để quan sát cậu.

Cậu đã hỏi cô cũng không ngại trả lời. Cô muốn xem cậu giấu giếm điều gì sau đôi găng tay đó, và cả trên người cậu.

Đổi lại Nhất Mục Liên là người được chọn mang dòng máu thủy tổ, tứ đại trưởng lão sẽ không có quyền gì bác bỏ cuộc hôn nhân này, cũng như địa vị của Phong tộc.

Người thủy tổ sẽ biết cách lợi dụng dòng máu của mình để đạt lấy lợi ích, có thể Nhất Mục Liên không phải người được chọn thật.

Và họ thực sự tồn tại.

Đêm hôm xảy ra sự cố đó, nếu Hoang không nhắc tới tên đột nhập kia có khả năng đặc biệt giúp gã trốn thoát khỏi lớp bảo vệ dày đặc quanh nhà chính, thì Cô Cô đã không gợi nhớ về câu nói của Nhất Mục Liên. Ban đầu họ nghĩ gã vẫn quanh quẩn trong nhà và bộ đồ mắc trên cây chỉ để tung hỏa mù. Kết luận của họ đều hướng tới tay sai của một trong bốn vị trưởng lão.

Kết quả sau đợt điều tra ngầm, không thấy bốn người kia có động thái gì đặc biệt. Gã ẩn mình rất kĩ, không bao giờ xuất hiện trở lại.

Những kẻ đột nhập từ trước đến không chạy thoát khỏi hệ thống an ninh quanh nhà chính đều tự kết liễu mình để tránh tra khảo. Tuy nhiên, vài kẻ trong số đó đã tìm ra lai lịch...

"Tâm Nhãn?"

Sau hai đợt rà soát trong nhà chính, Cô Hoạch Điểu trở lại thư phòng báo cáo kết quả với Hoang.

Tâm Nhãn, một tổ chức bí ẩn luôn nhắm tới các tộc á nhân, đến nay chưa xác định được chúng từ đâu tới. Mục tiêu hiện tại của chúng chính là kế hoạch Vũ Trụ Đồng Nhất.

"Ừm, tôi đoán lần này kẻ đột nhập là người của Tâm Nhãn. Bốn trưởng lão sẽ không làm vậy vào ngày đầu tiên họ trở lại."

"Nhưng cũng không tránh khỏi trường hợp họ cố ý hướng suy nghĩ của ta tới kẻ thứ ba bên ngoài, thưa thiếu gia."

Cô Hoạch Điểu thấy bộ dạng của Hoang có vẻ ung dung sau bao chuyện xảy ra vừa rồi, cô đã muốn hỏi điều này ra miệng:

"Ngài biết kẻ đó là ai rồi sao?"

"Chưa." Hắn phủ nhận sau cái nhếch môi đầy ý vị, gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, chẳng biết là thật hay hắn không muốn nói cho ai. "Cô Cô, cô còn nhớ cách để phát hiện kẻ nào thuộc Tâm Nhãn chứ."

"Vâng, tổ chức đó có khắc trên mình ấn ký hình con mắt ẩn, gặp nhiệt độ cao sẽ hiện ra, giống một vết bầm đỏ."

Đó cũng là cách họ tìm ra lai lịch của một số kẻ đột nhập trước, cho thi thể tưới qua nước ấm.

"Đúng vậy."

Ý cười trên môi Hoang càng sâu. Cô Cô muốn hỏi thêm sao tự nhiên hắn lại nhắc tới điều đó, thì Hoang nói trước:

"Còn tìm ra gì nữa không?"

"Chúng tôi tìm thấy một bộ tóc giả nằm ở vị trí khác cách bộ đồ đen tầm 5m." Cô Hoạch Điểu đặt lên bàn túi nhựa chứa một sợi tóc mẫu, "Màu đen."

"Xem ra, kẻ này cẩn thận hơn chúng ta tưởng."

Cuộc trò chuyện hôm đó chỉ hai người họ biết, không để lọt thông tin cho kẻ thứ ba kể cả với Nhất Mục Liên. Cho dù Hoang không yêu cầu gì cả, Cô Hoạch Điểu vẫn quyết định giấu chi tiết vụ việc với cậu. Đơn giản không cần thiết cho quá nhiều người biết.

Sự tồn tại của tổ chức Tâm Nhãn vẫn còn là ẩn số đối với các gia tộc hoạt động trong thế giới ngầm. Kẻ hôm đó có phải sát thủ chúng sai tới hay không, chưa có sự chắc chắn nào cả.

"Cậu Liên, cho dù thế nào đi nữa, mong cậu hãy cứ tin tưởng tuyệt đối vào thiếu gia. Vì việc thiếu gia đang làm đều hướng tới nền hòa bình chung giữa các tộc."

Trước khi xin phép rời đi, Cô Hoạch Điểu để lại một câu nói lấp lửng và đầy ẩn ý, như thể cho rằng, cậu đang nghi ngờ về cuộc hôn nhân chính trị này cũng như bản kế hoạch đồng nhất Hoang đang che giấu sau lưng vậy.

Tiếng chuông đồng hồ vang lên phá vỡ bầu không khí có phần kì quái giữa hai người. Nhất Mục Liên không nói gì cả, lẳng lặng nhìn Cô quản gia từ từ khép cửa lại. Trong khoảnh khắc gương mặt người phụ nữ ấy biến mất sau ván cửa, đôi đồng tử đen đã nhìn thẳng vào cậu lần cuối.

Là lúc nụ cười hờ hững kéo ra trên môi Nhất Mục Liên.

"Chồng tôi, đương nhiên phải tin tưởng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net