Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cách ngày cưới còn hai tuần nữa, nhà chính náo nhiệt với bận rộn hơn hẳn. Thiệp mời được gửi đi từ sớm, danh sách dưới ba trăm người là ít, gồm toàn những tên tuổi máu mặt trên thương trường và giới chính trị, thu hút sự quan tâm của đông đảo công chúng và cánh nhà báo. Âu cũng là dịp tốt cho các ông to bà lớn mở rộng mạng lưới quan hệ. Nhờ việc kết thân, không những công ty được cứu sống mà vị thế của Phong tộc cũng được nâng tầm mấy bậc trên danh nghĩa thông gia của Thiên tộc. Đó chính là sức mạnh của cái người ta gọi là hôn nhân chính trị.

Đổi lại, cũng đem tới không ít lời ra tiếng vào chỉ vì đối tượng kết thân là nam giới. Hoang chưa ý kiến gì mà miệng lưỡi thiên hạ đã kháy đểu Thiên tộc sau này liệu có người nối dõi nổi không. Nam á nhân tỉ lệ sinh con thấp, chứ chả phải là không thể, bọn họ cố tình quy chụp với vô sinh à.

Người phụ trách may áo cưới truyền thống đến lấy số đo cho cậu sau khi kết thúc bài tập luyện buổi sáng hằng ngày do chính bà Phùng sắp xếp. Ngoài mặt thuận ý thủ lĩnh chu toàn từ a đến z lễ cưới, bên trong vẫn lo lắng về người thừa kế tương lai giống mấy kẻ bên ngoài kia. Dù không thể hiện ra nhưng bà ấy mỗi ngày đều bắt cậu tập thể dục nâng cao sức khỏe và ăn uống sinh hoạt theo chế độ đặc biệt tăng khả năng sinh sản do chuyên gia tư vấn.

Khủng khiếp hơn là, họ vẫn hành hạ cậu mỗi ngày bằng thứ hương trầm kích thích của Mộc tộc đặt trong phòng ngủ kia, báo hại cậu đêm nào cũng khổ sở chật vật dưới móng vuốt của ông chủ Hoang biến thái. Họ không biết chủ nhân mình nhu cầu cao kinh khủng thế nào à mà còn kích thêm nữa, có khát cháu thì khát vừa vừa thôi chứ. Cũng may Hoang chỉ 'chấm mút' bên ngoài, vì đã hứa sẽ giữ cho cậu tới đêm tân hôn.

"Lạ nhỉ, tớ ngửi thấy mùi chanh."

"Ừ đúng thật, Mộc tộc đổi hương liệu mới à?"

"Mấy ngày nay rồi, lúc châm lên có mùi gì khác đâu."

"Có thể là loại đặc biệt."

Hai nữ hầu phụ trách dọn dẹp phòng ngủ ông chủ, lúc dọn đến lư hương thì ngửi thấy mùi chanh phảng phất, bèn thì thầm thắc mắc. Dù thế cũng không qua nổi đôi tai nhạy bén của Nhất Mục Liên đang tỏ ra vô can và ung dung ngồi gần đó thưởng trà.

Làm gì có loại đặc biệt nào, do cậu đây cả thôi. Nhất Mục Liên sinh ác cảm với cái mùi đó, sau bao ngày không chịu nổi bèn nảy ra sáng kiến dùng chanh để át bớt hương trầm. Chỉ cần hai giọt cốt chanh, giảm bớt chất kích thích trong hương trầm là sống rồi. Đỡ ám ảnh với đau đầu hơn, dù tần suất bị 'chọc ghẹo' dường như chả giảm đi bao nhiêu.

"Cậu Liên, chúng ta đã sắp xếp ngày để hai bên thông gia gặp nhau. Cậu cũng lâu rồi không liên lạc về nhà đúng chứ?"

Bà Phùng vẫn đến đàm đạo với cậu mỗi buổi chiều dù chân cậu đã khỏi hẳn, tiện đà báo một tiếng sau khi kết thúc chuyện thời sự đang diễn ra 'sôi nổi' bên ngoài kia.

"Vâng, tôi cũng định hỏi về vấn đề này."

Đến giờ Nhất Mục Liên vẫn chưa chịu gọi về nhà lấy một cuộc, sợ bị mắng vốn một trận tơi bời khói lửa. Lão ba là kiểu người chuyện nào ra chuyện đó, sẽ không vì cậu sắp trở thành vợ thủ lĩnh tộc lớn mà tha bổng vụ cậu tự ý hủy buổi hẹn hò, bỏ nhà ra đi biệt tích hơn tháng trời, quậy mọi thứ tung tóe gà bay chó sủa. Thương thì thương thật, nhưng lão ba luôn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái.

Trước lễ cưới họp mặt gia đình hai bên là điều tất yếu, Nhất Mục Liên đương nhiên chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này rồi, chỉ cần có Hoang ngồi cạnh support là sẽ không sợ lão ba làm gì nữa.

Từ sau hôm đó không thấy Hoang nói gì thêm về lão ba, đủ để hiểu ba sẽ không bao giờ chủ động gọi cho cậu. Đại Thiên Cẩu thân ai nấy lo, chả thèm hỏi thăm đứa em trai này đâu, còn Dĩ Tân chắc là không dám tự ý khi chưa có sự cho phép của phụ huynh. Hầy, cậu nhớ họ muốn chết hà.

Vừa tiễn bà Phùng ra cửa thì gặp A Tú bưng khay trà đi hướng dẫn tới thư phòng, cậu vội ngăn lại:

"Mang trà cho ông chủ à, để anh."

"Ơ... Dạ vâng."

Hoang có vẻ quyết định ở lại nhà chính xử lý công việc cho đến khi đám cưới hoàn tất, phần vì lo cho an nguy của cậu mặc dù hắn bố trí không ít vệ sĩ ưu tú mỗi khi vắng nhà. Trong thời gian bà Phùng còn ở đây, cậu sẽ diễn tròn vai chàng dâu hiền thảo đảm đang thương chồng hết mực cho bà ta xem, ai bảo lời đã nói ra như bát nước hắt đi, làm bà ta tin cậu có thể sinh được người nối dõi cho Thiên tộc.

"Tôi vào nhé."

Cậu gõ nhẹ rồi đẩy cửa bước vào, thấy hắn đang bận bịu với cái laptop. Thư phòng đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ như chưa từng xảy ra vụ đột nhập nào, ngay cả vị trí sách trên kệ cũng xếp không sai lệch một ly, ai không biết nhìn vào lại tưởng hắn mắc hội chứng hoàn hảo. Nhất Mục Liên đặt khay trà lên bàn rồi rót cho hắn một tách, trà mới pha hẵng còn ấm nóng và thơm ngát, Cô Hoạch Điểu luôn dặn hắn sẽ không uống cà phê vào chiều tối trở đi.

Tầm mắt cậu rơi trên tờ báo tuần sáng nay gửi đến nhà chính đang mở ở mục tin nóng. Ảnh vẽ chân dung bằng công nghệ cao một cô gái trẻ trạc tuổi cậu ở ngay chính giữa trang, bịt nửa mặt chỉ để lộ đôi mắt đỏ rực như máu, kèm theo tiêu đề hết sức nổi bật khiến Nhất Mục Liên không khỏi ngạc nhiên:

"Thiên tộc cũng phát lệnh truy nã sát nhân Mạn Châu Sa Hoa ư?"

Bởi vì không có hình chụp cận mặt ả, cho nên mới phải vẽ lại trên máy theo trí nhớ của các nhân chứng. Một ả sát nhân thoắt ẩn thoắt hiện.

"Ồ, em biết ả à?" Hoang dừng ngón tay trên bàn phím, hứng thú nhìn cậu.

"Tôi có xem thời sự ở nhà và nghe ba kể một chút. Cách ả giết người thật sự ghê gớm."

Bởi vì kẻ sát nhân tai tiếng ấy là người Thổ tộc, đã giết hại 19 người khi chỉ mới mười sáu tuổi và đến nay con số đã lên tới 32, trong đó có cả lực lượng đặc nhiệm truy bắt ả. Thủ đoạn giết người rất tàn độc và tinh vi, nạn nhân đều trúng phải một loại độc kì lạ, mắt mũi miệng trào máu đen ngòm, thi thể nổi mẩn đỏ chi chít tựa như đóa bỉ ngạn chết chóc. Mỗi khi hành sự xong, ả đều để lại tấm danh thiếp có tên Mạn Châu Sa Hoa bên cạnh nạn nhân, thay lời thách thức tới chính quyền Thổ tộc.

Đến nay các chuyên gia vẫn chưa nghiên cứu ra đó là độc tố gì, có tin đồn cho rằng nó là một loại virus nhân tạo của khoa học tương lai. Vì sao Mạn Châu Sa Hoa có được, không ai có thể lý giải nổi.

Nạn nhân của ả hầu hết đều là quan chức cấp cao, doanh nhân thành đạt có bí mật không trong sạch. Bởi vì thân thế phức tạp của các nạn nhân mà cảnh sát phải điều tra hết sức cẩn thận, chi tiết vụ án không được công khai và gần như giậm chân tại chỗ. Đến giờ vẫn chưa có manh mối thỏa đáng nào để khoanh vùng phạm vi hoạt động của ả, chính quyền Thổ tộc cuối cùng đành phải phát lệnh truy nã quốc tế.

"Lúc đó thấy bảo chỉ Thổ tộc truy nã thôi mà?"

"Em biết đấy, một kiểu hợp tác giữa hai tộc Thiên Thổ." Hắn kéo cậu vào lòng, cười đầy ý vị, "Bên họ cung cấp tài nguyên cho ta, đổi lại ta giúp họ bắt người." Ngón tay hắn gạt nhẹ lọn tóc ra sau tai cậu, giọng trầm thấp như thì thầm, "Biết đâu bắt được ả rồi, lại moi ra nhiều thứ thú vị thì sao? Ví dụ danh tính tên đột nhập hôm nọ."

"Ồ, anh nghĩ hai kẻ đó có liên quan hả?" Nhất Mục Liên hơi ngả ra sau một chút, tránh cái vuốt ve từ Hoang.

"Có chứ, cách chúng dùng dao và di chuyển khá giống nhau, vóc dáng cũng không cách biệt, như thể... cùng một người hoặc cùng một tổ chức vậy."

"Anh từng đụng độ Mạn Châu Sa rồi?"

"Có một lần, ả đến ám sát tôi." Hoang nhấc tách trà lên uống, đều đều kể lại như kể một câu chuyện bình thường, "Cũng ở nhà chính này, tôi cho ả một đạn vào chân. Sau đó có kẻ tới giúp ả chạy thoát."

"Hoang, anh... mỗi ngày đều phải sống như vậy à?"

Càng đứng trên đỉnh cao càng bị nhiều kẻ dòm ngó, mỗi ngày trải qua cuộc sống giết và bị giết, bằng không đã chẳng đưa Thiên tộc phát triển lớn mạnh đến thế. Lão ba không thích tranh chấp, nếu cũng là kiểu người giống Hoang thì có khi Phong tộc bây giờ đã bước sang một trang khác. Đổi lại vấn đề khủng bố là không thể tránh khỏi, hướng nào cũng có mặt trái của nó.

"Em sợ sao?"

Sợ.

Tất nhiên ai chẳng sợ.

Ngày mai không biết sẽ chết lúc nào, chết kiểu gì, người nhà có bị liên lụy không. Nhưng, Nhất Mục Liên đã chọn bước đi trên con đường đầy máu này, vì nó là hướng đi tiến gần tới mục tiêu nhất. Số phận, không tránh được thì mình cứ trực tiếp đối đầu nó, đánh bại nó.

Đáy mắt Hoang lúc nào cũng một mảnh thâm trầm như vậy, cậu dường như không đọc vị được hắn. Người đàn ông này lúc hòa nhã lúc lạnh lùng, thâm sâu khó lường, ngoài mặt bộc lộ tất cả cho cậu thấy nhưng bên trong ai biết hắn đang dự tính điều nguy hiểm gì. Hắn chưa bao giờ tin tưởng sự hiện diện của cậu hay bất kì ai ở đây cả.

"Chỉ cần trước hôn lễ, anh đừng đè tôi ra ăn thì tôi chả sợ gì cả."

Hoang bật cười vì câu trả lời thẳng thắn ngoài sức tưởng tượng của Nhất Mục Liên. Đứa nhỏ này sợ bị hắn ăn hơn cả sợ chết, vô tư như vậy, bảo sao nhìn cậu hắn chỉ muốn trêu ghẹo.

"Vài ngày nữa là cưới rồi, em chưa sẵn sàng thì đêm tân hôn vẫn sợ tôi thôi."

"Lúc đó tôi không có cớ gì từ chối nữa."

"Tôi cần em chuẩn bị kĩ càng về tâm lý kìa."

Dứt lời, hắn mút lên xương quai xanh nhô lên sau lớp áo mỏng của cậu. Hắn muốn hôn và để lại dấu vết trên cổ cậu mà vướng cái vòng, thật chỉ muốn tháo ra và yêu cầu cậu đừng đeo nữa. Nhất Mục Liên sẽ chống chế rằng nó là kỉ vật của mẹ, đeo nó luôn làm cậu có cảm giác như mẹ ở bên. Tiếng thở bắt đầu ngắt quãng trên đỉnh đầu hắn khi bàn tay lớn luồn vào xoa lên hạt đậu nhỏ trước ngực, cùng đôi môi nóng rực di chuyển khắp vai.

Lần nào cũng thế, nói chuyện chưa được bao lâu lại bị hắn lôi ra làm trò đồi bại, có phải vì chưa dứt điểm được thỏa mãn nên hắn thèm muốn cậu nhiều thế không? Trước khi Nhất Mục Liên định thần lại mình phải rời khỏi đây ngay lập tức, thì Hoang đã gạt đống tài liệu sang một bên rồi đẩy cậu ngồi lên bàn, người hắn chen giữa hai chân cậu.

"Đừng, anh tính làm gì...?" Nhất Mục Liên hốt hoảng, bày ra tư thế xấu hổ và ái muội này, không cần nghĩ cũng biết ông chú háo sắc sắp mần thịt mình. "Có camera đó!"

"Bọn họ sẽ biết phải làm gì."

Hắn vạch áo cậu lên, hôn nhẹ vào lỗ rốn rồi trượt dần xuống dưới. Khi không lại tự mình dâng tới miệng sói, Nhất Mục Liên hối hận muốn chết. Lưỡi hắn vừa mềm vừa nóng, chạm tới đâu nhớp nháp tới đó, râm ran khắp nửa thân dưới. Không nhịn được cậu túm lấy đầu hắn, chỉ sợ mất tự chủ bứt sạch tóc ông chú này mất.

Vật đàn ông của Nhất Mục Liên chưa ngóc đầu dậy đã bị lôi ra khỏi quần, run rẩy dưới hơi thở khẽ khàng lướt qua của đối phương. Mặt cậu sớm đỏ bừng như ánh nắng ban trưa khi đầu hắn kề sát ngay nơi dung tục kia, cách vài mili là có thể chạm vào ngay. Một thủ lĩnh cao ngạo như hắn, lại có thể...

"Không được đâu..."

Dừng lại đi.

"Sao lại không?"

Hoang vuốt nhẹ dương vật cậu, để nó hoàn toàn phô ra đón nhận hắn. Nó nhỏ xinh vào hồng hào trong tay hắn, nhạy cảm với mọi loại đụng chạm. Hôn nhẹ một cái thôi cũng làm cậu giật mình.

"Chỗ đó bẩn lắm, anh đừng..." Ngón tay cậu hơi siết lại trên đỉnh đầu hắn, thấp giọng run run.

"Tôi không quan tâm. Em chỉ cần ngồi yên tận hưởng là được rồi."

A Tú sau hồi lâu áp tai cửa thư phòng nghe lén, mới rón rén trở lại phòng khách nơi bà Phùng đang ngồi thử pha loại trà mới. Thật ra là bà chờ A Tú về báo cáo tình hình.

"Sao rồi?"

Cô gái ỉu xìu lắc đầu:

"Cách âm tốt quá con chả nghe thấy gì hết."

Cậu Liên chủ động tự mình mang trà vào cho ông chủ, nhờ cái sự nhiều chuyện của A Tú mà đến tai bà Phùng, chả hiểu sao bà lại sai cô tới thư phòng nghe ngóng. Rốt cuộc đứng đến mỏi chân một tiếng kêu cũng chả nghe thấy.

Cùng lúc đó một nữ hầu khác tên A Hương trở về, thật thà báo cáo:

"Phu nhân, mấy người trực phòng an ninh nói 'tắt camera thư phòng rồi, không có gì để xem cả'."

"Tắt à?"

"Vâng."

Bà Phùng nhấc lên tách trà nghi ngút khói, mỉm cười bâng quơ:

"Tốt lắm, Thiên tộc sẽ sớm có người nối dõi thôi."

Hai cô gái nhìn phu nhân rồi quay ra nhìn nhau khó hiểu. Chẳng phải đó là điều đương nhiên khi chính miệng cậu Liên khẳng định mình rất yêu ông chủ sao. Phùng phu nhân còn lo lắng điều gì mà bắt hai cô lén lút theo dõi vợ chồng ông chủ thế.

Còn cố ý cho người châm hương tình ái mỗi đêm trong phòng họ, cứ như sợ cậu Liên không thể nào sinh con được ấy. Lịch sử vị cố thủ lĩnh kia sẽ không lặp lại.

Nhất Mục Liên thật sự được Hoang làm cho bằng miệng, bất chấp cậu phản đối dữ dội thế nào. Cảm giác lạ lắm, phấn khích đến tê người, lại lo sợ trong một phút không kiềm chế được, cậu sẽ thất lễ với hắn dù chính hắn là người khơi mào. Cậu có thể chấp nhận hắn dùng tay thủ dâm cho mình, nhưng chả thể quen được việc hắn dùng miệng cọ xát.

Ghì chặt đầu hắn, cậu gần như đạt tới đỉnh điểm khoái cảm khi hắn lút tới cuống họng rồi rút ra, liếm quanh thân ngoài ướt át. Nhất Mục Liên nén hơi thở, thút thít không thành tiếng:

"Đủ rồi, tôi sẽ làm bẩn mặt anh mất! Buông ra đi...!"

"Muốn bắn lắm hả?" Hoang cắn nhẹ đỉnh quy đầu, hứng lấy chất dịch trắng ngà chảy tràn qua miệng.

"A!"

Cậu giật thót. Trong giây phút mất tự chủ, Nhất Mục Liên quả thực đã bắn, lại còn bắn thẳng vào mặt ông chủ Hoang, sau một tiếng kêu thay lời báo trước.

Rồi mềm oặt ngã trên vai hắn, thở hổn hển. Haa trút bỏ được rồi thấy sướng quá đi mất! Ai đó cười mãn nguyện trong lòng mà không thèm để tâm tới hậu quả mình vừa gây ra, rằng mình đã trút vào chỗ không nên trút.

"Thỏa mãn quá nhỉ?"

Hoang liếm môi, quệt đi tinh dịch vương trên mặt. Nhóc con này xong chuyện là chẳng cần biết người khác ra sao, thật chỉ muốn đè ra dạy dỗ tới chốn một trận.

"Tôi đã nói rồi anh không chịu nghe đấy thôi."

Có phải không nhắc nhở đâu, tự hắn muốn khẩu giao cậu thì phải chịu lấy hậu quả.

Rồi ngồi lì trên người hắn luôn, không thèm nhúc nhích cũng chả hó hé thêm gì, ôm cổ hắn thở nhè nhẹ.

"Liên?"

"Không hiểu sao tôi thấy buồn ngủ..."

Mấy đêm liền toàn bị người đàn ông này quấy nhiễu, rồi phải dậy sớm, Nhất Mục Liên thành ra bị thiếu ngủ. Mệt mỏi làm cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng, sống chết gì đêm nay cũng không để bị đánh thức dậy được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net