Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhất Mục Liên về nhà trong tâm trạng u ám và không nói gì với Hoang suốt cả quãng đường. Cậu không thể nào ngừng nghĩ tới vẻ mặt Sơn Phong lúc ấy đã hoảng hốt mức nào khi thu dọn mảnh vỡ cốc anh đánh rơi. Anh thấy họ... hôn nhau mất rồi, rõ ràng từ đầu đối với anh, hai người là thầy trò chứ không phải kiểu quan hệ thân mật này.

Xấu hổ một phần, nhưng nhiều hơn là buồn bực. Cậu tức giận vì Hoang rõ ràng cố tình, hắn sớm đã trông thấy Sơn Phong tiến về phía họ, Nhất Mục Liên quay lưng nên không hề hay biết. Sau này cậu biết đối diện với anh ấy thế nào đây?

"Ngay cả khi đã có trong tay mọi thứ, anh vẫn cố cướp đi của tôi nhiều thứ quan trọng khác."

Lẳng lặng buông một lời cuối cùng, Nhất Mục Liên bất ngờ tiến nhanh về phía trước, bỏ lại Hoang ở phía sau. Sợ nhất trên đời này, ích kỉ biến thành thói quen, mà đến chính bản thân ta chẳng hề nhận ra nó bám rễ tận sâu tư tưởng, dần dần trở nên độc đoán, hà khắc. Nhất Mục Liên chẳng ngại bước chân vào thế giới cá lớn nuốt cá bé, chỉ sợ tiến càng sâu cái giá phải trả càng lớn.

*

Dì giúp việc nói, lão ba muốn gặp cậu.

Bao lâu rồi hai cha con chưa ngồi lại với nhau thế này, ba gầy đi nhiều rồi. Kể từ ngày tự ý chạy sang Thiên tộc không lời báo trước, không thư gửi về, rồi ở nhà cũng chẳng dám vác mặt tới nhận tội với ba. Nhất Mục Liên không định bào chữa cho hành vi nông nổi của mình, chỉ biết ngồi khép chân khúm lúm, cúi mặt thật thấp và chờ đợi trận mắng xối xả từ lão ba.

Thế nhưng ba chẳng mắng mỏ gì cậu, chỉ buồn rầu bảo:

"Dậy rồi cũng không chịu qua gặp ba giải thích tiếng nào. Liên Liên, con vốn đâu có thế."

"Con xin lỗi ba, tại vì..." Nhất Mục Liên một chút cũng không dám nhìn thẳng ba, ăn năn hối lỗi, "...Con rất sợ bị ba mắng." Trong ba mươi sáu kế, khổ nhục kế vẫn là thượng sách. Tỏ ra đáng thương xíu là ba ba mềm lòng liền. Hơn nữa, cậu không định chống chế rằng cả sáng nay ba chỉ dành thời gian tiếp đãi con rể thôi đâu.

"Liên Liên, con biết thừa là ba không bao giờ nặng lời với mấy đứa mà." Lão ba thở dài. Từ bé đến lớn Nhất Mục Liên là đứa ít ở nhà và thiếu thốn tình cảm nhất, lão cưng chiều nó còn chưa hết chứ nỡ lòng nào nặng nhẹ với nó.

"Ba không giận con ạ? Con đã tự ý bỏ nhà đi mà?"

"Ban đầu ba thực sự rất giận, nhưng lo lắng cho con nhiều hơn. Bây giờ thấy con khỏe mạnh vui vẻ là ba yên tâm rồi."

Ai bảo nó vẫn là đứa con trai lão hết mực yêu quý chứ, nếu không phải vì đã thăm dò ý tứ Hoang đối với Nhất Mục Liên ít nhiều có tình cảm, thì sống chết lão cũng không để nó sang làm dâu nhà người ta.

Nhất Mục Liên biết rõ ba yêu mình nhiều thế nào, xúc động dâng trào nhào vào lòng ba khóc tu tu như đứa trẻ:

"Vẫn là ba thương con nhất nhà!"

Lão ba thở dài, trìu mến xoa đầu con trai:

"Thôi đi ông tướng, ba mà mày cũng lôi nước mắt cá sấu ra được."

"Hì hì." Nhất Mục Liên sụt sịt, gạt giọt nước đọng bên khóe mắt. Ngày xưa còn làm ba mủi lòng bằng nước mắt được, giờ lớn đầu rồi chả còn tác dụng.

"Sợ con sang đó phải chịu thiệt thôi. Nhưng Hoang hứa với ba sẽ yêu thương con suốt đời nên ba cũng an tâm phần nào."

"Hai người đã nói chuyện về con và hôn sự đúng không ạ?"

Lão ba gật đầu, bổ sung: "Tất nhiên phụ thuộc vào việc con đồng ý hay không. Ba sẽ không ép uổng gì con, hôn nhân là chuyện cả đời người."

Nhất Mục Liên gật đầu, phần nào đoán được ba sẽ nói thế, chính Hoang từng định hủy hôn nếu như cậu không cúi mình cầu xin hắn.

"Thế Hoang nói sao về Phong tộc ạ?"

"Ừ, đương nhiên Phong tộc sẽ được Thiên tộc bảo hộ nếu con đồng ý cuộc hôn nhân."

"Cô dâu không phải Dĩ Tân hay ai khác mà bắt buộc là con sao?"

Lần này lão ba không trả lời mà nhìn cậu chằm chằm, kiểu không hiểu sao cậu lại hỏi thế, hoặc bỗng dưng nhận ra mình đã bỏ sót điểm kì lạ là suốt cuộc nói chuyện sáng nay, Hoang chỉ nhắc tới một mình Nhất Mục Liên. Không có ý thay đổi cô dâu hay gì hết. Thậm chí buổi gặp lần trước hắn cũng chẳng mảy may trách móc gì về việc cô dâu 'gửi đến' hoàn toàn khác thư yêu cầu.

Nghĩ qua nghĩ lại, suy cho cùng là do Hoang đã đem lòng yêu thích Nhất Mục Liên mà thôi. "Ừ, nhất định phải là con." Đứa con trai thứ hai ngoan ngoãn dễ cưng của lão, ai mà không yêu quý chứ.

Thật ra đến giờ Nhất Mục Liên vẫn không hiểu sự lựa chọn của Hoang, kẻ mà gánh vác trên vai trọng trách nối dõi gia tộc, đáng lẽ phải chọn Dĩ Tân một nữ á nhân thay vì cậu. Hắn có quyền hơn ai hết quyết định cô dâu của mình, quyết định cuộc hôn nhân chính trị này, là ai thì cũng là người Phong tộc cả.

Lấy hắn cậu lợi nhiều hơn hại, Nhất Mục Liên đã hạ quyết tâm ngay từ khi tự ý chạy sang Thiên tộc rồi, kể cả bây giờ cũng không thay đổi trừ phi hắn không muốn kết hôn nữa.

"Con đồng ý gả cho hắn. Bên đó con sống rất sung sướng nên ba không phải lo lắm đâu."

Chính miệng con trai đã nói vậy, lão ba mặc dù còn hoài nghi vì Nhất Mục Liên là đứa biết nghĩ, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc trở thành hậu phương cổ vũ cho nó. Từ bé Nhất Mục Liên đã trưởng thành trước tuổi, suy nghĩ thấu đáo hơn đám bạn đồng trang lứa, vì mong muốn ba an lòng về mình nên luôn tỏ ra mạnh mẽ.

Cũng khá muộn nên lão ba không giữ Nhất Mục Liên ở lại lâu, những gì cần dặn đều dặn hết rồi. Sang tộc lớn làm dâu lắm quy củ quy tắc nên chú ý lời ăn tiếng nói, nếu khó khăn quá thì trở về, mọi người luôn mở rộng vòng tay chào đón cậu.

Về đến phòng, Nhất Mục Liên bắt gặp Hoang đang thư thái nửa nằm nửa ngồi đọc sách. Ở nhà mặc yukata gần như thành thói quen của hắn, nên khi hắn dựa mình với tư thế đó, cậu có thể nhìn xuyên qua cơ ngực săn chắc ẩn hiện sau vạt áo. Ôi dù đã hơi quen rồi nhưng vẫn dễ dàng bị hắn quyến rũ trong vô thức, trần đời mấy ai có body hoàn hảo như hắn chứ?

"Hai cha con nói chuyện xong rồi đấy à?" Hoang nâng tầm mắt khi cậu tiến tới, rời khỏi trang sách mở dở trong tay.

"Ừ, ông căn dặn tôi từ giờ phải sống hòa thuận với anh." Nhất Mục Liên gật đầu, đại khái trả lời, dù sao cậu biết hắn sẽ không gặng hỏi gì thêm.

Chuyện chung phòng chẳng còn là trở ngại với Nhất Mục Liên, hơn nữa Hoang đời nào chấp nhận ngủ riêng, có ý kiến bằng thừa. May là Phong tộc không giống Thiên tộc, dì giúp việc vẫn giúp cậu trải hai bộ futon. Có lẽ dì muốn giữ gìn 'trinh tiết' cho cậu hai.

"Nhờ em chăm sóc tôi rồi."

"Tôi nào dám, anh thiếu gì kẻ hầu người h..." Nhất Mục Liên vô tình liếc qua bìa sách hắn cầm trên tay, nhận ra nó là gì mặt mũi liền biến sắc, "Anh đang đọc cái gì thế kia??" Không kịp nghĩ gì nhiều, cậu vội vàng lao tới muốn giằng lại nó.

Trời ơi, hắn đọc gì không đọc, sao lại vớ phải 'kho tàng bí mật' tạp chí yaoi phát hành theo tháng cậu nhét tận góc trong cùng giá sách chứ, lại còn chọn đúng cực phẩm H nặng đô tình thú các kiểu. Thật không hiểu sao hắn có thể đọc được nó bằng vẻ mặt như lúc hắn đọc báo cáo kinh doanh cơ ạ!

Nhất Mục Liên nóng bừng mặt, giấu vội quyển tạp chí vừa giật được từ tay Hoang ra sau lưng, nhìn hắn bằng vẻ trân trối muốn biện hộ nhưng lời lẽ cứ tắc nghẽn trong cổ họng. Đổi lại Hoang lấy làm hay ho lắm, nổi tà ý muốn chọc chó:

"Ồ, bao lâu nay tôi không biết em vốn thích đàn ông đấy. Vừa vặn tôi là đàn ông, lấy tôi là hợp lý rồi."

"Tôi chỉ thích nhìn đàn ông yêu nhau, chứ tôi đã định lấy một cô gái." Nhất Mục Liên thở hổn hển, đâu ra cái kiểu quy chụp nhanh vãi hồn thế, thích nhìn đàn ông yêu nhau và thích đàn ông là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

"Tôi không tin em đọc thứ đó mà không có cảm giác gì." Hắn chống cằm, buông một câu mập mờ rồi giơ tay ra, "Lại đây."

Gã này luôn thích làm biếng bằng cách ra lệnh cho người khác, còn trường hợp của Nhất Mục Liên thì không cách nào chống đối hắn, mà càng không tự nguyện phục tùng hắn như một chú cún được huấn luyện chuyên nghiệp. Chẳng cần hỏi trời cũng biết hắn sắp làm gì, đêm là khoảng thời gian để con người trầm loạn, đặc biệt là khi hắn vừa phát hiện ra một bí mật không hay của cậu.

Nhất Mục Liên ngồi khép chân ngoan ngoãn bên cạnh hắn. Vì đây là nhà cậu, ba cậu ngoài kia còn muốn xem cảnh cậu hạnh phúc thế nào với chồng sắp cưới, đâu còn lựa chọn nào khác ngoài diễn trọn vai vợ ngoan cho ba hài lòng chứ, nhà này đã đủ gà bay chó sủa lắm rồi. Sau cùng, Nhất Mục Liên vẫn là người biết suy nghĩ thấu đáo.

"Cái cách em miễn cưỡng nghe lời tôi thật sự buồn cười, em biết không?" Hoang mỉm cười, ngón tay đưa lên miết nhẹ cánh môi Nhất Mục Liên. Thời tiết hanh khô mà chúng vẫn thật mềm mại, hồng hào.

"Không phải nghe lời, mà là thỏa hiệp."

Cầu xin hắn đồng ý cuộc hôn nhân là cậu, không lý nào từ chối lời yêu cầu của hắn. Kể cả không muốn, bị bắt ép hay gì đi nữa, Nhất Mục Liên bất khả kháng trao thân cho hắn. Cậu đâu sợ mất đi trong trắng hay gì, chỉ là tâm lý chưa chuẩn bị sẵn sàng. Làm chuyện đó... nếu sướng như trong manga thì đỡ biết mấy.

Bàn tay hắn nửa cố ý trượt xuống cạp quần cậu, trong vô thức hai đùi hơi co lại khi có ngoại vật xâm nhập. Chẳng phải lần đầu bị người đàn ông này đùa bỡn, khỏa thân và cùng hắn làm nhiều chuyện tiếp xúc thân mật cơ thể. Ít nhiều sau những lần đó, nảy sinh cảm giác với hắn cũng là điều dễ hiểu. Nhất Mục Liên có thể kìm chế mọi thứ, nhưng cơn run rẩy thì không một sức mạnh nào có thể lấn áp.

"Nơi này, làm cho tôi xem."

"Hả?"

Hoang vừa đưa ra một đề nghị biến thái bằng bản mặt thản nhiên, trong khi đó Nhất Mục Liên chậm chạp chưa kịp tiêu hóa hết ý muốn của hắn. Mọi khi hắn thích là hắn sẽ nhào vào cậu, đùa bỡn cậu đến mệt lả nhưng hắn thì vẫn còn sung sức. Nay hắn muốn cậu tự làm??

"Không phải trong truyện có cảnh đó sao, em thực sự không có suy nghĩ gì khi đọc mấy thứ như thế?"

Ý hắn là sao đây? Ừ thì cậu từng mong muốn ôm một anh chàng đẹp trai cho dù cậu vẫn có cảm xúc bình thường với phái nữ. Rõ ràng đó chỉ là ảnh hưởng tâm sinh lý với hủ nam, hoàn toàn không phải ham muốn tình yêu vì dù sao, cậu xưa nay đã quyết định lập gia đình với phụ nữ.

"Làm đi."

"Tôi không phải nhân vật uke như trong truyện." Hai bắp đùi vẫn run rẩy khép chặt vào nhau, cậu sao có thể tự làm chuyện xấu hổ trước mặt tên biến thái này chứ? Khác gì mời gọi hắn thưởng thức món ngon.

"Vợ tôi thì có khác gì đâu." Ý hắn rõ ràng, cậu chính là uke của hắn.

Nhát thấy cơ thể to lớn của hắn có ý áp sát mình, Nhất Mục Liên rụt người lại theo vô thức, tay đẩy lên ngực hắn, rất không tự nhiên mà mở miệng:

"N-Này... Bên cạnh là phòng Tiểu Tân, nhà chúng tôi không có cách âm đâu à nha. Anh đừng có mà manh động, con bé mới 16 thôi đừng để nó nghe phải mấy thứ âm thanh kì quặc."

"Có phải bây giờ nói thì đã quá muộn rồi không?" Chả phải cô em gái mới lớn của cậu đã nghe thấy hết đủ mọi loại thanh âm từ hôm qua rồi sao, nói trắng ra nó còn sành sỏi hơn thằng anh. Nhất Mục Liên tưởng mình hoa mắt, tự nhiên nhìn thấy nụ cười tà dâm trên môi Hoang khi hắn bắt lấy tay cậu và đặt lên đó một cái hôn nhẹ, đáy mắt hiện rõ ý cười: "Em xấu hổ cả chuyện đó với chồng em sao, thế thì đến bao giờ mới có em bé được hả?"

Khuôn mặt Nhất Mục Liên biến đổi phong phú hết trắng rồi xanh.

Gì hả? Hắn không định tại đây... phá bỏ lời hứa trước đó mà khởi động quá trình kiến tạo em bé đó chứ?

"Tôi không..." Xấu hổ không nói nổi nên lời, thậm chí còn không dám nhìn thẳng mặt đối phương, "Không phải bây giờ! Tôi vẫn còn trẻ, vẫn chưa muốn có... em bé." Hai chữ 'em bé' phát ra thật khó khăn, trời đất ơi cùng là đàn ông, tại sao cậu lại phải gánh vác cái nhiệm vụ mang nặng đẻ đau chứ??

Thích thì tự mình đẻ đi ba!

Hoang không chấp vặt mấy lời của cậu, nghiêng người tìm tư thế thoải mái hơn, một tay chống đầu một tay vỗ xuống vị trí bên cạnh:

"Được rồi, cứ nằm xuống đây. Để mọi chuyện đến tự nhiên vậy."

Có vẻ Hoang đã từ bỏ ý định biến thái bắt cậu 'tự làm', dù không chắc chắn lắm nhưng tạm thời có thể an tâm. Cơ mà, liệu 'tự nhiên' trong lời người đàn ông này có đáng tin không thế? Hay hắn ta định làm cái chuyện mà con người gọi là 'tự nhiên' kia thật - cái chuyện tạo em bé ấy. Nhất Mục Liên lưỡng lự, liếc nhìn chỗ trống bên cạnh với vẻ không tình nguyện. Nhác thấy hắn nhướn mày mất kiên nhẫn, cậu vội nuốt nước miếng lấp liếm:

"A ông chủ Hoang... anh có tình đầu nào không vậy?"

"Hửm?"

Cậu muốn tự vả mình cái ghê, tự nhiên hỏi câu thiểu năng chết đi được. Trời ơi người ta đường đường đứng đầu một đại gia tộc, tuổi ba mươi hoàng kim, cũng phải ti tỉ mối tình rồi ấy chứ huống chi dăm ba cái tình đầu. Đáng lẽ hỏi tình đầu của anh thế nào nghe còn thấy hợp lý, chẳng qua lúc cuống lên muốn chuyển chủ đề, Nhất Mục Liên mới buột miệng nói ra như thế. Hờ, mà biết đâu kiểu người tự cao tự đại này chắc gì đã yêu ai.

"Có."

"Ồ!" Ra là đã từng yêu, cũng không lấy làm lạ với tuổi của hắn.

"Nếu em hứng thú với quá khứ của tôi, thì nằm xuống đây."

Không biết có phải hoa mắt hay không, cậu cảm thấy Hoang khá thích thú về việc cậu tò mò chuyện riêng tư của hắn, như thể đợi mãi ngày cậu chủ động mở miệng hỏi hắn vậy.

Cuối cùng cậu thỏa hiệp, nằm xuống cạnh hắn. Hoang ôm lấy cậu, chỉ ôm như lời hắn đã nói thôi, nhàn nhạt mở miệng sau khi chiếc đèn trần vừa tắt:

"Tình đầu của tôi... là với một cô gái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC