Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Liên Liên, tìm thấy em rồi!"

Ai đang gọi đó? Nhất Mục Liên dụi mắt, tiếng trẻ con lanh lảnh đánh thức cậu từ giấc ngủ không sâu. Chớp mí vài lần mới thích ứng được với cái ánh sáng ấm áp nhảy nhót trên da mặt, Nhất Mục Liên đờ đẫn nhìn khung cảnh xung quanh, vừa lạ lẫm mà lại vô cùng thân quen. Chẳng hiểu sao một người mới phút trước đứng ở lễ đường xa hoa mà giờ lại ngủ gật dưới một gốc cây lớn tận sâu trong rừng.

Bàn tay nhỏ bé của ai đó đặt lên vai cậu lay nhẹ, Nhất Mục Liên quay sang, kinh ngạc đến mức bật cười:

"Cẩu Tử, anh bị thu nhỏ đấy à?"

Trời ơi xem ai nè, một đứa trẻ con giống hệt Cẩu Tử, y như Cẩu Tử tí hon vậy. Không phải anh ấy lén kết hôn rồi sinh con ở đâu đó rồi chứ?

Đại Thiên Cẩu tí hon lại không trả lời câu hỏi ấy, đúng hơn là bỏ qua nó, cười rất chi là ranh mãnh:

"Về đi, anh có cái này hay lắm muốn cho em."

Bàn tay định vươn ra xoa đầu Cẩu nhỏ khựng lại, nụ cười ranh mãnh này sao mà quen quá, bản năng ngầm cảnh báo cậu nó chẳng có gì tốt đẹp cả, mau mau tránh xa thằng nhóc này ra. Thời gian cứ như quay ngược về mười lăm năm trước, nỗi ám ảnh đấy đã theo cậu suốt cả quãng dài tuổi thơ.

"Nhóc con, anh lại bắt em mặc đồ con gái nữa đúng không?"

Cậu nheo mắt bày vẻ dọa nạt, véo má Cẩu nhỏ.

"Hì hì."

Phản ứng của thằng nhóc ngoài mong đợi của cậu, không hề đau trước cú véo đó như thể với nó chỉ là không khí chạm má vậy. Nó cười hihi rồi kéo tay cậu. Bàn tay của một đứa nhóc sáu tuổi thật nhỏ, chỉ cầm đủ ba ngón tay của cậu. Nó lại chẳng nhận ra đối phương to lớn bất thường, coi đó là điều hiển nhiên, trong mắt nó cậu vẫn là đứa em trai bốn tuổi ngây ngô.

"Mẹ ơi, tìm thấy Liên Liên rồi!"

Mẹ?

Nhất Mục Liên hít mạnh một hơi, vô thức để Cẩu nhỏ cầm tay dẫn đi gặp mẹ. Cậu hay mơ về dáng vẻ cuối cùng của mẹ, đôi khi sẽ mường tượng mẹ thay đổi thế nào theo từng bước trưởng thành của ba đứa con. Vẫn là mái tóc trắng xóa như tuyết ấy, đôi mắt xanh ngọc chan chứa dịu hiền, cái miệng nhỏ biết cười và nốt ruồi son dưới đuôi mắt trái. Mẹ chẳng khác gì cả, vẫn là mẹ của lần cuối ấy.

Cậu biết mình đang ở đâu rồi, hình ảnh người phụ nữ ấy trong kí ức đã dừng ở tuổi hai lăm, mãi mãi không già đi.

"Lại đây con, chúng ta chụp ảnh chung nhé?"

Bàn tay mềm mại này mới đủ lớn để nắm lấy bàn tay của một Liên Liên trưởng thành. Chưa bao giờ giấc mơ lại chân thực đến thế, cũng chưa bao giờ mơ thấy hình ảnh đặc biệt nào khác ngoài khung cảnh trắng xóa và mình mẹ đứng cô độc ở nơi xa xăm. Mẹ cười trong nước mắt, nói rằng thật hạnh phúc vì mẹ là mẹ của các con!

Vẫn là ba mẹ con đứng chung một khung hình, Liên Liên đứng cạnh Cẩu Tử và mẹ đứng sau hai anh em. Có điều, ở đây không phải Liên Liên bốn tuổi của mẹ năm xưa, cũng không phải là Liên Liên hóa trang thành con gái sau trò nghịch ngợm quái dị của Cẩu Tử. Mà là một Liên Liên cam tâm tình nguyện sống trong màu hồng của mộng tưởng.

Nhất Mục Liên phát hiện từ phía xa, sau thân cây có một thiếu niên khôi ngô mặc tây trang đen đang quan sát ba mẹ con. Hắn cao một cách đầy ấn tượng, trạc tuổi cậu bây giờ, mang nét trẻ trung hơn nhưng tư chất lại không thể sánh bằng người đàn ông hiện tại.

Cậu muốn hỏi thiếu niên của lúc đó, đôi tay đã nhúng chàm chưa?

'Our eyes are the windows to our souls

And they will show one another all there is to know

About the things that I'd like you to understand....'

Không phải ánh nắng, là khúc nhạc du dương phát ra từ chiếc máy hát cổ xưa kéo Nhất Mục Liên rời khỏi cơn mơ. Khẽ cử động cái cơ thể nặng trịch như bị cả ngàn tấn đá đè lên, cậu bỏ cuộc đổi sang nhấc thử ngón tay, nó tệ hơn cả thế nữa. Cảm giác cơ thể không còn thuộc về mình nữa vậy, tay chân rã rời, trừ điều duy nhất vẫn còn bình thường là nhịp đập của tim.

Nhận ra bản thân đang nằm trong chính căn phòng của hai người, bài trí thành phòng tân hôn lãng mạn ám muội. Hiển nhiên không phải phong cách của Hoang mà là tác phẩm của người ngồi xe lăn nào đó, sở trường của y mà.

Nhất Mục Liên hít sâu một hơi lấy lại sức lực cùng bình tĩnh. Vì sao mình bị hôn mê và đem tới nơi này, chẳng nhớ rõ nữa. Kí ức dừng ở lúc cậu tiếp nhận rượu mừng từ khách mời trong hội trường, sau đó liền biến thành một màu trắng xóa. Không phải chỉ một ly, mà nhiều người đều muốn chúc phúc cho cậu và hắn, kết quả... Nhất Mục Liên đoán ra vì sao mình bất tỉnh nhân sự rồi.

Đến giờ đầu óc vẫn còn váng vất, người không quen uống rượu dễ bị hạ gục chỉ với vài ly, Hoang thân là chú rể cũng không chịu đứng ra đỡ hộ cậu ly nào. Kiểu cố tình muốn cậu uống không ra hình người nữa vậy.

"Có muốn uống nước không?"

Chất giọng trầm đặc quen thuộc đó vang lên ngay cạnh cậu, hiển nhiên đã phát hiện ra mình vừa tỉnh. Xuyên qua ánh đèn ngủ cam đỏ lờ mờ ái muội, Nhất Mục Liên nhíu mày nhìn người đàn ông thong thả ngồi trên chiếc ghế tựa lớn, tay lắc lắc cốc rượu vang sẫm màu. Áo choàng khoác trên người một cách hờ hững như ẩn như hiện khuôn ngực rắn rỏi lấp ló bên trong. Vầng trăng tròn sáng vằng vặc giữa biển sao, xuyên qua khung kính cửa sổ sát đất rải trên gương mặt hoàn mĩ tựa điêu khắc kia một tấm lụa vàng óng ả như nhung. Một phần được tắm bởi ánh trăng, nửa còn lại chìm mình vào khoảng mờ tĩnh lặng. Căn phòng chẳng đủ sáng để cậu nhìn ra, người đàn ông ấy đang dùng nét mặt gì đối diện với cậu.

Hay vẫn là nụ cười thâm sâu khó lường?

"Không cần."

Mở miệng rồi mới biết giọng mình khàn đặc cả vào, cổ họng nghe có chút khô khốc. Cậu không giỏi uống rượu, khi say cũng chỉ ngủ một giấc là khỏe, mặc dù cơ thể vẫn còn uể oải nhưng ít ra không nhiễu sự trong lúc ngủ. Bạn cấp ba đã kể thế trong một lần cả đám lén mang bia vào kí túc xá.

Cố nhấc tấm thân nặng trĩu dậy, Nhất Mục Liên tức thì phát hiện mình đang trong trạng thái... khỏa thân. Dùng sức vén chăn ra, đáy mắt phút chốc bùng lên lửa giận khi thấy mình trần trụi toàn bộ. Tiếng leng keng trên cổ tay kéo lại sự chú ý của cậu, ngay cả lớp băng gạc trên cánh tay cũng bị tháo ra trần trụi, vì giận dữ mà bất ngờ cao giọng:

"Cái quái gì đây?"

Cả hai cổ tay đều bị đeo lên chiếc vòng bằng bạc, hình thù kì lạ, dường như cậu đã thấy thứ tương tự thế này ở đâu đó rồi.

Hoang thản nhiên đáp:

"Thiết bị khống chế siêu năng lực."

"!!?"

Tim hẫng mất một nhịp, gương mặt Nhất Mục Liên đầy vẻ hoang mang:

"Anh nói gì vậy? Siêu năng lực?"

Đối với biểu cảm vô tội mà Hoang từng rất yêu chiều ấy, hắn luôn cố chấp tin tưởng nó là thật, vợ hắn chỉ là một đứa trẻ với cảm xúc chưa trưởng thành. Đến giờ thật không biết nhìn cậu theo cách nào:

"Tôi tự hỏi đâu mới là bộ mặt thật của em, Nhất Mục Liên."

Tất cả vẻ lanh lợi, đáng yêu từ trước tới giờ, đều là Nhất Mục Liên diễn cho hắn xem. Ông chủ Hoang cũng không buồn vạch trần, cùng cậu diễn cho đến khi vở kịch hạ màn.

Nháy mắt, cái vẻ ngờ nghệch như không hiểu chuyện gì kia biến mất, thay chỗ cho một tầng khí lạnh lẽo u ám bao quanh. Chất giọng vốn rất cao phút chốc trầm hẳn xuống:

"Dòng máu thủy tổ đã tuyệt diệt từ lâu."

"Theo hiểu biết về dòng lịch sử thì đúng là thế, thực ra cá thể đặc biệt đó vẫn còn tồn tại. Rất hiếm." Hắn chậm rãi, kiên nhẫn hơn thường ngày, còn là đêm tân hôn của bọn họ. "Dịch... có lẽ em không biết, cậu ta giống em, cũng là á nhân sở hữu siêu năng hệ trí tuệ."

Nghe đến đây, Nhất Mục Liên sửng sốt không thôi. Dịch, người đàn ông tàn phế đó... không ngờ sự thông tuệ hơn người ở y lại xuất phát từ siêu năng lực, một khả năng khó đoán và không thể nhìn thấy. Ngay cạnh mình còn một á nhân mang dòng máu thủy tổ khác, thông tin này làm cậu có chút không kịp thích ứng. Hoang còn nói thêm, trí tuệ của Dịch đã vượt qua tầm hiểu biết của giống loài á nhân thông thường, có thể dùng suy nghĩ để điều khiển đồ vật. Siêu năng lực này thậm chí còn lớn hơn cậu, đôi khi mất kiểm soát. Chiếc quạt trên tay y là vật ức chế, liên kết với não bộ để kìm hãm khả năng siêu việt của nó.

"Anh đã biết từ lâu?" Nếu hắn đã chắc chắn, thì cậu cũng không giấu nữa.

Hắn chỉ mỉm cười không đáp, rõ ràng ngầm thừa nhận. Trong bóng tối mà cậu vẫn thấy nụ cười đó thật chướng mắt.

Phải, ngần ấy thời gian tiếp xúc với cậu, Hoang đem sự nghi ngờ biến thành khẳng định chắc chắn. Rằng, Nhất Mục Liên là một á nhân mang dòng máu thủy tổ, sở hữu năng lực hệ gió.

Bí mật này cậu đã giấu nhẹm trong suốt cuộc đời mình, ngay cả với những người thân yêu nhất, cũng giống như bộ mặt vô hại nhất khi cậu đối diện với họ. Trước mặt người thân, cậu chỉ là một người con, người anh và người em vui vẻ, dịu dàng và đôi lúc nghịch ngợm, hấp tấp, nào ai biết cậu đã mệt mỏi thế nào khi phải dựng lên cho mình lớp mặt nạ ấy suốt mười chín năm qua. Chỉ bởi vì, cậu không muốn những người mà mình yêu thương cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm, mình cậu thôi là đủ rồi. Ba chắc chắn sẽ rất khủng hoảng nếu biết con trai mình sinh ra đã được ông trời ưu ái ban tặng cho khả năng đặc biệt, một trong số á nhân hiếm hoi còn lưu truyền dòng máu thủy tổ, gần như đã trở thành truyền thuyết không có thật.

Chẳng phải ngẫu nhiên mà Nhất Mục Liên biết thay đổi giọng nói, thứ cậu đem ra đánh lừa nhà họ Thiên vào những ngày đầu sang học làm dâu. Dĩ nhiên Phong tộc đâu có mấy ai làm được điều đó.

"Không những biết em là á nhân siêu năng, tôi còn phát hiện ra thân phận thật sự của em là gì. Cưng à, em khiến tôi kinh ngạc đấy."

Người đàn ông này đem đến cho cậu từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cậu đã quá chủ quan với hắn rồi.

"Từ bao giờ?"

Giọng cậu lạc đi, chột dạ như thể vừa bị vạch trần bộ mặt xấu xa. Tuyệt vọng hơn cả là đến tận giờ mới biết rằng, chính mình đã sớm bị dắt mũi giống một kẻ ngốc.

"Em còn nhớ cái đêm Nhà Chính có kẻ đột nhập không? Tôi đã sớm biết, đó chính là em." Hoang nhấp một ngụm rượu, thản nhiên dẫn dắt câu chuyện trở về đêm hôm đó, "Em nghĩ mình có thể dễ dàng qua mặt được người chồng thân mật với mình mỗi đêm sao? Ngay lúc giao chiến tôi đã nhận ra, nhờ vào cơ thể em."

"..."

Đến đây thì Nhất Mục Liên câm nín. Kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo mà lại để lộ sơ hở lớn đến thế. Không sai, kẻ mặc áo đen đêm đó lẻn vào thư phòng Nhà Chính rồi đánh nhau một trận với Hoang chính là cậu. Toàn bộ hệ thống an ninh đều bị một tay cậu vô hiệu hóa, sau thời gian dài im hơi lặng tiếng quan sát căn nhà rộng lớn lắt léo như mê cung ấy. Kế hoạch phút chốc đổ bể vì Hoang trở về giữa chừng, chẳng biết có phải cái bẫy của hắn hay không. Nhất Mục Liên đã dùng gió cuốn bay bộ đồ cải trang trong tích tắc, tự mình ngã xuống cầu thang hòng đánh lạc hướng tất cả. Mọi tính toán tưởng chừng hoàn hảo đến từng chi tiết, lại để lộ sơ hở cho hắn thấy ngay từ đầu.

Cái cậu không lường trước là cách phát giác của hắn đặc biệt thế, thật trớ trêu thay.

"Tôi chỉ muốn hỏi, là anh cố ý trở về ngay trong đêm?"

"Vì không yên tâm khi để em lại với mấy lão già đó, ai ngờ gặp được chuyện thú vị đến vậy."

Đám lão già nhà hắn có thể sẽ làm gì đó tổn hại đến Nhất Mục Liên, nên đi nửa đường hắn liền quay về. Hẳn là ý trời rồi, do cậu xui xẻo thôi.

Hoang cầm lên điếu cigar cắt sẵn, châm lửa, trong đêm tối le lói một đốm sáng hoang tàn. Sau tân hôn, giữa hai người sẽ chẳng còn bí mật nào nữa.

"Ban đầu tôi nghi ngờ Mạn Châu Sa Hoa quay lại, vóc dáng và cách dùng dao của tên áo đen khá giống với ả." Trí nhớ Hoang rất tốt, không kẻ nào qua mắt được hắn dù chỉ một lần giao chiến. "Nhưng lúc em xuất hiện ở chân cầu thang, tôi đã có một suy nghĩ khác." Thân thủ của áo đen rõ ràng trên cơ Mạn Châu Sa Hoa, giống như lướt đi trên gió, một viên đạn cũng không chạm nổi tới gã.

Khả năng đó chỉ có thể đến từ năng lực gia mang hệ gió. Công bằng mà nói, Hoang cũng không phải đối thủ của cậu về cận chiến. Nhất Mục Liên cố tình nương tay với hắn, thay vì trực tiếp tấn công, cậu lại chọn cách phòng thủ và tẩu thoát. Vì ở hắn có thứ cậu cần.

"Thứ em muốn tìm là bản kế hoạch chi tiết Vũ Trụ Đồng Nhất?"

Kẻ nào cũng nhắm tới hắn vì thứ đó, giá trị mang tính thay đổi lịch sử vũ trụ, lẽ nào Hoang còn không đoán ra Nhất Mục Liên lẻn vào tìm kiếm cái gì.

"Đúng. Thì sao?" Cậu nhíu mày, hỏi ngược lại hắn. Nhưng thứ cậu tìm được trong két sắt chẳng phải bản kế hoạch nào hết, mà là thứ khác. Từ lúc đó, cậu muốn tìm hiểu rõ về hắn, về chuyện xảy ra mười lăm năm trước.

"Thật đáng tiếc, bản kế hoạch tất nhiên không ở Nhà Chính."

Hắn sẽ không tiết lộ nó ở đâu. Điều này Nhất Mục Liên đã biết sau lần đột nhập đó. Ngày ấy trong thư phòng, hắn đã cố tình để tờ báo có lệnh truy nã Mạn Châu Sa Hoa trên bàn để thăm dò phản ứng của Nhất Mục Liên, hắn tin giữa hai người có mối liên hệ mật thiết nào đó. Cách hai người cận chiến đều giống một khuôn đúc ra, Hoang từng tiếp xúc với ả một lần nên mới né được những nhát dao chí mạng đó, động tác nhanh đến khôn lường. Nhất Mục Liên diễn rất trọn vai, tỏ ra là người ngoài cuộc hứng thú với tin tức thế giới, Hoang không nhìn ra nửa điểm bất thường.

Phả ra một làn khói mờ ảo mông lung, hắn kết luận:

"Như vậy, hai người xuất thân cùng một tổ chức. Tâm Nhãn, đúng không?"

Mạn Châu Sa Hoa từng đột nhập Nhà Chính để ám sát Hoang nhưng không thu về được gì ngoài một viên đạn vào chân.

"Không có bằng chứng đừng phán bừa."

Năm đầu ngón tay siết chặt ga giường, nếu không có chiếc vòng khống chế quái quỷ này, Nhất Mục Liên đã chém hắn thành trăm mảnh. Hắn đã biết quá nhiều, không được phép sống sót.

"Bằng chứng nằm sau chiếc vòng cổ kia." Ngón tay hắn duỗi thẳng về phía cậu. Nhất Mục Liên chột dạ, không tự chủ sờ lên chiếc vòng đen bấy lâu nay vẫn luôn đeo trên cổ. Hoảng hốt nhận ra nó sớm đã không còn, vội đưa tay ra sau gáy, như chạm phải điều kinh hãi gì đó. "Ấn ký hình con mắt, đại diện cho tổ chức sát nhân Tâm Nhãn. Tôi đánh giá cao khả năng che giấu của em đấy, rất tài tình." Ấn ký ẩn này sẽ hiện lên khi tiếp xúc với nhiệt độ. Nhất Mục Liên giấu nó sau một lớp da giả, nên mới hoàn hảo qua được mắt Hoang sau nhiều lần hai người tắm chung.

Chưa biết chừng, gương mặt hiện giờ của Nhất Mục Liên cũng chỉ là một lớp da khác.

Chưa có thông tin nào tiết lộ Mạn Châu Sa Hoa là người của tổ chức Tâm Nhãn, nhưng những gì Hoang truy ra từ người của Nhất Mục Liên đủ để khẳng định xuất thân của hai người. Thậm chí còn ở mức độ thân cận hơn so với kẻ khác cùng tổ chức.

Che giấu tài tình? Chẳng phải đều không qua nổi mắt hắn rồi trở thành quân cờ cho hắn lợi dụng sao? Nhất Mục Liên lần đầu được nếm mùi của sự thất bại ê chề, thảm hại đến chừng nào. Cay đắng xen lẫn đau đớn, cậu bật cười một cách điên cuồng.

Những tiếng ha ha vang vọng khắp căn phòng, giữa đêm tối phóng đại thành tràng âm thanh ghê rợn kì quái. Nhất Mục Liên biết từ lâu rồi, bằng chứng gì chứ, cậu đã biết bản thân bị lợi dụng ngay giây phút đứng trên lễ đường đọc lời tuyên thệ trở thành vợ kẻ nham hiểm này rồi.

[Kế hoạch... thất bại rồi---]

Lời báo cáo cuối cùng của Bỉ Ngạn Hoa trước khi bộ đàm bị ngắt kết nối, Nhất Mục Liên liền hiểu rằng mọi chuyện đã vỡ lở. Kết cục của cậu sớm muộn gì cũng giống cô ấy và đội 1, không chết trong tay người đàn ông này thì cũng sẽ bị ép khẩu cung tới chết.

"Rồi sao? Đừng hòng moi tin tức gì từ tôi." Con ngươi hằn lên tia lạnh lẽo, trên đời này vốn không có ai đủ đáng tin với cậu. Không một ai. Vậy mà đã từng có lúc rung động vì sự dịu dàng hắn đem đến... Hàm răng nghiến chặt, ép bản thân đừng lấn cấn thứ cảm xúc chết tiệt đó nữa, tất cả chỉ là ảo mộng. "Giết tôi đi!" Đằng nào cũng không được phép sống.

"Giết?" Hoang cười khùng khục. Đoạn dí điếu cigar vào gạt tàn, ánh mắt nhìn cậu không chút ghét bỏ, như mọi khi dành cho cậu chưa thay đổi. "Yêu thương em còn không hết, sao nỡ giết em."

"Anh sẽ không lợi dụng được điều gì từ tôi nữa!"

Một lần là quá đủ. Nhất Mục Liên thà tự sát còn hơn để bản thân mắc bẫy câu yêu của hắn lần nữa. Hắn luôn miệng nói thương cậu, chiều chuộng cậu, nhưng hắn đã làm gì? Lợi dụng chính ngày thành hôn của hai người để tạo nên cuộc thảm sát đẫm máu. Bộ đàm bị ngắt kết nối giữa chừng đủ biết lành ít dữ nhiều, cậu không rõ Bỉ Ngạn Hoa và đội 1 còn sống hay đã chết, nếu sống thì cũng trở thành con tin trong tay hắn, tổ chức sẽ không liệt cô vào danh sách thanh trừng. Đằng nào cũng chết, Nhất Mục Liên quá thấu hiểu chiến trường tàn khốc này:

"Vạch kế hoạch để dụ tôi ra tay. Bức thư đó vốn dĩ là một cái bẫy!"

Không phải câu nghi vấn mà là một lời khẳng định. Nhất Mục Liên thực chất đã lén mở bức thư điện tử gửi vào máy Hoang, từ Tửu Thôn Đồng Tử, thông báo về thời gian và địa điểm giao 'quà cưới'. Nhìn địa chỉ người gửi có phần hơi lạ so với đuôi thông thường của Hỏa tộc, vốn tính đa nghi cùng khả năng công nghệ cao siêu, Nhất Mục Liên đã đem phân tích địa chỉ đó, thu về một dãy số. Đó mới là thời gian thật cùng tọa độ nơi con tàu chở hàng cập bến - cảng Bình Dương.

Hoang thật sự tự tin vào khả năng phán đoán của mình. Hắn không ngại kế hoạch thất bại vì biết đâu cậu không phân tích được điểm bất thường đó, hoặc cậu sẽ nghi ngờ mà rút tay. Kết quả đã rõ mười mươi, người thua thảm bại chính là cậu.

Nước đi này rất hay, một mũi tên trúng hai con nhạn. Vừa tóm gọn Mạn Châu Sa Hoa vừa bắt Nhất Mục Liên phải lộ ra bộ mặt thật của mình. Hoang... hắn thật sự quá đáng sợ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net