Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoang bế vợ lên giường, thân thể cường tráng vây hãm cậu trong phạm vi của hắn. Nhất Mục Liên nằm gọn giữa hai cánh tay rắn rỏi của đối phương, vẻ hốt hoảng không che giấu sau lời dọa dẫm vừa rồi. Thay vì hét lên kháng cự, cậu trừng mắt với hắn.

"Em muốn tôi không?"

"Nếu tôi nói không, anh sẽ để tôi yên chắc?"

Đè cậu trên giường, hắn hỏi. Nhất Mục Liên trước kia sẽ kêu lên không muốn, bắt hắn dừng lại, yếu ớt kháng cự. Còn bây giờ là một câu hỏi vặn ngược, với nụ cười khinh khỉnh trên gương mặt căm phẫn. Nếu không phải cậu thừa nhận đó là vai diễn, thì hắn còn tưởng cậu có hai nhân cách. Ngàn khuôn mặt, ngàn biểu cảm.

"Tất nhiên không."

Thế thì sao? Cậu chỉ đang cố che giấu nỗi sợ đằng sau vẻ ngoài cứng rắn, như nãy cũng đủ cho hắn chứng kiến rồi. Đêm nay, hắn sẽ làm cho vợ mình phải bộc lộ hết thảy cảm xúc thuần túy nhất, ở bên hắn, cậu không phải đeo lên gương mặt giả dối làm gì.

Đoạn, Hoang định hôn xuống bờ môi mềm mại kia nhưng Nhất Mục Liên quay đi, cái hôn rơi ở giữa chừng. Cậu lầm bầm nói:

"Tôi không thích." Hôn kẻ vừa chơi mình như một thằng ngu.

"Không phải nụ hôn đầu, em ghê tởm cái gì?"

Hắn bóp mặt cậu ép quay lại đối diện với mình, dưới vị trí thiếu đi ánh sáng này đôi mắt hắn sâu không thấy đáy. Rõ ràng cậu không có quyền khước từ nụ hôn của chồng mình sau bao lần đã cùng nhau môi lưỡi quấn quít. Chỉ là chuyện đã xảy ra, Nhất Mục Liên không muốn hôn người đàn ông này nữa, tình cảm... không phải đều khơi dậy bởi nó sao.

Im lặng kéo dài trên gương mặt bất phục. Ranh giới bài xích càng vạch ra sâu hơn giữa hai người, Hoang cảm nhận điều đó rõ hơn ai hết. Chinh phục trái tim Nhất Mục Liên là cả một chặng đường dài, khéo léo xâm nhập đến mấy rồi cũng đến lúc buộc lòng phải đạp đổ. Hắn không muốn người ở bên mình cả đời này, lúc nào cũng phải dựng lên một lớp ngụy trang. Nhất Mục Liên chỉ cần sống vô lo vô nghĩ, tránh xa thế giới bẩn thỉu này là được rồi.

Tổ chức Tâm Nhãn, hắn thề sẽ tiêu diệt tận gốc.

"Anh muốn tôi mà, làm nhanh đi."

"Mạnh miệng thật, đừng van xin tôi dừng lại đấy."

Chắc gì hắn chịu dừng lại, cậu nhăn nhó. Hoang đã nhẫn nhịn không 'ăn' cậu đến cùng bao lần rồi, đây là đêm tân hôn, chính cậu nói muốn để dành đến giờ phút này. Lòng tự tôn không cho phép cậu van xin bất cứ ai...

"!?"

Đôi mắt người nào đó thoáng căng thẳng khi Hoang vừa cởi áo choàng, phơi bày toàn bộ cơ thể hoàn hảo đến từng đường nét mà cậu vẫn được chiêm ngưỡng bao lâu nay, tình thế giữa hai người thay đổi song cũng không làm cậu bớt đi chút nào bản tính thích cái đẹp ăn sâu vào máu. Nếu Bỉ Ngạn Hoa không đẹp, có được việc đến mấy thì cậu cũng không bồi dưỡng, bao che đến tận giờ. Ai bảo cậu bị nhiễm truyện người lớn, nhiễm cả thói hư tật xấu hắn tôi luyện cho mình, đêm đi ngủ cũng mơ thấy tên yêu nghiệt này khỏa thân.

Ánh đèn đỏ rực hắt lên, hắn như ác quỷ hiện hình từ Địa Ngục, mà còn là con quỷ quyến rũ lạ lùng. Bắt lấy cổ chân cậu, hắn thô bạo kéo cả người cậu dính sát vào hạ thân trướng lớn kia, ép hai chân cậu banh ra vòng quanh eo hắn. Nơi tư mật nhất cứ thế lồ lộ công khai, nhịp tim cậu tăng vọt chạy đua với thời gian. Hắn bật nắp lọ tinh dầu lấy trên tủ đầu giường, dốc thẳng xuống hạ thân vừa xẹp xuống của cậu. Một luồng mát lạnh xộc tới khiến Nhất Mục Liên giật mình theo bản năng, muốn rụt hai chân lại nhưng không được.

Trong không khí thoang thoảng mùi trầm hương ái muội xen lẫn hương bạc hà mát dịu của tinh dầu. Chất lỏng đặc sệt từ trên phần bụng phẳng lì của cậu chảy xuống dưới, tiếp xúc với hạ thể và cả phía sau, mang theo cảm giác dễ chịu khác lạ. Đầu ngón tay hắn ấn nhẹ trên bắp đùi cậu, như nhân viên massage thực thụ, di chuyển xuống nơi hồng phấn gợi cảm kia. Làn da của chàng trai mới trưởng thành vừa căng vừa mịn, những đường sẹo chỉ như vật trang trí trên nền màu tái nhợt kia thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp cơ thể cậu. Hoang cảm nhận hai chân cậu đều căng cứng, siết chặt quanh eo hắn. Đối diện với chuyện thân mật, nhóc con vẫn mãi là nhóc con.

Ngón tay hắn chạm vào cấm địa, xoa nhẹ bên ngoài. Nhất Mục Liên hít mạnh một hơi, toàn bộ tâm trí đều tê tần, cảm giác dễ chịu quen thuộc ập tới theo từng nhịp chuyển động từ đốt ngót tay. Cơn rùng mình chạy dọc cơ thể khi đầu lưỡi hắn quấn lấy ngực cậu, khiêu khích cho đến khi nó căng cứng, đồng thời một ngón tay nhẹ nhàng đi vào mà không có bất kì vướng bận gì. Hắn thuộc lòng từng điểm nhạy cảm của cậu và rất nhanh chóng đốt nhiệt cho chúng, lý trí Nhất Mục Liên ghét bỏ đến mấy cũng không thể ngăn được khoái cảm dâng trào khi ngón tay chết tiệt kia chạm tới điểm yếu ớt nhất nằm sâu bên trong, cậu rên một tiếng thống khổ không cam lòng.

"Đừng-!"

Hoang bắt lấy môi cậu trước khi câu thảng thốt kịp bật ra, nuốt trọn mọi hương vị của cả hai lẫn cùng thanh âm rên rỉ vô nghĩa trong cổ họng. Hắn hoạt động rất năng suất, ngay cả khi dây dưa môi lưỡi vẫn không ngừng cọ xát điểm khoái cảm bên dưới. Nhất Mục Liên thấy trời đất như quay cuồng, vừa sợ hãi vừa sung sướng muốn chết đi sống lại. Hai cánh tay hoảng loạn bấu chặt cổ hắn, đầu óc rối rắm một màu xám xịt.

Trên đời này cậu chẳng sợ thứ gì, chỉ sợ nụ hôn của hắn. Vì nó giống như một loại tà thuật khống chế mọi suy nghĩ hành động của cậu, khiến bản thân cứ mãi đắm chìm không dứt ra được. Hương vị của người đàn ông này quá ngọt ngào, dẫu biết là nguy hiểm vô cùng nhưng vẫn muốn tiếp tục nếm trải. Chính là loại thuốc phiện mạnh nhất, thử một lần thì sẽ nghiện đến chết. Tự hỏi hắn đã hôn bao nhiêu người rồi, kĩ năng này vốn không phải chỉ nhờ mình cậu đem lại, nhất là với người đào hoa như hắn. Tệ thật, ý nghĩ này tự dưng nảy ra trong đầu khiến lòng cậu lạnh ngắt, chỉ muốn cắn đứt lưỡi hắn ngay lập tức.

"Em chán ghét nụ hôn của tôi đến vậy sao?"

Tiếng thì thào bên môi kéo ra chút khoảng cách giữa hai người, giọng hắn rất trầm, khàn đi vì dục vọng, thoáng chút giễu cợt. Nhất Mục Liên không cố ý bài xích, nhưng cậu biết gương mặt mình lúc này nhăn nhúm khó coi đến nhường nào, hệt như bị cưỡng ép chứ không phải tự nguyện hưởng thụ. Chẳng biết phải nói sao... cậu không ghét người đàn ông này quá nhiều như trong suy nghĩ của mình, thậm chí cả khi bị vạch trần bí mật, cơ thể từ lâu đã bị hơi ấm của hắn xâm nhập đến tận cùng. Thực ra, cậu đang hành động theo bản năng chứ chẳng phải diễn nữa, sân khấu đã hạ màn từ lúc cậu thốt ra lời đồng ý lấy hắn làm chồng trên lễ đường rồi.

"Tiếc quá, tôi lại không có ý định buông tha cho em, cục cưng bé nhỏ của tôi."

Mấy lời sau cùng Nhất Mục Liên không còn để vào đầu nữa, thần trí bắt đầu hỗn loạn khi cảm nhận có vật thể vừa cứng rắn vừa nóng bỏng đang cố banh phía sau khít chặt của mình ra. Cậu lắc đầu, sợ hãi lùi về sau nhưng bị cánh tay to lớn giữ cứng lại trên giường. Không ai khởi đầu mà thuận lợi cả, bao lâu nay hắn đã kiên nhẫn chuẩn bị cho cậu từng chút từng chút một rồi, chỉ đợi cho khoảnh khắc trọng đại này đây - khoảnh khắc cậu hoàn toàn trở thành người của hắn. Nhất Mục Liên chặt chẽ không tưởng, hắn sợ mình làm tổn thương cậu mất.

"Khoan đ-!"

Cậu lắc đầu nguầy nguậy, rõ ràng tâm lý cho chuyện này chưa đủ vững. Bộ dạng vừa đáng thương vừa buồn cười, nào có giống người thuộc tổ chức sát nhân gì đâu chứ. Hoang mới đặt mình bên lối vào khít chặt kia, trong khi muốn bùng nổ, muốn mạnh bạo đâm vào cơ thể xinh đẹp này và làm đến khi mệt nghỉ lắm rồi. Giờ phút này còn bắt hắn chờ đợi gì nữa, mười lăm năm chờ chưa đủ sao?

"Ngoan nào cục cưng, không phải em tò mò chuyện này sẽ sướng thế nào sao?" Hắn ngọt giọng dụ dỗ, với cái tuổi của Nhất Mục Liên đã bắt đầu vụng trộm tìm hiểu chuyện người lớn, hắn mất công 'dạy dỗ' bao tháng ngày qua không phải là không có thành quả. Cậu dễ dàng hứng tình chỉ bởi một nụ hôn.

"Tôi không-"

Cậu ú ớ, giọng lạc đi thấy rõ. Hạ thể Nhất Mục Liên sớm đã trướng căng và gác trên bụng đối phương, khao khát muốn được giải tỏa. Hoang biết thừa ý định ấy nên đã ghìm chặt hai tay cậu bên dưới, trườn cơ thể to lớn ép chặt lên làn da trần trụi. Phong lực bị khống chế, Nhất Mục Liên trong tình cảnh này yếu ớt hơn cả người bình thường, vô lực phản kháng.

"Khó chịu lắm không?"

Kẻ ở trên cố ý liếm tai cậu, cơn rùng mình lại đến như điện giật.

Nhất Mục Liên thống khổ gật đầu.

"Muốn không?"

Thứ nóng rẫy đó chà xát ngoài miệng huyệt, khiêu khích. Lẽ nào hắn còn không biết người trong lòng hứng lắm rồi, trong thành phần bôi trơn có kích dục chậm, dưới xúc tác của hắn cậu sẽ nóng đến mức muốn bùng cháy. Hoang chỉ muốn đêm nay có thêm mùi vị khó quên.

"M-Muốn..." Nhất Mục Liên thút thít, chật vật với hỏa nhiệt kì lạ phát ra từ dưới hạ thân và đang lan dần lên phía trên. Bên trong nóng vô cùng, lại trống rỗng tuyệt vọng, khao khát được lấp đầy choán lấy toàn bộ tâm trí cậu lúc này.

"Muốn thì phải nói thế nào?"

Hoang cố tình đùa ác, tiếp tục công cuộc 'dạy vợ'.

Không còn điều khiển được mình nữa, Nhất Mục Liên đẩy mông tiến tới chỗ vật thể kia, trừng lớn đôi mắt ậng nước, gắt gỏng quát:

"Làm tôi đến chết đi! Không thì tôi sẽ giết anh!"

Ái chà?

Tiếc là hắn không kịp ghi âm lại mấy lời này. Hay cho câu làm đến chết, được thôi, hắn sinh ra là để chiều lòng vợ yêu mà.

"Cưng à, cố chịu đựng một chút."

"Nhiều lờ- A!!"

Hoang đâm mình vào trong cậu một cách dứt khoát, kéo căng lối nhỏ đến mức cực đại. Nhất Mục Liên tái mét mặt, lần đầu tiên cảm nhận cơn đau như bị xé rách làm đôi nửa thân dưới, bật ra tiếng la lớn. Có nỗi đau nào chưa từng trải qua, Nhất Mục Liên nghĩ mình đã nếm trải đủ loại thống khổ trên đời rồi nhưng sự đau đớn này... không thể diễn tả thành lời. Ai bảo của hắn lớn quá, mới vào chưa được phân nửa. Nhìn người trong lòng chật vật như vậy, trái tim sắt đá đến mấy cũng phải mềm nhũn, dừng lại một chút.

"Lần đầu bao giờ cũng đau. Ngoan, anh thương em mà."

Lau đi giọt lệ bên khóe mắt cậu, Hoang nhỏ giọng an ủi. Nơi ấy của nhóc con quá chật hẹp, lượng bôi trơn và sự chăm sóc ân cần của hắn cũng chỉ nới lỏng được chút ít, sau này làm nhiều sẽ đỡ hơn. Hoang vốn dĩ không thể chờ đợi thêm nữa, bên trong cậu căng khít tuyệt vời, bao chặt lấy thân mình hắn khiến con thú dục vọng trong hắn gần như muốn bùng nổ ngay tức khắc. Ham muốn chiếm hữu cậu sục sôi từng giây từng phút một.

"Tôi không muốn nữa, anh đi ra đi!"

Nó đau chết mất! Nhất Mục Liên lắc đầu nguầy nguậy, hai chân co chặt lấy eo người bên trên, dồn toàn bộ sức lực về nơi yếu mềm nhất đang chứa đựng con quái vật khổng lồ kia. Cậu biết lần đầu sẽ đau, ai mà ngờ nó kinh khủng mức này, cũng do sự khác biệt về kích cỡ quá lớn nên mới quá sức chịu đựng của người mất hết sức mạnh là cậu. Nếu có được tốc độ như cũ, cậu đã cắn đứt cái thứ 'mất nết' của hắn luôn rồi.

"Ai vừa mới đòi làm đến chết? Giờ lại đuổi anh?"

Thế mà Hoang không định chiều theo ý cậu, hôn lên cái miệng ồn ào kia rồi tiếp tục đẩy vào sau một hồi cơn đau lắng dần. Nhất Mục Liên lập tức như ngừng thở, trợn mắt há miệng ngoạm lấy bả vai đối phương. Ngay cả khi cậu dùng sức ngấu nghiến da thịt hắn, bật ra máu tươi, hắn vẫn không mảy may cảm thấy gì, như thể chỉ là vết muỗi đốt không đáng để tâm. Vì Hoang đang dành toàn bộ sự tập trung của mình vào việc chiếm đoạt cậu, khó khăn hơn hắn tưởng nhưng đem lại kích thích khó tả.

Cậu không ý thức được mình đang làm gì cả, chỉ biết rằng rất đau nhưng lại không muốn bật ra thêm tiếng hét hèn mọn nào nữa, nên mới tìm đại thứ gì đó để cắn. Cho đến khi khoang miệng ngập tràn vị tanh của máu, thần trí cậu mới tỉnh táo lại đôi chút. Hạ thân đang bị kéo rộng vượt qua cả giới hạn, trong tiềm thức còn cố gắng vận chút phong lực để thổi bay kẻ càn rỡ này ra nhưng vô ích, Nhất Mục Liên chẳng thể làm được gì ngoài việc cào lên lưng đối phương để ngăn chặn cơn đau. Cuối cùng bất lực thều thào:

"Xin anh... chậm chậm thôi."

"Anh xin lỗi, cục cưng, lúc này anh chỉ muốn hòa làm một với em."

Ôm cậu vào lòng, hắn nhỏ giọng vỗ về. Lần đầu tiên trong đời Nhất Mục Liên được nghe quý ngài cao ngạo này nói lời xin lỗi, nhưng thần trí sớm đã trôi lạc tận phương nào, không thừa hơi để quan tâm hắn thủ thỉ cái gì bên tai. Hắn đã nhẫn nhịn bao lâu rồi, quyết tâm không vượt quá giới hạn cho đến đêm tân hôn, Hoang chỉ thực hiện nghĩa vụ của một người chồng. Hắn muốn cậu, nỗi nhớ nhung mười lăm năm đằng đẵng, muốn cậu đến phát điên.

Và hắn biến nỗi nhớ thành hành động, điên cuồng chiếm đoạt người dưới thân bằng sức mạnh của người đàn ông đứng đầu Thiên tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net