Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi đã kiểm tra, hoàn toàn không có dấu hiệu bị giám sát."

Dạ Minh dừng bước khi Nhất Mục Liên đi chậm lại, giữa đại sảnh rộng lớn không còn một bóng gia nhân vì trước đó cậu đã để họ đi hết. Nhất Mục Liên cũng không cảm thấy bị theo dõi, ngoại trừ camera phía trên đầu nhưng nó là loại không ghi thanh, dù sao cũng là tư dinh của thủ lĩnh mà. Vào lúc không ở cạnh Hoang, hệ thống an ninh ở đây là thứ đầu tiên Nhất Mục Liên xâm nhập thăm dò.

Cậu im lặng không nói, cũng không quay lại, để Dạ Minh tiếp tục:

"Ngài vẫn rất tuyệt trong lòng tôi, dễ dàng đưa tôi qua cổng lớn Nguyệt Hải mà không khiến hắn nghi ngờ."

"Thích gương mặt mới chứ?"

Bấy giờ Nhất Mục Liên mới mở miệng, hỏi một câu kì lạ nhưng giữa hai người thì chẳng có gì khác lạ cả.

"Không đẹp bằng mặt cũ, nhưng tôi vẫn rất hài lòng, thà thế này còn hơn là bộ mặt lồi lõm sẹo bỏng. Ngài cũng hiểu cảm giác đó mà?" Cô gái xấc xược này vẫn không bỏ được cái thói khơi gợi nỗi đau trong lòng người khác, dù với Nhất Mục Liên bây giờ những vết sẹo đã chẳng còn đau đớn như hồi đầu, "Dù nó khiến cơ hàm tôi cứng ngắc, chẳng thể cười nổi." Hàng nhân tạo thì làm sao bằng hàng thật được.

"Dạ Minh à? Nghe cũng không tệ."

"Ngài thích nó đúng không? Mặc dù nó không kiêu sa bằng cái tên Mạn Châu Sa Hoa, tiếc là tôi chẳng được phép dùng lại nó nữa."

Phải, Dạ Minh chính là Bỉ Ngạn Hoa mà Nhất Mục Liên tốn sức thay tên đổi dạng rồi đưa cô vào đây. Cuộc phẫu thuật hoàn toàn bí mật, chỉ cần tiền và một chút thủ thuật thôi, chẳng ai biết cậu đứng sau hình hài mới của Bỉ Ngạn Hoa. Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, để Dạ Minh Bỉ Ngạn Hoa dưới sự giám sát trực tiếp của cậu, tiện cho mọi hành động.

Mạn Châu Sa Hoa coi như đã chết, trả cái mạng đó cho Tâm Nhãn và Thổ tộc, bây giờ mạng của Dạ Minh hoàn toàn thuộc về cậu.

Có điều, chướng ngại lớn nhất vẫn là Hoang, phải hết sức cẩn thận.

"Ngài Thương Phong... à không, hậu chủ tiên sinh, tôi thấy ghen tị với cuộc sống hiện tại của ngài." Dạ Minh cười mà như không cười, mặt cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên nó chẳng khác gì đóng nguyên cái khung cứng ngắc bên trong. "Ở Thiên tộc này, dưới một người mà trên vạn người, sống trong tư dinh rộng lớn tráng lệ, hô mưa gọi gió, nào có cần phải đấu đá tranh quyền trong tổ chức như xưa nữa."

"Bớt nói nhảm đi."

Bỗng Nhất Mục Liên thấy đau đầu, tự hỏi để Dạ Minh theo mình vào đây có phải việc làm sáng suốt không.

"Nói nhảm ư? Tôi thấy ngài rất biết hưởng thụ cuộc sống, sau khi toàn Đội 1 ngã xuống. Nói tôi nghe, ngài chỉ huy, vì sao ngài không xuống tay với tên Hoang?" Dạ Minh nhếch môi cười nhạt, "Ngài là đang ấp ủ kế hoạch lâu dài ư?"

Người khác nhìn vào chỉ thấy cậu đang có cuộc sống viên mãn, sung sướng cả đời không hết. Nhất Mục Liên chẳng buồn phản bác, vì sự thật cũng gần như thế.

"Bỉ Ngạn Hoa, bây giờ cô đã có thân phận mới. Cô có quyền lựa chọn tiếp tục hoặc dừng lại, tôi không còn là chỉ huy của Đội 1 nữa, bao gồm Mạn Châu Sa Hoa."

"Ngài không được đuổi tôi đi, mạng sống này thuộc về ngài, tùy ngài chi phối." Bỉ Ngạn Hoa không hề trách móc hay nuôi hận chỉ huy mình là thật. Ngay từ phút ban đầu lựa chọn ngài, thề nguyện trung thành dưới cái tên Mạn Châu Sa Hoa, dẫu bất kể là gì cô cũng không phản bội ngài Thương Phong. Bây giờ ngài chính là 'đấng sinh thành' của Dạ Minh, cô sẽ theo ngài đến tận cùng.

"Vậy thì hãy chôn vùi Mạn Châu Sa Hoa hoàn toàn đi, từ giờ cô chính là Dạ Minh."

Nhất Mục Liên nghiêng đầu, bên khóe môi cong lên một nụ cười, chẳng hiểu vì sao, cảm giác nó chứa đựng thật nhiều tâm tư.

Cô không biết rồi, Dạ Minh, bây giờ cả tôi lẫn cô đều cùng hội cùng thuyền với Hoang. Tôi không muốn giết hắn, không chút nào hết, kể cả phải gánh vác tội lỗi to lớn về cái chết của Đội 1.

Tập đoàn Hoa Thiên.

Hoang rơi vào trầm tư sau khi nhận được báo cáo ngắn gọn từ Ngự Soạn Tân, trước mặt hắn là toàn bộ hồ sơ của các vệ sĩ được tuyển chọn bảo vệ riêng cho Nhất Mục Liên. Đối diện là Dịch ngồi ở sofa đang nghiên cứu màn hình thông minh gắn liền với đồng hồ cảm biến trên cổ tay mình, cười một cách thích thú:

"Liên Liên có mắt nhìn người thật đấy, chọn cô xinh nhất trong đám."

Trừ vẻ bề ngoài và giới tính ra, thì vệ sĩ được chọn cho Nhất Mục Liên đều ưu tú toàn diện, lai lịch trong sạch và quan trọng đều sẵn sàng xả thân bảo vệ an nguy cho chủ nhân. Chọn đại hai người cũng được, vấn đề là người bình thường chắc chắn sẽ lựa khuôn mặt ưa nhìn nhất đầu tiên, với Nhất Mục Liên cũng vậy. Rõ ràng điều khiến Hoang bận tâm không phải là nó.

Có biết bên ngoài bao nhiêu nguy hiểm, mà cậu chỉ chọn đúng một vệ sĩ. Dường như Dịch nhìn thấu tâm tư đó của thủ lĩnh, càng muốn cười nhiều hơn nữa, không ngờ lại lo cho người ta đến độ bắt đầu châm điếu thuốc thứ ba rồi, có ngày sếp chết vì bệnh phổi trước khi vợ sếp chết vì ám sát trước đấy:

"Đừng lo thừa quá, Nhất Mục Liên là á nhân siêu năng mà." Cậu ta không quật chết người khác thì thôi, ở đó để người khác bắt nạt.

Chuyện này Dịch nghe Hoang kể lại, thật hiếm hoi mới gặp được người dị thường giống mình.

"Cậu nghĩ chỗ nào cũng là nơi phô diễn siêu năng lực? Chưa đủ, chắc phải điều thêm quân đội tới bảo vệ Cao Thiên Nguyên."

"Làm quá rồi đó thủ lĩnh của tôi ơi! Nhất Mục Liên không phải kiểu người khoe mẽ, khoa trương phô diễn siêu năng lực đâu. Hơn nữa bảo an ở Cao Thiên Nguyên không phải hạng xoàng, điều thêm quân làm gì!?"

Mới một thời gian không gặp mà ông chủ Hoang đã biến thành người cuồng vợ như thế, Dịch thật không nhìn ra đấy. Hoang thiếu nước muốn đem Nhất Mục Liên cột chặt vào người, xây xước một đốt ngón tay thôi cũng thương xót rồi. Hết nói nổi mà.

"Nhiệm vụ tôi giao đến đâu rồi?"

Không chung quan điểm, tất nhiên ông chủ Hoang sẽ không tranh luận thêm với quân sư của mình nữa, chuyển sang chủ đề khác để y bớt rảnh mà tào lao.

"Cho dù mang siêu năng trí tuệ đi nữa thì sếp cũng phải cho tôi thời gian chứ, người tạo ra mật mã này đâu phải hạng tầm thường. Giáo sư Bạch, cánh tay phải của cố thủ lĩnh đó!"

"Dòng máu thủy tổ luôn siêu phàm hơn người thường."

Ý tứ Hoang rõ ràng, đừng làm mất thời gian của hắn. Dịch không thể nói lý được với vị này nữa, có phần đúng cũng có phần không chịu thấu hiểu, nhưng người ta thì luôn tự cho mình là đúng. Siêu phàm thì siêu phàm, cũng đâu phải vẹn toàn.

"Thật ra, tôi đang để ý giao diện đằng sau khung cảnh báo. Sếp thấy nó giống gì không?"

"Một tinh đồ?"

Không sai. Nhìn thì tưởng là background bầu trời đêm sao, thực chất lại giống một sơ đồ với những vì sao là điểm đánh dấu. Tạm thời chưa rõ ngụ ý là gì, có thể là gợi ý về mật khẩu chăng? Dịch lục lọi trong siêu trí nhớ của mình, hoàn toàn không có ngôi sao nào có hướng di chuyển như sơ đồ trên.

Câu hỏi mà đến một á nhân siêu năng như y cũng không thể tìm ra ngay đáp án, có lẽ là cần thêm chút thời gian:

"Manh mối còn sơ sài, tôi vẫn phải nghiên cứu thêm."

Hoang gẩy nhẹ điếu thuốc vào gạt tàn, khác hẳn với trước đó không có phần nào gấp gáp:

"Thử tìm đọc một số tác phẩm của giáo sư Bạch xem, biết đâu được mở mang đầu óc."

Lời này giống như khiêu khích, thế mà lại mang theo nhắc nhở khiến Dịch bừng tỉnh, mỉm cười hờ hững:

"Cảm ơn đã gợi ý."

Y tự cho mình là người đọc nhiều sách nhất thế giới, cũng tiếp thu về lượng kiến thức vô cùng khổng lồ. Duy chỉ sách của giáo sư Bạch, Madame White, không hợp khẩu vị nên chưa từng thử đọc lấy một cuốn. Lời nhắc nhở của Hoang khiến mình nhận ra sự bỏ lỡ của bản thân, quên mất bà ấy còn là một nhà văn mạng ít nổi, có khi ẩn tình nằm đâu đó trong số tác phẩm của bà cũng nên.

"Tôi không ngại tặng cậu tất cả số sách mà mẹ vợ đã viết."

"Khỏi. Thư viện nhà tôi còn lớn gấp ba thư phòng của sếp ở Nguyệt Hải đấy."

Nãy còn gọi giáo sư Bạch giờ đã chuyển hẳn sang mẹ vợ rồi. Có giỏi thì đoán tâm lý mẹ vợ, tìm đáp án đi xem nào, ra lệnh cho thằng này làm gì. Nhìn lên màn hình tối đen lấp lánh ánh sao xung quanh khung cảnh báo mật khẩu, tự đáy lòng Dịch mất đi kiêu ngạo thường có, lộ vẻ khâm phục không che giấu:

"Mà, Nhất Mục Liên đáng ngưỡng mộ thật đấy."

Giữa Hoang và Dịch không đơn thuần chỉ là mối quan hệ thủ lĩnh - quân sư nữa mà còn là bạn bè trên cả thân thiết. Chuyện của Nhất Mục Liên hắn đều kể hết cho Dịch, khiến y bất ngờ tới nỗi ngưng trệ luôn cả bộ não IQ siêu phàm của mình. Ấn tượng đầu tiên của y về cậu ấy chỉ đơn thuần là một tiểu thiếu gia mới trưởng thành, tính cách vừa có phần dịu dàng lại vừa có lúc năng động, nhiệt tình, vì em gái mà không màng hạnh phúc bản thân đâm đầu vào hang hùm miệng sói. Tát y một cái cho tỉnh đi, đôi mắt xanh ngọc lấp lánh biết cười đó lại cất giấu sự giảo hoạt ranh ma của một sát thủ, một á nhân mang dòng máu thủy tổ.

Đành rằng mục tiêu ám sát của Nhất Mục Liên đều là những kẻ táng tận lương tâm, nhưng giết người vẫn là giết người, Dịch không thể nhìn cậu ấy theo cách bình thường được nữa. Không những thế, mẹ cậu còn là giáo sư Bạch thành tích hiển hách được ghi chép vào lưu bút toàn thư của Viện Nghiên Cứu Trung Tâm, cánh tay phải của cố thủ lĩnh Thiên tộc; ba cậu thì là kiếm sư đáng gờm ở ẩn, thời trẻ tiếng tăm lẫy lừng khắp khu vực phía Đông. Phong tộc nhỏ bé đó mà ẩn chứa toàn điều không tưởng.

Đừng hỏi Dịch vì sao bây giờ mới biết, do ai kia tận bây giờ mọi thứ vỡ lẽ hết rồi mới đem ra kể như một câu chuyện phiếm thường nhật, hoàn toàn bỏ qua yếu tố ngỡ ngàng của vị quân sư biết tuốt nhưng lại chẳng biết tí gì về vợ sếp cả. Vậy mà có chuyện hay y đều kể với hắn đầu tiên, bạn bè gì tốt thấy gớm!

Ai đó còn mặt dày đắc ý: vợ tôi đương nhiên không tầm thường!

Dịch hết hứng ở lại đây nói chuyện cùng sếp tổng rồi, thu dọn bàn cờ rồi nhấn nút nhỏ trên tay xe lăn, trợ lý sẽ ngay lập tức nhận được hiệu lệnh:

"Tôi bất ngờ Nhất Mục Liên là á nhân siêu năng, không bằng bất ngờ việc cậu ấy là lãnh đạo cấp cao của tổ chức Tâm Nhãn." Ánh mắt Dịch sa sầm, dường như nhớ về vài chuyện khiến tâm tình y trở nên tệ hại, "Có thể nào cậu ấy... đang nắm trong tay vài bí mật?" Giọng y không tự chủ mà run theo, Tâm Nhãn vẫn là cái tên ma quỷ ăn mòn tâm trí người khác, một sự đe dọa vô hình không cách nào xóa bỏ được.

"Có thể." Vậy mà Hoang trả lời dứt khoát, khiến Dịch giật mình. "Nhưng tôi sẽ không gặng hỏi bất cứ chuyện gì."

"..." Gương mặt hắn quá mức bình tĩnh, mà những gì yên ổn quá thường kéo theo hiểm họa phía sau, nhất là người nhạy cảm như Dịch không thể không nghi ngờ, "Sếp, cậu thật sự không giấu tôi gì chứ?"

Hắn cười, nhả ra một làn khói trắng:

"Cậu mà cũng hỏi tôi câu đó à?"

Hơn ai hết, y phải hiểu tính sếp mình thế nào, một khi hắn không đề cập tới, thì đừng dại dột gặng hỏi.

Con người được tạo nên từ những bí mật, với Hoang thì đừng cố đào sâu nội tâm hắn, một khi muốn che đậy thì không cách nào tìm hiểu được. Nếu là chuyện về Nhất Mục Liên, hắn vẫn chưa đề cập tới chip tự hủy được cấy sau gáy cậu. Nó chẳng khác nào quả bom nổ chậm, chơi đùa mạng sống con người qua từng ngày. Nếu để bí mật này lộ ra với bất kì ai khác đều có thể gây bất lợi cho em ấy, kể cả với thân cận của hắn.

Trợ lý gõ cửa đi vào cắt ngang câu chuyện giữa hai người, dù sao Dịch cũng không còn gì để bàn luận tiếp với Hoang, chỉ lạnh nhạt để lại một câu:

"Người của Tâm Nhãn, không nên quá tin tưởng."

Y ra hiệu cho trợ lý đẩy xe lăn đưa mình ra ngoài, nói vậy thôi cũng đủ cho Hoang hiểu điều y lo lắng. Nhất Mục Liên dù sao đã khoác lên mình đủ mọi loại dối trá, lại còn là cựu lãnh đạo cấp cao của Tâm Nhãn, lựa chọn tin cậu là hắn cam tâm tình nguyện, hắn có chết dưới lưỡi dao cậu cũng sẽ không hối hận.

Trừ khi động tới Thiên tộc, hắn thề sẽ san bằng Tâm Nhãn trước khi để chuyện đó xảy ra. Về cơ bản Nhất Mục Liên không có cơ hội nào giãy mình, phản bội hắn cả.

Hoang đi liên tục mấy ngày liền không thấy về nhà, chủ yếu qua lại giữa Trụ sở Hoa Thiên và Tổng bộ Nguyệt Hải, có mấy bước chân thôi nhưng Nhất Mục Liên không cách nào gặp mặt vì chỉ người có thẩm quyền với được phép ra vào. Thì đã sao, cậu cũng đâu có ý định gặp hắn, thời gian này thảnh thơi tự do vô cùng.

Điểu khiến cậu không hài lòng chính là, có mấy bước chân như thế mà hắn không chịu tạt về nhà gặp cậu là sao? Bận đến mức bỏ rơi cậu bơ vơ trong Dinh Thủ Lĩnh luôn à? Tất nhiên Nhất Mục Liên sẽ không biểu hiện sự bất mãn ra ngoài, giả bộ ung dung nhàn nhã.

"Ngài là hậu chủ của Thiên tộc kia mà, vì sao không được vào trong Tổng bộ?"

Dạ Minh đứng cạnh Nhất Mục Liên bên sofa, khắp tư dinh đều lắp camera nên cô không thể tự ý lại gần sếp mình được, nói chuyện cũng là mấp máy môi tránh gia nhân nghe thấy, đặc biệt là quản gia Bạch Phấn. Nhất Mục Liên bỏ nho vào miệng nhai, thời còn là chỉ huy cũng nhàn hạ lười biếng thế này, phần nào quen rồi:

"Vào đó làm gì, toàn mấy cha già quân nhân chán ngắt."

"Ngài đừng đùa, trong đó là cả kho tàng bí mật của Thiên tộc đấy. Không phải ngài âm mưu thâu tóm nắm quyền sao?"

"Ai nói với cô thế?"

"Cái hôm tôi bị phạt vì giở trò với 'Nhất Mục Liên' ấy, chính ngài đã nói lý do mình tới Thiên tộc kết thân."

Cậu không nhớ mình từng nói với cô điều đó, nhưng ban đầu thì đúng là như thế, bây giờ có chút thay đổi vì thời gian qua biết bao biến cố ập đến. Sau cùng vẫn là mượn quyền lực của Hoang để điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ, đều liên quan đến cái dự án chết tiệt kia.

Dạ Minh liếc cậu, che miệng cười tủm tỉm:

"Với tác phong làm việc mau lẹ của ngài, hẳn đã đột nhập khám phá lâu rồi chứ? Không lẽ... ngài đang dung túng cho chồng mới cưới của mình?"

Án binh bất động ngay cả sau tội ác hắn gây ra với Đội 1, cho dù Thương Phong nắm quyền điều hành chưa lâu đi chăng nữa thì họ hi sinh cho lợi ích của cậu là sự thật, Dạ Minh thậm chí còn nhìn ra cả sự khoan dung của Thương Phong đối với Hoang. Sống với thân phận mới là một chuyện, để mà buông bỏ tất cả quá khứ không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể làm được, nó vẫn là nỗi đau ăn sâu trong tiềm thức của Bỉ Ngạn Hoa. Mà Dạ Minh chính là Bỉ Ngạn Hoa tái sinh.

Cô biết thâm tâm Nhất Mục Liên vẫn tự trách chuyện đó, lại chịu ràng buộc với an nguy gia tộc nên không thể nào hành động xốc nổi, xuống tay với Hoang. Vì thế cô mong chỉ huy của mình nhanh chóng khám phá ra bí mật nội bộ của Thiên tộc, sau đó sẽ vinh quang lật kèo.

Phải, trong mắt Dạ Minh, chỉ huy của mình đang bị Hoang dùng Phong tộc uy hiếp.

"Theo cô, dung túng là như thế nào?" Nhất Mục Liên cười khẩy, nâng tách trà hoa hồng thơm ngát.

Tưởng cậu hỏi thật, Dạ Minh được đà nói tiếp:

"Không phải ngài đang dung túng sự si mê hắn dành cho Nhất Mục Liên sao? Ngài lừa hắn vào cái bẫy tình cảm, sợ rằng sẽ hình thành thói quen, nảy sinh mềm lòng."

Hai người biết Hoang đặc biệt yêu thích 'Nhất Mục Liên', Dạ Minh luôn cho rằng chỉ huy đang lợi dụng điều đó nên mới không quay về với thân phận 'Thương Phong'. Hai tính cách trái ngược trong cùng một cơ thể, sợ rằng có một ngày 'Nhất Mục Liên' sẽ áp đảo 'Thương Phong', chịu phủ phục dưới sự trói buộc của Hoang.

"Mềm lòng cũng chẳng lạ. Cái bản mặt đẹp trai đó tôi còn muốn hắn sinh con cho tôi nữa là."

"Ặc, chỉ huy...!" Phát ngôn thẳng thừng của Nhất Mục Liên khiến Dạ Minh nhất thời bị sốc, sao cô lại quên chỉ huy mình vốn là tên mê trai đẹp nhỉ. Đam mê BL không phải vì muốn ngắm trai đẹp hay sao, còn hành hạ cô nhiều lần dậy sớm xếp hàng mua truyện bản giới hạn nữa. Kể cả khi lấy chồng rồi, phương diện này vẫn không thay đổi nhỉ, có điều... "Nhưng có phải ngài nói lộn gì rồi không, Thiên tộc cưới ngài về làm dâu, là ngài sinh con cho hắn chứ?"

"Con mắt nào của cô thấy tôi sẽ sinh con cho hắn?"

A chỉ huy ơi, ngài thật ngang ngược và cố chấp, điểm này không thể là 'Nhất Mục Liên' trai ngoan được. Cả thiên hạ đều nhìn ra ngài nằm dưới, ngài sẽ sinh con cho Hoang được chưa?

Cảm thấy không thể tiếp tục tranh luận về vấn đề này, Nhất Mục Liên ho nhẹ chuyển chủ đề:

"Có thăm dò được tin tức gì phía Lục Ngự không?"

"Tạm thời thì chưa thấy động tĩnh gì." Kì thực Bỉ Ngạn Hoa cũng nằm trong danh sách thanh trừng của Tâm Nhãn - bất kì ai tham gia vào kế hoạch cướp vũ khí của Thương Phong đều không được phép trở về dù có sống sót - may mắn cô được Hiệp Hội Tòa Án Quốc Tế công bố tử nạn thay vì mất tích, tạm thời sẽ an toàn trước sự truy sát của tổ chức và cả bên phía Diêm Ma. Cô đã thay đổi khuôn mặt lẫn danh tính, bọn họ tìm kiếm đằng trời. "Lục Ngự thì cũng thường thôi. Nhưng trừ một người trong đó, có rất nhiều tin đồn đáng ngại..."

Nhất Mục Liên im lặng không nói gì, tách trà trong tay không còn ngon nữa.

"Nếu Tâm Nhãn là hắc đạo, thì người này chính là màn đen còn sâu thẳm hơn bóng tối. Thoắt ẩn thoắt hiện, bí ẩn hơn cả ngài Chung Linh. Có cả một giai thoại về người đó. Tôi nghĩ ngài biết tôi đang nói về ai."

Sao có thể không biết. Người phụ nữ mặc kimono đỏ dưới tán cây anh đào năm đó, cũng chính là sư phụ cậu...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net