Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mới sáng sớm, Nhất Mục Liên đã bị các người hầu kéo khỏi giấc mộng đẹp, dưới sự điểu hành của quản gia Bạch Phấn người hầu lao vào tất bật sửa sang tóc tai quần áo cho cậu, chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi-học-lại sau đám cưới.

Hoang vẫn không về nhà, thậm chí chẳng biết hắn ở đâu từ sau hôm đưa cậu tới đây, để mặc cậu tự làm quen với ngôi nhà mới trong khi chỉ thỉnh thoảng gọi về hỏi thăm. Có vô trách nhiệm quá không vậy?

Mặc dù cậu không cần hắn kè kè bên cạnh thật, nhưng cậu vẫn đang trong giai đoạn tân hôn đó nha, bỏ rơi 'vợ mới cưới' bộ coi được sao?

Dạ Minh có trách nhiệm bảo vệ Nhất Mục Liên, cũng là người đưa đón Nhất Mục Liên đi học. Có điều...

"Cô lấy xe này ở đâu?"

Lại là một chiếc Eagle có logo cánh bạc của cấp bậc lãnh đạo, nhưng mang biển số xanh (xe chuyên dụng của Hoang mang biển đen). Nhất Mục Liên còn không biết màu xanh này đại diện cho chính quyền, quân đội và cảnh sát ư... Phô trương quá đi mất.

"Tôi không lấy. Là được thiếu tướng Linh Ngạn Cơ đưa cho."

"Ai vậy?" Nhất Mục Liên ngồi vào xe, hỏi nhưng không thực sự quan tâm lắm.

"Nghe là biết người làm việc trong Tổng bộ Nguyệt Hải rồi." Ngừng một lát, cô liền bổ sung, "Thiếu tướng là cấp bậc cao, ngang ngửa vị trí chỉ huy trong tổ chức."

"Ai mà chẳng biết."

"Nếu tôi không từ chối thì cô Linh Ngạn Cơ đó đã điều động cả một đội quân hộ tống ngài rồi, chúng ta đều đang trong tầm ngắm của tổ chức."

Dạ Minh khởi động xe, con đường tới đại học Cao Thiên Nguyên không xa lắm.

"Tôi tưởng cưới rồi ngài không phải đi học nữa."

"Giết thời gian." Nhất Mục Liên ngồi ghế sau, lướt mạng xã hội quốc tế NetEase, "Chuyện tôi giao cô làm đến đâu rồi?"

"Tất nhiên là xong rồi, không khó để điều tra thông tin của một người nổi tiếng." Nhất là Dạ Minh cô đã ra tay là gạo phải xay ra cám.

Nhất Mục Liên lăn lộn trong tổ chức sát thủ đã lâu, tự nhiên có tính đa nghi hơn người, bất kì ai cố ý tiếp cận cậu đều phải tra qua lai lịch trước, với Hoang khi ấy là giải quyết sự cố ngoài ý muốn của Dĩ Tân. Đặc biệt là Cao Thiên Nguyên toàn con ông cháu cha, móc nối không ít quan hệ trong và ngoài ánh sáng, ngồi trên vị trí hậu chủ Thiên tộc này càng phải đề cao cảnh giác.

Dạ Minh gửi cho cậu file về những người cần chú ý trong lớp, Nhất Mục Liên kích hoạt bằng màn hình thông minh gắn trong xe, phần tư liệu dài nhất là về Yêu Hồ. Lại nói, cậu ta là một idol mới nổi tới từ Hỏa tộc, trông thì có vẻ phong lưu không màng chính sự nội bộ, biết đâu có thể lợi dụng được ô dù sau lưng cậu ta. Hai mắt Nhất Mục Liên sáng lên khi lướt xuống đoạn tiểu sử, khóe miệng mỉm cười thích thú, không ngờ lại có nhiều chi tiết thú vị đến vậy.

"Thì ra Yêu Hồ là cháu của đại quân sư Hỏa tộc Ngọc Tảo Tiền, mối lo lớn nhất của thủ lĩnh Tửu Thôn Đồng Tử."

Ngày đầu tiên gặp gỡ cậu đã móc nối liên tưởng tới gia tộc họ Hồ khi nhìn vào đôi mắt hổ phách của cậu ta, ra là cháu trai của Ngọc Tảo Tiền. Vị đại quân sư ấy, từng là tâm phúc của cố thủ lĩnh Hỏa tộc, địa vị hay quyền lực đều giống như cây đại thụ bén rễ tận sâu nội bộ chính phủ bên đó, không cách nào nhổ bỏ. Tửu Thôn cho dù là thủ lĩnh đương nhiệm nhưng trong mắt Ngọc Tảo Tiền chỉ như đứa trẻ lên ba, hoàn toàn không có tác động tới vị thế của y. Từ rất lâu rồi, y đã âm thầm xây dựng thế lực cho riêng mình, phân nửa người trong bộ máy chính quyền Hỏa tộc đều là người của y. Tửu Thôn có sức mạnh nhưng tiếng nói vẫn kém đại quân sư hẳn một bậc, nếu không có liên minh tam đại gia tộc, e rằng nội chiến đã bùng lên từ lâu. Nhất Mục Liên có được thông tin này là vì ngày trước trong tổ chức, cậu định theo đuổi một trong ba mục tiêu hàng đầu là tam đại thủ lĩnh, không phải giết người mà là muốn lợi dụng quyền lực, cuối cùng chọn Thủy tộc là nơi (có lẽ) ổn định nhất.

Tư liệu viết, Yêu Hồ không hứng thú với chuyện thừa kế Hồ gia nên đã theo đuổi con đường trở thành thần tượng âm nhạc, khiến cho lão chú Ngọc Tảo Tiền tức giận tống cổ sang Thiên tộc du học, dọa đóng băng tài khoản nếu không thi đỗ Cao Thiên Nguyên. Mà muốn theo đuổi ước mơ âm nhạc thì phải cần rất nhiều tiền, Yêu Hồ nuốt ngược nước mắt vào trong cố gắng học hành, cuối cùng đỗ vào khoa gần như thấp điểm nhất - khoa sinh vật mà Nhất Mục Liên đang theo học (cậu chọn nó vì là khoa yên bình nhất, Hoang chỉ cần cậu tốt nghiệp đại học thôi).

Yêu Hồ đã chủ động tiếp cận Nhất Mục Liên vào ngày đầu tiên đi học, có lẽ vì ai cũng muốn làm quen với 'người vừa bước xuống xe thủ lĩnh' nên không mảy may chú ý tới cậu ta nhiều lắm, cùng lắm là có vài ấn tượng đặc biệt vì ngoại hình nổi bật, ngổ ngáo.

Liệu từ chỗ Yêu Hồ có thể tra ra cuộc giao dịch giữa Hoang và Tửu Thôn không nhỉ. Nhất Mục Liên biết thứ thật sự đằng sau món quà cưới hào phóng đó là gì, không chỉ đơn giản là dụ cậu sập bẫy, mà chính là sự trao đổi đôi bên cùng có lợi. Cậu muốn tìm hiểu 'lợi ích' Tửu Thôn muốn nhận về là gì.

"Một khi Diêm Ma phát lệnh truy nã cô trên toàn thế giới thì có nghĩa trong tay bà ta cũng đang nắm giữ 'món hời' mà các thủ lĩnh mong muốn. Bằng không, Hoang đã chẳng phí sức với chúng ta như thế." Ngẫm nghĩ lại, quả thực chuyện này không chỉ dừng ở việc khiến cậu bại lộ thân phận.

"Giết tôi, dụ ngài ra mặt, còn kết quả nào trên cả mong đợi với hắn hơn thế nữa?" Dạ Minh còn nghĩ mục đích chính của Hoang là vạch trần Thương Phong kìa.

"Các thủ lĩnh xưa nay hợp tác với nhau trên tinh thần đôi bên cùng có lợi, vì sao đến cả Tửu Thôn cũng tham gia vào vụ đó? Tôi đang suy nghĩ tới việc Hoang đem cô ra trao đổi lấy 'món hàng' của Tửu Thôn."

"Tôi?" Dạ Minh lấy một tay che miệng cười, "Tôi chưa từng ám sát hắn lần nào, không thù không oán, hắn muốn tôi làm gì?"

Nhất Mục Liên cười nhạt:

"Bởi vậy mới cần chút thông tin từ Yêu Hồ."

"Chỉ huy à, chi bằng ngài hỏi thẳng chồng ngài, có khi còn nhanh hơn ấy."

Dạ Minh còn định châm biếm thêm vài câu thì bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của người ngồi sau qua gương chiếu hậu. Có vẻ như từ sau khi rời tổ chức, cô gái này càng ngày càng không biết trên dưới là gì. Không dạy liền không sợ?

Hỏi thẳng hắn? Liệu hắn có thành thật trả lời không hay lại đưa cậu vào một cái bẫy khác, bài học Đội 1 còn đó. Hắn si mê Nhất Mục Liên không đồng nghĩa hắn nhất nhất để cậu thao túng, có khi ngược lại là con rối trong tay hắn chưa biết chừng. Ở bên người đàn ông nguy hiểm ấy, mỗi phút mỗi giây đều phải đề phòng, nếu không đến cô cũng chẳng giữ được mạng đâu Bỉ Ngạn Hoa.

Quả nhiên không nên đi học bằng con xe phiên bản giới hạn bắt mắt này, vừa dừng lại trước cổng liền thu hút bởi rất nhiều cặp mắt hiếu kì. Họ vừa thấy loại xe cùng màu biển xe chuyên dụng của quân đội liền không ngừng đoán già đoán non nhân vật lớn nào ghé thăm trường thế. Nhất Mục Liên thì không thích quá phô trương, ngược lại Dạ Minh rất khoái cảm giác mình là tâm điểm của sự chú ý.

"Đó là..."

"Ngài Nhất Mục Liên, hậu chủ tiên sinh!"

Vài người nhận ra Nhất Mục Liên ngay từ lúc bước xuống xe, sau khi Dạ Minh xuống trước. Ai cũng lén lút bàn tán về cậu, lại e ngại vì sự xuất hiện của cậu mà không dám tới gần, thủ lĩnh của bọn họ cưới một nam á nhân quả là chuyện vô cùng kì diệu. Nhất Mục Liên từ một người vô danh giờ thành người toàn cầu đều biết tới, không ngoại trừ trên dưới tổ chức, dần dần phải làm quen với cuộc sống phiền phức này thôi.

Đi một bước là một lời bàn tán:

"Tôi xem đám cưới trên TV thôi mà cũng thổn thức theo, cảnh đẹp mà hai nhân vật chính cũng rất đẹp."

"Thật ấy, trong tam đại tộc hiện tại thì có mỗi thủ lĩnh chúng ta là kết hôn thôi. Ai cũng lần đầu được chứng kiến đám cưới của thủ lĩnh, ba tôi bảo ngày xưa không hoành tránh được như bây giờ."

"Ngài ấy bình dị thật, khác hẳn lúc bước vào lễ đường."

"Cứ nghĩ phải một dàn siêu xe hộ tống ngài ấy đến trường cơ."

"Chắc ngài không thích quá phô trương."

Phải đó. Cái gì quá phô trương cậu đều gạt đi hết rồi. Nếu không Tâm Nhãn sẽ chẳng cần tốn thời gian lùng ra vị trí cậu.

"Tôi muốn qua đó xin bắt tay quá."

Họ thi nhau nói về cậu nhưng không một ai dám lại gần. Dạ Minh nãy còn sợ một mình không dẹp loạn được, ai dè lại nhàn hạ đến vậy. Cô nhìn xung quanh rồi quay sang nói khẽ bên tai Nhất Mục Liên đi trước nửa bước:

"Ngài Liên, tôi cảm giác như bị theo dõi."

Dạ Minh thức thời đổi cách xưng hô, cô không còn là Bỉ Ngạn Hoa nữa nên không thể gọi Nhất Mục Liên là ngài Thương Phong hay chỉ huy được. Cô không thể nói rõ cảm giác khi vừa bước xuống xe, không phải là những ánh mắt lén lút của các sinh viên khác mà giống như là... bị giám sát từ đằng xa.

"Là bắn tỉa."

"Hả?"

"Cô nghĩ Hoang yên tâm khi để một vệ sĩ đi theo bảo vệ à? Lại còn đang trong tầm ngắm của Tâm Nhãn." Không ngờ là có bắn tỉa bảo vệ từ xa, chỉ huy đúng là nhạy bén, nhanh như vậy đã nhận ra tình huống hiện tại trong khi cô chỉ lờ mờ cảm nhận. "Mặc dù an ninh ở Cao Thiên Nguyên rất chặt chẽ nhưng tôi biết hắn thể nào cũng đưa vệ sĩ đi theo như hồi trước nên mới nghĩ cách làm lai lịch giả cho cô." Chỉ có cách này mới bảo vệ được cô thôi.

Có điều cậu lại không lường được việc mình sẽ tới Nguyệt Hải sống, chẳng biết là may mắn hay nguy hiểm cho Bỉ Ngạn Hoa nữa. Nơi đó bảo an là tuyệt đối, Tâm Nhãn sẽ không lẻn vào được, nhưng chính vì liên quan tới quân đội nên mới cần phải cẩn trọng.

Dạ Minh không biết phải nói gì, chỉ âm thầm tán thưởng. Xem ra tên Hoang này thật sự coi trọng Nhất Mục Liên, không, giống như hắn đang nhốt ngài Thương Phong vào chiếc lồng son của hắn mà thôi. Không để kẻ khác chạm vào ngài cũng không để ngài quá tự do. Cuộc sống như vậy, chỉ huy tình nguyện chấp nhận ư?

"Dù ở đâu, ngài cũng bị hắn giám sát chặt chẽ không buông. Từ khi nào ngài cam chịu bị trói buộc như thế?"

"Nhất Mục Liên từ khi sinh ra đã bị trói buộc bởi vận mệnh rồi, cô không biết à, tôi vốn chưa từng có tự do."

Tiếng cười khẩy như đang tự mỉa mai chính mình. Vận mệnh chết tiệt đã trói buộc cậu vào guồng quay không lối thoát, nửa đời bị đè dưới cả tấn thảm kịch, có gì phải buồn bã khi bản thân vốn chưa thực sự có tự do bao giờ nhỉ? Bé thì chịu chi phối bởi tổ chức, lớn thì bị ràng buộc bởi trách nhiệm, tình thân. Dạ Minh không có người thân nên chẳng hiểu được điều đó, cậu đã cho cô nàng tự do nhưng chính cô nàng muốn trói mình vào cậu, tiếp tục bước đi trên con đường muôn trùng hiểm nguy này. Giám sát hay giam lỏng gì cũng được, hiện tại đối với cậu, chỉ còn hắn là nơi an toàn nhất cho cậu nương vào mà thôi. Cánh chim bay mãi rồi cũng mệt, nó cần một nhành cây để hạ mình xuống nghỉ ngơi, làm tổ.

"Nếu có một ngày Lục Ngự tìm đến, thì cô cứ chạy cho xa vào." Sớm hay muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm tới cậu, lệnh từ trên đã ban xuống rồi.

"Ngài đừng coi nhẹ lời thề của tôi thế chứ."

Cả đời này chỉ có một người đáng để cô giữ trọn tín nghĩa như thế. Dạ Minh cô tham sống thật, nhưng không phải kẻ vong ơn, trừ khi chỉ huy muốn tự tay giết chết mình, coi như mạng đền mạng.

Nhất Mục Liên mỉm cười không nói, tiếp tục bước về hướng lớp học của mình. Lâu không trở lại trường, có vẻ hôm nay sẽ náo nhiệt lắm đây.

"A, ngài Nhất Mục Liên kìa..."

Bầu không khí trở nên căng thẳng khi cậu bước vào, dường như ai cũng muốn tiến tới chỗ cậu nhưng lại không đủ dũng khí, chỉ đành lén nhìn từ khoảng cách xa. Nhất Mục Liên không phải thần tượng muốn là nhào tới làm quen, một câu nói của cậu thôi cũng đủ khiến gia đình thượng lưu nào đó bị đẩy thẳng xuống đáy xã hội, đó chính là quyền lực tối thượng. Cho nên dù muốn dù không, họ đều phải cư xử hết sức cẩn trọng.

Nhờ vậy mà Nhất Mục Liên không có người bạn nào khác ngoài Dạ Minh. Sao cũng được, cậu không cần bạn.

Ánh mắt mọi người hướng tới cô gái xinh đẹp theo sau Nhất Mục Liên, đoán chắc là thân cận của cậu, với vai vế nhạy cảm này, không điều động cả quân đội theo sau hộ tống đã là khiêm tốn lắm rồi. Ngày trước thấy cậu ta bước xuống từ con Eagle biển đen đã thấy nghi nghi, sau khi đám cưới công khai toàn cầu tất cả mới vỡ lẽ, một số bắt đầu tiếc nuối vì trước đó không chạy ra làm thân. Con ông cháu cha mà, bắc được cây cầu sang chỗ thủ lĩnh thì khác nào được phát tấm vé kim cương trong đấu trường quyền lực đâu.

Trong trường này cũng có vài thiên kim thiếu gia từng được mai mối bất chấp cho thủ lĩnh nhờ quan hệ, tiếc là đến mặt ngài cũng chưa có cơ hội được gặp một lần, đùng cái ngài lấy nam á nhân tộc Phong làm vợ khiến đám thiên kim thiếu gia đó hết sức ngỡ ngàng. Đừng nói là chỉ có học viên lớp Nhất Mục Liên, mà nhiều người cũng giả bộ tạt ngang qua xem trộm nhan sắc ngoài đời thần thánh cỡ nào lại lọt được vào mắt xanh của thủ lĩnh. Người khách quan thì đánh giá cũng có nhan sắc và khí chất, người ghen tị thì thấy tướng mạo tầm thường mà lại may mắn đến thế, cho dù là tam thiếu gia của Phong tộc, thứ hạng cũng chỉ ngang ngửa một gia đình thượng lưu ở Thiên tộc thôi, này giống như trèo cao quá rồi còn gì.

Nhất Mục Liên thì không biết được những suy nghĩ nhỏ nhen đó, và cậu cũng chẳng quan tâm ánh mắt săm soi của kẻ khác, chỉ có Dạ Minh là thoải mái hưởng thụ 'ké' hào quang của chủ nhân. Làm người đứng giữa ánh đèn thú vị thật đấy, chẳng bù cho cuộc sống lúc nào cũng phải thận trọng trong bóng tối.

"Cảm giác thật khác biệt so với lúc làm chỉ huy trong tổ chức ngài ha?"

"Thay vì để tâm mấy thứ phù phiếm, chi bằng cô nghĩ xem chừng nào người của tổ chức sẽ tìm tới thì hơn."

Thật tệ là cậu luôn có cảm giác lấn cấn suốt từ lúc bước vào trường tới giờ, mà không thể gọi tên, có thể là sự cảnh giác đỉnh điểm khi bị đẩy vào tình thế trở thành con mồi. Rõ ràng không có nguy hiểm rình rập, vậy mà không sao buông lỏng tinh thần.

"Yo, Nhất Mục Liên!"

Cái giọng nói đó...

Cậu chàng vẫn hoa hòe như ngày mới gặp nhau, và không e ngại một chút nào với thân phận hiện tại của hai người giống các bạn học khác. Với Yêu Hồ chỉ có thích hoặc không, chứ không có sợ hãi và dè chừng. Cậu nhìn sang Dạ Minh ngồi bàn bên cạnh, vuốt ve chiếc cằm nhẵn nhụi:

"Cô bạn nào đây, Nhất Mục Liên vừa có chồng liền dắt theo một cô bạn gái ư?" Và độ 'có duyên' cứ phải gọi là...

"Không phải, tôi là vệ sĩ của ngài Liên." Dạ Mình thì cứ thẳng thắn trả lời.

"U là trời." Yêu Hồ thốt lên thích thú, "Nhất Mục Liên, dù biết cậu có thân phận nhạy cảm nhưng cũng phô trương quá đi. Đưa cả vệ sĩ cùng đi học ư, trường học không có nguy hiểm thế đâu." Ngày trước cũng có vệ sĩ đó thôi, mà họ cải trang ngồi cách cậu hai bàn, không như Dạ Minh ăn ngay nói thẳng.

Vụ bắt cóc giả do Bỉ Ngạn Hoa bày trò tất nhiên không ai biết, nhưng trường học thì thiếu gì nguy hiểm, chẳng qua Yêu Hồ đang quá lạc quan với cuộc sống. Nhất Mục Liên chỉ cười cười mà không đáp, nó là sao thì cứ để vậy đi, may cậu ta còn chưa biết đến sự tồn tại của team bắn tỉa bảo vệ từ xa. Hoang lúc nào cũng để tâm việc cậu bị liệt vào danh sách bị săn giết của tổ chức. Một khi người đó ra tay thì dù có trăm người bảo vệ cũng khó lòng mà thoát thân. Chẳng qua...

"Người con nên nghe lời là ta, không phải Chung Linh."

Cho đến giờ vẫn không hiểu người ấy nghĩ gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net