Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vùng lãnh thổ Thiên tộc mùa đông thường đến sớm hơn, sinh vật khó phát triển càng thêm khan hiếm, nhìn đâu cũng toàn cây khô lá rụng mặc dù chưa qua thu. Trong khuôn viên rộng lớn đều là cây cảnh nhập từ bên Mộc tộc về, được người làm vườn chăm chút rất cẩn thận nên sống khá tươi tốt trong điều kiện khí hậu đất đai không thích hợp này.

Mỗi tộc đều khuyết thiếu một phần nào đó, nhưng vì sao Thiên tộc lại vươn lên đứng hàng đầu thế giới.

Vì họ làm chủ bầu trời rộng lớn, đi đầu trong lĩnh vực công nghệ hiện đại.

Trong khi đó, Phong tộc nhỏ bé chẳng có lấy một điểm nổi bật.

Bọn họ đến từ hai thế giới khác nhau.

"Sao em vẫn còn mặc đồ nữ?"

Cậu biết Hoang liếc nhìn trang phục mình nãy giờ, mãi mới chịu đề cập đến nó, chắc sợ đụng chạm lòng tự ái của cậu. Nhất Mục Liên không cần phải giả gái nữa, không cần độn ngực nên thoải mái vô cùng, nhưng vẫn còn vấn đề tồn đọng là, cậu chỉ mang theo hầu hết quần áo của Dĩ Tân.

Bởi vậy đâu còn sự lựa chọn nào khác, tiếp tục mặc đồ con gái nếu không muốn ở truồng.

"Lúc tới đây tôi chỉ mang theo đồ của em gái."

Giải thích đơn giản và đúng trọng điểm.

Hoang nheo mắt, xem chừng rất thưởng thức 'vợ hắn' trong quần áo nữ giới, ngay từ lần nhìn thấy cậu trong bếp, hắn không hề bận tâm cậu mặc gì mà vẫn thấy thật dễ thương. Đến khi hai người 'chính thức gặp mặt', cậu khoác lên mình bộ kimono cầu kì và trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp đến mức không sao rời mắt, mang theo chút hương vị trưởng thành khiến hắn ngây ngẩn một phen. Khụ, dù sự thật Nhất Mục Liên là con trai, nhưng mặc đồ nữ lên người trông không khác gì một cô gái thực thụ thậm chí có phần nữ tính hơn.

Vẫn là không thể để vợ tương lai chịu thiệt được.

Nhắn gì đó trong điện thoại xong, Hoang nói với cậu:

"Từ lúc tới đây em đã ra ngoài lần nào chưa?"

Nhất Mục Liên thành thật lắc đầu, quả thật từ lúc tới Khu 2 tới giờ cậu chỉ toàn quanh quẩn trong nhà chính, học đủ mọi loại tiêu chuẩn làm dâu, nhàm chán muốn chết. Thậm chí nhà chính rộng lớn còn chưa thăm thú hết, dẫu gì cũng mới tới ở nhà người ta, 24/7 đều có người lù lù theo sau làm sao dám tự ý đi lung tung được.

"Đi theo tôi."

Tưởng như ra lệnh, nhưng không hẳn vậy.

Nhất Mục Liên nghiêng đầu, mờ mịt nhìn hắn xoay người chuẩn bị bước đi, ú ớ không biết nên mở miệng thế nào. Rốt cuộc cậu cũng lật đật chạy theo sau hắn, ra tới cổng chính liền thấy ở đó đỗ sẵn một chiếc xe đen tuyền.

Người lái xe đứng bên ngoài, kính cẩn cúi chào hai người họ.

"Lên xe."

Hắn lúc nào cũng kiệm lời vậy à? Không, phải nói là thích ra lệnh cho người khác. Nhất Mục Liên nhíu mày, rõ ràng không ưa kiểu ăn nói trịch thượng của lão chồng tương lai nhưng vẫn là đành chịu thôi, hắn vốn quen ở trên cao rồi.

'Xin hãy lên xe', hay 'Lên xe đi em', hắn không phải cấp dưới của cậu nên đừng mong hắn sẽ nói năng đầu cuối lịch sự như vậy.

Nhất Mục Liên ậm ừ đi xuống phía dưới, định mở cửa sau ra thì một tay hắn chặn lại:

"Đó không phải chỗ của em, đừng coi tôi là tài xế riêng thế chứ."

"Ủa, không phải anh kia sẽ lái xe hả?"

Cậu chỉ vào anh lái xe, đổi lại được nhận một cái lắc đầu từ anh ta. À ra vậy, hiểu rồi.

Lại chậm rì rì chuyển hướng tới vị trí bên cạnh ghế lái. Hoang hài lòng ngồi vào trong, khởi động rồi bắt đầu lăn bánh rời khỏi nhà chính. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc tới đây Nhất Mục Liên được ra ngoài, có vài ngày 'cách ly' mà cảm tưởng như mấy trăm năm rồi vậy.

Hắn đưa cậu tới phi trường. Ở lãnh thổ Thiên tộc, mọi tài sản đều thuộc quyền quản lý của thủ lĩnh, hay nói cách khác, thuộc sở hữu của Hoang. Riêng phi trường tư nhân đã rộng hơn thung lũng nơi cậu sống rồi, không rõ cụ thể lớn đến bao nhiêu. Thiên tộc, không chỉ mạnh về kĩ thuật khoa học, mà còn sở hữu địa phận lớn thứ hai sau Thủy tộc, bao gồm 3 trong số 18 khu vực là Khu 2, 3, 4.

"Anh định đưa tôi đi đâu?"

Nhất Mục Liên hét với cái người ỷ mình cao lớn mà luôn đi trước cậu vài bước kia, tiếng quạt trực thăng quay ầm ĩ nên cậu phải nói to như thế, bằng không hắn sẽ chẳng nghe thấy.

Hoang dừng bước, rồi quay lại. Cứ ngỡ hắn sẽ hét lại y chang thế, cậu không tưởng tượng nổi cái bộ dạng trầm mặc đó hét lên trông sẽ buồn cười thế nào. Nhưng ngược lại với kì vọng của mình, hắn chỉ vươn cánh tay ra, chuẩn xác bắt được tay cậu mà kéo mạnh vào lòng, mặc kệ cậu hốt hoảng cỡ nào liền ghé sát mặt nói nhẹ vào bên tai:

"Rồi em sẽ biết."

Kiểu người không ưa vận tối đa công suất cổ họng, hoặc muốn giữ hình tượng thanh cao, chính là hắn.

Vì thế mà làm ra cử chỉ thân mật này, khiến Nhất Mục Liên lâm vào thế bối rối.

Bị hắn đột ngột ôm không luống cuống mới lạ, hơn nữa trong buồng lái còn có phi công, lại đi làm trò xấu hổ trước mắt người ta như vậy. Đừng cậy mình là ông chủ mà muốn làm gì thì làm thế chứ, ít nhất hãy chừa bản mặt cậu ra.

Cứ tùy ý ôm người khác vào trong, mặc cậu giãy giụa thế nào, người đàn ông này khỏe hơn cậu gấp bội phần nên chẳng thể chống lại hắn ta. Trực thăng cất cánh, bay lên vùng trời rộng lớn phủ mây trắng xóa của lãnh thổ Thiên tộc, rời khỏi Khu 2.

Nơi họ đến là Khu 3, vẫn thuộc địa phận Thiên tộc, nói đúng hơn, là thành phố trung ương của bọn họ. Với những tòa cao ốc mọc san sát nhau, thương mại sầm uất, giao thông hiện đại, Nhất Mục Liên đã nhiều lần nghe lão ba kể về nơi đây. 'Không đâu hiện đại bằng Khu 3', đi đâu người ta cũng truyền miệng câu nói đó. Không phải không có lý do mà người ta tôn sùng thành phố này như vậy. Thiên tộc mạnh về khoa học kĩ thuật, mọi cơ quan đầu não đều đặt tại thành phố trung ương, và nơi đây cũng là thị trường kinh tế trọng điểm của họ với nền văn minh tân tiến không tộc nào sánh bằng. Không chỉ có thế, mà người Khu 3 cũng rất thời thượng, luôn tiên phong tạo nên xu hướng thế giới ở một vài lĩnh vực ví dụ như thời trang.

Khác với Hỏa tộc nơi đâu cũng là chiến trường khói lửa, và Thủy tộc sống rải rác với những khu cầu cảng giao thương quan trọng. Mỗi tộc đều giàu theo cách riêng của chính mình.

Nói không ngoa, nhưng Khu 3 đích thực là thành phố phồn hoa trong mơ, lần đầu tiên Nhất Mục Liên được đặt chân đến đây.

"Người Thiên tộc chủ yếu dùng máy móc để làm việc, đòi hỏi năng lực tư duy mỗi người phải cao. Là một xã hội kẻ có đầu óc sẽ được làm chủ, yếu kém chỉ có nước bị đạp xuống đáy, hoặc đào thải sang Khu 4 cống hiến sức lao động tay chân cho công nghiệp nặng và làm lính phục vụ quân sự."

"Cho nên họ rất lạnh nhạt, sống lí trí chứ không thiên về tình cảm. Con à, sau này tốt nhất đừng dại gì mà yêu người Khu 3... à không, bất cứ ai là người Thiên tộc, sẽ chẳng đem lại hạnh phúc gì đâu."

Tự nhiên đến đây, Nhất Mục Liên bỗng nhớ về lời căn dặn của lão ba, chẳng rõ từ khi nào nhưng tựa chừng rất lâu rồi. Một người chỉ muốn an phận sống qua ngày như lão ba, không màng chính trị, đương nhiên cũng mong muốn con cái có được cuộc sống yên ổn. Cho nên tuyệt đối không được đụng vào tam đại gia tộc, đặc biệt là Thiên và Hỏa.

Sao bây giờ cậu mới nhớ ra, lão ba từng dặn dò điều đó vậy nhỉ. Mà thôi, dù gì sự cũng đã lỡ, không thể rút chân về, đằng nào cậu không đi thì người đi sẽ là Dĩ Tân.

Cậu không rõ con người Hoang ra sao, khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi vừa qua, thật lòng mà nói hắn không hề tệ. Dù con người này hơi lạnh lùng, trầm lặng, nhưng hắn tử tế hơn những gì người ta lầm nghĩ về hắn. Chí ít hắn đối xử với cậu dịu dàng, có ân cần, và chưa làm gì quá đáng với cậu.

Thiên tộc là những người sống thiên về lí trí hơn tình cảm.

Vậy thì đã sao, cậu đâu cần tình yêu của hắn. Người đàn ông ấy có thứ quyền lực cậu cần, là đủ rồi.

Hoang dẫn Nhất Mục Liên tới tòa trung tâm thương mại có vẻ là lớn bậc nhất thành phố, với tầng 6 là nơi các cửa hàng bày bán mặt hàng thời trang cao cấp dành cho cả nam lẫn nữ đủ mọi thương hiệu nổi tiếng thế giới. Nhìn mác giá của một cái quần lót thôi cũng đủ phải khiến bạn - người làm công ăn lương giật mình.

Quần áo Nhất Mục Liên mặc từ xưa đến nay đều là hàng may của bác bạn thân lão ba, cho nên đối với loại chuyện thương hiệu may mặc nào có tiếng đắt đỏ, một góc cũng không hiểu biết bằng Dĩ Tân. Thật ra thì cậu không quan tâm, cái nào đẹp vừa thì mặc, chẳng cần cầu kì câu nệ là đồ xịn hay không.

"Thủ lĩnh, lâu rồi không thấy ngài ghé qua chỗ chúng tôi."

Một người phụ nữ - có vẻ là quản lý cửa hàng, đương nhiên cần phải có quản lý đích thân ra mặt đón tiếp, hắn đường đường là ông chủ lãnh thổ này không long trọng sao được. Giống lão ba đi đâu cũng được người dân cho này cho nọ, đồ trong nhà quanh năm ăn không hết.

Hoang đẩy vai cậu lên phía trước, nói:

"Cô giúp cậu ấy lựa đồ, ở nhà lẫn ra ngoài."

"Vâng."

Quản lý rất chi vui vẻ gật đầu, một câu cũng không thắc mắc vì sao cậu rõ ràng là nam mà lại đang mặc đồ nữ. Quả nhiên là dân chuyên, không bao giờ dám làm gì quá phận, ở một nơi cao cấp như này hằng ngày phải tiếp xúc toàn ông to bà lớn, không chừng mực và khéo léo thì đời nào làm lên chức quản lý.

Dáng người Nhất Mục Liên vốn mảnh mai so với nam giới cùng tuổi, khá là khó trong việc chọn quần áo nam, cho nên ngoài mặc đồ may theo số đo mình ra cậu thường không hay ra ngoài mua đồ. Thật thần kì là trong cửa hàng cao cấp như vậy, mỗi mẫu chỉ thiết kế độc một bộ duy nhất, lại có quá trời nhiều đồ vừa vặn với người cậu, ít nhất kể từ lúc bước vào phòng thay đồ đến giờ Nhất Mục Liên đã thử qua năm bộ khác nhau rồi, đều do một tay quản lý lựa chọn.

Bộ nào kiểu mẫu cũng rất đẹp, hợp thời lại đúng ý Nhất Mục Liên, chí ít cậu không phải kiểu người kén chọn. Cậu nghĩ nên cho Hoang nhìn qua thử xem sao, hắn có vẻ là người có con mắt thời trang, biết đánh giá kiểu phối nào phù hợp với cậu, điều đó đã được chứng minh qua cách ăn mặc thời thượng của hắn. Nên Nhất Mục Liên ra khỏi phòng thay đồ, đi tới chỗ ngồi chờ nhưng không hề thấy bóng dáng người cần tìm đâu cả.

Thấy cậu ngẩn ra nhìn vào ghế trống, quản lý nhanh nhạy giải thích:

"Thủ lĩnh đang gọi điện ở khu vực hút thuốc, ngài đi ra là có thể nhìn thấy ngay."

Vậy à, cứ tưởng hắn bỏ lại cậu ở chỗ xa lạ này chứ. Nhất Mục Liên gật đầu với quản lý rồi kêu cô ấy gói hết đồ vừa thử vào, mọi chi phí tính vào tài khoản của ông chủ Hoang. Chỉ dăm ba bộ đồ chắc ngài đại thủ lĩnh đó sẽ không tiếc rẻ đâu, huống chi hắn kéo cậu tới đây là ý muốn mua quần áo cho cậu còn gì.

Nhất Mục Liên xách túi lớn túi nhỏ ra khuôn viên ngoài trời của tầng 6 cũng là khu vực cho phép hút thuốc, quả nhiên hắn đang ở đấy gọi điện cho ai đó, trên tay kẹp một điếu thuốc cháy dở, vẻ mặt lãnh đạm thường trực. Tiếp xúc với người đàn ông đó chưa được lâu, cậu biết chắc chắn hắn không phải kiểu người mình thích, lạnh lùng và xa cách, mẫu người của cậu ít nhất cũng phải bằng một nửa anh ấy.

Nghe tiếng động có người đi tới, hắn quay lại, tiện tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn trà bày biện bên cạnh rồi nói vào điện thoại:

"Thế đi, tôi sẽ gọi lại sau."

Người đi tới đã thay toàn bộ áo váy ra và đổi sang trang phục nam thu đông gọn nhẹ và hoạt bát hơn. Áo thun trắng kết hợp cardigan mỏng xám dài ngang đùi, quần lửng caro kiểu cách với giả dây lưng thắt hờ quanh hông và chút phụ kiện cầu kì móc nối cạnh khóa kéo, trên đầu đội thêm chiếc mũ tribly đen và đôi sneaker vằn vện khỏe khoắn, thêm cái choker cậu luôn đeo trên cổ càng phù hợp bộ đồ. Một phong cách rất trẻ trung và hợp với Nhất Mục Liên, nhìn cậu chẳng khác gì học sinh trung học cả. Quan trọng là cậu ưa ăn mặc thoải mái.

Chứ đóng bộ đồ tây quần âu như ai kia, cậu chịu không nổi.

"Sao đã xong rồi?"

Liếc mắt đống túi cậu cầm trên tay, độ gần chục túi gì đó, hơi ít và nhanh so với hắn nghĩ. Hoang không phủ nhận rằng vợ hắn rất hấp dẫn, mang theo dư vị non trẻ của trai mới trưởng thành, vô tư và tràn đầy sức sống. Cho nên, phong cách năng động này sinh ra là dành cho cậu, kể cả đống đồ nữ của Dĩ Tân kia cũng vậy, cậu mặc gì hắn cũng đều rất hài lòng mà thưởng thức.

Vợ hắn có hơi thấp bé nhẹ cân so với chàng trai cùng lứa khác, không phải ngẫu nhiên mà cửa hàng có sẵn đồ vừa với cậu, mà trước đó hắn đã nhắn tin báo quản lý chuẩn bị gấp tất cả mẫu mã theo chiều cao và vóc người cậu rồi.

Cho đứa nhóc này thư thả lựa đồ vậy mà chỉ lấy có chút ít, có lẽ Nhất Mục Liên là kiểu người không thích hoang phí. Hoang âm thầm tán thưởng, thêm một điểm nữa không thể chê bai ở vợ sắp cưới của hắn.

Không một lời báo trước, Hoang đột ngột cúi xuống, ghé sát mặt Nhất Mục Liên ngắm nghía cậu ở một khoảng cách chỉ nửa gang bàn tay:

"Tôi không thích bộ đồ này."

"S-Sao...?" Cậu lúng túng khi hắn tự nhiên ập đến, bất giác nghiêng người ra sau tránh né mặt hắn sẽ đụng phải mình, "N-Nó không đẹp sao?"

"Không phải." Giọng hắn trầm thấp lạ lùng, mang theo ý cười, rất gần rất gần bên tai Nhất Mục Liên:

"Cái quần này... có chút rắc rối khi cởi ra, nhóc lùn ạ."

Rồi hắn lùi ra sau, bật cười hai tiếng nhẹ nhàng.

Để mặc cậu đứng ngẩn ra tại chỗ, hắn sải chân bước đi trước.

Cởi?

Nhóc lùn?

Gương mặt Nhất Mục Liên biến đổi phong phú, hết tái xanh đến phiếm hồng.

Cởi... Cởi gì chứ? Không, không, quan trọng hơn... hắn gọi ai là nhóc lùn vậy?

Nam thiếu niên vì lòng tự ái cao ngất ngưởng, tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.

Cái kẻ ngạo nghễ đó, dám đâm thọc chiều cao một mét sáu năm của cậu sao? Ừ thì xương cậu đúng thật là bẩm sinh khó phát triển, khi mới dậy thì đã có dấu hiệu chậm lớn hơn so với các bạn nam khác, nhưng không phải chính hắn cũng bất bình thường với cái chiều cao khổng lồ đột biến đó à? Còn giễu cợt ai hả??

"Này, đợi đã!"

Lúc nhận ra thì hắn đã bỏ xa được một đoạn rồi, Nhất Mục Liên vừa hét với cái lưng thẳng tắp kia vừa xách đống túi lớn nhỏ chậm chạp chạy theo. Tên này... có tin được lời hắn hứa không đấy, mồm thì bảo sẽ trở thành người chồng tốt nhưng không nỡ xách đồ hộ cậu, hết chọc quê rồi ích kỉ cậy mình chân dài mà bỏ đi không thèm đợi ai.

Đồ chết tiệt!

Nhất Mục Liên lật đật đuổi theo sau, trong lòng mải chửi rủa kẻ nào đó mà không để ý xung quanh, lỡ va phải một người phụ nữ.

"A tôi xin lỗi!"

Theo quán tính cậu vội đưa tay ra đỡ người phụ nữ đang lảo đảo trước khi cô ấy ngã xuống, rồi chợt nhận ra cả hai bên đều bận xách đồ, cũng may cô nàng lấy lại được thăng bằng đứng vững trở lại.

"Không sao, là tôi va phải cậu trước."

Người phụ nữ đeo kính râm lớn đầu đội mũ rộng vành kín mít nên Nhất Mục Liên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy lấp ló mái tóc nâu đất ngắn hơi xoăn. Cô lịch sự gật đầu một cái rồi vội vã bỏ đi.

"Sao thế?"

Hoang từ đằng xa gọi, vì không thấy cậu đuổi theo nữa nên dừng bước quay lại.

"Không có gì."

Nhất Mục Liên lắc đầu cười nhàn nhạt, rồi tiếp tục đi nhanh về phía hắn. Lần này, hắn đứng lại đợi cậu.

Sau khi bóng dáng hai người họ khuất dần, người phụ nữ đeo kính râm lấp trong hẻm mới chậm rãi ló ra, đưa điện thoại lên tai ngắn gọn nói:

"Báo cáo, nhiệm vụ hoàn thành!"

Rồi cô ta cúp máy, quay lưng rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net