Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhất Mục Liên được dẫn đi thăm thú quảng trường Thiên Hà nổi tiếng của Khu 3 hết sức phấn khởi, từ trên cầu Nguyệt có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh mặt hồ lộng gió, xa xa là Tháp Chuông vĩ đại được coi là biểu tượng thành phố sẽ luôn rung lên ba hồi chuông lớn vào 18 giờ báo hiệu chuyển giao từ ngày sang đêm. Trên đài phun nước giữa quảng trường là tượng nữ thần Mặt Trăng khổng lồ đang giương cao vầng trăng khuyết tựa hồ phát ra những tia sáng lấp lánh nhảy nhót trên mặt nước. Đàn bồ câu tụ tập con đen lẫn trắng xung quanh đài, chẳng hề sợ người mấy mà bay đến mổ lấy mổ để mỗi khi có ai đó tung ra một nắm thức ăn.

"Lần đầu tiên tôi được tới đây đó!"

Gió lớn đến nỗi thổi tung cả tóc lẫn áo, Nhất Mục Liên phải giữ chặt lấy mũ để khỏi bị bay, đứng trên cầu nói to với người đàn ông đứng cạnh, thanh âm không kìm được vui sướng phấn khích.

Cũng phải thôi, thành phố trong mơ trước nay cậu cũng chỉ được chiêm ngưỡng qua chuyên mục du lịch đó đây trên tivi, ao ước được tới đây một lần vui chơi thỏa thích.

Hoang đưa mắt ngắm nhìn vẻ mặt ngây thơ vui tươi của đứa nhỏ này, đồ vừa mua đều gọi người của hắn mang về rồi, giờ hắn rất ga lăng cầm hộ cậu cái áo cardigan.

"Sau này em có thể tới đây bao lần tùy thích."

Gió tạt mạnh quá nên Nhất Mục Liên cũng không để ý lời Hoang vừa nói. Sinh ra là đứa con của gió, không cần biết là nhân tạo hay tự nhiên, cậu vẫn thích thú hưởng thụ những ngọn gió nơi đây. Vì nó đem lại cho cậu cảm giác như được trở về quê nhà vậy, về lại thung lũng lộng gió nơi những cánh diều luôn phủ kín cả bầu trời.

"Hoang, cảm ơn anh!"

Nhất Mục Liên cười rạng rỡ, vui đến hai mắt híp lại, khiến Hoang nhất thời ngẩn ra vài giây.

Anh là ai?

Trong dòng kí ức xa xăm chảy ngược, nụ cười ấm áp ngày ấy dường như đã phải tìm kiếm rất lâu.

Hoang bất chợt đưa tay ra, vuốt nhẹ mái tóc màu anh đào tung bay lòa xòa trước mắt cậu thiếu niên.

Đến lượt Nhất Mục Liên ngẩn người nhìn hắn, ánh mắt cả hai thu hút lẫn nhau, trong đồng tử phản chiếu hình ảnh đối phương dưới ánh chiều tà, tỏa sáng một cách rõ nét.

Ngón tay Hoang lướt xuống bờ môi cậu, mân mê bên viền mềm mại, cảm nhận rõ từng hơi thở phả lên đầu ngón hắn ngày một gấp gáp hơn qua những cái chạm. Rồi nâng cằm cậu lên, hắn nghiêng người về phía trước hôn lấy cánh môi ấm áp kia...

Nhất Mục Liên vì sững sờ mà hai mắt mở lớn hết cỡ, cả cơ thể bất động như tượng đá. Con tim trong lồng ngực hẫng mất một nhịp, không theo sự điều khiển nào tự do nhảy nhót liên hồi đến mất kiểm soát.

Hôn?

Không phải chỉ là cái chạm môi thông thường, mà là nụ hôn sâu và ngọt ngào nóng bỏng. Đầu óc cậu rung lên, mọi xúc cảm đều tập trung hết thảy nơi hai người giao thoa môi lưỡi, hắn bắt đầu đi sâu vào bên trong và thưởng thức hương vị của cậu bằng chiếc lưỡi ướt át mà linh hoạt của mình.

Giữa quảng trường đông người qua lại, hai người con trai hôn nhau say đắm thu hút biết bao ánh nhìn. Nhất Mục Liên bị tấn công bất ngờ quên cả phản kháng, bên tai ù đi là vì gió hay vì điều gì khác, cậu chẳng biết nữa, vì tâm trí cậu bị người đàn ông này kéo trôi xa mất rồi.

Chiếc lưỡi vụng về được dẫn dắt từng chút một, dần dà cũng tập được cách thích nghi với tiết tấu, thuận theo ý đối phương mà đưa đẩy đến quên cả nhịp thở.

Nụ hôn đầu tiên của cậu, không ngờ lại dành cho người đàn ông này. Diễn ra trong khung cảnh chiều vàng lãng mạn mà cậu vẫn thường hay mộng mơ, chỉ là đối phương không phải người mình yêu. Nhất Mục Liên biết rõ, sớm muộn gì cũng phải làm chuyện thân mật với hắn - chồng sắp cưới của mình, thậm chí còn xa hơn nữa, nên cậu sẽ không giống như bao thiếu nữ thiếu nam ngây thơ khác mà tỏ ý kháng cự. Cái này... có thể coi là nghĩa vụ của một người vợ nhỉ?

Nhưng sao... cảm xúc lạ lẫm này là gì đây?

Cậu không yêu người này, nhưng thật kì lạ, bản thân lại chẳng hề ghét bỏ nó - nụ hôn mà hắn bất ngờ đem tới, như thể ở hắn toát ra sự hấp dẫn lạ lùng khó mà cưỡng chế. Trái lại, Nhất Mục Liên còn muốn nhiều hơn thế nữa, tò mò sẽ giết chết một con người, mà cậu không thể nào ngăn nổi chân mình muốn thử bước vào lãnh địa của hắn.

Bàn tay bấu chặt lấy vạt áo hắn, tiếng môi chạm môi, tiếng nước và tiếng thở hòa lẫn đan xen.

Mãi qua hồi lâu, hai đôi môi mới chịu tách rời, giữa khoảng không kéo dài một tia chỉ bạc rồi đứt đoạn. Dưỡng khí dồn dập quay về khi hô hấp được lưu thông, gương mặt đỏ bừng của Nhất Mục Liên nhuộm dưới chiều vàng càng thêm rạo rực. Lồng ngực gấp gáp lên xuống, trong khi đôi mắt dán chặt lên hắn với cái nhìn viên đạn xuyên thủng bia ngắm, cánh môi mỏng bị ai kia hôn đến sưng tấy nom thật thảm thương.

Mặc kệ cậu đang nhìn hắn gay gắt thế nào, Hoang ôm chặt mặt cậu rồi tì lên trán cười nhẹ nhàng:

"Giận anh à?"

Phải đó.

Đang giận anh đó.

Anh giữa ban ngày ban mặt tự ý hôn người ta, không phải bình thường mà là chà đạp đôi môi xinh đẹp này coi có chấp nhận được không?

Có điều, vẫn phải công nhận rằng kĩ thuật hôn của hắn thật khiến người ta phải điêu đứng, làm cậu theo không kịp.

"Nụ hôn đầu?"

Nhất Mục Liên hơi cúi thấp đầu, mắt ngoảnh sang hướng khác, không thừa nhận cũng không chối bỏ, chỉ thấy hai má lại đỏ lựng lên sau khi dần nhạt đi. Vậy cũng đủ hiểu đáp án là gì rồi.

Hoang sẽ không nói rằng, điều này khiến hắn thực sự hài lòng.

Nụ hôn đầu của vợ hắn là dành cho hắn. Rồi cả lần đầu tiên cũng sẽ vậy.

Hoang dẫn cậu đi thăm quan vài nơi khác rồi mới ghé vào một nhà hàng sang trọng dùng bữa sau khi mặt trời đã lặn hoàn toàn nhường chỗ cho trăng và sao tỏa sáng.

Thiên tộc đẹp nhất về đêm, một phần làm nên cái tên 'thành phố phồn hoa trong mơ' không chỉ bởi cái sự xa hoa hiện đại mà là vì nó tỏa sáng nhất khi màn đêm buông xuống. Trăng lên cao và soi rõ nhất ở Khu 3, với dòng sông ngân hà uốn quanh lấp lánh huyền diệu, và đèn điện rực rỡ ở các tòa nhà tạo nên khunh cảnh lung linh ảo ảnh như trong mơ. Đứng từ trên cao nhìn xuống, cảm tưởng như mình đang bơi trong biển tinh tú vậy. Đẹp đẽ biết bao, thơ mộng biết bao.

Mà thật kì lạ, chỉ ở Khu 3 mới được chiêm ngưỡng cảnh tượng tuyệt đẹp này, người Khu 2 thiên về truyền thống hơn nên không dùng tới nhiều đồ điện tử hiện đại, Khu 4 Nhất Mục Liên ít khi thấy nhắc đến trên tivi, chỉ nghe rằng dù nguồn tài nguyên của Thiên tộc chủ yếu khai thác từ nơi đó, song xã hội và kinh tế không thể phát triển bằng hai phân khu còn lại.

Sự chênh lệch giữa các phân khu rõ nét như thế, không giống như Phong tộc, đất đai eo hẹp nhưng sống hòa thuận hạnh phúc, làm đủ ăn đủ mặc, tuyệt đối không bao giờ có chuyện phân tầng giai cấp.

Nhất Mục Liên là vậy, mỗi khi đi du lịch đâu đó, bắt gặp thứ hay của lạ là lại nhớ về quê nhà. Hơn nữa, cậu đã bỏ đi hơn tuần trời rồi mà vẫn chưa gọi về lấy một cuộc.

Ở đây sống tốt hơn cậu nghĩ, được đi chơi thỏa thích, hết mặc đẹp rồi lại ăn ngon. Lão ba biết chắc sẽ yên lòng gả con trai đi thôi.

Nghĩ mà buồn thay cuộc đời người con trai chưa nếm mùi tình yêu đã phải bước vào nấm mồ hôn nhân. Haizz!

"Đang nghĩ gì thế?"

Hoang bất chợt lên tiếng hỏi. Hiện giờ bọn họ đang ở trong xe và hắn chuẩn bị lái đi đâu đó sau khi ăn tối xong.

"Đang nghĩ... có phải kiếp trước tôi sống là để tích đức không."

Nhất Mục Liên gác tay lên cằm, không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt mở miệng.

"Ồ? Sao em lại nghĩ vậy?"

"Thì kiếp này tôi được đại gia bao nuôi."

Và sắp tới mong chờ đại gia đó ra tay cứu giúp cả dòng họ Phong, ơn cao như núi không cách nào trả lại. Nghe mỉa mai làm sao.

Hoang không quan tâm hàm ý trong câu nói đó lắm, cậu ngoài mặt chấp nhận kết thân với hắn nhưng trong lòng vẫn còn bài xích. Tuổi mới trưởng thành, cố chấp một chút, nên hắn sẽ không bận tâm. Rồi thời gian cũng khiến lòng cậu ngả về phía hắn mà thôi, hắn tự tin là vậy.

Nơi Hoang tới là khu chung cư cao cấp yên tĩnh nằm trên đại lộ số 2 rồi đánh xe vào trong gara riêng. Trời đã khuya, Hoang dành nguyên cả một ngày để dẫn cậu đi chơi, tất nhiên giờ hắn sẽ kiếm chỗ nghỉ ngơi. Nhất Mục Liên cứ tưởng hắn sẽ chọn cái khách sạn nào đó, nhưng có vẻ không, hắn có một căn hộ ở nơi đắt đỏ này. Tất nhiên, ông chủ như hắn sở hữu cả đống dinh thự trên chính lãnh thổ của mình cũng không lấy làm gì lạ.

Thì ra đây là lý do hắn không ở nhà chính, mà sống chủ yếu ở đây.

Họ lên tới tầng 18, cũng là tầng cao nhất. Chung cư luxury này không phải ai cũng được ở nên xây không quá cao, riêng hắn thì ở một mình một tầng, trong căn penthouse lộng lẫy nhất tòa nhà. Cậu đoán thế vì đã choáng ngợp khi bước vào, mọi thứ bên trong khiến cậu lóa mắt vì độ xa xỉ của nó.

Bất chợt có đôi bàn tay đặt lên vai cậu, một luồng hơi nóng phả vào bên tai:

"Em muốn tắm trước không?"

Nhất Mục Liên cứng ngắc quay đầu lại, hệt một con robot khô dầu cười gượng gạo:

"C-Có lẽ... Haha."

Bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi.

Hắn chỉ dẫn cậu đâu là phòng tắm đâu là bếp, phòng sách, phòng thay đồ, giải trí,... giống như ngay ngày mai cậu sẽ dọn đồ đến đây sống vậy. Nhất Mục Liên chỉ biết gật gù ra vẻ lắng nghe cho qua chuyện, rồi ôm đống quần áo dò xét tâm tình người đàn ông kia với một hi vọng rằng, để đảm bảo chắc chắn, hắn sẽ không xông vào đòi tắm chung với mình vì cậu đoán hắn là loại người dễ giở trò dê xồm lắm.

"Anh... sẽ không tắm chung với tôi chứ?"

Nhất Mục Liên nghiêng đầu khúm núm nhìn hắn, vẻ lo lắng lộ rõ trên gương mặt nhỏ nhắn, tay bấu chặt đống quần áo ôm trước ngực.

Bàn tay đang cởi áo vest dừng lại nửa chừng, im lặng nhìn cậu vài giây, dẫu biết cậu sẽ đề phòng hắn nhưng không nghĩ lại thành thật nói ra như vậy. Thật là, trong trường hợp này có lẽ Hoang sẽ...

"Em sợ sao?" Một cái nhếch môi đầy ẩn ý và cố tình trêu chọc, dù hắn biết rõ tâm tư cậu thế nào.

Chọt chọt hai đầu ngón tay như một đứa nhỏ nhút nhát, Nhất Mục Liên đương nhiên sẽ không chọn cách trả lời khi hắn muốn thử cậu.

Giống như một cơn lốc, Hoang đi nhanh tới, không nói không rằng cầm lấy cổ tay cậu kéo vào trong phòng tắm. Mà tiên sư tên nào thiết kế phòng tắm cho hắn, nơi đáng lẽ cần đậy kín nhất thì lại làm bao quanh toàn bộ bằng kính bán trong suốt, ở trong nhìn được ra bên ngoài và ở ngoài nhìn thấy bóng lờ mờ bên trong. Rõ ràng với phong cách biến thái này, bạn có thể biết được người ta mặc đồ hay là đang trần truồng, thấp cao gầy mập ra sao. Cũng may góc bồn cầu và bổn tiểu được che bằng tường đá nếu không đại hay tiểu tiện cũng bị người ta nhìn thấy hết quá. Nhất Mục Liên âm thầm nguyền rủa bảy bảy bốn chín lần cái tên có khiếu thẩm mỹ trời đánh thánh vật đó.

"A đau..."

Cậu nhăn nhó la lên khi bị hắn kéo thẳng một đường vào trong phòng, đẩy mạnh ngồi lên bệ bồn tắm lớn. Quần áo bị tác động mà rơi vãi hết trên sàn, nhưng người nào đó chẳng buồn quan tâm, đi tới đầu bồn vặn nước.

Hơi nóng bắt đầu bốc lên khi nước chảy được một phần ba bồn. Hoang vuốt ngược lọn tóc rủ xuống ra sau, quay lại xoa đầu Nhất Mục Liên:

"Áo choàng tắm để trong tủ dài cạnh gương, chắc em không định mặc đồ ra ngoài đi ngủ chứ?"

Ai đó nín thinh không dám hó hé nửa lời, hai tay bấu chặt ống quần và mặt bắt đầu ửng lên một tầng hồng. Không phải do hơi nóng trong phòng hay gì cả. Hoang nói đúng, cậu vì cuống quá mà vơ nhầm đồ mặc ở ngoài, hơn nữa cũng không mua cái pijama nào. Cậu không hiểu cách hành xử của hắn, có thô bạo cũng có dịu dàng, là tức giận vì cậu luôn đề phòng cảnh giác hắn, coi hắn là kẻ biến thái trong khi hắn có quyền làm chuyện quá phận với cương vị là chồng cậu sao?

Dẫu gì hai người cũng chưa kết hôn, cậu có quyền từ chối đụng chạm thân mật mà.

Hoang rời khỏi phòng tắm để cậu lại một mình. Nhất Mục Liên vươn tay, đóng van khi nước sắp tràn ra khỏi bồn, bất giác nhìn bóng mình phản chiếu trong làn nước.

*

"Được, tôi sẽ sắp xếp cuộc hẹn vào tuần tới sau khi xong chuyện ở nhà chính."

Hoang tắt máy, tiện tay gửi đi một bức thư điện tử, đúng lúc Nhất Mục Liên vừa tắm xong bước ra ngoài.

Lần nào cậu cũng bắt gặp hắn nói chuyện gì đó có vẻ quan trọng lắm mỗi khi cậu không có mặt. Xem ra Hoang rất bận rộn, vì đưa cậu đi chơi mà nghỉ nguyên ngày hôm nay. Bằng chứng là cứ cách vài giờ điện thoại hắn lại báo tin nhắn đến tới tấp, so với hộp thư của idol bị khủng bố không hơn là bao.

"Anh bận lắm hả? Tôi có pha sẵn nước ấm, anh đi tắm đi." Chỉ là cậu làm trả lại hắn thôi, không có gì hết.

"Ừ, cảm ơn e..."

Hoang vừa ngẩng mặt lên liền lập tức khựng lại vài giây, hàng mày hơi nhíu vào, hắn nhếch môi:

"Tôi quên là áo hơi quá cỡ so với em."

Không phải hơi, mà là rất rất không vừa! Áo choàng của hắn, đương nhiên đều là cỡ rộng với thân hình của hắn. Còn Nhất Mục Liên thì sao, cũng chỉ như hạt đậu so với người đàn ông này, cho nên chiếc áo khoác lên người cậu chẳng khác gì chiếc váy gần chạm đến mắt cá chân cả.

"K... Không sao, có còn hơn không."

Cậu co rúm cả người lại, giữ khư khư vạt áo, như thể chỉ cần bỏ tay ra thôi là áo rơi khỏi người ngay lập tức. Mà dù nó không rơi hẳn xuống vì có dây lưng, thì cũng rơi một nửa để lộ hết phần thân trên.

Đàn ông với nhau cởi trần là chuyện bình thường, nhưng cởi trước một người đàn ông hứng thú với đàn ông ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ.

Lại nữa rồi, không cách nào rũ bỏ được suy nghĩ hắn là một con sói biến thái có thể vồ vập mình bất cứ lúc nào!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net