1 - Thứ hai là ngày đầu... à mà thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật không thể tin nổi cuộc hôn nhân mà Nhất Mục Liên luôn tự hào là cực kì hạnh phúc lại có ngày lâm vào bế tắc. Tắc đến nỗi cậu không cách nào giải quyết được mà phải nhờ đến sự giúp đỡ của bác sĩ Hoa Điểu Quyển và cũng là bạn cậu từ thời cấp ba.

"Mày muốn ly thân? Thật á?"

Hoa Điểu Quyển thực sự sốc với cái tin vừa nhận được, hơn cả hôm nay cô có trúng xổ số hay không. Cái người mà luôn vui vẻ kể lể về chồng yêu chiều mình cỡ nào, mới kết hôn được dăm ba tháng đã vội đòi ly thân rồi. Có đánh chết cũng không đời nào tin nổi.

"Bình tĩnh kể tao nghe, có biến gì rồi?" Cầm tay Nhất Mục Liên trấn an bạn, cô dò hỏi, "Hoang ngoại tình?" Khả năng này chắc không phải, anh ta yêu Nhất Mục Liên đến mức cả thế giới này đều biết kia mà.

Nhất Mục Liên lắc đầu, vẻ mặt cực kì khổ sở và phiền muộn:

"Không, không phải. Anh ấy vẫn chung thủy với tao, vẫn yêu tao chết đi sống lại. Chỉ có điều..."

"Điều gì?? Đến mức mày đòi tách ra sống riêng??"

Trăm ngàn lý do Hoa Điểu Quyển gợi ra cho việc Nhất Mục Liên đòi cắt đứt quan hệ vợ chồng tạm thời với người đàn ông cậu yêu nhất, nhưng lý do nào cũng thấy bất khả thi và đáng đem quẳng vào sọt rác ngay lập tức.

"Anh ấy nghiện sex, mày ạ."

Hoa Điểu Quyển té ngửa.

Hai hàng mồ hôi túa ra như suối, cô trợn mắt nhìn chàng trai trước mặt. Năm nay cậu hai mươi bảy tuổi, ở cái tuổi cực kì sung mãn, vậy mà còn thở ra cái câu đó.

"Nghiện... sex?"

"Ừ, nghiện nặng lắm luôn ấy. Mấy anh da đen trong GV có hùng hục như trâu cũng không lại bằng ham muốn của ảnh đâu." Nhất Mục Liên thở dài, có vẻ rất bất lực, "Tao còn tưởng ngày nào ảnh cũng nốc Rocket 1h cơ."

"Lạy Chúa!" Hoa Điểu Quyển sửng sốt thốt lên, "Và mày đỡ không nổi!?"

"Là thế đó, tao không đủ sức bắt kịp ham muốn của ảnh." Nhất Mục Liên nhíu mày, bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, "Mới cưới ừ thì cũng sướng lắm, hạnh phúc viên mãn, nhưng càng ngày càng thái quá. Mày nói xem, có đàn ông bình thường nào mỗi ngày đều đặn hai lần, mỗi lần 3 hiệp, mỗi hiệp 8 tinh, mỗi đợt tinh một bao không?"

"8 tinh là sao?"

"À cái này tao xaolin thôi. Ý là tiền mua bao một năm cũng đủ cho tao sắm con Maserati xịn sò rồi."

"Lão Mù Tạt nhà mày giàu bỏ mẹ, kêu lão đổi xe cho." Hoa Điểu Quyển khoanh tay, may bữa nay rảnh nên cô đủ kiên nhẫn ngồi nghe thằng bạn tâm sự, "Tiếc của thì xài bao rẻ tiền thôi, không thì trần trụi với thiên nhiên ấy."

"Tiếc tiền là một chuyện, mày không nghĩ cứ cái đà này thì tao sẽ chết queo trên giường trước khi được vi vu quanh Tokyo bằng con hai cánh à?"

"Không ai đ*t nhau mà chết cả."

"Có đấy! Đầy vụ đây này!"

Nhất Mục Liên bức xúc giơ tờ báo lên trước mặt Hoa Điểu Quyển, chỉ thẳng mục tin nóng, vừa hay hôm nay có vụ hiếp dâm giết người rúng động cả Nhật Bản.

"Chồng mày hiếp mày à? Hay sợ lão lúc lên đỉnh không kiềm chế được xiên cho mày mấy nhát dao?"

"Anh ấy chỉ xiên tao bằng dùi cui thịt khi lên đỉnh thôi." Nói xong, chợt nhận ra chủ đề đi hơi xa, Nhất Mục Liên lắc đầu lia lịa, tiếp tục cầm tay Hoa Điểu Quyển khóc lóc thương tâm, "Không, không, đừng lái nữa. Tóm lại là, tao chịu không nổi!"

Cậu tiếp tục khóc cực mạnh:

"Trời sinh tao một đứa con trai chân yếu tay mềm chỉ giỏi giang nhất là nội trợ không phải làm tình. Nếu anh ấy cứ tiếp tục tăng cường e rằng tao sẽ chết vì kiệt sức mất!"

Khổ nỗi Nhất Mục Liên bản tính hiền lành cam chịu, không dám thẳng thừng bày tỏ hay đòi hỏi quyền lợi với bất kì ai, kể cả với người chồng yêu thương cậu hết mực. Nội tâm muốn gần chết mà ngoài mồm cứ nói không. Ví dụ muốn đổi xe mới vô cùng nhưng lời ra khỏi miệng thế quái nào cứ luôn biến thành "Thôi em không cần đâu ạ, xe đang đi vẫn tốt chán với lại nó gắn bó với em bao lâu rồi, em coi nó như bạn vậy á."

Hay bây giờ không thỏa mãn nổi sự sung sức của chồng, cứ thế âm thầm chịu đựng rồi đến lúc tức nước quá, chỉ biết chạy đi tìm bạn khóc lóc tâm sự nhờ tư vấn.

"Thương thương, kể cả thế cũng không đến nỗi ly thân đâu."

Hoa Điểu Quyển vỗ về bạn. Cô làm bác sĩ nam khoa vài năm rồi, gặp qua không ít trường hợp hôn nhân gia đình tan vỡ vì chuyện phòng the, đa phần là do chồng bất lực chứ chưa từng gặp trường hợp nào chồng quá sung mãn cả. Chắc kinh khủng lắm nên Nhất Mục Liên mới ức chế đến mặt mũi xanh xao như vậy.

Trông bề ngoài Hoang là người đàn ông khỏe mạnh thật, tinh lực dư thừa cũng là điều dễ hiểu, cơ mà đến độ khiến vợ hãi hùng đòi chia tay thì đúng là bất ngờ. Cô từng nghe nhóm bạn của Hoang kể anh ta cho đến lúc tốt nghiệp giống như một con mọt sách điên khùng chỉ biết học và học, thời mới lập công ty thì lao vào cày cuốc cật lực không phút nào ngơi tay, tận đến năm hai mươi tám tuổi khi gặp Nhất Mục Liên là tình đầu mới chợt nhận ra, thanh xuân qua bà từ tám hoánh nào rồi mà họa mi vẫn chưa được bóc tem.

Xem ra, anh ta muốn bắn tinh bù cho cả thanh xuân đây mà.

"Tao phải làm sao đây, Điểu Điểu?"

"Hầy, mày thử kiếm cớ tránh chuyện phòng the một vài ngày xem sao."

"Thử rồi đó chứ mà không tác dụng. Không được giải tỏa nhu cầu á, độ hai ngày sau thôi tao càng thê thảm hơn." Mà trốn nhiều quá anh ấy lại bảo cậu tránh mặt. Nhất Mục Liên buồn phiền thật không biết phải làm sao.

"Hai vợ chồng không thể đóng cửa bảo nhau được hả? Mày bày tỏ thẳng ra đi, Hoang thương mày lắm nên lão sẽ tiết chế thôi."

"Rồi, nhưng vẫn chứng nào tật nấy."

Cái búa á, tình bạn hơn mười năm trời lẽ nào chưa đủ cho Hoa Điểu Quyển hiểu rõ tính Nhất Mục Liên hay sao. Ừ có thể cậu bày tỏ rồi, nhưng sẽ biến thành cái chiều hướng ái muội khác đối với Hoang khi cậu kết hợp với biện pháp nói giảm nói tránh. Hoang sẽ đè chặt cậu trên giường, liên tục đóng cậu như giám đốc ngân hàng đóng dấu cho chồng tài liệu cao ngất ngưởng mỗi ngày của ông ta, khi cậu bày ra cái bộ dạng gợi tình dưới con mắt sói đói đó... THÔI DỪNG! Quá nhiều '50 sắc thái' cho ngày hôm nay rồi. Hoa Điểu Quyển quyết định không bay ra khỏi Trái Đất nữa.

"Ừ vậy là có bày tỏ rồi hả." Cô cười méo cả miệng, "Như vậy đi, trước hết mày cứ kiên trì khai thông tư tưởng cho lão, giúp lão cai nghiện từ từ, nếu không được tao sẽ nghĩ cách khác cho. Đừng dại mà ly thân, khéo chừng có ngày kéo nhau ra tòa ly hôn thật đấy, rồi nửa đời sau không kiếm nổi ai đóng cho mày đâu."

"Đóng gì cơ?"

"À thì... đóng dấu đỏ cho tập chi phiếu của mày chẳng hạn."

*

Nhất Mục Liên chẳng hiểu Hoa Điểu Quyển nói gì cả, từ trước nay cậu vẫn dùng thẻ ngân hàng thay chi phiếu, và ít khi đụng tới thẻ Hoang cho vì tiền lương của một bác sĩ thú y cũng đủ cho cậu tiêu xài tẹt ga rồi.

Sinh lý ở động vật khác con người, cho nên Nhất Mục Liên không biết giải quyết vấn đề bản thân thế nào, đến hỏi chuyên gia là Hoa Điểu Quyển thì cô bày cho giải pháp có cũng như không.

Ly thân là biện pháp cuối cùng cậu bất đắc dĩ lắm mới đề ra, vừa tạm thời tốt cho (đuýt) cậu vừa có thể giúp anh giảm bớt nhục dục. Biết đâu đấy.

Ngoại trừ chuyện đó ra, Hoang là người chồng cực kì mẫu mực không chê vào đâu được. Chăm chỉ chịu khó, không chơi bời nhậu nhẹt quá đà, lại tình cảm dạt dào mặc dù ai cũng nhận xét anh khó ở với khó gần. Đòi ly thân vì cái lý do đó, khéo không lại thành trò cười cho thiên hạ, mà Hoang đồng ý chắc?

Tất nhiên là không đời nào rồi. Nhất Mục Liên lắc đầu buồn bã, một mình lang thang trên phố khi ánh nắng ban ngày đang dần tắt.

Thứ hai là ngày đầu tuần.

Rất thích hợp cho một bữa tối có canh bò hầm rau củ, cá xốt cay và salad. Thật ra các món đó bạn thích ăn vào thứ mấy cũng được, chỉ là Nhất Mục Liên tự dưng lên cơn thèm thịt bò thôi.

Trong lúc đợi nồi bò hầm sôi trên bếp, Nhất Mục Liên đổ hạt vào bát, gọi vài câu là chó cưng nhà mình lao ra nhanh như một cơn gió, kêu lên vài tiếng vui mừng.

"Vàng à, nếu ba Liên và ba Hoang có ly thân thì con sẽ ở với ai?"

Chú chó shiba vàng óng ngấu nghiến bát hạt, đương nhiên nó không hiểu ba Liên đang nói gì.

Ngốc thật, đương nhiên Cậu Vàng sẽ ở với Hoang rồi, nó vốn là chó của anh cơ mà. Nếu không có nó thì hai người đã chẳng quen nhau. Trong một buổi chiều mưa gió, Hoang ôm Cậu Vàng yếu ớt lao vào phòng khám nơi Nhất Mục Liên đang làm. Vẻ mặt sợ hãi của anh ngày hôm đó cậu không bao giờ có thể quên được, vì chính nó đã làm trái tim cậu rung động.

Đến khi kết hôn rồi, thời gian Nhất Mục Liên ở bên Cậu Vàng còn nhiều hơn chồng, có khi nó sẽ cân nhắc việc muốn ở với ai thay vì dứt khoát chọn Hoang chăng.

Vài phút nữa Hoang sẽ về và bò cũng nhừ vừa chuẩn. Làm bác sĩ thú y khá là nhàn rỗi, phòng khám không lớn và ngay gần nhà nên Nhất Mục Liên có nhiều thời gian rảnh để thu vén nhà cửa, chăm sóc cuộc sống hai vợ chồng. Hoang thì ngược lại, cho dù công ty đã phát triển lớn mạnh nhưng không ngày nào anh chịu nghỉ ngơi, đầu tắt mặt tối từ sáng sớm và có những hôm đến tận tối muộn mới tan ca. Ấy vậy mà vẫn dư sức vận động thêm vài hiệp nữa trên giường. Chả hiểu nổi người đàn ông này ăn gì mà khỏe thế. Muôn đời Nhất Mục Liên vẫn không thể hiểu nổi.

"Bảo bối, anh về rồi đây!"

Vừa nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo xuất hiện. "Mừng anh v... Oái!" Hoang ôm chầm lấy vợ trước khi cho cậu kịp kết thúc câu, ghé mũi vào sau gáy hít hà hương thơm đồ ăn hòa lẫn mùi cơ thể cậu. "Đừng ngửi, em chưa tắm đâu."

"Người em thơm như mùi bò hầm."

"Em đang hầm canh chứ sao."

Hoang cố tình áp sát người cậu không để lọt kẽ hở nào, chưa gì cậu đã cảm nhận thấy cái vật cứng hư hỏng kia chọc chọc vào lưng mình rồi, rõ ràng không phải thắt lưng.

"Làm anh đói."

"Gâu gâu!" Cậu Vàng ngoáy đuôi mừng ba về, cố gắng thu hút sự chú ý của ba nhưng ai đó thì đang mê vợ bỏ con.

"Anh đi tắm đi, người anh mùi lắm!"

Nhất Mục Liên giãy giụa, cố tách ra khỏi mấy cái hôn hít của chồng. Cậu chưa tắm nên cũng không muốn làm gì với cơ thể có mùi này cả.

"Chúng mình tắm cùng nhau đi."

Không, không, thể nào anh chả giờ trò đồi trụy trong đó. Chưa đủ, sau phòng tắm sẽ là trên giường. Cậu càng không phòng bị chỗ nào anh càng thừa cơ tấn công chỗ đó. Hoang, em đang giúp anh kiêng sex đó có biết không?

Bất chấp em yêu có kiếm cớ thế nào, Hoang vẫn tắt nồi bò hầm và bế Nhất Mục Liên hí hứng vào phòng tắm. Thứ hai là ngày đầu tuần, là ngày thích hợp để ăn thịt bò và cũng rất thích hợp để tổ chức thế vận hội trong bồn tắm lớn. Queo, đối với Hoang thì 365 ngày trên năm ngày nào cũng là đại hội thể dục thể thao.

Nói thì nói thế, tự dưng đến lúc sắp lâm trận thì Nhất Mục Liên kêu đau bụng, mặt mày tái xanh tái mét. Không phải cậu giả vờ gì đâu mà tầm chiều trên đường về có lỡ tạt vào quán vỉa hè làm vài ba củ khoai nướng. Thằng khốn nào đồn khoai lang giúp bổ thận tráng dương tăng cường sinh lý, không thấy tráng dương đâu mà chỉ thấy đau ỉa.

"Em đỡ chưa?"

Đâu còn cách nào khác, Hoang đành bỏ dở cuộc vui bế vợ vào giường nằm nghỉ, bôi dầu xoa bóp các kiểu. Nhất Mục Liên đờ đẫn gật gật, ai không biết cứ tưởng cậu đau bụng đến tháng, so với tụi con gái còn thê thảm hơn. Thế là tiêu tùng mất bữa tối với nồi bò hầm.

"Em sắp chết..."

"Đừng có nói bậy."

"Thật đấy, không biết gãy mất bao nhiêu cái xương sườn rồi."

Người ta nói đau bụng ngày như gãy trăm đốt xương sườn, chắc đau bụng kiểu này cũng tương tự ha.

"Ngoan, anh nấu cháo cho em nhé."

Hoang hôn trán vợ, bàn tay to lớn dịu dàng xoa bụng nồng mùi dầu thuốc của cậu. Cơn đau và tâm hồn được an ủi bởi những cử chỉ ấm áp anh đem lại. Ly thân rồi, đâu được chồng âu yếm săn sóc vậy nữa, Nhất Mục Liên bắt đầu có chút chạnh lòng...

Liếc mắt thấy 'thằng con riêng' tội nghiệp của chồng vẫn ngóc đầu lên kiểu đói ăn, đến nước này rồi mà nó không chịu xìu xuống tài thật đấy. Ờ mà cũng chẳng trách, sắp được cho ăn rồi thì tự nhiên má ghẻ lăn quay ra đau bụng. Văng vẳng đâu đó tiếng kêu gào tuyệt vọng của thằng bé.

"Bảo bối à, em còn nhìn nữa là anh đè em ra đấy."

"Không nhìn nữa! Không nhìn nữa!" Đè cậu ra lúc này cậu sẽ chết thật đó. Nhất Mục Liên vội chuyển tầm nhìn lên gương mặt đẹp trai chói lóa dưới ánh đèn của ai kia, bày ra một vẻ khó xử, "Em xin lỗi..."

Anh phì cười xoa đầu cậu, ai bảo vợ anh đáng yêu quá bất luận dưới tình huống nào cũng muốn ôm cậu vào lòng.

"Xin lỗi cái gì, anh sẽ giải quyết trong phòng tắm."

Nhát thấy Hoang định đứng dậy, Nhất Mục Liên không biết nghĩ gì trong đầu mà túm tay anh lại. Hoang ngạc nhiên, nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

"Em... Để em giúp anh."

Không cần vận động quá sức, lại sướng chồng sướng cả mình. Trước khi Hoang kịp hiểu ra vấn đề, Nhất Mục Liên đã thò tay vào quần anh và lôi 'thằng con riêng giận dữ' ra vuốt ve. Cậu nghe thấy tiếng hít sâu và mạnh, sau đó là cơn rùng mình truyền qua lòng bàn tay. Nghĩ đến cảnh chồng cho con ăn cậu không đành lòng sao ấy, dù anh đã tự cho nó ăn suốt 28 năm trước khi gặp cậu rồi.

"Bảo bối..."

Hoang thở ngày càng gấp theo tốc độ tăng dần của cậu, lần đầu tiên thấy anh hưng phấn đến vậy khi chỉ được làm bằng tay. Bên dưới cậu bắt đầu phấn khích theo, mỗi tội bụng âm ỉ đau lấn át cả ham muốn. Anh ghé sát mặt cậu, quấn lấy đôi môi nhợt nhạt mà ngọt lịm kia.

Cho đến khi anh bắn đầy tay cậu, môi lưỡi hai người mới chịu tách ra.

Ồ, vẫn đặc sệt như mong đợi. Nhất Mục Liên nhìn chằm chằm lòng bàn tay, ngày nào cũng cho ăn đều đặn mà vẫn ra toàn sản phẩm chất lượng cao. Mù Tạt à, đâu mới là giới hạn của anh vậy?

"Anh nấu cháo cho em liền đây~"

Hôn lên môi cậu cái cuối, Hoang lau chùi sạch sẽ rồi phấn khởi ra khỏi phòng.

Thứ hai là ngày đầu tuần. Nhất Mục Liên thèm thịt bò nhưng không được ăn bò, chỉ được ăn bát cháo hành độn thịt gà xé chồng cậu tâm đắc nhất nấu cho. Mặc dù mặn như trút cả tấn muối Biển Chết vào, nhưng chí ít đêm nay Nhất Mục Liên sẽ không bị đem ra tập thể dục trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net