2 - Hình như có gì sai sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng khám Bình An.

"Bé Meo Meo nhà tôi không sao chứ?"

Anh chàng OC Giáp ôm bé mèo Exotic trong lòng, hai mắt dán chặt vào vị bác sĩ tóc hồng ngồi bên bàn thuốc ghi ghi chép chép gì đó, cười một cách ám muội. Dãy ghế bên kia còn một hàng dài OC Ất, Dậu, Đinh,... ôm boss ngồi chờ đến lượt. Cứ giữa tuần là phòng khám đông như trẩy hội.

"Không sao, anh chỉ cần pha thuốc vào sữa cho bé uống ngày hai lần, bé sẽ không còn đau nữa."

Nhất Mục Liên đưa đơn kèm thuốc vừa kê, hết mực ôn tồn dặn dò. Mà sao anh ta cứ nhìn cậu chằm chằm thế nhỉ, bộ mặt cậu dính nhọ sao?

"Bác sĩ, cuối tuần này anh rảnh không?"

OC Giáp đột ngột cầm tay Nhất Mục Liên thay vì cầm túi thuốc, hai mắt bừng sáng đầy chờ mong. Cậu bối rối định rút tay lại thì anh ta nắm càng chặt hơn, khẩn khoản:

"Anh đi chơi với tôi nhé?"

Hàng chục con mắt đổ dồn về phía hai người.

"Xin lỗi, tôi có chồng rồi."

Từ chối dứt khoát, thẳng thừng và đúng trọng điểm, thành công đánh bay vọng tưởng của anh chàng Giáp kia.

Nhân lúc không để ý, anh ta bị ai đó dùng vật cứng đập vào đầu, nhảy dựng cả lên.

"Này, làm cái quái gì thế??"

Quay ngoắt ra định chửi nhau một trận với kẻ gây sự kia, nhưng vừa nhìn thấy mặt người đó lời sắp ra khỏi miệng liền nuốt ngược trở lại vào trong.

"Thầy!" Nhất Mục Liên thốt lên.

"Cậu kia, phòng khám của tôi chỉ nhận phối giống cho động vật chứ không nhận phối cho người nhé." Ngọc Tảo Tiền cao vượt hẳn chàng ta nửa cái đầu, mang theo khí thế dọa người và cái mùi thuốc sát trùng đặc trưng, khiến chàng ta sợ rụt cả người, "Hay tôi giúp cậu phối với Chủ Tịch, vinh dự quá phải không?" Chủ Tịch là chú chó Berger cao to lực lưỡng phụ trách bảo vệ phòng khám này. Nó thông minh lắm, phân biệt được đối tượng nào được phép đến gần đối tượng nào cần triệt sản.

"Dạ thôi, em không dám. Bé Meo Meo khám xong rồi, em xin phép về đây!"

Chào xong liền chạy mất dạng, không thấy cả chủ lẫn mèo.

"Sểnh mắt ra là Liên Liên của thầy bị tán tỉnh."

Ngọc Tảo Tiền vỗ vỗ cây quạt gấp lên cổ, chống tay thở dài mang một bộ dạng cực kì nghiêm túc. Ai không biết lại nghĩ vị bác sĩ này vừa thành công một ca mổ khó nhằn nào đó, cực kì tận tâm với nghề. Chứ thực ra y rong chơi cả buổi sáng chứ có làm gì đâu.

Thân là bác sĩ trưởng của phòng khám, Ngọc Tảo Tiền lại thích nghiên cứu sinh học hơn là trực tiếp tham gia cứu chữa. Mọi việc khám bệnh ở đều một tay Nhất Mục Liên quản thúc, ngoài ra còn có một hai bác sĩ và hộ lý khác.

Ngọc Tảo Tiền từng là giảng viên hướng dẫn thực tập cho Nhất Mục Liên, về sau nảy sinh mâu thuẫn với hiệu trưởng, bỏ việc rồi mở phòng khám tư nhân, chiêu mộ học trò cũ về làm nhưng cũng chỉ vài người, trong đó có cậu.

"24/7 thầy đều đeo kính râm và mất dạng thì nhìn em lúc nào được nhỉ?"

Trên đời có những người thật kì lạ và không ai có thể hiểu nổi họ, điển hình là Ngọc Tảo Tiền luôn đeo kính râm che kín gần nửa khuôn mặt dù sáng hay tối, trong nhà hay bên ngoài, chỉ trừ khi nào có kíp mổ mới chịu gỡ ra. Nhất Mục Liên có hỏi thì thầy chỉ đáp mình thích thì mình đeo thôi, cơ mà đến mức phát cuồng thế này lại thành kì quặc rồi.

Riết rồi cậu quên luôn mặt thầy trông thế nào quá. Chưa hết, Ngọc Tảo Tiền còn có sở thích ngầm là trang điểm và giả gái. Thỉnh thoảng rảnh rỗi còn lôi Nhất Mục Liên ra làm mẫu make, biến cậu thành một hotgirl cực phẩm đến Hoang cũng chẳng nhận ra nổi.

Con người thú vị như vậy, thế mà lại thích động vật lưỡng cư. Ngọc Tảo Tiền có thể dành cả ngày để nghiên cứu đám ếch thầy nuôi riêng trong phòng nghỉ.

Thậm chí còn lấy tên người quen đặt cho chúng. Ví dụ có hẳn một con tên là Liên Ộp.

"Thầy ơi, con Hoang Ộp tự dưng kì lạ lắm!"

Bách Mục Quỷ lao ra từ phòng nghỉ, vội vàng kéo Ngọc Tảo Tiền vào xem tình hình lũ ếch. À đấy, chồng cậu cũng có phần.

Khám xong đợt khách nữa vừa vặn tới giờ nghỉ trưa, Nhất Mục Liên tạm bàn giao cho Khiêu Muội trông nom còn mình rửa tay kiếm một góc ngồi ăn trưa. Vừa online chưa đầy vài giây thì nhóm chat Facebook nhảy liên tục như bị spam.

Kiều Nữ Triệu Mốt: Liên Liên?? LIÊN!!!!!!!

Bánh Bèo Khổ Dâm: Nó onl kìa.

Đăng Thê Nô: Hú hú em yêu ơi.

Nhóm này là hội bạn thân chơi với cậu từ cấp ba, thế quái nào chỉ mỗi Nhất Mục Liên là trai, hơn nữa còn là trai đã có chồng ăn đứt ba bà còn lại. Cho nên tên nhóm đã đổi từ 'Hội gái ế' thành 'Liên và hội gái ế'.

Trai Có Chồng Phản Bội Chị Em: Gì vậy chúng mày?

Cái biệt danh này do họ tự đặt, chứ tên Facebook của cậu chỉ là Nhất Mục Liên bình thường.

Đăng Thê Nô: Cách mạng thế nào rồi em?

Trai Có Chồng Phản Bội Chị Em: Huh?

Bánh Bèo Khổ Dâm: Đừng giả ngu nữa đi, con Điểu kể cho tụi tao nghe mày với lão Mù Tạt ly thân cmnr.

Trai Có Chồng Phản Bội Chị Em: Đã ly thân đâu??

Kiều Nữ Triệu Mốt: Con Diệp bớt tào lao, nghe cơm lọt ra shit.

Đăng Thê Nô: Thế con angry bird của chồng mày giải quyết sao rồi?

Trai Có Chồng Phản Bội Chị Em: Vẫn thế, tạm thời đang cho ăn chay.

Bánh Bèo Khổ Dâm: Chay là sao? Không lẽ chơi ngoài không chơi trong?

Đăng Thê Nô: Con Diệp khoái vụ này lắm à nha.

Kiều Nữ Triệu Mốt: Chứ gì nữa, nó chỉ mong được trai ứ ứ bên ngoài =)) Mỗi tội dâm dâm cô nương gặp toàn liệt dương công tử.

Bánh Bèo Khổ Dâm: Excuse me? Ở đây con nào mới dâm cơ :)

Kiều Nữ Triệu Mốt: Tất cả chúng mày trừ bổn cô nương ra.

Bánh Bèo Khổ Dâm: Cái thứ mỗi ngày chỉ ăn ỉa với soi chim như mày thì éo có quyền được lên tiếng ở đây.

Kiều Nữ Triệu Mốt: Toàn chim không bay nổi, muốn dâm cũng chả được.

Đăng Thê Nô: Im hai cái con điên kia! Để Liên baby nói.

Trai Có Chồng Phản Bội Chị Em: Đại loại thế, tao cứ thấy không nỡ sao ấy.

Nghĩ đến mấy ngày nay bọn họ chỉ dừng ở giải quyết bên ngoài, vì Nhất Mục Liên toàn kiếm cớ đau nọ đau kia, cố gắng giúp chồng giảm tần suất xuống thành một tuần bốn lần. Mà khó quá, cậu đâu thể giả bộ mãi được, khéo không anh sinh nghi vác cậu đi bệnh viện thật cũng nên.

Kiều Nữ Triệu Mốt: Nếu khó quá thì để tao hốt thuốc bắc cho uống, dù cách này hơi...

"Liên ơi!"

Có tiếng đồng nghiệp gọi, Nhất Mục Liên tắt máy trước khi đọc hết đoạn tin nhắn Hoa Điểu Quyển gửi. Hộp cơm hết phân nửa rồi cậu cũng không cần ăn nữa.

"Sao vậy anh Tiểu Lộc?"

"Em xem hộ anh cái này, có chút rắc rối..."

Kiều Nữ Triệu Mốt: ...cho nên phải cân nhắc kĩ trước khi uống.

Kiều Nữ Triệu Mốt: Hình như nó off rồi.

Đăng Thê Nô: Hết giờ nghỉ trưa của nó rồi. Ê hai con kia, tối rảnh không cà phê đi.

Bánh Bèo Khổ Dâm: Ok. Rủ luôn thằng Liên không?

Đăng Thê Nô: Thôi, để nó ở nhà hầu quàng thượng.

Kiều Nữ Triệu Mốt: Lấy chồng khổ vê lờ chúng mày nhỉ.

Đăng Thê Nô: Miễn ý kiến, chụy đây chỉ lấy vợ.

Bánh Bèo Khổ Dâm: Do nó thích ăn cay thôi =)))

Mù Tạt là biệt danh hội chị em của Nhất Mục Liên đặt cho Hoang, nên Hồng Diệp ám chỉ cái gì ai cũng đều hiểu cả.

*

Hoang vò đầu bứt tai, cả ngày nay anh cứ bức bối không sao tập trung nổi. Điều này ít khi xảy ra với một con người chỉ biết làm việc và làm việc như anh nên Hoang cảm thấy rất lạ. Người xung quanh cũng thấy lạ theo.

"Anh cãi nhau với vợ à?"

Ngự Soạn Tân đặt tách trà xuống bàn giám đốc, nhìn người trước mặt với ánh mắt vô cùng tò mò. Cô là thư kí của Hoang, nên ít nhiều cũng phải nhìn thần sắc ông chủ mà ứng phó.

"Ngày nào cô cũng hỏi câu đó không chán à?"

Hoang lật giở tài liệu xem xét, có quá nhiều thứ anh cần làm trong hôm nay, e rằng sẽ về nhà trễ một chút.

"Thì tại dạo gần đây trông anh rất buồn bực." Nếu không muốn nói quá như quỷ Tula dưới Địa Ngục, có khi bọn quỷ cũng phải chết khiếp dưới khí thế của Hoang tổng cũng nên. "Xác suất liên quan đến vợ anh là rất cao." Ngự Soạn Tân khoa trương bấm ngón tay.

Mặt anh vốn dĩ thế rồi, bộ trông giống cãi nhau với vợ lắm hả. Hoang hắng giọng ý không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, gì chứ vá trời lấp biển anh đều có thể làm, duy trừ một việc không thể và cũng không bao giờ dám chính là làm người mình yêu thương phải buồn lòng.

Dỗ ngọt còn chưa hết huống chi nặng lời cãi vã.

"Liên Liên dạo này rất hay ốm vặt." Đó chính là điều khiến Hoang phiền muộn bao ngày nay. Sao Ngự Soạn Tân không hỏi anh lo cho vợ à thay vì cãi nhau với vợ, "Tiếp xúc với động vật nhiều dễ lây bệnh, tôi muốn đưa em ấy đi khám mà không chịu."

"Cậu ấy là bác sĩ mà, anh đừng lo quá."

Hôm qua cô còn mang bé cáo Tiểu Hắc tới chỗ vợ sếp khám định kì, thấy cậu ấy vẫn khỏe phây phây chứ bệnh tật gì đâu. Hoang tổng cứ lo lắng thái quá, vợ xước tí đầu ngón tay mà cuống lên sợ cậu nhiễm trùng uốn ván. Đi khắp thế gian cũng không tìm được người đàn ông thứ hai nào như anh, yêu vợ đến mù quáng. Lắm lúc thấy sếp ngốc không chịu được, thôi thì như thế cũng đáng yêu.

Ai đời có người nào mang cái bộ mặt thiếu nợ đi tỏ tình với người ta không, kết quả là bị Nhất Mục Liên từ chối ngay tắp lự. Ngự Soạn Tân đôi khi nhớ lại những ngày tháng làm quân sư tình yêu cho sếp, có thể viết thành câu chuyện cười kể suốt bảy ngày bảy đêm không hết.

"Mà ốm thế nào, biết đâu tôi giúp gì được cho anh?"

"Không rõ. Khi thì đau bụng, lúc đau đầu, oải người,... rõ ràng trước đó em ấy còn bình thường."

"Trước đó là lúc nào?"

"Trước giờ đi ngủ."

"Hmm..." Có vẻ Ngự Soạn Tân nhạy bén nhận ra điều khác thường gì đó, trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại, "Vậy là lâu rồi anh không beep beep cậu ấy à?"

"Sao cô biết?"

Ai mà không biết. Hoang tổng thương cậu nhà lắm nên chắc không có chuyện đè người ta ra cả khi đang ốm đâu.

"Bảo sao mấy ngày nay mặt mày anh cứ đen thui..." Ngự Soạn Tân lẩm bẩm một mình, dễ đoán quá mà.

"Cô nói gì?"

"Không, tôi nói gì đâu." Cô chớp mắt, tỉnh bơ nói, "Mà sếp này, anh không nhận ra à?"

"Hử?"

"Có phải Liên Liên luôn lăn ra ốm vào lúc anh sắp âu yếm cậu ấy không?"

Hoang nheo mắt, ngẫm lại thì đúng thế thật, anh nghĩ đó chỉ là trùng hợp:

"Ừ?"

"Thế thì chuẩn rồi!"

Ngự Soạn Tân đột ngột chống cả hai tay lên bàn sếp tổng, rướn người về phía anh bằng bộ mặt cực kì nghiêm trọng, hoàn toàn không kiêng dè gì thân phận ông chủ - nhân viên giữa hai người:

"Không còn nghi ngờ gì nữa, Liên nhà anh chắc chắn là yếu-sinh-lý!"

Ba chữ 'yếu sinh lý' được cô nàng phát âm tròn vành rõ nghĩa, khiến Hoang sốc đến lặng người.

"..."

Cô nàng tóc bạch kim tiếp tục giải thích giả thuyết nghe chừng rất phi lý của mình:

"Cùng là đàn ông, hai người còn yêu nhau nữa, thế sao Liên Liên không nhiệt tình bằng anh? Hay nói cách khác, cậu ấy gần như không bao giờ chủ động bộc lộ ham muốn!"

"Sao cả chuyện này cô cũng biết? Cô lắp camera nhìn trộm nhà tôi à?" Hoang cau mày, bắt đầu thấy khó chịu với mấy lời huyên thuyên của cô thư kí.

"Tôi đoán thế. Nhất Mục Liên là kiểu người ít khi chủ động mà." Thế mà đoán trúng phóc, cô không đi làm thầy bói hay thám tử có phải lãng phí tài năng quá rồi không. Ngự Soạn Tân tiếp tục màn suy luận đắt giá của mình, "Bây giờ còn cố tình tránh chuyện ấy, không phải ngoại tình thì chỉ có thể là bất lực!"

May đang giờ nghỉ trưa không thì Hoang đã tống cổ cô này ra ngoài cùng đống tài liệu và bắt tăng ca đến tối rồi. Mọi thứ đều ổn cho đến đoạn sau, thật tào lao.

"Vớ vẩn, bảo bối vẫn cương được với tôi."

"Xời, ai nói cậu nhà tịt hẳn đâu, chỉ là cậu ấy bắt đầu có dấu hiệu giảm bớt ham muốn thôi." Ai đó tin chắc như đinh đóng cột mọi suy diễn của mình, "Họ thường tránh né chuyện chăn gối, trở nên nhạy cảm và khó chịu mỗi khi sắp vào trận. Không tin anh thử đi."

Con nhỏ này khùng rồi, chưa chồng chưa người yêu gì mà đòi dạy bảo anh ba cái vụ giường chiếu. Năm phút nữa thôi, hết giờ nghỉ trưa anh chắc chắn sẽ đá đít cô ra ngoài.

"Thử cái gì?"

"Anh cứ như ngày thường thôi, âu yếm cậu ấy, xem cậu ấy có tiếp tục kiếm cớ trốn tránh chuyện đó không. Nếu có thì lời tôi nói đúng rồi!"

Hoang không tin mấy lời xàm xí của Ngự Soạn Tân, Hoang chỉ tin vào tai nghe mắt thấy của mình và kể cả thế thì sao, chẳng ảnh hưởng gì tới tình yêu của anh và bảo bối cả.

Tình dục đối với Hoang chỉ là thứ yếu.

*

"Au!"

Nhất Mục Liên vừa đặt mông xuống đệm, lập tức có cơn đau như điện giật từ hạ bộ truyền lên khiến cậu co rúm cả người lại. Hic đã cố di chuyển nhẹ nhàng thế rồi mà vẫn không tránh được. Cũng tại lúc tắm rửa lỡ tay vệ sinh phía sau hơi mạnh một chút khiến nó bị chấn thương nhẹ, đau chẳng khác gì lòi búi trĩ. Rồi lát có vào trận không biết sẽ thê thảm cỡ nào, ai kia khóc không ra nước mắt vừa thò tay vào massage cho đỡ rát vừa lo cho số phận mình.

Tính là định hôm nay trả bài mà xui thay, công cụ thương tích mất tiêu rồi. Mà không trả thì càng không xong. Hoang bắt đầu nghi ngờ khi cậu cứ kiếm cớ trốn tránh hết lần này đến lần khác, không an ủi 'thằng con riêng giận dữ' của chồng thì đừng mong sau này được sống yên ổn với nó. Lần này là bất khả kháng chứ không phải viện cớ nên đành hi vọng anh tự nhận ra mà tha cho cậu thêm ngày nữa thôi.

Cậu nằm im trên giường chờ cơn đau vơi dần, hồi hộp đợi người đàn ông của mình trở về từ phòng làm việc. Hễ về đến nhà là tiếp tục tăng ca, ngẫm ra Hoang chỉ lấy sex làm thú vui duy nhất giải tỏa căng thẳng, khổ ghê ai bắt anh làm việc quần quật như trâu thế đâu. Có sạt nghiệp thì cậu vẫn dư sức nuôi anh được mà.

Ngửi lại mình lần cuối, ừm thơm quá rồi, mới đổi loại sữa tắm mới vừa tốt cho da vừa ngăn ngừa vi khuẩn lây nhiễm từ động vật. Chính vì định bụng cho chồng ăn mặn sau bao ngày ăn chay nên mới ra sức 'trùng tu' cơ thể, đến nỗi để xảy ra tai nạn không may. Có một điều mà đàn ông 27 tuổi như Nhất Mục Liên không biết nên tự hào hay buồn rầu nữa chính là mặt cậu rất nhẵn nhụi, ít khi mọc râu hay mụn trứng cá dù có chăm sóc qua loa. Trong khi đó Hoang luôn phải cạo râu thường xuyên.

Cậu cũng đẹp trai trẻ trung đó chứ, bằng không sao người đàn ông hoàn hảo như Hoang phải lòng cậu từ ánh mắt đầu tiên được.

Hoang vào phòng ngủ trong chiếc áo choàng xanh sẫm và vén chăn bước lên giường, hôn nhẹ lên môi cậu:

"Vẫn thức chờ anh à?"

Không chờ thì sao. Mọi khi cậu ngủ rồi anh vẫn làm loạn đánh thức cậu dậy đó thôi.

"Còn sớm mà." Cậu quàng tay qua cổ anh, trao đổi cái hôn nhu tình như nước.

Trong lúc cả hai hôn nhau say đắm, phía sau cậu lại nhói lên khi cơ thể nặng nề của anh đè mình xuống. Đau đến nhăn nhó cả mặt mũi.

Chịu đựng! Phải cố chịu đựng! Hãy nghĩ về lần đầu tiên còn khủng khiếp hơn đây nhiều nữa!

Tiếp theo là đến màn dạo đầu kinh điển. Nhất Mục Liên gần như nín thở chờ đợi những cái vuốt ve sắp rơi trên người mình sau khi môi anh rời đi. Mà chờ mãi, chờ mãi, chẳng thấy bước tiếp theo quen thuộc đâu.

Khẽ mở mắt, đúng lúc bắt gặp anh cũng đang nhìn cậu chằm chằm, giật cả mình:

"S-Sao vậy?"

"Bảo bối, anh yêu em nhiều lắm."

Hở?

Biết là Hoang có thể khấn liên tục hàng tỉ lần câu yêu cho cậu nghe, nhưng trong giờ phút này, với vẻ mặt cực kì nghiêm túc, cậu cảm thấy bất thường nhiều hơn là bình thường.

"Em cũng yêu anh, anh biết mà, nhưng sao thế ạ?" Có phải anh nhận ra em đau rồi đúng không?

Thế nhưng, câu nói tiếp theo của anh lạc hẳn với suy nghĩ của cậu.

"Có chuyện gì cứ tâm sự với anh nha." Hoang kề trán mình lên trán cậu, hết mực dịu dàng nói, "Anh luôn bên em dù thế nào mà, bảo bối, vợ chồng mình đã hứa chia sẻ với nhau mọi điều rồi."

Ủa??

Đợi...

Không phải ý Hoang ám chỉ vụ cậu đau hậu môn mà giấu đó chứ? Đâu, có vẻ không phải vì suy từ nét mặt anh ra tính chất sự việc nghiêm trọng hơn thế nhiều. Cậu có gì cần tâm sự đâu nhỉ mà anh làm như thể cậu đang mắc phải bệnh hiểm nghèo vậy.

"Ngoan, ngủ sớm đi, mai dậy anh nấu cháo cho."

Lại cháo?

Lại bát cháo muối Hoang tổng tâm đắc nhất chỉ nấu vào những dịp vợ ốm.

Hình như có hiểu lầm gì ở đây rồi, cậu vẫn khỏe mạnh chứ bệnh tật gì đâu.

Hoang vỗ về rồi ôm cậu nằm xuống. Đêm đó hai người chỉ nằm ngủ bình thường chứ không có làm gì bất thường cả. Trừ biểu hiện ban nãy của Hoang tổng, làm Nhất Mục Liên hoàn toàn mất ngủ.

Trong mơ Hoang tổng còn nói mớ "Anh thương em lắm, bảo bối. Thương em..." da diết và não lòng người nằm cạnh vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net