12 - Liên Liên khi say đáng yêu lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một khi cồn đã ngấm thì càng đánh càng hăng, Nhất Mục Liên trên tinh thần dẹp loạn vệ tinh của chồng mà đỡ cho anh không ít rượu, Hoang ngăn thế nào cũng không được. Đến nỗi mà một số ông lớn bà lớn đã có ấn tượng mạnh về cậu, vợ Hoang tổng không những đẹp trai mà còn nhiệt tình hăng hái vậy. Hoang cảm thấy sự tình ngày càng không ổn, thật sự không ổn chút nào!

Anh còn lạ gì con người Nhất Mục Liên khi có rượu vào chứ, sẽ biến thành một nhân cách hoàn toàn khác. Khụ, không ai được phép ngoại trừ anh được thấy mặt này của cậu. (Ủa anh quên cả Đại Giang bar đã chứng kiến hết rồi à?)

"Em ổn chứ?"

"Khum..."

Gương mặt cậu phiếm hồng, đôi mắt đờ đẫn như người vừa ngủ dậy, thỉnh thoảng nấc cụt một cái. Bộ dạng đáng yêu mê người này khiến Hoang giật mình một phen, nhận thức tình hình tệ hại rằng đang có rất nhiều cặp mắt thèm thuồng nhìn vào em ấy, máu ghen bắt đầu dâng lên cuồn cuộn.

"Anh cũng không ổn. Hay là mình ra ngoài vườn đi."

Nhất Mục Liên nào có nghe Hoang nói gì, qua tai cậu đều thành một mớ lùng bùng, chỉ ậm ừ cho có. Cậu muốn làm thêm vài ly nữa, bao nhiêu cũng cảm thấy chưa đủ...

Trong này nhiều người nhìn vào cũng không hay, Hoang sắp phát rồ vì cơn ghen trào ngược rồi nên anh phải nhanh chóng đưa cậu rời khỏi đây. Anh khoác vai cậu dẫn ra ngoài, vì hơi gấp gáp mà lỡ va phải một cô gái ở cửa ra vào.

"Xin lỗi, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao."

Cô gái gật đầu, ngỏ ý không có gì đâu. Ngay lúc đó Hoang vô tình liếc qua người đàn ông đi cạnh cô ấy, cũng không để tâm nhiều lắm, chỉ lịch sự gật đầu với cô gái lần nữa rồi nhanh chóng đưa Nhất Mục Liên đi. Dường như cậu sắp không ổn rồi, tửu lượng đã kém còn ham hố lắm cơ.

"Chà, cậu ta có vẻ không giỏi uống rượu." Người đàn ông tay đút túi quần, nhìn theo bóng dáng hai người kia đi khỏi liền buông lời cảm thán. Đoạn thấy cô gái cúi xuống nhặt lên thứ gì đó, còn cẩn thận rút khăn tay ra lau lau mặt kính, "Gì thế, Tô Ma?"

"Của Hoang tổng làm rơi." Tô Ma đưa ra một chiếc đồng hồ mà cô vừa nhặt cho người kia, "Hôm nào sếp trả lại người ta giúp tôi nhé."

Y cầm đồng hồ nhìn qua một chút, là kiểu dáng từ ngày xưa nhưng vẫn còn hoạt động khá tốt, nó chỉ bị đứt mắt thôi nên mới rơi ra như vậy. Hoang tổng không thiếu gì điều kiện để sở hữu cho mình những chiếc đồng hồ còn đắt gấp mấy lần chiếc này, chỉ cần để ý cách chủ nhân bảo quản nó tốt thế nào liền hiểu được ra ngay đây là vật vô cùng quan trọng với người đó. Thôi được rồi, y đành làm người rảnh rỗi một lần, đem nó trả về cho chủ vậy.

Hoang ôm vợ ra vườn sau khách sạn nghỉ ngơi, lác đác vài người đi dạo hóng gió còn lại đều tập trung hết bên trong nên không gian khá là yên tĩnh. Nhất Mục Liên dựa vào người chồng, ôm đầu trấn định lại cơn váng vất nhiễu loạn thần kinh. Cậu không say đến mất lí trí mà chỉ hơi chuếnh choáng tầm nhìn, ngồi nghỉ một lát có lẽ sẽ đỡ hơn. Có những hôm Hoang đi tiệc, Nhất Mục Liên đều thức đến nửa đêm chờ anh, rồi chăm sóc anh trong tình trạng say mèm, khổ nhọc đến tận sáng. Cậu đều nghĩ rằng chồng muốn giữ mặt mũi cho đôi bên nên mới chén vào chén ra như vậy, giờ mới biết quả thực không thể không nể mặt họ.

Ra ngoài vườn vẫn nghe thấy tiếng nhạc du dương, thì ra ở đây cũng có loa. Khách sạn không muốn làm phiền tới khách của mình nên chỉ phát những giai điệu không lời dễ đi vào lòng người.

"Xin lỗi, em lỡ uống nhiều quá..."

Nhất Mục Liên chống trán, thi thoảng dâng lên cơn trào ở cổ họng mà không thể tống ra ngoài được, cậu đành đè nén nó xuống.

"Tất cả là tại anh, đáng lẽ không nên để em uống rồi..." Anh ân cần vén lọn tóc lòa xòa ra sau vành tai cậu. Tạo kiểu cái gì, giờ chẳng khác gì mớ bòng bong. Nhất Mục Liên biết thừa bộ dạng mình bây giờ rất khó coi nhưng cậu nào còn hơi sức để quan tâm hình tượng nữa. Đoạn, anh toan đứng dậy, "Đợi anh lấy nước cho em."

"Đừng..." Cậu kéo tay anh lại, không cho đi. Rồi ôm chầm lấy eo anh, dụi mặt vào làm nũng. "Ở đây với em. Không được đi đâu hết."

Ôi trời, Liên Liên của anh từ khi nào biết làm nũng như bé cún nhỏ vòi vĩnh chủ nhân nó vậy, làm con tim anh tan chảy thành nước mất tiêu rồi. Anh đứng hình toàn tập, để mặc cậu ôm rịt trong khi tâm tình thì tưng bừng nở hoa. Hoang tổng của chúng ta xưa nay nổi tiếng cuồng vợ, cái sự đáng yêu này chẳng khác gì điểm sát thương chí mạng vô cực đối với anh ấy, khiến anh chết không toàn thây!

"Được rồi, anh không đi đâu hết."

Hoang gỡ cái ôm của cậu rồi quỳ một chân xuống, bắt lấy cánh tay kia vòng lấy cổ mình rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt mơ màng của Nhất Mục Liên. Mẹ ơi, đáng yêu chết mất, gợi tình chết mất! Nội tâm Hoang tổng đang gào thét cực mạnh, chỉ muốn ngay lập tức ôm vợ yêu lên giường quần mệt nghỉ.

Chỉ khi nào men ngấm người, nhân cách khác của Nhất Mục Liên mới xuất hiện. Những nhân cách mà Hoang không bao giờ thấy ở Nhất Mục Liên của thường ngày, khi tỉnh táo. Cậu đang bộc lộ niềm khát khao sâu thẳm trong tim, thỏa sức thể hiện những cảm xúc trẻ con với người mình yêu thương nhất trên đời mà không sợ xấu hổ, ngại ngùng.

Ôm lấy đôi gò má ấm áp của cậu, hồng hào nóng hổi như hai cái bánh bao, ông trời nhất định biết anh muốn cắn nó nhiều thế nào. Nhưng thay vì cắn có thể làm em yêu đau, anh hôn lên trán vợ một cái rồi kề bên chóp mũi cậu:

"Liên Liên giống cún con làm nũng quá đi. Không thích người đàn ông khác lại gần ông xã hả?"

Tranh thủ Nhất Mục Liên không còn mấy tỉnh táo, Hoang liền chọc ghẹo cậu một chút mà ngày thường có bị lôi ra pháp trường xử bắn anh cũng không dám làm. Rượu vào lời ra, không biết Nhất Mục Liên có định bóc phốt anh như cái đêm ở Đại Giang bar không.

"Hong thích~ Ghét lắm! Bọn họ cứ cố tình sấn vào anh thôi. Em không thích mùi của họ ám lên người anh!"

"Vậy vợ có ghen không?"

"Ghen. Ghen tức lồng ngực này!"

Cậu đấm thùm thụp vào ngực mình, thút thít minh họa nhưng bị anh bắt tay lại. Ngoài mặt xót xa nhưng trong lòng khoái gần chết.

"Đừng, đau đấy. Anh sẽ không để vợ giận nữa đâu, vợ biết anh cũng không thích người đàn ông khác lại gần mình mà."

"Vâng..."

Nhất Mục Liên vòng quanh cổ Hoang, đôi đồng tử xanh ngọc mơ hồ phản chiếu bóng hình đối phương, như thể trong mắt cậu giờ phút này... không, là cả đời này chỉ có một mình anh. Cậu cúi mình xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hướng đến bờ môi ngọt ngào kia định trao cho anh một nụ hôn nồng cháy.

"Ối trời, đi dạo có xíu mà bị thồn cơm chó!"

Nhất Mục Liên giật mình tỉnh cả rượu, còn Hoang tụt mood cả vạn cây số xuống đáy vực sâu, hậm hực quay ra lườm đứa nào vô duyên phá hỏng chuyện tốt của vợ chồng anh thế. Chẳng biết ý tứ gì cả!

"Hắc Hắc, anh vô ý quá rồi đó!"

Tưởng ai, hóa ra là Hắc trợ lý và Bạch trợ lý của Minh Giới. Nghe đồn Hắc trợ lý 'ăn thẳng nói thật' đó giờ, mà không ngờ lại 'thẳng' đến mức vô tư phá đám chuyện thân mật gia đình người ta thế này.

Hai người cũng đang đi dạo cho tỉnh rượu, nếu không có họ thì Phán phó tổng chắc bị ép uống đến say quên trời đất rồi. Đang hít thở không khí trời đêm thì bắt gặp một màn thân mật của đôi vợ chồng nhà nọ, Bạch Vô Thường định rút cho êm ai dè cái tên Hắc Vô Thường lại oang oang cái mồm. Bạch Vô Thường ái ngại nhìn Hoang:

"Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ vô tình đi qua đây. Hai ngươi cứ tiếp tục đi nha!"

Nói rồi véo Hắc Vô Thường một cái ra hiệu khiến anh đau kêu la oai oái. Bạch Vô Thường chào Hoang một cái rồi, kéo anh Hắc nhà mình đi vội. Thế mà ai đó càng không muốn giữ ý, tại bị nhéo một cái đau quá mà, vừa đi vừa cố tình ngâm nga:

"Đừng chê con tim này bé nhỏ
Chẳng ai muốn ăn cơm chó mãi vậy đâu!"

"Trời má thôi đi, bày đặt làm thơ con cóc nữa!"

Tiếng Hắc trợ lý cười vang rồi nhỏ dần nhỏ dần cho đến khi mất hẳn. Hoang tức đến mức không thốt nổi thành lời, đang hay thì đứt dây đàn, thế nào Liên Liên cũng xấu hổ thay đổi phản ứng cho xem.

Quả nhiên là Nhất Mục Liên bị 'bắt tại trận' liên thấy rất xấu hổ, coi người chồng như cái lỗ mà vùi mặt vào không dám ngẩng lên, tỉnh rượu được đôi ba phần. Đáng lẽ họ nên kiếm chỗ nào kín đáo hơn nơi công cộng thế này, chỉ tại nồng độ cồn trong người cậu tăng cao, kích thích cảm xúc bộc phát mà không tự chủ được muốn âu yếm người thương thôi.

Da mặt ai đó dày sẵn nên không quá quan tâm đến mấy lời trêu chọc kia, chỉ nghĩ mình nên làm gì đó an ủi trái tim bé nhỏ của vợ yêu. Hoang gỡ cậu ra khỏi người mình, mất đi hơi ấm quen thuộc Nhất Mục Liên liền thẫn thờ nhìn lên, trước khi cậu tỉnh táo hoàn toàn thì anh đã khom mình xuống, chìa tay ra như một quý ông lịch thiệp, mỉm cười:

"Quý ngài đây có muốn khiêu vũ với tôi không?"

Ở đây có nhạc vọng ra, có màn đêm lấp lánh trăng sao, có vườn hoa muôn sắc hữu tình, thật lãng phí nếu không cùng nhau nhảy một điệu Waltz lãng mạn sau khi đã có đủ Champagne cho một buổi tối. Nhất Mục Liên ít dự tiệc, đương nhiên cũng chẳng biết gì về khiêu vũ, nhưng đứng trước mặt là một người đàn ông bảnh bao, cộng thêm men rượu như tiếp thêm sự tự tin nơi cậu. Từng khiêu vũ với anh vài lần trong những bữa tối thân mật dưới ánh nến của hai người, Nhất Mục Liên cần gì ngại ngùng nữa, anh cũng đã quen với việc thỉnh thoảng bị cậu đạp lên chân rồi.

Nhất Mục Liên nở nụ cười rạng rỡ, đặt lên bàn tay to lớn của chồng, cùng anh giữa vườn hoa lung linh ánh đèn mà di chuyển nhịp nhàng từng bước chân theo điệu nhạc vọng từ đằng xa. Hoang ôm chiếc eo nhỏ gọn của vợ, đung đưa qua lại một cách uyển chuyển, dần dần hướng dẫn cậu chìm đắm vào tiết tấu riêng của hai người. Nhất Mục Liên khiêu vũ có tiến bộ chút đỉnh, chỉ thỉnh thoảng vô ý dẫm vào chân anh khiến anh hơi nhăn mặt vì đau, nhưng cũng không phá vỡ bầu không khí tuyệt vời xung quanh, nụ cười vẫn duy trì trên môi. Chỉ với cậu, anh mới cười nhiều như vậy, cũng chỉ có anh, mới vì cậu mà cam chịu đau đớn nhiều đến vậy.

Hai người như đắm chìm vào thế giới riêng của mình, hưởng thụ niềm hạnh phúc tuyệt đối khi trong mắt chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh đối phương. Cả đời này có lẽ, với họ, có được nhau là điều may mắn nhất không gì sánh bằng.

"Ái chà, đôi vợ chồng son tình tứ ghê."

Cách đó không xa lắm, Diêm Ma tựa đầu vào vai chồng mà bình phẩm về hai con người nào đó đang vô tư khiêu vũ giữa vườn hoa, bất chấp vài ánh mắt vô tình đi qua chứng kiến. Rồi cô chọt cái cằm nhẵn nhụi của chồng, nũng nịu:

"Phán phó tổng, ít khi thấy anh mời em khiêu vũ đó nha. Xem Hoang tổng mà học hỏi đi kìa!"

"Anh... không giỏi khiêu vũ." Cặp kính râm che mất đôi mắt đang hướng về phía trước, Diêm Ma thừa biết anh chồng nhà mình đang xấu hổ khi cố tưởng tượng bọn họ mà khiêu vũ lộ thiên như vợ chồng Hoang Liên sẽ như thế nào đây mà. Phán Quan ưa sự kín đáo, chẳng đời nào anh dám làm chuyện thân mật công khai đâu, ôm vợ thế này đều là do cô đòi hỏi hết.

"Bởi vậy mới cần học đó. Anh có biết lần nào dẫm vào chân em cũng đau lắm không?"

"Xin lỗi vợ, vì thế anh mới không dám khiêu vũ!"

Chỉ vì vài lần nhảy cùng vợ, dẫm phải chân cô làm cô đau nên Phán Quán ít khi dám đụng tới bộ môn này. Anh không giỏi mấy trò lãng mạn, chẳng hiểu sao ngày xưa có thể 'cua' nổi Diêm tổng nhà mình nữa, một người phụ nữ mạnh mẽ độc lập. Có lẽ phần lớn đều nhờ công quân sư của cặp đôi 'mập mờ' đang đứng ngay bên cạnh đây:

"Diêm tổng, bọn này ăn cơm chó chán lắm rồi, chị còn thồn thêm nữa là sao?" Hắc Vô Thường phàn nàn, đang định vào trong khách sạn mà bị bà tổng kéo lại. Tưởng việc gì quan trọng ai dè bả muốn hai người ở lại cùng hóng 'cơm chó' với bả.

Trong khi bản thân bả cũng vác nguyên nồi cơm chó.

"Hoang tổng nhảy đẹp đó chứ, Nhất Mục Liên tiên sinh hơi vụng chút xíu."

Trái ngược với Hắc Vô Thường, cậu Bạch lại như đang xem chương trình văn nghệ trên truyền hình lúc sáu giờ tối, còn lấy làm thích thú lắm vì bản thân chưa khiêu vũ với ai bao giờ.

"Hai đứa muốn học không, hôm nào chị mở một lớp dạy khiêu vũ." Diêm Ma bật cười, nghe thì tưởng đùa nhưng người phụ nữ cá tính mạnh này nói một là một, hai là hai, hào hứng thế này thì là thật đó.

Cậu Hắc: "Thôi đi bà, ai rảnh!"

Cậu Bạch: "Nghe cũng vui mà!"

Vì thế đang lúc hứng thú lên cao, Diêm Ma mở một lớp đào tạo bộ môn khiêu vũ tại gia thật, học viên bao gồm ông chồng tội nghiệp Phán Quan và hai cậu trợ lý Hắc Bạch. Bé Bánh Bao không hiểu gì, chỉ nghe thấy nhạc liền lắc lư theo một cách rất chi thích thú. Cơ mà là chuyện của mấy ngày sau lận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net