11 - Dòm ngó chồng tôi? Bước qua xác tôi trước!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phán Quan xin phép đi đón những vị khách khác sau khi trò chuyện với vợ chồng Hoang Liên một lúc. Anh dẫn cậu vào phòng tiệc, bên trong rộng lớn và bày trí xa hoa đúng như mấy lần cậu cùng chồng đi dự tiệc, một cách để giới thượng lưu phô trương danh tiếng và uy quyền của mình. Đàn ông lịch lãm phụ nữ quý phái, không thiếu đi chùm đèn khổng lồ và dàn nhạc công chuyên nghiệp hoành tráng. Bầu không khí sang trọng như này, Nhất Mục Liên vẫn chưa thể làm quen được.

"Biết gì không chồng, nãy từ cửa đi vào em bắt gặp hơi bị nhiều ánh mắt đắm đuối anh ấy nha." Nhất Mục Liên cười cười, cố tình khoác tay Hoang chặt hơn, sít sao không một kẽ hở.

"Ơ anh tưởng nhìn em đấy chứ, anh đang ghen trong lòng đây này."

Ái chà, thật biết cách phản dame. Nhất Mục Liên chả bao giờ có thể kiếm cớ tức giận lên Hoang được cả, anh luôn biết cách lấy lòng và xoa dịu chỗ yếu mềm nhất của cậu. Để ý hầu hết toàn là nam nữ đi theo cặp, cậu bắt đầu chột dạ:

"Khi em không đi cùng thì anh đi với ai đến mấy chỗ thế này?"

"Chả đi với ai cả."

"Thật sao?" Không phải mấy bữa tiệc long trọng thế này nhất định phải có bạn cặp sao, thường thì là phụ nữ. Nhiều nhất là đại gia có tuổi toàn đi cùng một cô chân dài xinh đẹp, dĩ nhiên chả phải vợ ông ta. "Ôi anh có thể kêu em đi cùng mà."

"Em không thích anh chẳng ép."

Không đưa vợ, người tình thì có thể đưa thư kí. Nhưng Hoang chung thủy với quy tắc bản thân, trừ vợ ra anh sẽ không dẫn bất kì ai dự tiệc cả, tránh miệng lưỡi thiên hạ đàm tiếu chuyện không hay.

Nhất Mục Liên nghe vậy mà ấm hết cả lòng. Thật ra Hoang có đi cùng Ngự Soạn Tân hay Yên Yên La cậu đều không để bụng, thứ nhất cậu và họ ít nhiều có quen nhau, thứ hai là anh không hứng thú gì với tình cảm khác giới cả. Kẻ cần đề phòng là đám tình địch cùng giới kìa.

Hầy, có chồng đẹp trai, mở ngoặc khoai to đóng ngoặc, làm ra tiền cũng khổ~

"Đang nghĩ gì đấy, làm ly không?" Hoang nâng hai ly rượu trên khay một waiter, đưa cho cậu một ly. Thấy cậu nhìn cái ly thon dài với vẻ do dự, anh cười trấn an, "Không sao, rượu nhẹ mà, đừng uống nhiều quá là được." Mị Yêu cậu còn thử rồi, huống chi ba cái thứ chỉ để thấm họng này.

Chẳng phải chưa từng uống Champagne, nhưng rượu vẫn là thứ Nhất Mục Liên cân nhắc kĩ lưỡng mới dám uống. Hoang chắc chắn phải cạn ly nhiều, nên cậu cần phải giữ tỉnh táo để lái xe. Hôm nay không có tài xế riêng, đừng hòng dụ cậu uống nhiều hơn một ly.

Ngược lại với cậu, Hoang không nghĩ gì nhiều vì tâm trạng bây giờ rất vui vẻ, chẳng mấy khi cậu dễ dàng đồng ý cùng anh đi tiệc tùng cả, có biết bao lần Hoang tổng cô đơn lắm không.

Anh cụng ly với cậu, rất vô sỉ phun ra một câu giữa chốn đông người, "Nhìn em anh chỉ muốn uống giao bôi." Thấy cậu lập tức đỏ mặt, Hoang thích thú bật cười, "Rồi sau đó động phòng."

"Nói câu nữa em cho ăn đạp đấy." Nhất Mục Liên trừng mắt cảnh cáo.

"Chà chà, thiên hạ đồn Hoang tổng lạnh lùng khó gần lắm. Trước mặt cậu nhà thì chỉ là một ông chồng vui vẻ hạnh phúc thôi!"

Bất ngờ có giọng thứ ba xen ngang, hai người đồng thời quay ra. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp tầm ba mươi, diện đầm tím kim sa lộng lẫy bó sát thân người ba vòng hoàn hảo, tóc đen tuyền vấn cao thanh lịch mà quý phái, trên người không có nhiều loại trang sức phô trương nhưng chỉ cần liếc mắt qua là có thể biết chiếc vòng kim cương trên cổ người phụ nữ từng thuộc về nữ hoàng Anh được đem đấu giá cách đây hai năm với giá khởi điểm trên trời.

Nhất Mục Liên thì không bao giờ quên được, vẻ mặt hạnh phúc của người mẹ khi đón đứa con đầu lòng chào đời ấy, người phụ nữ đầu tiên cậu đỡ đẻ không phải trong bệnh viện.

"Tôi thấy Phán phó tổng không thua kém gì tôi đâu." Hoang cạn ly với Diêm Ma, cười nhẹ, "Diêm tổng, chúc mừng kỉ niệm 60 năm thành lập quý tập đoàn!"

"Cảm ơn Hoang tổng!"

Diêm Ma rất nhanh quay sang Nhất Mục Liên, người cô mong ngóng gặp lại bao lâu nay, không giấu nổi vẻ vui mừng trên mặt:

"Nhất Mục Liên tiên sinh, ơn trời cuối cùng cũng được gặp lại cậu! Nếu không có cậu ở đó, mẹ con tôi thật chẳng biết sẽ thế nào."

"Đâu có, đều là nhờ Diêm phu nhân phúc khí lớn. Tôi khi ấy còn sợ xe cấp cứu đến trễ cơ."

"May mắn thật đấy, lúc đó tôi thật sự rất sợ."

Người phụ nữ này không sợ trời không sợ đất, lần đầu trải qua cảm giác đi qua cửa tử là như thế nào. May mắn ông trời đã phái một thiên thần xuống bảo vệ cô, không có Nhất Mục Liên có khi tổn hại đến cả mẹ lẫn con.

Nhất Mục Liên cười cười, sau này cô ấy sẽ không dám vác bụng bầu đi du lịch nữa đâu. Diêm Ma cũng gan thật đó, bất chấp tất cả mọi loại gió mùa.

Trò chuyện với hai người một lúc thì Diêm Ma phải đi tiếp khách cùng chồng, trong đây có không ít nhân vật quan trọng không thể không tiếp dù tập đoàn Minh Giới cũng nằm trong hàng top đầu giới kinh doanh. Cô không quên đưa danh thiếp cho Nhất Mục Liên, mong muốn khi nào cần giúp thì cứ gọi cho cô, ngỏ ý muốn làm bạn với cậu. Hai nhà Minh Giới và Cao Thiên Nguyên coi như người quen, luôn giúp đỡ lẫn nhau trên thương trường.

"Anh cứ nói chuyện với họ đi, em ra kia lấy ít đồ cho anh lót dạ, rượu không xót ruột lắm."

"Ok vợ~"

Dù hai người đã ăn nhẹ trước khi đến đây nhưng tiếp chuyện cũng tiêu hao năng lượng lắm, đến tầm giữa bữa tiệc là bụng bắt đầu rỗng rồi. Trên hết là Nhất Mục Liên không hiểu mấy thương gia này nói gì với nhau, đều về công việc và mối làm ăn giữa hai bên, cậu thấy hơi chán và muốn tách ra một lúc để tránh người ta hỏi tới vấn đề riêng tư của mình khi đứng cạnh anh. Cậu không quen giao tiếp như Hoang, bình thường anh mặt lạnh nhưng đối với các mối làm ăn thì luôn có biểu hiện 'xã giao' khác, cũng ngại phải cười cười nói nói với người lạ quá nhiều nên mới hiếm khi tới chỗ kiểu này.

Bàn tiệc đứng bày nhiều món hấp dẫn và khá cầu kì, chủ yếu là đồ ăn nhẹ vì khách khứa họ ít đụng tới mấy món phải ăn kiểu phức tạp. Người ta chỉ uống rượu, nói chuyện với nhau chứ ăn chẳng đáng mấy. Phục vụ phải lên đổi món thường xuyên tránh để thức ăn nguội lạnh, xem ra cũng hơi lãng phí vì có những đồ chưa ai động tới đã bị đem đi. Nhất Mục Liên lựa ít đồ healthy cho Hoang, người tập gym không thể ăn gì quá ngấy mỡ hay quá ngọt. Anh không có thói quen ăn nhiều vào buổi tối.

"Anh Hoang~"

Tự nhiên nghe thấy ai réo tên chồng làm Nhất Mục Liên giật mình nhảy số - giọng con trai kéo dài và không dứt khoát, lại còn gọi 'anh Hoang' thay vì 'Hoang tổng' như cách người khác gọi xã giao với anh. Nhất Mục Liên quay lại, khoảng cách tới chỗ anh không xa nên cậu có thể thấy rõ đó là một người đàn ông khá trẻ, cỡ tầm tuổi cậu, dáng người mảnh khảnh và có mái tóc nâu hạt dẻ, thoạt nhìn gương mặt sáng ngời không tệ. Hôm nay cậu đeo áp tròng thay vì ngày thường chỉ đeo kính gọng lúc làm việc nên thị lực có thể nói là ổn, nhìn rõ là đằng khác, cách hắn cười với chồng mình không hề 'xã giao' như những người khác mà ngọt ngào ngây ngất lòng người. Cậu tưởng Hoang cười với cậu ngọt nhất trên đời rồi, mà người đàn ông kia còn ngọt hơn.

Nhất Mục Liên không nghe rõ hai người nói gì vì xung quanh khá ồn, quan sát Hoang đang làm mặt lạnh và giữ khoảng cách với hắn, miễn cưỡng cầm ly rượu mà cậu ta mời khi có waiter đi qua. Hoang đối với hắn hoàn toàn do lịch sự, chứ không hề thích thú gì việc bị mời rượu nên chỉ ỡm ờ đáp lại. Đối tượng này... Nhất Mục Liên cần xác nhận lại một chút. Cậu lấy điện thoại ra, gọi tới một số mình đã lưu trong danh bạ từ trước, bình tĩnh quan sát.

Người đàn ông tóc nâu kia lấy điện thoại ra xem, đưa lên nghe rồi nhanh chóng hạ xuống, vẻ mặt khó chịu nhìn màn hình do người bên kia chỉ muốn nháy máy hắn. Quả nhiên là hắn... trực giác mách bảo Nhất Mục Liên gọi thử số điện thoại ghi trên tấm thiệp và giờ thì cậu đã biết ai là kẻ muốn dòm ngó chồng mình rồi. Nhất Mục Liên không biết giận ai bao giờ, lúc này thì một cơn máu nóng bốc lên đỉnh đầu khiến cậu chỉ muốn ngay lập tức đập vỡ đĩa thức ăn trong tay.

Bình tĩnh. Bình tĩnh.

Kiềm chế lửa giận ngùn ngụt trong lòng, đổi lại là hội chị em đã xông tới xé xác tên kia rồi chứ không thản nhiên được như cậu. Tính cách Nhất Mục Liên ôn hòa đó giờ, không biết đánh nhau càng không buồn cãi vã với ai. Còn muốn dòm ngó chồng cậu hả, bước qua xác cậu trước đã!

Nhất Mục Liên cầm đĩa thức ăn đi tới, thản nhiên gọi í ới:

"Chồng ơi, em mang đồ ăn cho anh~"

Nói đoạn, cố tình khoác cánh tay anh trong khi đưa đĩa thức ăn có phần thanh đạm cho anh, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ với người đối diện:

"Xin hỏi tiên sinh là...?"

Hành động thân mật của Nhất Mục Liên làm Hoang có chút bất ngờ, rồi ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao cậu chủ động với anh trước bao nhiêu con người như thế. Thì ra là cậu ghen, cậu muốn dằn mặt tình địch, trời ơi lần đầu tiên trong đời anh chứng kiến vợ yêu ghen vì mình. Hoang tổng mừng rơn trong lòng, cuối cùng thì mong ước giản dị bấy lâu cũng thành hiện thực rồi!

"Tôi là Đường Lịch, đối tác của anh Hoang. Anh ấy từng giúp đỡ A Lịch rất nhiều khi công ty đang trong giai đoạn khó khăn, có thể nói A Lịch coi anh Hoang như ân nhân vậy!"

Hoang tổng bận hưởng thụ vẻ mặt ghen tuông của vợ yêu nên căn bản không nghe thấy người kia nói gì. Nhất Mục Liên đâu có điếc, cần gì phải nhấn mạnh chữ 'anh Hoang' với 'giúp đỡ' bằng vẻ mặt phấn khích như vậy, lại còn tự xưng là A Lịch? Giọng điệu đó không phải quá 'thảo mai' rồi sao?

"Anh Đường Lịch đừng khách sáo, chồng tôi nhiệt tình trong công việc lắm." Ngụ ý chồng tôi chỉ giúp đỡ anh vì công việc, vì thương người thôi anh đừng hòng có ý nghĩ gì khác. Một câu chồng tôi, hai câu chồng tôi. Nhất Mục Liên cũng nhấn mạnh chỗ cần nhấn, bóp chặt cánh tay Hoang tổng để kiềm chế cơn cáu giận khiến anh đau điếng mà không dám hó hé nửa lời, cố tình để lộ ngón tay đeo nhẫn cưới trong tầm nhìn của đối phương. Nếu đã muốn lờ đi nhẫn của Hoang thì để tôi cho anh nhìn nhẫn của tôi vậy, dù gì không khác nhau là mấy. "Cảm ơn hoa hồng của anh lần trước, Hoang bảo của Đường tiên sinh tặng vợ chồng tôi thay lời cảm ơn. Tôi đã cắm vào bình để trong phòng khách rồi, đẹp lắm."

Giờ này thì nó cũng tàn và nằm ở bãi rác nào rồi. Quan trọng là đối phương biết nó đã rơi vào tay ai và sử dụng với mục đích gì. Đường Lịch nghe vậy thì mặt mày biến sắc, nụ cười tắt lịm, khác nào nói Hoang tổng mang hoa của hắn về tặng cho vợ đâu. Người hắn tặng là Hoang chứ không phải 'vợ chồng' anh, thà anh cho nhân viên như đống quà với mấy bó hoa trước còn đỡ cay hơn việc anh mang cho vợ, chuyện này chẳng khác gì cú chí mạng giáng vào đầu hắn.

"Chồng à, nay anh lái xe đó, không được uống nhiều quá đâu." Nhất Mục Liên cầm lấy ly rượu trên tay Hoang, "Để em uống thay cho." Cậu làm hơi hết sạch không còn giọt nào.

Rõ ràng lúc đầu còn nói không muốn uống để lái xe đưa anh về, mà giờ xông xáo thể nhỉ? Em yêu đang cáu nên anh cũng không dám mở miệng nhắc về nó.

"Bảo bối đừng uống nữa." Anh cất ly rỗng lên khay của một waiter, nhăn mày nói, "Đã ăn thêm gì chưa?"

"Rồi ạ~"

Đường Lịch ngơ ngác, ly rượu mình mời anh còn chưa uống giọt nào thì đã bị vợ anh giành uống hết sạch, lại còn không ngại diễn một màn cơm chó cho hắn xem, biến hắn thành diễn viên quần chúng bị lu mờ trước ánh hào quang của cặp đôi nam nam chính trong phim BL. Người thông minh sẽ biết cậu vợ đang dằn mặt tiểu tam, ngu dốt mới ở lại làm trò cười cho thiên hạ, sau này hắn còn cần mặt mũi để làm việc. Bình thường nghe đồn Hoang tổng toàn đi tiệc một mình, ai ngờ hôm nay dẫn theo vợ chứ. Ngọt ngào thế kia, nào có giống Hoang tổng mặt lạnh như tiền của thường ngày.

Thấy khó nên hắn kiếm cớ rời đi, xui cho hắn đến muộn không biết hôm nay Hoang đi với ai. Màn phủ đầu tình địch vừa rồi đều thu hết vào tầm quan sát của một người đàn ông đứng cách đó không xa, vẻ mặt như đang hưởng thụ kịch hay. Lắc lắc ly rượu trong tay, người đàn ông vén lọn tóc bạch kim vàng của mình ra sau vành tai, khẽ mỉm cười:

"Nhất Mục Liên... đáo để thật đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net