9 - Tưởng bão to mà lại nắng cực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người ta nói mùa hè là tháng du lịch, ăn chơi xả láng. Hoang từng nói bao giờ rảnh sẽ đưa cậu ra nước ngoài chơi, tới những nơi mà cậu thích. Nhưng hiện tại anh có vẻ rất bận, sáng trưa chiều tối đều bù đầu vào công việc, thậm chí có hôm tận 11 giờ đêm mà phòng sách vẫn sáng đèn. Mỗi lần kí được hợp đồng mới đều sẽ bận thế này đây, Nhất Mục Liên rất lo cho sức khỏe của chồng nhưng can thiệp không được, công việc mỗi người mà.

Thật ra cậu cũng quên béng vụ chơi bời lâu rồi, vào hè lắm dịch bệnh phát sinh, phòng khám luôn đông người hơn hẳn các mùa khác trong năm. Trời nóng mà, chạm tí nắng thôi đã muốn lăn ra ốm.

Mỗi ngày đều như thế, mệt mỏi đến độ chuyện thân mật cũng chẳng buồn làm. Hoang xong phần việc của ngày liền trèo lên giường ngủ luôn, còn ngáy khá to nữa, chứng tỏ anh đã vất vả nguyên ngày chả còn hơi sức đâu lo chuyện khác. Có lúc cậu chờ anh muộn quá đành ngủ trước. Thành ra lâu rồi bọn họ không 'làm', hôn môi cũng uể oải thiếu nhiệt huyết. Điều này không giống Hoang chút nào cả, Nhất Mục Liên cho rằng phần lớn là do tác dụng của trà thuốc kia.

Ban đầu là một ngày ba lần, sau giảm xuống hai lần, cuối cùng còn một... có khi giờ nên tạm ngưng uống thôi.

Kiều Nữ Triệu Mốt: Không được! Uống hết hộp đấy mới phát huy tối đa công dụng.

Trai Có Chồng Phản Bội Chị Em: Ảnh bắt đầu kêu chán rồi, ép uống tiếp ngộ nhỡ bị nghi ngờ thì sao?

Bánh Bèo Khổ Dâm: Thật sự có loại thuốc ngược đời vậy à? Chắc chả ai dám uống trừ chồng mày.

Kiều Nữ Triệu Mốt: Không loại thuốc gì chữa bệnh lý ở nam mà chị đây không kiếm được cả!

Trai Có Chồng Phản Bội Chị Em: Ê quên hỏi, nếu ngừng uống thì lại như cũ à?

Kiều Nữ Triệu Mốt: Nói thế này cho chú dễ thủng nhé.

Kiều Nữ Triệu Mốt: Một con chim đang tự do thì đột nhiên bị bắt đem nhốt lồng, trong khoảng thời gian đủ dài để khiến nó quên rằng nó đã từng tự do. Cả khi nó được thả rồi, cũng sẽ quên mất cách bay, hoặc đôi cánh nó trở nên rệu rã để có thể bay được một quãng xa.

Đăng Thê Nô: Thôi đi bà Điểu ơi, văn vẻ bằng ai mà chim với chả cò!

Bánh Bèo Khổ Dâm: Đéo hiểu nó đang muốn truyền đạt điều gì :/

Kiều Nữ Triệu Mốt: Túm lại là chồng mày sẽ không còn nhu cầu cao như trước nữa, thuốc này đâu phải hàng dỏm.

Trai Có Chồng Phản Bội Chị Em: Nhưng...

Trai Có Chồng Phản Bội Chị Em: Có thể nào ảnh mất hẳn ham muốn không?

Kiều Nữ Triệu Mốt: Gì? Đâu phải thuốc liệt dương mà sợ.

Đăng Thê Nô: Mày coi chừng đấy Điểu. Mày hại đời trai nhà người ta thì hạnh phúc nửa đời sau của bạn mày cũng tiêu tùng luôn.

Bánh Bèo Khổ Dâm: Lo gì. Có thuốc liệt dương thì cũng có thuốc ngược lại mà ha?

Kiều Nữ Triệu Mốt: Đm đã bảo đéo phải thuốc liệt dương!

Kiều Nữ Triệu Mốt: Liên, không tin mày cứ dừng thuốc rồi theo dõi tình hình thế nào.

Nhất Mục Liên thoát Facebook, chán chường nằm dài ra bàn. Thời tiết nắng nóng đỉnh điểm, cộng thêm tâm trạng dạo này bức bối khó tả nên cả người cứ uể oải biếng nhác. Ngồi bên kia hội chị em Bách Mục Quỷ, Trùng Sư, Tiểu Lộc Nam đang vui vẻ ăn dưa hấu, gọi Nhất Mục Liên mà cậu bảo không muốn ăn.

"Liên Liên sao thế? Cả ngày cứ ỉu xìu như cơm thiu, chả giống ổng thường ngày gì cả." Bách Mục Quỷ nhai miếng dưa hấu rõ to, mắt liếc về cái người đang nằm rũ rượi trên bàn kia.

"Anh cũng chả biết. Nó với thầy thì còn gì để lo lắng phiền muộn đâu nhỉ." Tiểu Lộc Nam thản nhiên nói. Cuộc sống hai người ấy quá viên mãn rồi, tiền xài chẳng cần lo nghĩ, mà cũng ít khi thấy họ buồn rầu chuyện gì đó.

"Thầy thì em không đoán được, còn anh Liên chắc liên quan chuyện nhà cửa." Trùng Sư ngậm thìa trong miệng, băn khoăn nhìn chằm chằm vào Nhất Mục Liên như bệnh nhân thiếu sức sống.

"Ý em là chồng ổng á? Phì!" Bách Mục Quỷ bật cười, lập tức phản bác vì đối với cô đó quả thực là chuyện khó tin, "Nói mai là tận thế còn đáng tin hơn chuyện Liên Liên cãi nhau với chồng ấy." Không thể nào có chuyện phi lý đó, hai người họ không yêu nhau chết đi sống lại thì thôi... Phòng khám này ai chả biết vị Hoang đại nhân kia thiếu nước đội vợ lên đầu sống, à mà có khi đội rồi ấy chứ.

"Biết đâu được, vợ chồng thương nhau đến mấy cũng có lúc nọ lúc kia. Nếu không cãi nhau thì chỉ có thể là anh Hoang sắp phá sản, Liên Liên mới làm ra bộ dạng rầu rĩ thế thôi."

"Ờ cái này nghe còn đáng tin hơn nè."

Đúng thế, mọi thứ trên đời đều đáng tin hơn việc vợ chồng bọn họ bất hòa với nhau.

"Trà này thơm quá, ai pha thế ạ?"

Trùng Sư mở tủ lạnh phát hiện một bình trà lớn, đổ ra thử uống một ngụm mà không khỏi tấm tắc. Ngọt thanh lại còn thơm dịu mùi hoa nhài, uống đến đâu mát họng đến đấy.

"Của nhóc Tuyết Tử mang đến đấy." Bách Mục Quỷ bỏ một quả nho vào miệng nhai nhóp nhép, "Thầy đúng số hưởng, có đứa con trai mát lòng mát dạ ghê."

Thầy Ngọc Tảo Tiền có một đứa con nuôi tên Tuyết Đồng Tử, năm nay chuẩn bị thi vào đại học, được anh chị ở phòng khám thân thiết gọi là Tuyết Tử. Cậu chàng thích nội trợ, làm được món gì ngon là đem đến phòng khám mời mọi người, hiền lành lễ phép nên ai cũng quý mến. Mấy bà hàng xóm ghen tỵ lắm, con trai Ngọc Tảo Tiền vừa ngoan vừa học giỏi, trộm khen sao ông ấy có thể nuôi con mát tay thế.

Nhắc đến trà, Nhất Mục Liên bật dậy như động phải chỗ ngứa, làm hội chị em bên kia giật mình. Không trà cuộc sống vợ chồng bế tắc, mà có trà càng bế tắc hơn, kiểu gì cũng tự đẩy mình vào đường cùng.

"Trong tủ còn quả gì không Tiểu Trùng?"

Cậu gấp gáp hỏi Trùng Sư. Cô bé không hiểu mô tê gì, mặt đầy hỏi chấm đáp:

"Còn nửa quả dưa hấu, vài quả lê với chùm nho."

Thôi tạm được. Nhất Mục Liên đứng dậy lôi đống hoa quả đem vào bếp thái cắt gì đó rồi bỏ vào cặp lồng giữ nhiệt, trộn thêm nhiều đá khô vào để không bị tan nhanh. Nhân lúc phòng khám không có ai, cậu sẽ xin nghỉ trưa lâu hơn một chút.

Từ phòng khám chạy xe sang công ty anh mất chừng hai mươi phút.

Chẳng vì lý do gì cả, tự nhiên nhớ chồng, muốn gặp chồng, Nhất Mục Liên mới bỏ phòng khám đến thẳng công ty anh, nơi mà hầu như cậu chẳng bao giờ đặt chân tới. Lần cuối cậu đến thăm quan cách đây cũng một hai năm rồi, ít người quen hay biết mặt cậu. Nhân viên công ty chỉ biết rằng, tổng giám đốc nhà mình là người đã có gia đình.

Chính vì thế mà nảy sinh không ít rắc rối khi cậu tự ý đến mà không báo trước.

"Xin hỏi tiên sinh có hẹn trước không ạ?" Nhân viên lễ tân rất chừng mực, cẩn trọng hỏi trong khi đang kiểm tra lịch hẹn hôm nay của sếp lớn.

"Tôi không, tôi đến đưa Hoang tổng thứ này thôi."

Nhất Mục Liên lần thứ hai đến đây không biết muốn gặp tổng giám đốc cần phải hẹn trước. Lần đầu cũng là cậu tự ý đến, có điều a lô cái là Hoang chạy xuống ngay. Cậu định gọi cho anh trước nhưng máy báo bận, chắc đang họp hành gì đó. Cô lễ tân này mới làm ở đây một năm đương nhiên không biết cậu.

Chợt nhận ra mình có hơi vô tâm, chỗ làm của chồng lại chẳng biết gì mấy.

"Vậy anh cứ để đồ ở đây cùng với danh thiếp, chúng tôi sẽ chuyển lên văn phòng tổng giám đốc sau khi cuộc họp kết thúc."

Cậu còn định mở mồm nói mình là vợ Hoang, muốn tự tay đưa cho anh, nhưng đúng lúc đó có nhân viên giao hàng tới nói là hoa gửi cho Hoang tổng. Cô lễ tân lặp lại những gì vừa nói với anh ta, nhưng Nhất Mục Liên đã sớm bỏ qua sự hiện diện của cô ấy mà chuyển rời chú ý sang bó hoa đỏ rực vĩ đại.

Hoa hồng ư? Lại còn thiệp tay thay vì băng rôn chúc mừng nữa.

"Anh ơi cho hỏi, bó hoa đó là tặng cho tổng giám đốc Hoang hay sao ạ?"

Nhân viên giao hàng định đưa phiếu xác nhận cho lễ tân kí thì bị Nhất Mục Liên giữ lại, không hiểu cậu muốn gì nhưng vẫn thành thật gật đầu:

"Đúng vậy, là gửi cho Hoang tổng."

"Tôi xuống xử lý bưu phẩm gửi cho sếp."

Sau lưng Nhất Mục Liên có giọng nói khác vang lên, không phải của cô gái lễ tân, mà còn có chút quen quen. Cậu quay lại mới biết, thì ra là Trậm - cô trợ lý thư kí tổng giám đốc cậu từng gặp qua hai ba lần gì đó rồi. Tưởng cô không nhớ cậu, mà ngược lại nhớ không tưởng. Thấy cậu liền ngạc nhiên mà thốt lên:

"Ôi trời anh Liên, anh đến từ bao giờ thế?"

"Chào Trậm, anh cũng vừa mới tới thôi." Hai người tay bắt mặt mừng. Nói là vừa mới nhưng cũng thêm mười phút trôi qua kể từ lúc bước chân xuống xe rồi. Lo cho cặp lồng hoa quả quá đi.

"Sếp bận họp chắc tắt máy rồi. Sao anh không gọi cho chị Tân?"

Cậu gãi tai, "À anh không có số cô ấy." Nói hơi buồn cười là trừ vài người bạn thân của chồng ra, cậu không có số của ai khác làm việc ở công ty anh vì họ cũng không phải quá thân thiết.

Cô lễ tân lúc này mới biết Nhất Mục Liên có quan hệ với sếp lớn, im lặng không nói gì nữa mà giao lại mọi chuyện cho Trậm.

"Sếp có quy định là không được tự ý gửi quà cáp lên tầng giám đốc. Nhiệm vụ của em là nhận đồ, lên danh sách rồi gửi sếp xét duyệt. Cái nào không duyệt thì đem chỗ khác xử lý." Trậm đơn giản giải thích, tiện tay kí tên nhận hoa từ người giao hàng. Cậu biết 'xử lý' ở đây tức là bỏ đi hoặc đem cho nhân viên chia nhau.

Ha, tự hỏi đống trái cây ướp lạnh của cậu có phải vào danh sách chờ duyệt không nhỉ? Đợi đến lúc đó chắc lên men hết sạch.

Có thể lắm nếu cậu không tự mình đem tới mà đặt qua ship.

Cậu biết con người anh công tư rõ ràng, làm gì cũng phải công khai. Nhưng bó hoa chói lọi kia cũng lộ liễu quá rồi đấy.

"Để anh giúp."

Nhất Mục Liên chủ động ôm bó hoa to đùng, thân trai tráng lại để một cô gái chân yếu tay mềm mang vác nặng nề coi sao được. Nói thế thôi, chứ hành động của cậu làm Trậm nhột lên nhột xuống, mắt không rời bó hoa và gương mặt khả ái của Nhất Mục Liên nửa giây. Lúc này hẵng còn cười nói bình thường, chỉ e rằng khi đích thân cậu đem hoa vào văn phòng sếp rồi mới thực sự là có chuyện... Ôi, RIP sếp!

Nhưng Nhất Mục Liên vốn tính dịu dàng, hiền lành, sẽ không có chuyện khủng khiếp gì đâu nhỉ. Trậm tin là thế, một mặt cầu nguyện cho sếp đẹp trai nhà mình tai qua nạn khỏi.

Trên đường lên tầng cao nhất, Nhất Mục Liên còn hỏi han có phải thường xuyên luôn có người gửi hoa đến cho Hoang tổng không. Nàng Trậm đứng cạnh đã sớm toát mồ hôi, nhưng không thể nói dối nửa lời. Xem ra bão lớn sắp tới thật rồi.

Rất thường xuyên. Người đàn ông vừa thành công vừa hấp dẫn như Hoang tổng, kẻ tăm tia cả trai lẫn gái nhiều không đếm xuể, bất chấp cả việc anh ấy có vợ rồi. Nhẫn cưới đeo trên ngón áp út không bao giờ tháo ra cũng không làm bọn họ từ bỏ ý định.

Bó hoa này chỉ là một trong số cực nhiều đó thôi. Có điều chắc chắn rằng, tất cả đều tới từ bên ngoài chứ không phải trong nội bộ công ty, chẳng nhân viên nào dám cả trừ khi muốn tự tay hất đổ bát cơm của mình.

"Anh cứ ngồi chờ trong phòng giám đốc, tầm mười phút nữa là họp xong rồi. Em đi pha trà cho anh."

"Cảm ơn em." Nhất Mục Liên gật đầu cười.

Nhưng Trậm không đi ngay, mà liếc bó hoa cậu đặt lên bàn trà:

"Bó hoa đó..."

"À yên tâm, anh sẽ đưa cho Hoang mà."

Ý cô không phải thế, chả phải cô đã nói không thứ gì được phép đưa trực tiếp cho sếp sao, trừ đồ của cậu ra. Rõ ràng là bão ngầm, sếp ơi em cũng muốn giúp anh lắm tại vì anh quá xui thôi. Nhất Mục Liên thật khéo khi đến đúng lúc mấy thứ mờ ám được chuyển tới. Giấu mấy túi quà sau lưng - những thứ ít gây sự chú ý nhất không bằng bó hoa hồng to tướng kia, Trậm cười gượng, đành bỏ ra ngoài pha trà.

Nhất Mục Liên cất lồng quả vào tủ lạnh, cái tủ rõ to mà không chứa gì ngoài nước và bia. Chà, đáng lẽ anh nên dùng thêm gì đó mát lành hơn. Bình thường ăn sáng xong là hai người đi làm ngay vì không có nhiều thời gian. Có lẽ cậu sẽ cố gắng chuẩn bị thêm hoa quả cho anh mang đi.

Lâu rồi chưa tới đây, vẫn không có gì khác so với lần trước trừ một vài chậu cây cảnh đã được thay mới. Thì vốn không có việc gì cần tới công ty anh cả, hôm nay chỉ là nhất thời bộc phát. Văn phòng rộng lớn mà bày trí khá đơn giản, chỉ có bàn làm việc, giá sách lớn, tủ kệ tivi đặt đối diện bàn trà tiếp khách, vài chậu cây cảnh và tranh ảnh trang trí. Tủ lạnh đặt trong buồng nghỉ để đỡ choán tầm nhìn. Buồng nghỉ ngăn cách bên ngoài bởi tấm vách, không lớn lắm, đủ để kê chiếc giường đơn, tủ quần áo với tủ đứng loại nhỏ. Giống căn hộ dành cho người độc thân hơn là văn phòng làm việc.

Cầm lên khung ảnh đặt trên tủ đầu giường, nghĩ tới Nhất Mục Liên lại bật cười, anh nói bao nhiêu ảnh chụp chung của hai người sẽ in ra bằng hết, mỗi chỗ đặt vài tấm. Bàn làm việc để một tấm, giá sách đặt hai ba tấm, trong buồng nghỉ thì khỏi nói, nội album đã dày những ba quyển. Đấy là Hoang chưa dở hơi đòi in hết cả hình trong điện thoại thôi, mới chỉ là máy ảnh chụp kỉ niệm mỗi khi đi du lịch.

Đang ngắm nghía vài thứ thì nghe có tiếng người trở về. Nhất Mục Liên thở phào, may là anh không để cậu đợi quá lâu chứ sắp qua giờ nghỉ trưa rồi. Anh không thể để cái bụng rỗng làm việc được.

Thấy cậu đi ra từ buồng nghỉ, Hoang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cười:

"Bảo bối, em tới từ bao giờ vậy?"

Đúng là chỉ khi gặp vợ Hoang tổng mặt lạnh hơn tiền mới chịu thay đổi sắc thái, Ngự Soạn Tân thật nhìn không ra con người này chính là sếp mình.

Nghe anh gọi vậy Nhất Mục Liên bỗng thấy ngại ngùng, không phải lần đầu tiên trước mặt người khác anh gọi cậu là 'bảo bối', đưa mắt nhìn Ngự Soạn Tân đứng cạnh, kể cả là cô ấy vẫn thấy không quen. Trên tay hai người cầm văn kiện, có kẻ cuộc họp vừa rồi khá căng thẳng, tận giờ mới kết thúc mà lúc về vẫn còn bàn bạc tiếp.

"Em... mới tới thôi." Thực ra là đợi khá lâu rồi. Chắc tại anh chưa gặp Trậm nên mới hỏi vậy, cô ấy đi pha trà vẫn chưa quay lại. "Hôm nay phòng khám không nhiều việc, muốn qua gặp anh chút."

"Sao không gọi cho anh?"

"Em gọi nhưng anh tắt máy."

Lỗi do cậu gọi đột xuất đúng lúc anh họp. Hoang nghe vậy vội lôi điện thoại ra kiểm tra, gì vậy, có đúng một cuộc gọi nhỡ, không tin nhắn. Xem xong mặt mày thất vọng hẳn đi.

Không trách cậu được, lần nào gọi chưa đến hai giây anh đã bắt máy, gần trưa mà không nghe được thì tự động nghĩ anh bận gì đó rồi thôi.

"Không làm phiền hai người nữa, tôi xin phép ra ngoài trước. À sếp, tôi hủy lịch cơm trưa hôm nay nhé?"

"Ừm, cảm ơn cô."

Trưa nào cũng sẽ có người dưới nhà ăn mang phần cơm lên cho anh, bây giờ vợ anh tới đương nhiên cô thư kí biết ý báo hủy với đầu bếp.

Cửa vừa đóng lại, Hoang lập tức rũ bỏ hình ảnh tổng giám đốc mặt lạnh dang rộng hai tay muốn ôm vợ vào lòng nhưng bị cậu đẩy ra:

"Chờ chút, em mang đồ đến cho anh."

"Đồ gì?" Hoang đảo mắt nhìn một lượt quanh phòng, dừng lại ở chỗ bó hoa hồng to đùng nằm chình ình trên bàn thì sửng sốt, "Hoa hồng á? Bảo bối, em không đùa anh đấy chứ?" Hôm nay chẳng phải ngày kỉ niệm gì, hơn nữa Nhất Mục Liên sẽ không bao giờ bày vẽ mấy trò lãng mạn tốn kém, nên tặng hoa là điều hết sức bất ngờ. Đổi lại là anh tặng cậu thì còn dễ hiểu, vì hồi theo đuổi cậu Hoang từng làm trò đó mấy lần rồi.

Hình như bị hiểu lầm nghiêm trọng rồi đây, Nhất Mục Liên nhướn mày:

"Chồng đoán xem?"

Mang theo nghi hoặc, Hoang tiến tới nhấc bó hoa lên, bên trong kẹp một tấm thiếp phủ lụa vàng, thơm phức hương nước hoa.

[Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ công ty em, liệu em có thể mời anh một bữa cơm chứ? Kí tên...]

Tấm thiệp xém rớt xuống đất, rớt như trái tim Hoang khi vừa đọc xong dòng chữ trong đó vậy. Anh hồi hộp nhìn Nhất Mục Liên, vẫn cười cười thản nhiên như không hề có gì cả. Em ấy sẽ không giận chứ? Mà đâu phải lỗi của anh, người không biết không có tội.

"Cái này..." Hoang đặt bó hoa xuống, ho nhẹ hai tiếng, "Của một đối tác anh từng giúp đỡ. Anh không biết người ta sẽ cảm ơn như thế này." Anh thực tình không biết gì hết, đừng trách lầm anh nha bảo bối!

"Nam hay nữ?"

"Nam. Anh và công ty cậu ta mới kết thúc hợp đồng xong, từ dạo đó cũng không gặp lại."

Sợ rằng càng giải thích càng đen thêm. Cơ mà, Hoang chưa từng thấy Nhất Mục Liên ghen bao giờ, liệu đây có phải cơ hội để anh được chiêm ngưỡng vẻ mặt khác của em yêu nhà mình không nhỉ, sẽ khủng khiếp như các bà vợ trong phim tình cảm chín giờ tối chứ?

Trái lại với mong đợi có chút máu M của Hoang, Nhất Mục Liên chỉ "Ồ" một tiếng, biểu cảm chẳng hề có lấy một tia dao động, giọng nói vẫn nhẹ nhàng không lệch nhịp, "Hãnh diện ghê, em biết chồng em có sức hút mà!"

"Không phải đâu, anh..."

Ai chẳng biết Hoang tổng là gay và đã kết hôn . Cho dù anh chị em trong công ty hết hi vọng nhưng đối với những kẻ bất chấp bên ngoài thì không nói trước được điều gì. Xưa nay thường xuyên vẫn có quà gửi đến tới tấp, của đủ loại người từ đối tác làm ăn đến người nổi tiếng, tay chơi,... Điều này dĩ nhiên Nhất Mục Liên ở nhà chẳng hề hay biết.

Nhất Mục Liên đặt ngón tay lên môi anh chặn lại mọi lời định nói, cậu lắc đầu:

"Ừm, em hiểu mà."

Tình cảm của anh dành cho cậu từ trước tới nay, chẳng lẽ vì vài ba kẻ dòm ngó bên ngoài mà ảnh hưởng sao. Hoang xúc động, nhấc bổng cả người cậu lên, làm cậu luống cuống ôm vội cổ anh giữ thăng bằng:

"Em phải biết rằng, đời này anh chỉ chung thủy với một mình em."

Rồi anh ôm cậu đi vào buồng nghỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net