Chương 28.1: Đánh cược! Ta không nghĩ tới thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc lâu, Sơ Tuyết vẫn đang đấu tranh tinh thần, thời điểm định chậm rãi ôm lấy nàng, thì nàng lại đột nhiên rời khỏi ngực hắn, đôi bàn tay trắng như phấn đập nhẹ vào ngực hắn, cười mắng: “Tiểu Tam đáng chết, ta khổ sở như vậy, mà chẳng an ui được câu nào dễ nghe cả. Rốt cuộc cũng hiểu lòng ngươi rồi.”

Nói xong, nàng đi qua người hắn, học theo tư thái vừa nãy của hắn, nằm ở trên nhuyễn tháp.

Khóe môi nhếch lên ý cười thản nhiên, một bộ dáng rất thoải mái, sự khổ sở vừa rồi cứ như là ảo giác vậy.

Nếu không phải khoé mắt vẫn còn dính nước, thì đã hoài nghi vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Trước ngực trống trơn, tâm tư Sơ Tuyết cũng trở nên trống rỗng, một cảm giác mất mát không cách nào hình dung được.

Trầm Tố Nhi là tước chiêm cưu sào (chim tước chiếm ổ chim tu hú), vì Sơ Tuyết vừa mới đứng lên, nên chỗ nằm vẫn còn ấm áo, thoang thoảng mùi thơm, không biết hương hoa trong không trung, hay là mùi hương trên thân thể Sơ Tuyết.

Để chứng thực, nàng kéo kéo ống tay áo rộng thùng thình của mỗ nhân đang ngẩn người kia, đưa đến mũi ngửi cẩn thận.

Quả nhiên–

Mùi hương giống với hương thơm trên cơ thể hắn.

Có phải là vì hắn ở rừng mai đã nhiều năm, cảm thấy trên người hắn thoang thoảng mùi hoa mai?

“Ngồi đi, hôm nay chiếm chỗ ngủ của ngươi một lúc. Ha ha, thật là thoải mái a.” Trầm Tố Nhi không nghĩ nhiều, đơn giản đưa tay kéo Sơ Tuyết ngồi xuống, tự mình xê dịch mông về một bên. Nhuyễn tháp cũng đủ rộng, so với giường nhỏ cũng chẳng khác biệt lắm.

Sơ tuyết rất cẩn thận, do dự một chút, không đành lòng phật ý nàng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định với nàng. Nhưng mà ngồi xuống rồi, đã chẳng còn tẹo khoảng cách nào để mà bảo trì, vốn chỉ cần ngồi trên cùng một tháp, trong mắt người khác đã thấy ái muội rồi.

Cho dù hai người thuần khiết trong sáng, không có tạp niệm, nhưng cô nam quả nữ ở một chỗ, ngồi cùng nhau, một người nửa nằm, một người ngồi bên cạnh, tư thái đã làm người khác tưởng tượng rồi.

“Tiểu Tố Nhi, như vậy…… hình như không tốt lắm. Để người khác nhìn thấy, thì làm sao bây giờ?”

“Nhìn thấy thì nhìn thấy, có gì mà làm sao bây giờ?” Trầm Tố Nhi suy nghĩ đột nhiên mất linh động, trong mắt ẩn dấu nghi hoặc. Không thể trách nàng, đối với Sơ Tuyết, là cảm giác rất thuần khiết, nên tự nhiên trong lòng sinh ra suy nghĩ, trong lòng không có quỷ, tự nhiên không sợ người khác trông thấy.

Sơ Tuyết ngẩn ra.

Nàng trả lời như vậy đúng là ngoài ý muốn.

Dừng một lúc, bỗng dưng cười, đúng vậy!

Nhìn thấy thì cứ nhìn thấy đi, có vấn đề gì chứ?!

“Tiểu Tố Nhi, sao đột nhiên lại đến chỗ này? Tìm ta có chuyện gì?” Sơ Tuyết lại hỏi, vì nàng nghĩ có nên đứng lên, đem áo khoác lông cừu trắng như tuyết ở trên mặt đất nhặt lên, thì hắn đã ngồi xuống, lưng dựa vào mép nhuyễn tháp.

Mà như vậy, Trầm Tố Nhi nhìn, chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt hoàn mỹ của hắn.

Trầm Tố Nhi cũng không có ý kiến, để cho hắn ngồi.

“Ta chán a, đột nhiên muốn gặp ngươi, muốn xem hoa mai nở rộ.”

“Muốn ta châm cho nàng một chén trà hoa không?”

“Được. Đi bộ một lúc lâu, miệng đúng là thấy khô.”

Sơ Tuyết vừa mới nghe thấy, kinh ngạc, hỏi: “Nàng đi bộ tới đây?” Đường xa vậy mà đi bộ? Mắt không khỏi nhìn về đôi chân nhỏ nhắn của nàng, mắt lộ ra sự đau lòng. Không đợi nàng nói lập tức quan tâm hỏi: “Có phải đau lắm không?”

“Không đau, chỉ thấy mỏi, nghỉ ngơi một chút là được.”

“Uh. Nàng chờ ta một chút.” Sơ tuyết đi vào phòng.

Chẳng qua bao lâu, đã mang ra một ngân bàn (chắc là bàn bằng bạc).

Trên bàn để mấy chén trà ngọc, còn đang toả nhiệt.

Chắc vừa mới châm.

“Uống một chút đi.” Sơ Tuyết đưa tới chỗ Trầm Tố Nhi.

Nàng bật dậy, ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp.

Thử cầm lên, nhưng cũng không lập tức uống ngay.

Sơ Tuyết nhìn, cười nhẹ nói: “Không nóng lắm đâu, bây giờ uống là vừa.”

“Ngươi không phải vừa mới châm sao? Sao lại không nóng?” Trầm Tố Nhi nghi hoặc.

Nghi hoặc là nghi hoặc, nhưng nàng vẫn rất tin tưởng Sơ Tuyết.

Hắn bảo nàng uống, nàng cũng thử uống một ngụm.

Uống một ngụm, mắt lại loé ra sự kinh ngạc.

Sơ Tuyết cười nói: “Đúng rồi, ta đã nói, không nóng mà.”

“Uống ngon lắm! Hoa cúc sao? Vừa vào miệng thấy ngọt mát, vào họng lại thấy ngọt hơn. Hơn nữa độ nóng vừa đủ, thời gian ngắn như vậy, ngươi sao châm được?” Nước sôi, nhanh nguội như vậy sao? Nghi hoặc a.

Công phu châm trà ở cổ đại thật sự là bậc nhất.

Sơ Tuyết tuỳ ý ra tay, nàng lập tức thích thú vô cùng.

“Nàng chưa uống qua sao?” Sơ Tuyết kì quái, phương pháp châm trà rất bình thường mà.

“Đương nhiên chưa uống qua, ngươi có châm cho ta uống sao?” Hỏi lại, ngữ khí có chút đanh đá, rồi lại thấy rất đáng yêu.

Sơ Tuyết cười thoải mái, giải thích cho nàng, “Hàng bạch cúc, thêm một chút lá bạc hà tươi. Ta còn thêm một số thứ nữa rồi cho mật ong vào để làm nguội nước sôi. Cho nên không nóng.” Phương pháp châm trà rất bình thường, rất nhiều phi tần trong cung cũng biết. (ta không hiểu trà đạo, edit không chính xác thì thông cảm nhé)

“A, nghe ngươi nói rất đơn giản a. Thật không tồi.” Mỗ nhân chẳng biết thưởng thức, hơn nữa lại đang khát, lập tức một ngụm uống hết, tái đem chén trà ngọc để lên ngân bàn, lại ồn ào, “Tiểu Tam, tiếp đi! Ta còn chưa uống đủ. Ha ha……”

“Ta đi lấy. Nàng chờ một chút.” Dứt lời đi luôn.

Sơ Tuyết mỉm cười bước vào gian trong.

Trầm Tố Nhi nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp.

Mắt quét xung quanh một lượt, một rừng mai mê người.

Gió nhẹ thổi qua, cho dù cũng thấy lạnh lạnh, nhưng cũng có mùi hương thoải mái, lưu luyến không thôi.

Một lát sau, Sơ Tuyết lại đi ra.

Hắn hôm nay nhìn qua thấy rất là phấn chấn.

Trầm Tố Nhi là người có cầu tất ứng báo. (có yêu cầu tất nhiên báo đáp)

Để Tam vương gia tự mình hầu hạ, thiên hạ đúng là chẳng có mấy người có được vinh hạnh này.

Nghĩ nghĩ, Trầm Tố Nhi cảm giác mình như đang bay bay trên mây.

Sơ Tuyết đem tới một bình Kim chuyên đặt trê ngân bàn. (bình Kim chuyên chắc là bình châm trà, phiên phiến đi nhé mọi người :D)

Tự mình ngồi trên áo khoác lông cừu.

Trầm Tố Nhi hỏi ra nghi vấn của mình, “Chỗ này chỉ có một mình ngươi ở sao? Ngay cả cung nữ thái giám, một người hầu hạ cũng không có sao?” Ngồi một lúc lâu rồi, ngoại trừ hắn cũng chẳng thấy người nào khác.

Có cảm giác rất cách biệt, như là thế ngoại đào viên ngay trong Hoàng cung vậy– không, là mai viên.

“Có. Nhưng bọn họ không được ở đây, từ sáng sớm đã tới, đem ba bữa cơm tới.” Sơ Tuyết thản nhiên nói xong, ngữ khí bình thản, nghe không thấy bi thương, cũng chẳng thấy vui sướng.

Trầm Tố Nhi lại nhẹ nhàng nhíu mày,”Tiểu Tam, cuộc sống thế này, chỉ một mình ngươi đã bao lâu rồi?”

Sơ Tuyết nghĩ ngợi, trả lời: “Mười hai tuổi thì tới đây. Lúc trước, ta ở cùng Mẫu hậu ở Thiên Thọ Cung. Mấy năm nay luyện chút võ công, thân thể cũng tốt hơn nhiều, cũng không cần người chiếu cố nữa.”

“Uh, nhưng mà một người ở có thấy buồn lắm không?” Nàng cảm thấy mình lại buồn. Người là động vật sống bầy đàn, vốn không thể sống lâu dài cách xa đàn.

Nghe vậy, Sơ Tuyết ngẩn người, suy nghĩ của Trầm Tố Nhi đúng là ngoài dự kiến, thần bí lại cười ảm đạm, cũng chẳng giấu diếm nói:

“Một người ở, ngược lại lại thấy tự do. Là ta tự mình cầu hoàng huynh để ta ở chỗ này, lại không cho phép người khác tới quấy rầy. Kỳ thật…… Hai năm nay lúc ta buồn, thì len lén chuồn ra khỏi cung đi dạo, gạt mẫu hậu cùng hoàng huynh. Nhưng mà một lần đã bị Hoàng huynh bắt được…… Nhìn bộ dáng, có lẽ hắn đã sớm biết. Mà vẫn nhắm một mắt mở một mắt, coi như không biết.”

“Ha ha!” Trầm Tố Nhi cười, xem ra mình lo lắng là dư thừa rồi.

Vốn nàng cảm thấy Sơ Tuyết rất trong sáng, trong sáng tất nhiên không thích hợp ở gia đình đế vương.

Mà hắn nhất định cũng hướng tới cuộc sống khoái hoạt ngắm trời cao biển rộng.

Lần đầu tiên gặp hắn ở ngoài cung, hắn thần thái tung bay, hỉ nộ đều để trên mặt.

Lần sau gặp lại trong cung– cảm thấy hắn đã cẩn thận ẩn dấu hết, hoàn toàn là một cá tính khác.

“Tiểu Tam, ở ngoài cung vui vẻ, hay là trong cung vui vẻ?”

“Ngoài cung!” Lúc trả lời hai tròng mắt Sơ Tuyết toả sáng, nghĩ cũng chẳng nghĩ qua mà đã bật thốt lên, nhưng mà, thần thái bộ dáng tung bay kia cũng chỉ trong nháy mắt, dần dần đã khôi phục sự yên lặng bình yên, trong mắt còn mang theo sự do dự giải thích, “Ngoài cung đúng là rất cao hứng, nhưng sẽ nhớ mẫu hậu cùng hoàng huynh…… Dù sao bọn họ cũng là thân nhân của ta, cũng muốn thường xuyên được gặp bọn họ.”

Lưu luyến nhà a!

Hiểu được! Nàng đúng là rất hiểu được.

Ai nói thiếu niên không thấy được sầu?

Không ngỗ nghịch như thân nhân hy vọng, cố gắng làm một tiểu Vương gia ngoan ngoãn, bên ngoài ôn văn nho nhã, tri thư đạt lễ, cử chỉ vừa phải, rồi lại không thích để cho vô số điều quy củ trói buộc, hướng tới cuộc sống ngoài Hoàng cung vô câu vô thúc.

Đổi góc độ khác mà nghĩ, Sơ Tuyết chính là một con chim cô đơn không thể thoát khỏi lồng giam sơn son thiếp vàng của thân nhân, cam nguyện để mình ở chỗ không thoải mái, sống một cuộc sống mình không thích.

Đột nhiên, Trầm Tố Nhi từ đáy lòng trào ra sự thương tiếc.

Có thể, cũng có thể hiểu được tâm tình của Sơ Tuyết.

Như bây giờ? Nàng cũng chẳng thể ra khỏi Hoàng cung.

Có một ngày, có năng lực rồi, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp dẫn hắn ra khỏi cung, tốt nhất là vĩnh viễn không quay trở về.

Nhưng mà—cuối cùng vẫn chỉ là đang mơ mộng.

Thời gian lặng yên trôi qua.

Hai người nói rất nhiều chuyện.

Cùng nhau nói cười, cùng nhau pha trà luận mai.

Chuyện khắp trên Bắc xuôi Nam cũng nói hết, kỳ thật, nói chuyện gì, Trầm Tố Nhi cũng không rõ ràng.

Nàng nghĩ đến đâu, thì nói đến đó thôi.

Nhưng mà–

Ngôn ngữ phong phú mà khôi hài, làm Sơ Tuyết luôn thoải mái cười to.

Mai viên, truyền ra tiếng cười chưa bao giờ có.

Cười qua đi, Trầm Tố Nhi cũng muốn hỏi một việc.

“Tiểu Tam, luật pháp nói tam tộc tức là tam tộc thế nào? Án Tiếu thị, đã liên luỵ tới trăm ngàn người.” Nàng không hiểu lắm. Dựa theo cách nói, ý tam tộc có rất nhiều nghĩ, là chỉ phụ, tử, tôn (đời cha, đời con, đời cháu), cũng có thể là cha mẹ, huynh đệ, thê tử. Nhưng mà, sao cả nhà Tiếu quý phu, lại bắt nhiều người đến thế? Khó hiểu!

“Luật pháp Bắc uyển quốc rất nghiêm minh. Tam tộc, ý chỉ không phải phụ bối, tử bối, cùng tôn bối. Mà là phụ tộc, mẫu tộc, cùng thê tộc. Liên luỵ tới nhiều người, tất nhiên là rất nhiều rồi. Đây là lúc khai quốc, tổ tiên đã định quy củ. Từ trước đã như thế, cũng không sửa đổi.”

Trầm Tố Nhi nghĩ đúng là pháp luật quá biến thái.

Như vậy năm ngàn người này, hoá ra cũng không phải toàn bộ là họ Tiếu?

Dù vậy, bọn họ nhiều người như vậy đúng là cường điệu hoá quá, không thể tưởng tượng được.(ps: Về vấn đề nhân số, các vị đọc tới đây đừng rối rắm…… Tiểu thuyết vốn cường điệu hoá thế đấy!~ hắc hắc, xem qua thì quên đi. Đừng trách ta!~)

“Cái đó và cửu tộc có cái gì khác nhau?”

“Đương nhiên là khác nhau, điều luật nghiêm lệ nhất, cũng là chết nhiều người nhất, cũng liên luỵ rất nhiều người thường là trên vạn. Luật pháp đã ghi, tam tộc không tính là nặng nhất, mà còn có ngũ tộc, thất tộc. Cửu tộc.”

Trầm Tố Nhi trong lòng lạnh ngắt.

Còn có chuyện tàn khốc như vậy sao? Triều đại quái gì thế này!

Bỗng chốc, nàng nhớ tới từng xem qua một quyển sách, phía trên ghi các bước chu di cửu tộc thời Tần. Nàng ngượng ngùng nói: “Tiểu Tam a, những người này trước khi hành hình có phải trải qua các bước tra tấn tàn nhẫn không? Ví như, đầu tiên đâm chữ lên trán. Tiếp theo là xẻo mũi, tiếp theo là cắt hết từng ngón chân ngón tay, rồi dùng côn đánh chết! Chết cũng không buông tha, đem tử thi cắt đầu, đập thành thịt vụn……”

Mỗ nữ nói rất tàn nhẫn, rất nhập diễn, trong khoảng thời gian ngắn quên mất mỗ tiểu soái ca kia tâm tính thiện lương sao tiêu hoá được a!

Sơ tuyết nghe xong muốn nôn mửa!

Một đôi mắt đẹp sáng trong nghe nàng nói xong đã thành trắng dã.

Chất vấn: “Mấy chuyện đó nàng nghe ở đâu thế? Không có! Bình thường là thắt cổ, ban độc, chém đầu. Chết tàn nhẫn như thế, hoàng huynh cấm, không cho phép ai làm.” Người ta chết, còn làm mấy chuyện đấy làm gì?

“Ồ, ta trước kia đọc một quyển sách mới biết. Sơ Tuyết, ngươi cảm thấy Tiếu quý phi có giết ta hay không?” Tuy cách chết có vẻ nhân đạo hơn, nhưng Trầm Tố Nhi trong lòng vẫn thấy lạnh, nói thế nào thì nói, ở hiện đại chỉ cần không giết người, dù có phạm phải tội chết, thì cũng chẳng liên can tới người nhà vô tội.

Sơ Tuyết trầm tư một lát, suy nghĩ cẩn thận, lắc lắc đầu.

“Không thể nào. Phi tần hậu cung, ta không quá quen thuộc. Nhưng lúc ở chỗ mẫu hậu thường xuyên gặp Tiếu quý phi. Xuất thân kiều quý, có khi khó tránh khỏi đem vào tính tình Đại tiểu thư vào trong cung, nhưng bản tính cũng không đến nỗi tồi tệ. Chuyện ám sát, là thật là giả, hoàng huynh sẽ tra rõ ràng, nàng yên tâm đi.” Câu cuối cùng, Sơ Tuyết là khẳng định, cũng tin tưởng Mộ Dung Cảnh.

Câu cuối cùng đấy, Trầm Tố Nhi nghe xong cảm giác rất lạ, Sơ Tuyết đối với huynh trưởng tín nhiệm, cũng không có ý gì trong lòng.

Dù sao Hoàng đế bây giờ cũng đang đánh cược với nàng.

Nếu đã nhắc tới Mộ Dung Cảnh, Trầm Tố Nhi cũng thuận tiện hỏi một câu: “Tiểu Tam a, ngươi nói…… làm thế nào, mới có thể làm một người có phòng bị thoải mái cười to?” Nàng cố ý nhấn mạnh chỗ có phòng bị.

“Có phòng bị sao?” Sơ Tuyết nghe thấy là lạ, vấn đề này đúng là kỳ quái. Phản ứng theo trực giác hỏi: “Người đó phòng bị rồi, làm sao phải cố làm hắn cười to?”

Trầm Tố Nhi không khỏi cười ngượng, là có chút cổ quái, cũng không có thể nói rõ cho Sơ Tuyết.

Nàng ho nhẹ một chút che dấu xấu hổ trong lòng, “Ta chỉ là muốn làm thế thôi.”

“Rất đơn giản!”

“A?……”

“Nếu nàng không trách ta, ta mới nói cho nàng. ”Sơ Tuyết cười rất thần bí.

Chủ ý gì? Còn có trách hay không nữ?

Đặc biệt, lúc này Trầm Tố Nhi mắt đặc biệt long lanh, cực kỳ tò mò, đương nhiên là trăm phần trăm gật đầu!

Vì thế ngay sau đó, nàng lại hối hận!

Kêu khổ thấu trời–

Ngoài viên, chỉ nghe thấy mơ hồ, tiếng cười không ngừng vang lên như chuông gió, khoái hoạt mà thanh âm cầu xin tha thứ cũng không ngừng…… (hô hô biết anh Tuyết làm thế nào chưa =)))

Chiều tối, Trầm Tố Nhi trở về Phượng Cung.

Lúc rời đi đã hẹn với Sơ Tuyết, ngày mai cũng tới Mai Viên.

Tất cả đều bình thường.

Buổi tối vẫn kể chuyện xưa với bọn nô tài, nói đến chỗ gay cần, lại lấy cớ như tối qua. Không có đồ ăn vặt không nói, làm mọi người khổ sở không nói gì được.

Ban đêm, cung nữ không thể tuỳ ý đi lại.

Càng đừng nói buổi tối muốn tìm đồ ăn, ngự thiện phòng sẽ tức đến phát hoả mất.

Trầm Tố Nhi cứ mặc kệ, dù sao cũng chẳng muốn kể nữa.

Nhanh chóng trốn vào tẩm thất.

Đêm khuya, không thể ngủ được, nàng lại nghe thấy tiếng tiêu kia.

Dần dần rơi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại.

Dùng qua đồ ăn sáng, Trầm Tố Nhi lại tới Mai viên.

Lúc này đây đã thông minh, bảo Tiểu Xuân Nhi chuẩn bị kiệu.

Sơ Tuyết từ sáng sớm, đã chờ sẵn ở cửa Mai viên.

Giống như đã tính toán rõ thời gian nàng đến.

Hai người sóng vai đi vào Mai Viên, Trầm Tố Nhi mắng một câu, không có ý trách cứ, mà lo lắng là nhiều hơn. “Ngốc quá a, Tiểu Tam, lần sau, đừng làm việc này, ngươi lần sau mà thế, ta sẽ không đến nữa.” Có một chút tức giận.

Khuôn mặt tuấn tú của Sơ Tuyết đỏ lên, trong mắt có chút quẫn quẫn.

Nhu thuận nghe lời.

Nhưng mà hai người có vẻ mặt như vậy, lại thấy là lạ.

Nếu người ngoài nhìn thấy, hai người tuổi xấp xỉ nhau.

Luận tuổi, Sơ Tuyết còn lớn hơn, bộ dạng cũng cao hơn Trầm Tố Nhi một cái đầu.

Nhưng mà Sơ Tuyết dường như không đủ khí lực, rất cẩn thận hầu hạ.

Nhìn Trầm Tố Nhi là muốn cười.

Dù sao cũng may, nàng bình thường toàn quên tuổi mình ở đây.

Mười lăm tuổi cũng tốt, hai mươi năm tuổi cũng thế, nàng chính là nàng!

“Biết thì tốt. Lần sau đừng thế. Áo khoác cũng chẳng khoác. Ngốc nghếch……” Trầm Tố Nhi cười mắng. Mà tiếng mắng người lại thật ấm áo. Trong lòng cảm thán: Ngốc nghếch! Tiểu hài tử vẫn chỉ là tiểu hài tử, sao lại đơn thuần vậy chứ?

Nếu nàng hôm nay không đến, có phải hắn sẽ đứng chờ nguyên một ngày chắc?

Tiểu Xuân Nhi bọn họ thấy, lại nghĩ chắc có người tới thông tri nên Tam Vương gia mới ra cửa nghênh đón.

Chỉ có Trầm Tố Nhi liếc mắt một cái lập tức nhìn ra, Sơ Tuyết từ sáng sớm đã tới cửa chờ đợi, cũng chẳng nghĩ nàng có tới hay không, hay khi nào thì nàng tới.

Trầm Tố Nhi quan sát rất tỉ mỉ, Sơ Tuyết đích thật là đã chờ đợi từ sáng sớm.

Sương sớm thấm vào thân người thanh mảnh, quần áo dính cả tro bụi, những giọt nước nhỏ hoà lẫn vẫn bụi đất.

Sáng sớm thức dậy, tất nhiên là không có dấu vết như vậy rồi.

Còn có đôi môi lạnh tới tím tái, sáng sớm tinh mơ, khí trời cũng se lạnh.

Nghĩ tới liền đau lòng a.

Tiểu tử này bình thường khẳng định là rất tịch mịch, khó có người nào đối tốt với hắn, nên mới đào tâm đào phế đối xử (đối đãi thật lòng) như thế.

Trầm Tố Nhi quay lưng chế giễu Sơ Tuyết, kỳ thật cũng là đang chế giễu chính mình, bởi vì tự bản thân nàng cũng là người như thế.

Nếu thấy khoái hoạt, thời gian luôn nhanh trôi qua.

Sơ tuyết thật lâu rồi không vui vẻ như vậy.

Cười tới chẳng kiêng kị bốn phía, chẳng nhớ tới cố kị gì hết.

Trầm Tố Nhi đối với Sơ Tuyết cũng chẳng có cố kị gì hết, muốn nói gì nói nấy, nói chuyện con người, mấy chuyện Sơ Tuyết chưa từng nghe qua, cảm thấy rất mới mẻ và cũng rất ý nghĩa. Đây là đương nhiên, mấy chuyện ngàn năm sau, hắn sao lại từng nghe qua chứ?

Thời gian ăn tối nhanh đến, Trầm Tố Nhi cũng cười nói lời cáo từ.

Sơ Tuyết tiễn nàng tới tận cửa.

Nhìn thấy đám người Tiểu Xuân Nhi cùng cỗ kiệu đã chờ sẵn.

Lúc Trầm Tố Nhi lên kiệu, đột nhiên quay đầu cười nói: Chờ tới ngày sinh thần của ngươi, chúng ta lại thưởng mai lần nữa.

Làm Sơ Tuyết giật mình ngây người!

Tiếp theo đáy mắt hiện lên sự kinh hỉ, nhưng mà có ngoại nhân ở đây, biểu hiện cũng không rõ ràng.

Dù sao Trầm Tố Nhi cũng nhận ra, hắn rất cao hứng.

Sinh thần của Sơ Tuyết, còn chưa đầy nửa tháng.

Vốn Trầm Tố Nhi nghĩ ngày mai lại đến chỗ Sơ Tuyết, trong lúc vô ý lại biết được nửa tháng sau là sinh thần của hắn, mà hôm đó nàng vẫn bị cấm cung, vì thế, để lại một ngày.

Nửa tháng sau cũng tốt, mới đủ thời gian chuẩn bị lễ vật cho hắn.

Một người rất là tịch mịch, có một bằng hữu tới tán gẫu, tất nhiên là sẽ cực kỳ vui sướng.

Nàng tìm một lý do cho mình rất là hợp lý.

Hai ngày này, bỏ chuyện đánh cược sang một bên, là hai ngày vui vẻ nhất từ lúc Trầm Tố Nhi đến Hoàng cung tới giờ.

Lại là trong ba ngày đánh cược.

Nhưng mà ngẫm lại, Mộ Dung Cảnh sẽ có phản ứng gì?

Nàng tất nhiên biết—nhất cử nhất động của mình tất cả Mộ Dung Cảnh đều phái người giám thị.

Hai ngày tới Mai viên, rõ ràng như ban ngày, quang minh chính đại, người trong cung ai chẳng nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net