Chương 28.2: Đánh cược! Ta không nghĩ tới thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trầm Tố Nhi vừa mới bước vào Phượng Cung, lập tức cảm thấy bầu không khí kỳ lạ.

Trước cửa cung có nhiều thị vệ trấn thủ, Trần Thủ cũng ở đó, cũng có một ít cung nữ thái giám lạ mặt, trọng điểm nhất là Trần tổng quản cũng ở trước phòng lớn.

Rất rõ ràng, Hoàng đế kia cũng đến.

Chỉ mới vắng vẻ một chút thôi, nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn phóng tới đây?

Qua đêm nay, thời gian ba ngày cũng hết.

Như vậy– nàng thua, không phải là đúng ý hắn sao?

Trầm Tố Nhi cảm giác có điểm sâu xa, không đoán được..

Hắn không phải là nhìn trúng nàng đấy chứ? Trời mới biết a.

Bước lên bậc thang, lập tức toàn bộ tuỳ tùng của Hoàng đế hành lễ.

Hô to Hoàng Hậu cát tường.

Nghe thấy có chút lâng lâng, nhưng cảm giác lại bắt đầu thay đổi.

Ngẫu nhiên thỉnh thoảng nghe thấy còn thấy thích, nghe nhiều cũng cảm thấy chán ngán.

Dù nói thế nào, trước mặt Mộ Dung Cảnh, thông minh như Trầm Tố Nhi, tất nhiên sẽ không làm mặt lạnh với hắn. Lập tức khoé miệng cong lên, thay đổi vẻ mặt thành một nụ cười nhẹ, tiến vào phòng lớn.

Vừa vào đã thấy một nam nhân ngồi vị trí chủ thượng trong tay tuỳ ý nghịch chén trà ngọc.

Đáy lòng cảm giác bất đắc dĩ lại tăng lên.

“Hoàng Thượng cát tường!” Trầm Tố Nhi đánh đòn phủ đầu.

Mộ Dung Cảnh khóe miệng nhẹ cười, chỉ có ánh mắt thật băng lãnh.

Đúng vậy, Trầm Tố Nhi cảm thấy thật lạnh, so với thời tiết bên ngoài còn lạnh hơn.

Nhưng mà, cũng chẳng để trong lòng, Hoàng đế từ trước đến nay không phải đều lạnh thế sao? Cũng không phải chỉ hôm nay mới thế.

“Nàng nhìn qua…… vẻ mặt không tồi.” Mộ Dung Cảnh nhấp một ngụm trà, lại đem chén trà để trên mặt bàn, năm ngón tay thon dài cũng không buông ra, một tiếng rồi một tiếng, gõ rất có tiết tấu, động tác thong dong tao nhã, mang theo cảm giác mĩ không nói nên lời.

Trầm Tố Nhi cảm thấy mấy quy củ cổ đại cũng có cái tốt, luyện tập mấy cái nghi thức xã giao, nghiêm khắc như vậy cũng không phải là chuyện xấu. Nhìn nhìn Hoàng đế trước mắt– uống một ngụm trà thôi, mà cũng đẹp mắt như vậy.

Nàng cũng không nói với Mộ Dung Cảnh lời nào, tự mình đi tới vị trí bên phải chỗ chủ thượng ngồi xuống.

Vị trí chủ thượng ở cổ đại, bình thường bài trí hai ghế dựa, ở giữa là một bàn trà.

Bàn trà dựa vào tường, phía trên có bức tranh sơn thuỷ, hoành phi câu đối.

Trầm Tố Nhi ngồi xuống.

Tiểu Dong các nàng lập tức hầu hạ, đưa lên một cốc trà nóng.

Trầm Tố Nhi chậm rãi uống một ngụm, không biết có phải mấy hôm nay uống quen rồi hay không, mà không thấy được mùi vì trà Sơ Tuyết châm.

So sánh, nàng lại càng thích hoa trà của Sơ Tuyết.

Một lát sau, thấy người tâm bình thản lại, nàng mới từ tốn mở lời: “Hoàng Thượng tự mình đến tìm thần thiếp không biết có chuyện gì quan trọng?”

Mộ Dung Cảnh âm thầm ngẩn người, ôn ngôn nhuyễn ngữ (từng từ từng ngữ uyển chuyển ôn nhu) từ nàng miệng nói ra…… Rất kỳ quái?

Cũng chỉ trong nháy mắt, lập tức khôi phục vẻ bình thường.

“Nhất định phải có việc, trẫm mới có thể đến Phượng Cung sao?”

“Cũng không phải. Trong thiên hạ, hay trong vương thổ, Hoàng Thượng có chỗ nào không thể tới chứ?”

Mộ Dung Cảnh nụ cười nhẹ trên khoé miệng dần tắt.

Phất phất tay, tất cả người trong phòng lớn đều lui ra ngoài.

Lập tức, bầu không khí yên lặng tới đáng sợ.

Trầm Tố Nhi rất tự nhiên võ trang đầy đủ với Mộ Dung Cảnh – ánh mắt sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng mà mỗ nhân có một thói quen rất đặc biệt, càng là trên chiến trường, đầu lại càng thanh tỉnh bình tĩnh, biểu tình càng có vẻ nhàn nhã tự tại.

“Hoàng Hậu, ba ngày đã gần hết. Thế nào? Chịu thua rồi sao?”

Trầm Tố Nhi thần sắc thong dong, từ tốn hòa nhã nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp không nóng vội, sao người lại nóng vội thế? Có phải sợ rằng thần thiếp cả đời sẽ quấn lấy người?”

Mộ Dung Cảnh mắt chợt loé sáng, đoán không ra đang suy nghĩ cái gì?

Nữ nhân lại muốn cùng hắn đấu trí sao?

Mộ Dung Cảnh cười lạnh.

Lúc này tâm tình của hắn đúng là không tốt đến cực điểm, nữ nhân này tốt nhất đừng chọc cho hắn nổi điên!

“Hoàng Thượng a, kỳ thật—người đánh cược rất là thú vị. Suốt đời vĩnh viễn ở bên cạnh người, không phải là ước mơ của bao nhiêu nữ nhân sao? Đối với thần thiếp một điểm cũng chẳng thấy hại. Hoàng Thượng muốn đổi điều kiện cược khác không?” Trầm Tố Nhi chỉ điểm, lấy việc này nói về việc khác.

Theo nguyên tắc, Mộ Dung Cảnh đích xác là chẳng có lợi gì.

Đánh cược lần này, nàng thua thì cả đời không được rời xa hắn thôi, nữ nhân bình thường tất nhiên sẽ ước được thua. Mà hắn từ trước tới giờ vẫn là cá tính chất pháp như núi, bỏ qua án Tiếu thị sao? Cách làm khác biệt thế, trong triều chắc chắn sẽ có người vui mừng, cũng có người không vui.

Trầm Tố Nhi bình tĩnh tưởng tượng, lập tức cảm thấy vấn đề rất lớn, lại ngẫm nghĩ gần đây biểu hiện Mộ Dung Cảnh rất khác thường, trong lòng lại càng lo lắng.

Trầm Tố Nhi sớm đã trưởng thành, từ lâu cũng đã không còn là một tiểu nữ nhân ngây thơ, đưa ra kết luận về tâm tư của Mộ Dung Cảnh, không ngoài hai trường hợp.

Một là thấy nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, có thể trở thành vật hy sinh của hắn trong chính trị, điểm này là từ lúc đại hôn mà nhìn ra được.

Một khả năng khác, là hắn đã nhìn trúng nàng, trước mắt đối với nàng là có sự tò mò, cũng có hảo cảm.

Nếu là trường hợp trước chưa nắm rõ được tình hình, nàng không quá lo lắng, lo lắng cũng chỉ là kỷ nhân ưu thiên.(lo bò trắng răng)

Còn trường hợp sau làm nàng đau đầu nhất, cũng thật sự lo lắng nếu phát sinh. Nếu thật như vậy, nàng chỉ có thể cầu mong hắn sớm mất đi hứng thú với nàng, hứng thú qua đi, sẽ dần dần trở nên lãnh đạm vắng vẻ.

Giống như các phi tần khác, tránh được không ít phiền toái.

Lo lắng đề phòng ngày qua ngày một thời gian thì có thể, chứ cả đời phải như thế, khẳng định là không hợp với cá tính của nàng.

Cây muốn lặng, mà gió chẳng dừng a!

Như vậy thì tâm có thể tĩnh tại được sao?

Trầm Tố Nhi thật không hiểu rốt cuộc mình là dạng nữ nhân nào.

Hay là, nội tâm trời sinh đã trong trẻo lại lạnh lùng.

“Ý của Hoàng Hậu là muốn nhận thua sao? Ngay cả một chút cố gắng cũng không làm?” Mộ Dung Cảnh có chút bất ngờ. Hay là, nàng ở lấy tiến làm lui, hy vọng hắn thay đổi chủ ý, đổi đánh cược cái khác? Nàng nếu không phải cũng thích hắn, thì tức là đang nghĩ biện pháp rời xa hắn.

“Ta cũng không nói là mình nhận thua, chỉ cảm thấy đối với Hoàng Thượng không công bằng thôi.”

“Vậy nàng nói xem, làm sao mới công bằng với trẫm?” Mộ Dung Cảnh con ngươi thâm thuý nhìn rõ vẻ mặt Trầm Tố Nhi.

Trầm Tố Nhi không nhìn Mộ Dung Cảnh, tay đùa bỡn chén trà ngọc.

Tới lúc hô hấp của Mộ Dung Cảnh tựa hồ theo hô hấp của nàng (tức là tới lúc 2 anh chị thở cùng 1 nhịp), thì nàng thản nhiên nói một câu: “Cược mạng của ta đi. Như vậy mới phù hợp.” Một câu nói rất nhẹ nhàng, giống như đang nhàn nhã tán gẫu, giống như sinh mạng không phải là vấn đề gì lớn, giống như việc mình chết đi chẳng có gì đáng tiếc hận, cũng chẳng có gì đáng được vui mừng.

Mộ Dung Cảnh khẽ nghiến răng, chén trà trong tay vỡ nát!

Nước trà bắn tung toé làm ướt tay áo gấm vàng rực rỡ.

Vì chén trà đặt trên mặt bàn, nên nước trà bắn ra lập tức nhỏ giọt xuống đất.

Tình nguyện chết, cũng không muốn ở bên cạnh hắn?!

Mộ Dung Cảnh mắt nhìn chằm chằm Trầm Tố Nhi, chỉ có từ phẫn nộ để hình dung hắn lúc này!

Nổi giận! Giống như núi lửa sắp bùng nổ.

Lắp bắp kinh hãi, Trầm Tố Nhi bật dậy, cuống quýt, nghe ngữ khí mang theo sự ân cần cùng sốt ruột, mà biểu tình lại chẳng tìm ra được chút ý vị nào, “Hoàng Thượng, người làm sao vậy, a…… Đổ máu?! Người đâu, mau tới thu dọn, kêu ngự y.”

Trần tổng quản vẫn đứng thủ ở ngoài cửa, vừa nghe từ máu lập tức chạy vào, một đám người phía sau cũng tiến vào, Trần Thủ cũng ở trong số đó.

Lúc nhìn thấy Hoàng Thượng vì chén trà vỡ nát làm bị thương, tất cả mọi người đều cả kinh.

Hoàng Thượng đang phẫn nộ!

Cứ theo kinh nghiệm từ xưa, hôm nay khẳng định sẽ có người gặp tai ương!

Trần tổng quản chạy nhanh đi phân phó người mời ngự y, cũng nhanh chóng sai người thu dọn.

Mộ Dung Cảnh con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm ánh mắt Trầm Tố Nhi, muốn xuyên thấu qua đôi con ngươi trong suốt tĩnh lặng không một gợn sóng để nhìn vào thế giới nội tâm của nàng! Mà không thấy rõ, chỉ có lúc này, lúc nàng không nói, làm sao cũng đoán không ra. Nàng căn bản không phải là ánh mắt một người mới chỉ sống trên đời mười lăm năm!

Nàng rốt cuộc là ai?

Hắn ở trong mắt nàng rốt cuộc là cái gì?!

Trầm Tố Nhi không nhanh không chậm, trước khi Mộ Dung Cảnh bùng nổ, lý trí mà lấy ra một chiếc khăn thơm, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của hắn xem xét, “Hoàng Thượng đừng lộn xộn, có mảnh vỡ nhỏ…… vẫn ở trong tay. Làm sao lại xúc động như vậy? Bình tĩnh a, Hoàng Thượng không phải là người nổi danh cơ trí bình tĩnh sao?”

Nàng nhẹ nhàng lau máu khỏi bàn tay bị thương của hắn.

Chỉ lau phần không bị thương thôi, mảnh nhỏ này, vẫn là để cho ngự y xử lý thì hơn.

“Hoàng Thượng, thần thiếp vừa rồi chỉ đề nghị, hơn nữa thần thiếp cũng không nói là nhận thua. Tuy cảm thấy rất phiền toái…… Nhưng mạng người nhiều như vậy, nếu không ra sức, buổi tối ngủ lại sợ oan hồn tìm tới tận cửa.” Trầm Tố Nhi thong thả bình thản, nhìn vẻ mặt không ra cảm xúc gì, làm người khác muốn giận, mà lại giận không được!

Mộ Dung Cảnh mím đôi môi mỏng, dung mạo tuẫn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Phẫn nộ chưa kịp bùng nổ, lại vì lời nói của nàng, hành động của nàng mà lại có dấu hiệu tiêu biến.

Phút chốc, Trầm Tố Nhi nhẹ cười, cười như rất tự tin, “Hoàng Thượng, ta cảm thấy ván bài này…… người đã định là thua rồi. Cho nên căn bản không để ở trong lòng. Chỉ là người hình như đã quá mức lo lắng, cũng hơi quanh co rồi.”

Nàng– nói vô cùng thản nhiên.

Mộ Dung Cảnh thần sắc biến đổi, nghi hoặc lại khó hiểu, hoàn toàn không thể lý giải suy nghĩ của nữ nhân trước mắt.

Trước mắt thấy hắn tâm tình phẫn nộ, mà lại cười?!

Là có ý gì?

Đừng nói thoải mái cười to, hắn ngay cả tâm tình giả cười cũng không có!

Trầm Tố Nhi có kinh nghiệm luận đàm, nếu nói dối, chỉ cần từ đáy lòng bản thân mình tin là thật, tự nói với chính mình, những lời sắp nói là sự thật, như vậy chuyện nói ra cũng là sự thật rồi…… Đương nhiên chỉ có người nghe là nghĩ như thế. Hắc hắc.

Ngự y rất nhanh đã tiến vào, người nơm nớp lo sợ căng thẳng.

Mọi người loạn một hồi, băng bó miệng vết thương cho Mộ Dung Cảnh.

Trầm Tố Nhi nhìn thấy bàn tay bị thương của Mộ Dung Cảnh, nhẹ thở dài.

“Hoàng Thượng hà tất phải vậy? Có phải là sợ thua, mới làm ra biện pháp tự đả thương chính mình, để mình tâm tình sa sút, làm ta muốn ngươi cười càng khó khăn hay không? Muốn ta thua cũng không nên làm bị thương chính mình a……” Mỗ nhân càng nói, càng cảm thấy mọi chuyện đúng là như thế. Đem Mộ Dung Cảnh biến thành nhân vật ngây thơ để xử lý.

Nhìn thấy Mộ Dung Cảnh khoé miệng giật giật, người nào đó trong lòng vui sướng a!

Ánh mắt gian xảo, giờ khắc này nàng chính là muốn làm hắn tức chết!

Dám ép ta? Chân chính diễn trò vẫn còn chưa lên đài đây.

Dù sao hắn tức giận mà không có chỗ phát tiết, cũng chẳng sao.

Hai người sớm đã có ước định, giờ nàng có làm gì, hắn cũng không được trách tội.

Trầm Tố Nhi chủ động cho toàn bộ mọi người lui ra.

Trước khi Trần tổng quản bước ra ngoài, nàng ghé vào tai hắn phân phó một chút.

Trong nụ cười thản nhiên lộ ra một chút ái muội.

Mộ Dung Cảnh không biết nàng muốn thế để làm gì.

Trần tổng quản khóe môi khẽ nhếch lên thành ý cười nhẹ, lên tiếng, lên tiếng lập tức lui ra ngoài.

Trầm Tố Nhi sờ sờ cổ, có điểm mệt mỏi.

Quay đầu, nhìn thoáng qua Mộ Dung Cảnh, bỗng chốc cười đến sáng lạn, hỏi: “Hoàng Thượng, ngài có phải còn thiếu ta một hứa hẹn đúng không? Mặc kệ là chuyện gì người cũng đều đáp ứng?”

“Không sai. Nhưng trong phạm vi hợp lý. Hoàng Hậu sẽ không phải là muốn, dùng cái này để đối lấy tội danh của tam tộc Tiếu thị?” Mộ Dung Cảnh kinh ngạc. Như thế đúng là có thể, mà hắn hoàn toàn không nghĩ tới! Tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha nàng, nữ nhân đáng chết này! Lần nữa làm hắn tức giận, có thể buông tha nàng sao?

“Nếu là thế, Hoàng Thượng sẽ đáp ứng sao?”

“Có thể đáp ứng. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là—lần cược này nàng chịu thua.”

“……” Trầm Tố Nhi mặt đen sì.

Trầm Tố Nhi đương nhiên hiểu Mộ Dung Cảnh nói cái gì, mục tiêu vẫn là tương lai của nàng.

Thỉnh thoảng nàng cũng không hề mơ mơ màng màng, hắn có phải quá cố chấp hay không?

“Hoàng Thượng, ta muốn hỏi người một câu ngoài lề. Người…… Có phải thích ta hay không?” Nghi hoặc a, siêu cấp nghi hoặc. Ngàn vạn lần đừng nói thích, bằng không ta sẽ lập tức đập chết ngươi Hoàng đế này– thanh minh: Chỉ nói thế thôi, chủ yếu là thích làm dáng, giới hạn đập chết chỉ trong tưởng tượng.

Đập chết hoàng đế? Nàng vẫn chưa có can đảm!

Hắn không chỉ là Hoàng đế, mà là một con người.

Cả đời này, nàng không có khả năng giết người.

Tốt xấu gì nàng cũng chịu qua nền giáo dục vĩ đại coi trọng mạng sống con người.

Sinh mạng mỗi người đều ngang hàng, quan niệm này đã là thâm căn cố đế, không phải nói thay đổi là thay đổi được.

Vẻ mặt Mộ Dung Cảnh vì câu hỏi này của nàng mà ngây ngốc một lúc.

Đúng rồi, làm nhiều như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì? Thích nàng sao?

Hắn cho tới giờ vẫn chưa từng nghĩ tới, chỉ là nữ nhân trước mắt này hắn không muốn tặng cho người khác! Muốn giữ nàng lại bên người, muốn độc chiếm cho bản thân mình, cũng không phải là thích! Không thích! Đúng vậy, không có khả năng hắn thích nàng! Nàng là một nữ nhân không biết tốt xấu, không đáng giá để làm hắn thích. Chỉ là trong thời gian ngắn ở chung cảm giác cũng thấy thoải mái mà thôi.

Qua một thời gian sẽ khôi phục bình thường.

Mộ Dung Cảnh thuyết phục chính mình.

“Trẫm mà thích nữ nhân như ngươi ư? Nằm mơ!” Hừ lạnh, trực tiếp bỏ qua lập trường của mình. (đoạn này ta thấy để ngươi hay hơn)

Trầm Tố Nhi vừa nghe xong, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không phải thì quá tốt! Nếu đúng, thì nàng thật quá thảm.

Nếu không phải, lại quay về việc chính sự.

Chính sự hắn không đồng ý, vậy không bàn nữa đi, vẫn dựa theo kế hoạch mà thực hiện.

Nhưng mà lãng phí mất một lời hứa của Hoàng đế, đúng là đáng tiếc a, vốn muốn giữ lại về sau bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, bây giờ đem ra dùng nàng đau lòng muốn chết. Bất đắc dĩ một hồi, không trước lấy được chấp thuận thì khó thành công, còn nữa nếu thua lúc này, tương lai cũng chẳng có gì quang minh chính đại đáng nói. Lời hứa cũng chẳng quan trọng bằng, suy nghĩ nặng nhẹ, tất nhiên sẽ phải dùng.

Trầm Tố Nhi cười nhẹ nói: “Hoàng Thượng đừng tức giận, coi như ta chưa hỏi đi. Nhàn hạ thì tán gẫu thôi, như vậy—quay về chuyện chính. Tiếp theo nói về vấn đề quan trọng, ta cũng không yêu cầu Hoàng Thượng giúp ta làm chuyện xấu gì, ta cũng cam đoan sẽ không thương tổn người.”

“Không hiểu.” Nghi hoặc.

Trầm Tố Nhi thoáng ngẩn ra.

Nàng vẫn chưa nói xong, hắn hiểu được mới là kỳ quái!

Vì thế, mỉm cười, nàng tiếp tục lời vừa nói: “Hoàng Thượng chỉ cần cho ta thời gian một canh giờ. Chỉ nội trong một canh giờ, người phải nghe lời ta. Đương nhiên, ta sẽ không bắt buộc người cười…… Nếu người tự mình cười, cũng chẳng sao.” Nói rất uyển chuyển dịu dàng, cũng rất súc tích, Hoàng Thượng a, ngài trả lời ngay đi, đừng hỏi nhiều nữa.

“Một canh giờ?”

“Đúng! Nội trong một canh giờ, người phải nghe theo sự an bài của ta, không được phản kháng, nếu phản kháng thì lập tức thua cược.” Trầm Tố Nhi mỉm cười nhìn Mộ Dung Cảnh, vì loại trừ một ít nghi ngờ của đế vương, nói cam đoan: “Hoàng Thượng, ta cam đoan sẽ không tổn thương một sợi tóc của người.” Nàng cũng phải nghĩ cho chính mình nữa.

Không thể để tên cáo già này dắt mũi được.

“Được! Trẫm đáp ứng ngươi.”

“Cám ơn Hoàng Thượng. Người trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, khi nào thì bắt đầu một canh giờ của ta? Ta đang rất nhàn nhã, bắt đầu ngay bây giờ cũng được.” Trầm Tố Nhi cho hắn một chút tự do, dù sao cũng cần phải chờ một lúc.

Mộ Dung Cảnh đáp nhẹ ừ một tiếng. “Lúc nữa bắt đầu, đêm nay trẫm phải ở lại Phượng Cung.”

Trầm Tố Nhi nghe xong, không có tư cách cự tuyệt.

Hoàng Thượng nói xong người khác có thể cự tuyệt sao?

“Được. Ta đi phân phó một chút.” Vì thế, Trầm Tố Nhi hướng ngoài cửa lớn kêu to một tiếng, “Tiểu Dong, Tiểu Xuân Nhi, tới đây.”

Lúc này, Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi đứng thủ ngoài cửa cung kính tiến vào.

Trầm Tố Nhi phân phó xong xuôi, ở trước mặt Hoàng Thượng, các nàng thật sự bớt phóng túng, không tuỳ tiện như khi ở với một mình Trầm Tố Nhi. Nếu để Hoàng Thượng định tội khinh thường Hoàng Hậu, chính là tội chết a.

“Tiểu Xuân Nhi, ngươi nói một canh giờ thì đốt hết mấy nén hương?”

“Bẩm chủ tử, là ba cái.”

“Ồ, vậy ngươi chuẩn bị một bát hương cùng ba nén hương, đem đến tẩm cung của bản cung. Một hồi nữ bản cung cần dùng. Còn nữa, Hoàng Thượng đêm nay ở đây qua đêm, các ngươi có cái gì cần phải chuẩn bị, thì chuẩn bị đi.” Nói tới đây, Trầm Tố Nhi xoay người nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, trưng cầu ý kiến của hắn, “Hoàng Thượng ngủ ở chỗ nào? Ở Phượng Cung có rất nhiều phòng.”

Nói là trưng cầu ý kiến, nhưng lại là một ý kiến làm người khác muốn hộc máu.

Không chỉ Mộ Dung Cảnh nghĩ muốn chết, Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi nghe xong, đều có xúc động muốn đập đầu vào tường.

Thật muốn kiên quyết lắc tỉnh cái nữ nhân ngu ngốc này!

Hoàng Thượng ngủ lại, đối với nữ nhân trong Hoàng cung mà nói, chính là vinh hạnh trời ban.

Theo lời đồn đãi, Hoàng Thượng từ lúc đăng cơ tới nay, chưa bao giờ lưu lại qua đêm ở tẩm cung của phi tần.

Tức là ngay cả Hoàng Hậu trước được sủng ái bậc nhất cùng Tiếu quý phi, cũng chưa từng được một lần như thế.

Trầm Tố Nhi vừa thấy tuấn dung của Mộ Dung Cảnh lại xám xịt, lập tức cảm thấy không ổn.

Hình như lại nói bậy rồi?!

Nếu câu này của nàng mà xem như là nói bậy, thì đúng là cực kỳ cực kỳ không ổn rồi, không phải lúc này, mà là tương lai cuộc đời nàng quá không ổn.

Giải thích duy nhất, chính là Mộ Dung Cảnh muốn ngủ– trên giường của nàng qua đêm a!

OMG! Đêm nay nàng không có hứng thú!

Bất đắc dĩ! Vì để lúc nữa sự tình diễn ra thuận lợi, vẫn nên trước tiên cứ đáp ứng đi.

Trầm Tố Nhi để Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi đi trước chuẩn bị, dù sao nàng cũng đã chấp nhận, đành nói, “Hoàng Thượng qua đêm ở chỗ bổn cung đi, các ngươi chuẩn bị một chút.”

Lời này vừa nói ra, Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi thiếu chút nữa cảm kích rơi nước mắt.

Mỗ chủ tử rốt cuộc cũng khai thông đầu óc, rốt cục cũng đã hiểu được.

Ô ô……

Nếu vẫn không hiểu, các nàng đều nhịn không được chen miệng vào mất.

Mà làm nô tài, ở trước mặt Hoàng Thượng nói loạn, mà không được cho phép, rất có thể chỉ vì một câu nói, làm Hoàng Thượng trong lúc phẫn nộ lấy cớ — hạ lệnh lôi ra ngoài chém đầu! Đầu của nô tài đúng là rất mỏng a.

Hai người chạy nhanh lui xuống.

Khẩn trương rời khỏi chỗ này, như đang cố gắng bảo vệ cái mạng nhỏ.

Mộ Dung Cảnh lại bởi vì Trầm Tố Nhi “đột nhiên” hiểu được, mà tâm tình buồn bực lại giảm dần.

Trầm Tố Nhi tiến lại trước mặt Mộ Dung Cảnh, cười nhẹ nói: “Hoàng Thượng, người đừng tức giận. Ngẫm lại, người có bộ dáng suất tuyệt vời như người, thật không nên động một tý đã tức giận, người chính là ngọc thể, chọc tức thân thể là không tốt.” Tức chết đi là tốt nhất, sẽ không tới tìm ta gây phiền toái a.

“Là thật sao. Trẫm tức giận, ngươi thấy lại càng cao hứng mới đúng.”

“Người sao lại nói thần thiếp thế?” Ngữ khí rất uỷ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net