Chương 29.1: Thắng bại! Chúng ta lên giường tán gẫu tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng con chim bay về tổ, màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Gió lạnh thổi qua trong trẻo nhưng lạnh lùng làm lá rụng xào xạc, tiếu tấu tịch mịch.

Tiểu Dong đến bẩm báo, việc Trầm Tố Nhi phân phó đã chuẩn bị thoả đáng.

Mộ Dung Cảnh nhìn Trầm Tố Nhi, khuôn mặt kia lại mang theo vẻ uể oải tuỳ ý, không đoán được đang nghĩ gì.

Trầm Tố Nhi bảo Tiểu Dong lui xuống.

Đôi mắt phượng của nàng khẽ nâng, nhìn ra ngoài cửa.

Lúc nhìn thấy thân ảnh của Trần tổng quản vội vàng chạy tới, khóe miệng xinh xắn rốt cục đã lộ ra một nụ cười, đôi mắt thâm sâu.

Phía sau Trần tổng quản, có một tiểu thái giám bê một khay bạc hình chữ nhật không lớn không nhỏ.

Trên khay bạc có cái gì thì không ai biết, bởi vì bên trên được phủ bởi một tấm lụa đỏ.

Trần tổng quản cung kính tiến vào bẩm báo mọi thứ đã chuẩn bị thoả đáng, tất cả đều là đồ trân quý – nhìn bộ dáng kia, ý tứ kia có vẻ đều là đồ trân quý của hắn, bởi Hoàng Hậu tự mình mở miệng, hắn mới đem đồ quý của mình dâng đến.

Trầm Tố Nhi nghe hắn nói xong, thú vị trong lòng tăng thêm vài phần.

Mộ Dung Cảnh ho nhẹ một tiếng.

Hắn muốn hỏi, mà lúc đối mặt với Trầm Tố Nhi, thì lại không tiện mở miệng.

Đoán không ra trong lòng nàng đang có chủ ý nghịch ngợm gì.

Chẳng cần nghĩ, cũng biết việc này chắc chắn liên quan tới việc bọn họ đánh cược.

Mộ Dung Cảnh ánh mắt nghi hoặc quét về phía Trần tổng quản, nhưng mà, Trần tổng quản lúc này lại đặc biệt thức thời, cư nhiên– không nhìn Mộ Dung Cảnh, cư nhiên coi như không thấy gì, cúi đầu không lên tiếng.

Trầm Tố Nhi tất nhiên sẽ không cho Mộ Dung Cảnh nói chuyện với Trần tổng quản.

“Trần công công, ngươi tự đem mấy thứ này tới tẩm cung của bổn cung đi, không được cho ai mở ra xem, việc này cũng không được nói cho ai biết, hiểu chưa?”

“Tuân theo nương nương phân phó. Lão nô ghi nhớ trong lòng.” Trần tổng quản lui ra ngoài, mang theo tiểu thái giám, đi về phía sau phòng lớn vào tẩm thất của chủ tử.

Mộ Dung Cảnh khó hiểu,”Hoàng Hậu, đang làm cái gì thế?”

“Không nên vội, chốc lát nữa người không phải sẽ biết sao?” Trầm Tố Nhi cười có chút cao thâm khó lường. “Hoàng Thượng mời di giá tới phòng trong nghỉ ngơi.”

“Chuyện gì mà không thể lộ ra được một chút?” Mộ Dung Cảnh cư nhiên lại dùng tới giọng điệu thương lượng.

Bỗng chốc, Trầm Tố Nhi hai mắt mang theo ý cười, vài phần ái muội nhìn Mộ Dung Cảnh, ôn nhu nói: “Chúng ta lên giường tán gẫu tiếp……” chỉ nói có nửa câu, làm người khác mờ mịt.

Mộ Dung Cảnh ngẩn ra.

Kết quả– còn theo nàng tiến vào tẩm thất.

Cung nữ thái giám ở đó không có phận sự, tự nhiên bước ra ngoài tẩm thất.

Ngay cả đình viện cũng không có người, cho dù trong phòng đại náo, cũng chẳng có ai nghe được.

Đột nhiên, Trầm Tố Nhi phát giác phòng ngủ của mình lại lớn như vậy.

Màn trướng lụa mỏng, trong đêm yên tĩnh, chỉ thấy ánh sáng lúc có lúc không, chiếu trên mặt đất làm người nhìn thấy mông lung.

So với lúc bình thường thì có chút khác biệt, trước giường phượng của Hoàng Hậu có mấy bàn dài.

Có một lư hương nhỏ bằng vôi, trong lư hương có 3 nén hương, so với hương ở hiện đại thì dài hơn, còn thô hơn. Có một khay bạc đang phủ lụa đỏ, nhìn qua chiều cao, người khác không thể biết được đó là cái gì, mà, cái này đúng là Trần tổng quản mang đến.

Ở trên bàn trà, còn có một lư hương nhỏ rất tinh xảo, Trầm Tố Nhi trước kia chưa từng nhìn thấy.

Từng đợt khói nhẹ bay tà tà ra khỏi lư hương, ngửi qua lập tức nhận ra là Long Tiên Hương.

Mùi thơm có chút đặc biệt, nhưng đặc biệt ở chỗ nào, Trầm Tố Nhi cũng chẳng nói rõ được, dù sao ngửi qua cũng rất có tinh thần, cũng thấy vui vẻ hơn.

Trầm hương thoang thoảng.

Trầm Tố Nhi vẫn không quên chính sự.

Mộ Dung Cảnh đi vào tẩm thất, nhàn nhã bước một vòng ngắm nghía, rất tuỳ ý cũng rất thú vị.

Tiếp theo có chuyện gì, hắn tạm thời chưa nghĩ ra được.

Nhưng mà, hắn biết sẽ không phải là chuyện tốt.

“Hoàng Thượng, có thể bắt đầu chưa?”

“Bắt đầu?”

“Dạ, là một canh giờ. Nếu bắt đầu, thần thiếp lập tức đốt một nén hương.” Lúc nói lời này, bàn tay trắng nõn của Trầm Tố Nhi đã định cầm lên một nén hương. Vừa nghe thấy Mộ Dung Cảnh nhẹ ừ một tiếng, đã đáp ứng, lập tức đến cạnh ngọn đèn gần nhất, đem hương đốt.

Lại bước vài bước về bàn dài, đem hương đã đốt cắm vào lư hương.

“Một canh giờ đã bắt đầu. Hoàng Thượng, người lúc này phải nghe lời ta.” Trầm Tố Nhi cười nhẹ, ánh mắt khá là giảo hoạt, ít nhiều có chút chờ mong. Chỉnh người không tốt, mà chỉnh một Hoàng đế, thì lại đặc biệt có ý nghĩa.

Chiêu số có hai chiêu, thứ nhất là có vẻ ôn hoà, nếu thành công, như vậy không cần dùng tới chiêu thứ hai. Chiêu thứ hai là hạ sách, Trầm Tố Nhi thật sự không muốn dùng, ách…… Nếu dùng về sau có thể sẽ có phiền toái, tám chín phần trên mười sẽ lưu lại hoạ về sau.

“Hoàng Hậu, có gì phân phó?” Mộ Dung Cảnh tay áo vung lên, lập tức trong mắt mang theo vài phần thú vị ngồi xuống giường.

Trầm Tố Nhi vừa thấy, rất là vừa lòng, bởi vì nàng chưa mở miệng, hắn đã ngồi xuống giường, rất hợp ý nàng.

Nàng chuyển bước tới cạnh bàn trà, rót cho mình một chén trà, chậm rãi ngồi xuống.

Buổi tối uống trà, không dễ ngủ, nàng biết rõ.

Dù sao đêm nay–

Nàng cũng không định ngủ.

“Hoàng Thượng trước tiên cởi giầy đi.”

“Ồ?” Mộ Dung Cảnh nghĩ nghĩ, vẫn làm theo.

“Ngoại bào.” (Áo ngoài)

Mộ Dung Cảnh cũng làm theo.

Thấy hắn làm theo, nàng mắt liếc nhẹ một cái, thanh âm như thanh như ngọc nói tiếp: “Cởi tiếp đi.”

Hắn động tác ngưng lại, cảm thấy có chút kỳ quái.

Nàng định làm gì hắn, không phải là bắt cởi hết quần áo chứ?

Kết quả, Mộ Dung Cảnh toàn thân cởi hết chỉ còn lại áo mỏng quần mỏng.

Lúc này, hắn lại trêu ghẹo hỏi: “Hoàng Hậu, trẫm còn phải cởi nữa không?” Ánh mắt kia cũng nói rõ, nếu cởi tiếp thì chẳng còn gì trên người.

Một trận gió lạnh thổi qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng thổi vào phòng, đem theo chút lạnh ban đêm.

Nhưng mà, đối với Mộ Dung Cảnh luyện võ từ nhỏ mà nói, cũng không tính là làm khó hắn.

Trầm Tố Nhi cười nhẹ như trước, “Hoàng Thượng cởi nhiều nghiện rồi à? Nếu người muốn, thần thiếp cũng sẽ không để ý.”

“Phần còn lại tự nàng tới cởi thế nào?” Có vẻ càng ngày càng thấy hứng trí.

Vẫn đùa giỡn nữa.

Mỗ nhân cũng là một cao thủ, quăng cho Mộ Dung Cảnh một cái lườm, “Được thôi, cứ để lại để thần thiếp cởi……”

Mộ Dung Cảnh lửa giận từ đáy lòng đã bị lòng hiếu kỳ đánh cho chìm nghỉm.

Vẻ mặt lạnh như băng đã không còn, chỉ còn lại sự chờ mong.

Rốt cuộc là cái gì?

Nàng định làm cái gì?

Nàng đã hứa, sẽ không tổn thương một sợi tóc của hắn, không tổn thương hắn thì làm sao bất hắn cười?

“Hoàng Thượng có muốn uống một chén trà nóng không? Chỗ này còn có hoa quả cùng điểm tâm.” Chuẩn bị đúng là rất đầy đủ, đại khái là bọn nô tài nghĩ, hai người họ XXOO mệt, sẽ ăn uống một chút, rồi lại làm tiếp chắc? Một đám rõ ngốc!

“Uh! Nàng tự mình đem lại đây, cho trẫm uống, dùng miệng.”

“Phốc!……” ngụm trà Trầm Tố Nhi vừa mới đưa vào miệng lập tức phun sạch ra ngoài.

Hắn vừa rồi nói cái gì??

Mỗ nhân cực kỳ hoài nghi có phải tai dạo này bị hỏng hóc cái gì không??

Trầm Tố Nhi nghi ngờ nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, đã thấy hắn lười biếng nằm xuống, bộ dáng hưởng thụ, thiếu đi vài phần uy nghiêm của đế vương, thêm vài phần khí tức lười nhác, cư nhiên lại có chút giống nàng, hình như so với nàng còn nhàn nhã tự tại hơn?

Bà nó chứ, có phải bị lây bệnh của nàng hay không?

Lười cũng có thể lây bệnh sao?

“Hoàng Hậu, cảm thấy trẫm càng ngày càng giống nàng. Ha ha!…… Hoá ra phóng túng, là chuyện thoải mái như vậy.” Mộ Dung Cảnh vùi mình vào chăn đêm của nàng, mềm mại, mùi thơm thoang thoảng, giống như ngửi được hương vị của nàng, hơi thở của nàng, cảm giác rất thoải mái.

Kỳ thật Mộ Dung Cảnh đã nghĩ nhiều, áo ngủ bằng gấm mỗi ngày đều thay, chỗ đó làm sao lại có mùi của nàng?

Nghe thế, lại nhìn tình huống lúc này, Trầm Tố Nhi giật mình, lúc hiểu được, cực kỳ muốn ngất.

Này là chuyện gì? Vừa rồi người kia lạnh lùng toàn thân là lửa cháy rừng rực sao giờ biến đổi nhanh thế?

Một khắc trước không phải vẫn là một núi lửa sắp bùng nổ sao?

Một lát sau sao lại khác biệt thế này, còn cười tủm tỉm tứ chi giang rộng chiếm lấy giường của nàng?!

Bỗng nhiên, nàng nhớ tới Sơ Tuyết.

Sơ Tuyết hình như cũng thế.

Có phải hai người bọn học là huynh đệ, nên tính cách cũng có chút giống nhau?

Sơ Tuyết là ở trươc mặt người khác thì giả bộ thanh nhã điềm đạm, sau lưng thì thẳng thắn hồn nhiên, lại hoạt bát đáng yêu.

Mà hắn Hoàng đế thì sao? Trước mặt người khác thì lạnh lùng vô tình, băng tuyết vạn năm, sau lưng thì lại giống một đứa nhỏ to xác?

Không đúng! Nhất định là có vấn đề, có phải là đang cố tình làm nàng buông lỏng cảnh giác?

Nhất định thế.

Nàng không được vì hắn như vậy mà buông lỏng cảnh giác.

Mọi chuyện vẫn tiến hành như cũ!

Cha nó chứ, lại nhìn thấy Mộ Dung Cảnh thần sắc dịu đi, một bộ dáng phóng túng, từ đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác khó chịu.

Nàng thừa nhận mình biến thái, thừa nhận mình chẳng quen nhìn thấy mặt tốt của hắn!

Khó chịu! Đúng là khó chịu!

Vốn định kéo dài thời gian, làm giảm nhuệ khí của hắn, xem ra không cần!

Thời gian cũng không nên lãng phí, lập tức bắt đầu!

Tra tấn chết hắn quên đi! Hừ hừ, cười chết hắn, xem hắn lúc nữa còn nói được gì.

Hỗn đản! Có phải nàng đặt điều kiện vẫn chưa đủ làm hắn khẩn trương? Vẫn cảm thấy thua cũng chẳng sao?

Trầm Tố Nhi trong lòng tức giận, rốt cục cũng hiểu được câu: bì tiếu nhục bất tiếu (ngoài cười nhưng bên trong không cười), cộng thêm cái gọi là tiếu lý tàng đao (miệng nam mô bụng một bồ dao găm)– bởi vì nàng hiện tại đang suy diễn như thế.

Trầm Tố Nhi ngón tay vân vê chén trà nóng, chậm rãi đưa đến mép giường.

Cười nhẹ dịu dàng nói: “Hoàng Thượng, trước tiên uống một chén trà cho nhuận khí. Bằng không lát nữa cười đến miệng khô lưỡi nóng, đừng trách thần thiếp không nói trước. Ta không thường xuyên hầu hạ người khác……”

Mộ Dung Cảnh nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, không hiểu sao rất muốn cười!

Nhưng mà, hắn không ngồi dậy, giễu nói: “Dùng miệng nàng cho trẫm uống.”

“Ngồi dậy!” Trầm Tố Nhi cố ý kéo dài âm cuối, mắt phượng còn liếc qua nén hương đang đốt trên bàn, “Hoàng Thượng, hương vừa mới đốt rồi……” Nhắc nhở, nội trong một canh giờ này, nàng làm chủ! Không phải là hắn làm chủ.

Quả nhiên, Mộ Dung Cảnh đúng là thông minh.

Lập tức ngồi dậy, nhận chén trà trong tay nàng, không chút suy nghĩ uống một hơi cạn sạch.

Lại đem chén không đưa cho Trầm Tố Nhi.

Trầm Tố Nhi tiếp lại, tùy tiện đặt trên bàn trà.

Nàng cười nhẹ: “Hoàng Thượng, chúng ta bắt đầu đi.”

“Quần áo của nàng không cởi, sao bắt đầu được? Muỗn trẫm làm thay? Trẫm không phục vụ nữ nhân đâu.” Mộ Dung Cảnh vô sỉ vô cùng, trong đầu hắn nghĩ gì, đứa ngốc cũng hiểu được.

Hắn rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của nàng.

Trầm Tố Nhi khóe miệng giật giật, bì tiếu nhục bất tiếu (ngoài cười bên trong không cười) đã đạt tới cấp bậc cao nhất.

Không thể tưởng tượng đường đường là Hoàng đế một nước lại miệng lưỡi còn lợi hại như vậy?! Bà nó chứ, có còn thiên lý không đây?

“Hoàng Thượng, không cần phải gấp. Đêm…… Hắc hắc, vẫn còn dài……” Nàng chậm rãi vén lên tấm lụa đỏ.

Đó là đồ Trần tổng quản đem tới, Mộ Dung Cảnh rất tò mò.

Nhìn như vô tình, nhưng ánh mắt vẫn quét qua đấy.

Khi thấy rõ đồ vật để trong khay bạc, khóe miệng giương lên nụ cười nhẹ và không ngừng kéo rộng ra.

Sự thú vị trong mắt cũng dần dần dày thêm, đúng là một nữ nhân đặc biệt! Không ngờ nàng còn có mặt này?

Trên khay bạc, đúng là đồ vật trân quý của Trần tổng quản là một dây thường mềm, một cái roi mềm, một cái lông mềm, ngoài ra có thêm một bình sứ nhỏ và một cái hộp không biết đựng gì.

Trầm Tố Nhi cũng chưa thấy qua.

Nàng vốn là tùy ý hỏi Trần tổng quản đem một ít dây thừng tới thôi, đương nhiên lại làm hắn nghĩ ái muội thế, không ngờ hắn hiểu chuyện như vậy, đủ bộ?! Đem đồ gia bảo của chính mình đem lại đây? Ha ha, không ngờ thái giám cũng không có tịch mịch.

Cầm lấy cái bình nhỏ lên nhìn nhìn, phía trên ghi “Dạ Ngưng Hương”, ngẫm lại trăm phần thì có chín mươi phần đây là mị dược linh tinh gì đó.

Trầm Tố Nhi thấy ánh mắt Mộ Dung Cảnh, biết hắn hiểu sai, nhưng mà, cũng không thèm giải thích.

Dù sao, hắn lúc nữa sẽ biết.

“Hoàng Thượng, người có cùng nữ nhân chơi đùa SM không?” Thử một chút.

(SM: sadomasochism: Chứng ác-thống dâm,thích bị ngược đãi)

“S……M là cái gì?” Nghi hoặc.

“Ồ, chính là cái này…… Chúng ta nói súc tích một chút, đừng nên nói ra mấy từ cực kỳ bất nhã đấy. Ha ha!!……” Trầm Tố Nhi mê người cười nhẹ, ánh nhìn ái muội, lại nhấc ra dây thừng mềm, kéo kéo thử, khá là chắc chắn.

Mộ Dung Cảnh thông minh tuyệt đỉnh, lập tức tức hiểu được.

“Hoàng Hậu muốn chơi? Vậy chơi đi!” Hỏi có dụng ý khác, rất có khí thế quân tử liều mình.

Trầm Tố Nhi nhìn nụ cười nơi khoé miệng hắn, lập tức muốn đập bẹp hắn!

Sao lại cảm thấy chói mắt thế chứ?

Trầm Tố Nhi nói: “Cứ coi như vậy đi, kế tiếp thần thiếp làm gì, Hoàng Thượng đều không được phản kháng.” Cầm dây thừng, nàng tiến lại Mộ Dung Cảnh, còn bước trên giường.

Giầy cũng không thèm cởi?! Trực tiếp đạp lên giường.

Không nói hai lời, lập tức bắt đầu trói cổ tay phải Mộ Dung Cảnh.

Mộ Dung Cảnh nghiền ngẫm cười cười, bỗng tới gần tai nàng thổi một ngụm khí nóng, “Hoàng Hậu đừng quá nóng vội…… ít nhất cũng phải cởi giầy ra đã.” Hắn còn cố ý khiêu khích, thở sâu mấy lần.

Trầm Tố Nhi giật nẩy, bên tai dần dần phiếm hồng.

Vốn định đứng lên, không ngờ Mộ Dung Cảnh đúng là một tiểu thụ không chịu nằm yên, cánh tay còn lại lại áp xuống, đem cả người nàng áp vào trong ngực mình, lại chuyển mình, đem nàng nằm dưới thân mình! Cả khuôn mặt vùi trong cổ trắng ngần của nàng, kích thích da thịt non mịn của nàng.

Cảm giác ấm áp truyền đến truyền đến……

Con mẹ nó chứ! Yêu nghiệt, là cẩu chắc? Cư nhiên dám dùng đầu lưỡi liếm nàng?

Người nào đó vẫn không dừng lại……

“Hoàng Thượng! Dừng!” Nàng hô to, ra đòn sát thủ, “Người muốn phản bội lời hứa sao?”

Mộ Dung Cảnh tâm có chút không cam lòng không muốn buông Trầm Tố Nhi ra, đáy mắt khá là thất vọng.

Mắt kia còn nhìn chằm chằm cổ của nàng –

Vampire?

Trầm Tố Nhi trong đầu đột nhiên nhớ tới từ này, không khỏi rùng mình, theo phản xạ nhìn chằm chằm răng Mộ Dung Cảnh — có thể răng nanh đột nhiên dài ra không?

Thấy hắn an phận, nàng tranh thủ thời gian lại bò lên.

Tính đi tính lại hắn vẫn là một nam nhân, mẹ kiếp, nhất thời tính sai.

“Nội trong một canh giờ, Hoàng Thượng! Người phải phục tùng theo an bài của ta. Ta bảo người nói chuyện người phải nói chuyện, bảo người ngồi thì liền ngồi, nằm liền nằm. Không được làm mấy chuyện dư thừa nữa. Bây giờ, lăn vào bên trong đi, gần mép giường đi.” Nói xong hết, có mấy lời cũng chỉ thuận miệng nói ra.

“Dạ! Tuân mệnh, Hoàng hậu của trẫm.” Mộ Dung Cảnh kéo dài câu nói.

Hắn cũng xê dịch tới mép giường.

Trầm Tố Nhi động tác cũng nhanh hơn, trói lại tay phải hắn, vòng qua mép giường chạm trổ, trói thật chặt. Tiếp theo, nàng xuống giường lần nữa lấy thêm hai sợi dây thừng mềm, lại trói tay còn lại của hắn, nhìn thấy chỗ bị thương, đặc biệt cẩn thận không làm đau hắn, cũng trói chặt lại.

Lúc này, Mộ Dung Cảnh hai tay đều bị trói chặt không động đậy được.

Nếu trói gô hắn lại, thì mới hoàn thành một nửa.

“Hoàng Hậu, lúc chơi cao hứng, ta muốn sờ nàng thì làm sao bây giờ? Hai tay không thể động đậy……” Mộ Dung Cảnh cười đặc biệt không trong sáng, trong mắt cũng chẳng có chút lo lắng nào. Kỳ thật nàng có trói chặt nữa cũng chẳng có tác dụng với hắn, nếu muốn thoát ra, dễ như trở bàn tay, tùy lúc tuỳ chỗ đều có thể.

Cứ tuỳ ý nàng, chính là muốn xem nàng định chơi trò gì.

Trầm Tố Nhi thấy Mộ Dung Cảnh hai tay đã trói chặt, cười với hắn cực kỳ sáng lạn, nhắc nhở nói: “Hoàng Thượng, trước tiên là nói về chuyện này. Trong một canh giờ, người không thể phá dây thừng, cũng không được phá hư giường, chỉ cần phạm phải hai điều này người liền thua.” Cho nên, nếu hắn nhịn không được thoát ra, như vậy là hắn thua, hơn nữa không nghe lời, cũng tính là thua, thật sự là một kế hoạch hoàn mỹ.

Nghĩ đúng là quá chu đáo.

Mộ Dung Cảnh nhíu mày, nàng đúng là tính toán thời điểm, cũng biết cẩn thận như vậy.

Trầm Tố Nhi tái rút thêm ba sợ dây thừng, cũng đem hai chân Mộ Dung Cảnh trói chặt lại.

Lúc này, nàng phát giác tư thế có chút không hợp lý.

Bởi vì hai chân hắn dài ra cả ngoài giường, không có chỗ để cột.

Lại phải dùng thêm mấy sợi nữa.

“Nữ nhân, bộ dạng như vậy làm sao làm trẫm cười được?”

“Không vội, không vội…….” Trầm Tố Nhi rốt cục đem Mộ Dung Cảnh trói thật chắc, tâm cũng thoải mái hơn một chút, làm hắn không thoải mái hoạt động, như vậy nàng cũng tự cho thành công một nửa.

Trước tiên làm hắn mất tự do, không được phản kháng, chính là bước mấu chốt nhất trong những bước mấu chốt!

Trầm Tố Nhi đứng trước mặt Mộ Dung Cảnh, ánh mắt quan tâm hỏi: “Hoàng Thượng lạnh không?” Nhìn quần áo mỏng manh, hình như hơi quá mức, tạm thời không cần cởi quần áo. Vì thế, nàng tự nhiên lương tâm nổi lên, nhấc quần áo lụa bên cạnh đắp lên người Mộ Dung Cảnh.

“Không lạnh. Hoàng Hậu có phải muốn dùng đôi tay nhỏ bé làm ấm người trẫm?” Vẫn khiêu khích chế giễu.

“……” Trong thời gian ngắn không biết nói gì. Khinh bỉ hắn!– trong nội tâm thôi.

Trầm Tố Nhi khinh bỉ liếc qua Mộ Dung Cảnh, tính cách ác liệt lại xuất hiện, lại đem đống quần áo lụa vứt sang một bên! Cứ để cho lửa trong người hắn lạnh đi thì hơn, lửa quá lớn, hắc hắc, đối với bước đầu tiên của kế hoạch bất lợi. Vì thế, cười khẩy nói: “Hoàng Thượng, mấy lời hạ lưu này, người hình như nói rất quen miệng, nói thật thoải mái, giữ lại đi, ngày mai cùng mấy phi tần khác của người nói.”

“Trẫm chưa hề nói lần nào, chỉ hôm nay mới nói ra mấy lời thật tâm đấy thôi.” Có người rất quang minh lỗi lạc nói xong.

“Hoàng thượng thật đúng là TMD dâm…… đãng!” Khinh bỉ, khinh bỉ tiếp!

“Bản tính con người. Hoàng Hậu lại thanh tú dễ nuốt……” Nói câu này mà mặt không hồng khí không suyễn.

Mộ Dung Cảnh không quan tâm nàng mắng thế nào, đùa với nàng một lần đã thành nghiệm, ở chỗ này chỉ có hắn với nàng, không cần giả bộ cái gì, rất tự nhiên bộc lộ tính nết bị che dấu, lười nhác lại vô sỉ, ánh mắt thú vị nhìn chằm chằm nàng!

Mỗ nữ nghe xong, trong nháy mắt thật muốn ngất luôn ra đất……

Thật lâu sau, nàng trừng mắt nhìn hắn, nửa mắng: “Lúc nữa, người sẽ biết cái gì gọi là thanh tú dễ ăn.”

Đấu khẩu, lại còn không đấu nổi hắn? Cái đạo lý gì thế này.

Trước mặt hắn, sao lại cứ luôn kém mất nửa chữ? Đột nhiên sinh sinh ra một ý niệm tà ác trong đầu, có khi trực tiếp bỏ qua chiêu thứ nhất, dùng luôn chiêu thứ hai cho xong. Để cho hắn nếm thử, chút cái gì kêu là dục cầu bất man (có dục nhưng ko được thoả mãn), thống khổ! Thử xem cái gì gọi là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Đột nhiên, Trầm Tố Nhi tức giận chợt tắt ngúm, mục đích không tnh khiết vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng đặt trên ngực Mộ Dung Cảnh, ôn nhu vuốt ve vài cái.

Làm cả người Mộ Dung Cảnh cứng đờ, nữ nhân xấu xa này lại làm thật?

“Ồ…… Hoàng Hậu, đến đây đi đến đây đi, nhìn thật muốn mất hồn……” Hắn rất hưởng thụ.

Cư nhiên còn gọi lên……

Mà ánh mắt kia, căn bản là đang chờ nàng tiêu khiển!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net