Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm nhận nỗi sợ hãi của Liss trước khi tôi kịp nghe tiếng cậu ấy hét lên.

Cơn ác mộng của Liss ập đến, khiến tôi rơi tuột khỏi giấc mơ của mình. Một bãi biển và một anh chàng nóng bỏng đang xoa kem chống nắng giúp tôi . Một hình ảnh xuất hiện - của Liss ấy, không phải của tôi - tràn ngập vào mọi gốc ngách tâm trí: lửa và máu , mùi của khói, ngững mảnh kim loại méo mó của một chiếc xe hơi . Những ảo giác bao bọc xung quanh tôi, khiến tôi thấy nghẹt thở, cho đến khi bộ não của tôi nhắc nhở tôi rằng đây không phải là giấc mơ của mình .

Tôi bật dậy, trán bết bát dính vài sợi tóc đen dài.

Lissa nằm trên giường, la hét và đau đớn. Tôi lao ra khỏi phòng , nhanh chóng vượt qua vài feet đến phòng Liss .

" Liss!" - tôi vừa gọi vừa lắc cậu ý - " Liss , dậy đi! "

Tiếng la hét của Liss nhỏ dần đi, thay vào đó là những tiếng thút thít nho nhỏ.

"Andrew..."- cô rên rỉ - "Ôi Chúa ơi."

Tôi giúp cô ngồi dậy

" Liss, cậu không còn ở đó nữa, tỉnh lại đi!"

Sau một vài phút , đôi mắt Liss chớp chớp trong ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn thấy trong mắt cô hiện lên một tia ý thức. Nhịp thở điên cuồng chậm lại rồi dựa vào tôi , tựa đầu vào vai tôi. Tôi một tay ôm và tay kia vòng qua khẽ chạm vào mái tóc Liss.

" Không sao đâu! "- tôi nói với Liss một cách thỏ thẻ - " Tất cả mọi thứ ổn rồi. "

"Tớ lại thấy giấc mơ đó. "

"Ừ, tớ biết mà."

Chúng tôi ngồi như thế trong vài phút , không nói bất cứ điều gì. Khi Liss đã bình tĩnh lại, tôi vươn người mở chiếc đèn ngủ đặt ở đầu dường. Nó tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ. Bị ánh sáng thu hút, Oscar - con mèo ở chung nhà với chúng tôi - nhảy lên bậu cửa sổ đang mở. Nó cố giữ khoảng cách với tôi - động vật không thích Dhampirs. Không biết sao nữa. Nhưng rồi nó lại nhảy lên giường và cọ đầu của mình vào Lissa , nó kêu rừ rừ. Động vật không có vấn đề với Moroi nói chung và tất cả bọn chúng đều yêu mến Lissa nói riêng. Cậu ấy mĩm cười, rồi gãi cằm Oscar và giờ tôi thấy cô ấy đã bình tĩnh hơn.

"Lần cuối là khi nào tớ cho cậu ăn nhỉ?" -tôi hỏi, nghiên cứu sắc mặt của Liss. Làn da trắng của cô đã nhợt nhạt hơn bình thường. Thâm quầng treo dưới mắt và cách thở yếu đuối ấy. Tuần này ở trường khá bận và tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi cho Liss máu là khi nào nữa.

"Hình như ... hơn hai ngày , có phải không ? Hay ba? Tại sao cậu không nói gì ? "

Cô nhún vai và không nhìn vào mắt tôi.

"Cậu đang bận và tớ không muốn..."

" Dở hơi vậy!" tôi nói , chuyển sang một tư thế tốt hơn. Không một thắc mắc , cô dường như nhọc đến nổi không thế thắc mắc nữa. Oscar, không muốn tôi đến gần hơn , nó nhảy xuống và quay lại bậu cửa , nơi nó có thể dỏi theo mọi chuyện ở một khoảng cách an toàn. "Thôi nào . Cứ tiếp tục nó đi . "

"Rose-"

"Thôi nào . Nó sẽ làm cho cậu cảm thấy tốt hơn . "

Tôi nghiêng đầu mình và vén tóc qua một bên, để lộ cái cổ trắng ngần . Cô ấy ngần ngại, nhưng khi nhìn thấy cổ của tôi và những mạch máu. Vẻ đói khát thoáng qua gương mặt của cô, và môi cô hé mở một chút , để lộ chiếc răng nanh cô thường che đi khi sống giữa những con người . Những chiếc răng nanh tương phản một cách kỳ lạ với hình ảnh xinh đẹp của cậu ấy. Với khuôn mặt ưa nhìn và mái tóc vàng hoe , cô trông giống như một thiên thần hơn là một ma cà rồng khát máu.

Khi răng của Liss kề tới da tôi hơn , tôi cảm nhận được sự liên kết giữa trái tim với sự sợ hãi và sự mong đợi. Tôi luôn ghét cảm giác sau đó, nhưng đó là điều duy nhất mà tôi có thể giúp đỡ, một nhược điểm mà tôi không thể rủ bỏ.

Lissa cắm răng nanh sâu hơn, nó khó chịu và tôi đã khóc khi thấu được cái đỉnh điểm của vết cắn tạo ra. Nhưng sau đó, nó mờ nhạt dần đi và thay vào đó là cảm giác thích thú tuyệt vời lan rộng ra khắp ngỏ ngách cơ thể tôi. Nó tuyệt hơn cảm giác uống rượu và say sỉn. Tuyệt hơn cả sex (thực ra là tôi tưởng tượng, tôi chưa làm bao giờ cả =>). Một cảm giác thuần túy, thú vui tinh khiết nhất, bao trùm lấy tôi và hứa hẹn mọi thứ trên đời này đều tuyệt vời cả. Và rồi nó cứ tiếp tục. Trong nước bọt của Liss có chất Endorphin tạo ra cảm giác dễ chịu, khiến tôi rời xa khỏi thế giới thực tại và quên đi chính tôi là ai.

Và rồi, rất tiết là nó đã kết thúc. Chỉ trong tích tắc.

Lissa lùi lại, chùi mép bằng mu bàn tay. Và nhìn tôi thật kĩ. "Cậu ổn chứ hả?"

"Tớ... Dĩ nhiên!"- tôi quay lại giường và thấy choáng váng vì mất máu - "Tớ chỉ cần ngủ một lúc thôi, tớ ổn!"

Đôi mắt xanh ngọc bích nhợt nhạt nhìn tôi đầy quan tâm. Cô đứng lên và nói: "Để tìm gì đấy cho cậu ăn!".

Những lời phản đối đang trực trên môi và cô ấy đã rời đi trước khi tôi kịp nói điều gì. Cảm giác tê tê từ vết cắn của Liss đã giảm bớt trên da, nhưng nó vẫn còn lưu lại chút gì đó ở trong tĩnh mạch tôi và bất giác môi tôi nở ra một nụ cười. Tôi quay sang Oscar, nó vẫn ngồi ở bậu cửa.

"Mày không biết mày vừa bỏ lỡ điều gì đâu!" - tôi nói với nó.

Nó đang chú ý cái gì đó đang ở ngoài kia, nó hạ mình xuống thở hổn hển, bộ lông đen nhánh của nó dựng hết lên, đuôi nó bắt đầu co giật.

Nụ cười đang trên môi tôi nhạt đi. Tôi kéo lê bản thân ngồi dậy. Tôi đang mệt lử, tôi chờ dịu bớt đi rồi mới cố gắng để đứng vững và nó không hề dịu bớt tí nào. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy ổn, hạ thấp mình tiến đến bên bậu cửa và nhìn ra hướng Oscar đang bị thu hút. Nó nhìn tôi một cách thận trọng rồi né sang một bên và sau đó quay lại điều đã gây chú ý với nó.

Một cơn gió ấm thoảng qua - cơn gió trái mùa mang chút ấm áp cho một Portland xuống dốc - đùa giởn với mái tóc của tôi như tôi thường làm khi ngã người ra sau. Đường phố tối tăm im lặng như tờ. Lúc đó đã là ba giờ sáng , khoảng thời gian yên tĩnh nhất ở ký túc xá của cái trường đại học này, ít nhất phần nào đó là vậy. Ngôi nhà chúng tôi đang ở, nằm trên một khu dân cư với những dãy phố cũ kỹ không hợp pháp. Khắp con phố, ánh đèn đường chập chờn , gần như muốn hỏng tới nơi. Nhưng cũng đủ sáng cho tôi để mường tượng hình dạng những chiếc xe và các tòa nhà gần đấy. Trong khoảng sân kia, tôi có thể thấy rõ từng bóng cây trong vườn.

Và một người đàn ông. Đang theo dõi chúng tôi.

Tôi giật lùi lại vì giật mình. Sau một trong những gốc cây trong vườn kia.  Cách đó khoảng ba mươi feet. Nơi gã đó có thể quan sát chúng tôi qua cửa sổ một cách dễ dàng. Khoảng cách này vừa đủ cho tôi chọi cho hắn một cái gì đó vào đầu, rồi xuống tẩn cho hắn một trận. Hắn đứng đấy chắc đủ lâu để thấy những gì vừa xảy ra giữa tôi và Lissa.

Bóng tối là thứ để ẩn nấp tốt nhất. Ngay cả ở độ cao như thế này tôi cũng không thể thấy rõ được hắn. Tôi không thể hình dung ra hình dáng hắn rõ ràng được, chỉ có thể nắm bắt được chiều cao của hắn. Hắn ta khá là cao, thật sự rất cao. Hắn ta đứng đó, chỉ một lát, khó mà thấy rõ được. Và rồi hắn lùi lại biến mất vào bóng của cái cây nằm ở bên kia cái sân. Tôi khá chắc tôi thấy một kẻ khác di chuyển ở gần đó tham gia với hắn. Trước khi cả hai bị bóng tối vùi lấp.

Bất cứ kẻ nào đang ở ngoài kia thì Oscar cũng không thích. Kể cả tôi nó cũng không thích. Nó không thường như thế với mọi người, đặc biệt là nó ngày càng khó ở hơn với những mối nguy hiểm gần tới mức độ này. Những kẻ ở ngoài kia tất nhiên sẽ không làm gì hại tới Oscar, nhưng con mèo nhạy bén này cảm nhận được điều gì đó, thứ gì đó đặt nó vào khoảng không khó chịu.

Thứ gì đó tương tự như tôi.

Cảm giác lạnh chạy dọc lưng tôi, gần như (không hẳn) xóa bỏ đi cơn phê từ vết cắn của Lissa. Rời khỏi bậu cửa tôi giật lấy một cái quần jean mà tôi tìm được trên sàn nhà, tôi nhặt lấy mà muốn bổ nhào. Khi tôi đang ở trên kia, tôi lấy vội áo của Liss và tôi, cùng với cả ví. Tôi thọc chân vào đôi dày đầu tiên tôi tìm được. Tôi liền chạy ra khỏi cửa.

Ở dưới lầu, tôi thấy Lissa đang ở trong phòng bếp chật chội và đang lục lọi tủ lạnh. Một người ở cùng nhà với chúng tôi - Jeremy - ngồi ở bàn bếp, tay chóng trán với vẻ mặt buồn bả và nhìn vào cuốn sách toán. Lissa nhìn tôi ngạc nhiên.

"Cậu không nên xuống đây!"

"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay thôi!"

Cô ấy mở căng mắt ra, rồi tích tắc sau đó cậu ấy cũng hiểu ra vấn đề - "Cậu ... thật chứ? Có chắc không?"

Tôi gật đầu . Tôi không thể giải thích làm thế nào tôi biết chắc chắn. Về mọi thứ vừa xảy ra.

Jeremy nhìn chúng tôi một cách tò mò . "Chuyện gì vậy?"

Một ý tưởng xẹt ngang tâm trí tôi " Liss , lấy chìa khóa xe của cậu ấy . "

Jeremy nhìn qua lại chúng tôi. "Các cậu đ-"

Lissa không ngừng ngại bước về hướng của cậu ấy. Nổi sợ hãi lan truyền từ cô ấy sang tôi bằng thần giao cách cảm. Nhưng bên cạnh đó còn điều khác nữa, đó chính là: Hoàn toàn tin tưởng tôi sẽ chăm sóc tất cả mọi thứ, và chúng tôi sẽ được an toàn. Giống với mọi khi. Tôi mong rằng tôi xứng đáng với những gì cậu ấy tin tưởng.

Lissa mỉm cười và nhìn thẳng vào mắt Jeremy. Trong một khoảnh khắc , Jeremy chỉ nhìn chằm chằm , đọng lại chút bối rối, và sau đó tôi thấy cậu ấy đã bị thao túng. Jeremy nhìn cậu ấy kính cẩn và trìu mến .

" Chúng tôi cần mượn xe của cậu , " cô nói bằng một giọng nhẹ nhàng . "Chìa khóa xe cậu đang ở đâu? "

Cậu ta mỉm cười mụ mị, nó làm tôi rùng mình . Tôi đã luyện tập để có sự đề kháng với những điều này , nhưng tôi vẫn cảm nhận được tác dụng của nó khi nó áp đặt lên một người khác . Tôi đã được dạy về điều đó và toàn bộ việc sử dụng đó là sai trái . Thò tay vào túi của mình , Jeremy lôi ra một chùm chìa khóa treo cùng một chuỗi hạt màu đỏ lớn.

" Cảm ơn " - Lissa nói. " Và chiếc xe đang đậu ở đâu ? "

" Dưới phố," ông nói mơ màng. " Ở góc đường By Brown". Nó cách đây bốn lô nhà.

"Cảm ơn" - cô lặp lại và áp đặc cho cậu ấy - " Ngay khi chúng tớ ra khỏi đây, tớ muốn cậu quay trở lại bàn học. Hãy quên đi khi nào cậu nhìn thấy chúng tớ vào tối nay!"

Cậu ta gật đầu sốt sắng . Tôi có cảm giác nhý cậu ta sẳn sàng nhảy khỏi một vách đá cho Liss ngay sau khi cô ấy yêu cầu . Tất cả con người đều dễ bị thao túng , nhưng Jeremy lại yếu hơn so với hầu hết . Điều đó lại có ích ngay bây giờ.

"Nhanh lên!" - tôi nói với cô ấy - "Chúng ta đã có thứ để đi khỏi đây. "

Chúng tôi bước ra ngoài, chạy về hướng Jeremy chỉ. Tôi vẫn còn cảm thấy chóng mặt vì vết cắn và cố gắng không vấp ngã , vì thế mà tôi không thể di chuyển nhanh như tôi muốn . Lissa đã phải bắt lấy tôi vài lần để giúp tôi không ngã . Trọn khoảng thời gian ấy, sự lo lắng lan qua tôi từ tâm trí cô. Tôi cố gắng hết sức để lờ nó đi ; Tôi cũng có một nỗi sợ của riêng mình để đối phó.

" Rose ... chúng ta sẽ làm gì nếu bị họ bắt được??" Cô thì thầm.

" Họ sẽ không"- tôi phản ứng dữ dội - "Tớ sẽ không để cho họ làm thế!".

"Nhưng nếu họ đã tìm thấy chúng ta- "

" Họ đã tìm thấy chúng ta trước đó rồi. Nhưng họ đã không thể bắt chúng ta sau đó. Chúng ta chỉ cần lái xe đến nhà ga xe lửa và đến L.A. Họ sẽ mất hết dấu vết . "

Tôi đã làm cho nó đơn giản hơn. Tôi luôn luôn làm như thế, mặc dù không có gì đơn giản cả khi nói về việc trốn khỏi những kẻ muốn chung sống với chúng tôi. Chúng tôi đã được làm điều này hai năm qua, lẩn trốn vào bất cứ nơi nào chúng tôi có thể và chỉ cần cố gắng để tốt nghiệp cấp ba. Năm cuối cấp của chúng tôi đã chỉ mới bắt đầu và chúng tôi đang sống trong một môi trường có vẻ an toàn. Chúng tôi quá gần với sự tự do.

Lissa không nói gì thêm và tôi cảm nhận được niềm tin. Cô tin tôi thêm một lần nữa . Đây cách nó đã luôn luôn tồn tại giữa chúng tôi. Tôi là luôn là kẻ hành động, kẻ cảnh báo để rời đi, đôi khi lại rất liều lĩnh. Lissa là đứa lý trí hơn, một trong những người nghĩ ra những điều sẽ xảy ra và nghiên cứu chúng kĩ lưỡng trước giải quyết. Tính cách chúng tôi trái ngược nhau , nhưng vào lúc này , không có thời gian để suy xét nữa. Chúng tôi không có thời gian để do dự.

Lissa và tôi đã là bạn tốt nhất hơn bao giờ hết kể từ khi học mẫu giáo, khi giáo viên của chúng tôi đã lập nhóm cho chúng tôi cùng nhau để học tập. Buột những đứa trẻ năm tuổi đánh vần Vasilisa Dragomir và Rosemarie Hathaway là đã vược qua cả sự tàn nhẫn, và chúng tôi đã- đúng hơn là tôi muốn - một câu trả lời thích đáng. Tôi muốn bỏ bớt sách vở đi, tôi chọi cuốn sách vào giáo viên và gọi ả là đứa con hoang phát xít. Tôi còn không hiểu nó có nghĩa gì nữa là. Nhưng tôi biết làm thế nào để đạt một mục tiêu mình muốn.

Lissa và tôi đã không thể tách rời từ đó.

"Cậu nghe thấy nó chứ?" cô đột nhiên hỏi.

Tôi mất một vài giây để vận động những giác quan sắc bén của mình. Tiếng bước chân, những chuyển động rất nhanh. Tôi nhăn mặt. Chúng tôi đã đi qua được hơn hai lô nhà.

"Chúng ta có để chạy đến đó!" tôi nói, bắt lấy cánh tay Liss.

"Nhưng cậu không th-"

"Chạy đi!"

Phải mất mỗi oz ý chí của tôi để không phải ngã ra trên vỉa hè. Cơ thể của tôi không muốn chạy khi vừa mất máu hoặc trong khi đó nước bọt của Liss vẫn còn chuyển hóa. Nhưng tôi ra lệnh cho cơ bắp của tôi không được ngừng lại và bám vào Lissa. Chân chúng tôi như đập vào bê tông. Bình thường, tôi có thể chạy nhanh hơn mà không cần tốn tí sức lực nào, đặc biệt là khi nãy Liss ra ngoài bằng chân đất-nhưng tối nay, cô ấy là trụ cột để tôi có thể đứng vững.

Những bước chân theo đuổi nhiều hơn, to hơn và gần hơn. Sao đang nhảy múa trước mắt tôi. Trước mặt chúng tôi, tôi có thể nhận ra chiếc Honda màu xanh lá của Jeremy. Ôi Chúa ơi, nếu chúng ta chỉ cần làm cho nó-

Còn mười bước nữa thì một người đàn ông bước ra chặn đường chúng tôi. Chúng tôi dừng hẳn lại, và tôi giữ lấy cánh tay Liss. Đó là hắn, gã tôi cố quan sát khi nãy đang đối diện với tôi. Gã ấy lớn tuổi hơn chúng tôi, có lẽ hơn hai mươi, và cao như tôi đã đoán, có thể là mét chính hoặc hai mét. Trong một hoàn cảnh khác mà nói - khi hắn không nắm giữ đường thoát duy nhất của chúng tôi - tôi sẽ nghĩ gã khá nóng bỏng. Mái tóc nâu dài ngang vai, cột lại theo kiểu đuôi ngựa ngắn. Đôi mắt hắn màu nâu sẫm. Khoác áo ngoài dài màu nâu-một chiếc khăn lau bụi, tôi nghĩ nó là tên gọi của nó :)

Nhưng sự nóng bỏng của hắn hiện tại không liên quan tí nào. Hắn chỉ chắn giữa chúng tôi với chiếc xe (và tự do của chúng tôi nữa). Có tiếng những bước chân phía sau chúng tôi chậm lại, tôi biết những kẻ theo đuôi ấy đã bắt kịp. Nhìn sang hai bên, tôi phát hiện ra có nhiều chuyển động hơn thế, họ đứng sát nhau, Chúa Ơi!.. Họ gữi cả tá giám hộ để đến bắt chúng tôi. Thật khó tin!. Ngay cả với nữ hoàng cũng không có nhiều người giám hộ theo mình nhiều như thế.

Sợ hãi và mất kiểm soát lý trí, tôi đã hành động theo bản năng. Tôi che cho Lissa lùi về phía sau, giữ cô ấy đằng sau tôi và gã đó dường như lãnh đạo của họ.

"Hãy để cô ấy yên"- Tôi gầm gừ - "Đừng hòng chạm vào cô ấy."

Khuôn mặt hắn ta không biểu cảm gì, nhưng hắn lại đưa bàn tay mình ra trước như một cử chỉ dịu dàng, kiểu như tôi là một con vật bị bệnh dại và hắn đang cẩn thận thuần hóa.

"Tôi sẽ kh-"

Hắn bước một bước về phía tôi. Rất gần.

Tôi tấn công hắn, nhảy xổ vào hắn và thực hành những đòn đánh được huấn luyện mà tôi đã không sử dụng trong hai năm qua, kể từ lúc Lissa và tôi trốn đi. Các hành động của tôi nhìn thật ngu ngốc, sự phản xạ sinh ra từ bản năng và sợ hãi. Cuối cùng, nó rất vô dụng. Hắn ta là một người giám hộ có kinh nghiệm, không phải lính mới,  đã qua đào tạo. Và hắn cũng không yếu đến thảm hại (như tôi chẳng hạn).

Hắn ta rất nhanh. Tôi dường như quên mất rằng người giám hộ nhanh như thế nào, cách họ di chuyển và tấn công hệt như rắn hổ mang. Hắn "phủi" tôi nhanh như đuổi đi một con ruồi. Hắn dùng tay đấm vào tôi làm tôi ngã về phía sau. Tôi không nghĩ hắn định đánh tôi mà chỉ muốn giữ cho tôi đủ xa hắn-nhưng tôi thiếu kĩ năng để làm được như thế. Mất thăng bằng, tôi bắt đầu ngã, bay thẳng vào vĩa hè, chỉ vì một cú đá đầu tiên của hắn. Cú đó khá đau. Rất nhiều.

Chỉ duy nhất một điều, cú đó làm tôi đau, nhưng lại không hề khiến tôi tổn thương gì.

Một cách nhanh chóng hắn đã có thể giữ lấy tôi, gã đưa tay ra và lôi tôi đứng dậy, giữ tôi đứng thẳng. Khi tôi ổn định được tâm lí, tôi nhận ra gã đang nhìn chằm chằm vào tôi, hay nói chính xác hơn, Là vào cổ tôi. Bị mất phương hướng, tôi không nhận ra ngay lập tức. Sau đó, từ từ, tôi đưa tay lên cổ họng và chạm nhẹ vào vết cắn của Lissa trước đó. Tôi thấy trơn, máu đen trên da tôi. Thật xấu hổ! Tôi hất tóc về phía trước mặt. Tóc tôi dày và dài, hoàn toàn che đi phần cổ của tôi. Tôi nuôi tóc chính xác là vì lý do này.

Đôi mắt tối xẩm của hắn lang thang đâu dfó thêm một lúc nữa và sau đó nhìn thẳng vào tôi. Tôi ngang ngược đáp trả cái nhìn của hắn và nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của gã. Hắn để tôi rời đi, mặc dù tôi biết hắn có thể giữ tôi đứng ở đây cả đêm nếu hắn muốn. Chống lại với cơn chóng mặt buồn nôn, tôi lùi về phía Liss, chuẩn bị tư thế cho cuộc tấn công khác. Đột nhiên, tay Liss nắm lấy tôi - "Rose" - cô lặng lẽ nói - "Đừng!".

Lời nói của cậu ấy lúc đầu không có ảnh hưởng lên tôi, nhưng suy nghĩ giữ bình tĩnh bắt đầu hình thành, qua thông qua liên kết giữa tôi và cô ấy. Chính xác nó không phải là áp đặt - nó không ảnh hưởng tới tôi, nhưng lại công hiệu, thực tế quá phủ rằng chúng tôi ít người hơn và không có ưu thế trong cuộc đấu này. Thậm chí, tôi còn biết rằng việc phản ứng lại là điều vô nghĩa. Tôi không oánh lại nữa và thất bại thảm hại.

Cảm nhận được cảm giác của tôi, gã đàn ông đấy bước đi, hướng mình đến Lissa. Khuôn mặt hắn bình tĩnh. Hắn cúi đầu chào và làm chuyện đó rất duyên dáng. Điều khiến tôi tôi ngạc nhiên nhất là chiều cao của gã.

"Tên tôi là Dimitri Belikov" - hắn nói.

Tôi nghe thấy giọng nói của hắn mang âm hưởng Nga.

"Tôi đến đây để đưa cô trở lại Học viện Thánh Vladimir, thưa Công chúa."

~ end chap 1 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net