Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẨU THẾ NÀO CŨNG THẬT KHÓ KHĂN, TÔI PHẢI thừa nhận tên Dimitri Beli-gì-đấy thật sự rất thông minh. Sau khi đưa chúng tôi đến sân bay và vào hẳn máy bay của học viện, hắn nói nhỏ với Người Giám Hộ theo sau bọn tôi rằng phải tách tôi và Liss ra.

- "Đừng để bọn họ lại gần nhau!", hắn cảnh báo gã dẫn tôi tới cuối máy bay, "chỉ cần 5phút với nhau là họ đã có kế hoạch để trốn thoát đấy!"

Tôi bắn cho hắn cái nhìn kiêu ngạo rồi đùng đùng đi về cuối máy bay. Sự thật thì chúng tôi không có ý định trốn thoát nếu bị bắt như hôm nay.

Nhưng có điều phải nói rằng, có quá nhiều yếu tố không ổn cho một nhân vật chính của chúng ta - nữ anh hùng chúng ta, sao cũng được. Yếu tố thứ nhất, bọn tôi đang trên không trung, một lợi thế không ổn tí nào. Và còn nữa, giả sử như có phép màu nào đó xuất hiện và tôi thoát khỏi mười Người Giám Hộ đã qua đào tạo chuyên nghiệp này nữa, thì chúng tôi đã loại bớt một vài điều để thoát khỏi chiếc máy bay này. Tôi đoán họ sẽ thả dù xuống đâu đó, nhưng tôi không hứa hẹn nó khả thi dù thế tôi vẫn muốn thử một lần xem sao. Vẫn còn một vấn đề mấu chốt nữa liên quan tới sự sống, đó là có vẻ chúng tôi sẽ hạ cánh đâu đấy ở dãy núi Rocky này.

Không! Chiếc máy bay này sẽ không hạ cánh cho đến khi nào đến Montana hẽo lánh. Tôi sẽ bận rộn nghĩ về thứ khác bổ ích hơn, giống như cách vượt qua rào chắn phép thuật của Học Viện và thêm mười lần nữa như thế giống với cách mọi Người Giám Hộ vẫn làm. Yeah! Không vấn đề gì cả.

Mặt dù Lissa đang ngồi cạnh gã-người-Nga, nỗi sợ hãi của Liss đang sôi sục trở lại, vang lên từng hồi như búa bổ. Mối ràng buộc giữa chúng tôi cắt ngang suy nghĩ của tôi. Họ không thể mang cô ấy trở lại nơi đó, không thể lại là nơi đó nữa. Tôi tự hỏi là tên Dimitri đó sẽ như thế nào, liệu hắn có lưỡng lự không nếu hắn biết tôi đang làm gì và biết những gì tôi biết. Chắc chắn là không, hắn không thèm quan tâm đâu.

Trong khi đó, cảm xúc của Liss đang ngày càng hổn loạn chỉ trong phút chốc. Tôi bị mất phương hướng của chổ cô ấy ngồi - cảm giác nhột nhạt trên da. Cái đấy cũng hay xảy ra lắm, và không hề có lời báo trước nào cả, cô ấy kéo tôi vào tâm trí cô ấy. Hình ảnh Dimitri bị phóng đại kế bên tôi, và tay tôi - tay của Lissa - đang nắm chặt một chai nước khoáng. Dimitri cuối xuống nhặt gì đó, để lộ sáu hình xăm nhỏ trên gáy hắn ta: Dấu ký Molnija. Chúng giống như những hình vằn vện có nét sắt bén như tia sét đánh chéo với nhau thành một hình chữ thập X. Một trong số đó là biểu tượng cho hắn đã hạ được một Strigoi. Chếch trên đỉnh của dấu ký là một hình xoắn uốn lượn như một con rắn, đó là biểu tượng cho Người Giám Hộ, là một lời thề trung thành.

Trong nháy mắt, tôi đấu tranh tư tưởng để được trở lại là mình chỉ với một cái nhíu mày. Tôi ghét cái cách nó đến. Cảm thấy những điều Lissa cũng cảm thấy là một chuyện, nhưng chìm vào sự riêng tư của Liss là điều chúng tôi ghét nhất. Lissa coi đó là sự xâm phạm riêng tư, vì thế tôi thường không nói với cậu ấy khi nó xảy ra. Không ai trong chúng tôi có khả năng điều khiển được khả năng ấy. Đó là một hệ quả khác của thần giao cách cảm giữa hai người, chúng tôi không thật sự hiểu rõ được cách nó hoạt động. Có một truyền thuyết nói về sự giao kết tâm linh giữa người giám hộ và Moroi của họ, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nhắc đến những hệ quả như chúng tôi có. Chúng tôi đã phải tìm cách vược qua nó, đó là những gì chúng tôi có thể làm được.

Gần cuối chuyến bay, Dimitri đi tới chổ tôi ngồi và đổi chổ với người giám hộ ngồi cạnh tôi. Tôi thẳng thừng làm ngơ hắn, nhìn vào khoảng không vô định một cách lơ đãng. Một khoảng lặng trôi qua, cuối cùng gã cũng nói: "Thực sự em sẽ tấn công tất cả Người Giám Hộ ở đây ư?"

Tôi không trả lời.

"Hành động đó bảo vệ cô ấy như thế - Nó quá mạo hiểm". Hắn ngừng một lát. " Ngu ngốc, nhưng vẫn dũng cảm. Tại sao em lại bất chấp thử điều đó?"

Tôi chuyển cái nhìn sang hắn, vuốt ngay ngắn những lọn tóc nằm rủ trước mặt, vì thế tôi không thể nhìn thẳng vào mắt gã được.

" Bởi vì tôi là Người Giám Hộ của cô ấy". Tôi di ánh mắt trở lại khoảng không vô định phía bên kia ô cửa sổ.

Sau một lúc im hơi lặng tiếng. Gã đứng lên và trở lại vị trí của mình.

Khi chúng tôi hạ cánh, Lissa và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài lên xe của lính Ngự Lâm trở về Học Viện. Xe chúng tôi dừng lại ở cổng, và tài xế xe chúng tôi đang xác nhận lại chúng tôi không phải Strigoi trở về từ một bữa Tàn Sát nào đấy. Sau một vài phút, họ để chúng tôi qua cổng và vào trong Học Viện. Bây giờ là hoàng hôn - sự bắt đầu của ngày Vampiric - và sân học viện đang được bao trùm bởi bóng tối.

Cả khuôn viên học viện hầu như được thiết kế gần giống nhau, độ tương phảng và phong cách Gô Tích. Các Moroi luôn coi trọng truyền thống, mãi vẫn thế, không có gì thay đổi cả. Học viện này không cổ xưa như cái được xây dựng ở châu Âu, nhưng nó lại được xây dựng theo phong cách của Học Viện cũ. Công trình nổi tiếng về sự tỉ mỉ của nó, nó có kiểu dáng như một nhà thờ, với tòa tháp cao nhất và đỉnh đá chạm khắc tinh xảo. Cổng sắt bao quanh khuôn viên trường khiến nó không khác gì một khu vườn nhỏ với cổng ra vào ở đây và ở đằng kia. Sau khi sống ở môi trường đại học trước kia, tôi không thấy nơi nào như thế này cả, nó to lớn hơn và giống với một trường đại học hơn là một Học Viện điển hình.

Chúng tôi đang đứng ở khu vực trung học, học viện này được chia ra hai khu vực bật cao và thấp hơn. Mỗi khu đều được xây theo hình tứ giác lớn, được trang trí với những con đường trãi đá và những hàng cây-già-cả-thế-kỷ. Chúng tôi đi về góc cuối của khu này, nơi có tòa nhà Học Viện kế bên. Kí túc xá Dhampir và phòng tập thể dục nằm đối diện lối đó. Kí túc Moroi tọa lạc tại phía cuối khu này. Và hướng ngược lại là nơi của các tòa nhà dành cho cấp bậc thấp hơn. Những học sinh nhỏ tuổi hơn nữa thì ở khuôn viên tiểu học của học viện, đi về phía tây xa thêm một chút nữa.

Bao trùm cả khuôn viên trường này là khoảng không, khoảng không và toàn là khoảng không. Chúng tôi đang ở Montana, sau tất cả, cách xa hàng dặm so với bất kỳ thành phố của loài người nào. Cảm giác không khi mát mẻ cuộn tròn trong từng góc ngách của phổi, mùi gỗ thông ẩm ướt và mùi lá mục nát khiến tôi cảm thấy sảng khoái. Rừng lá mọc um tùm bao quanh khuôn viên Học viện, và trong suốt một ngày, bạn có thể thấy núi càng lúc càng cao.

Trong khi chúng tôi đi sâu vào khuôn viên dành cho học viên cấp thấp, tôi rời khỏi Người Giám Hộ theo sau và chạy đến bên Dimitri.

"Hey, Đồng chí!"

Hắn tiếp tục bước đi và không hề có ý định liếc tôi lấy một cái. "Em muốn nói chuyện ngay lúc này sao?"

" Chú dẫn bọn tôi đến chổ Kirova à?"

" Hiệu trưởng Kirova" gã chỉnh lại, Liss lia ánh mắt kiểu Đừng-bắt-đầu-giở-trò! với tôi.

"Hiệu Trưởng. Dù sao đi nữa. Cô ấy vẫn có chút tự mãn về"

Lời nói của tôi bị lờ đi bởi những Người Giám Hộ đưa chúng tôi qua cánh cửa đi thẳng tới bàn ăn chung. Tôi thở dài. Những người này nhẫn tâm như vậy ư? Có cả tá cách để đến phòng Kirova cơ mà. Vậy mà họ lại đưa tôi đi thẳng qua phòng ăn chính của Học Việc.

Và đang là bữa ăn sáng nữa chứ.

Giám Hộ thực tập sinh - Dhampir như tôi - và các Moroi ngồi lại với nhau, ăn uống và bàn tán những tin đồn đang được lưu hành trong Học Viện. Khi chúng tôi đặt chân vào cửa, mọi tiếng xì xầm của các cuộc nói chuyện im bặt như kiểu ai đó bật công tắt mute lên vậy. Hàng trăm con mắt đổ dồn vào chúng tôi.

Tôi đáp trả lại những cái nhìn ấy bằng nụ cười gượng gạo, cố tỏ ra chẳng có thứ gì thây đổi cả. Không hề. Có vẻ nó không giống như thế. Camille Conta vẫn nghiêm túc như cũ, một con bitch nghiện sự hoàn hảo. Theo tôi còn nhớ con nhỏ đó là hội trưởng của Moroi Hoàng Gia trong Học Viện này. Xa cách với đám đông đó, là em gái họ Natalie nhút nhát của Lissa với đôi mắt luôn mở to ngây thơ vô tội như trước.

Ở phía bên kia căn phòng well, có vẻ thú vị. Aaron. Aaron đáng thương, kẻ không thể ngờ rằng trái tim anh sẽ tan vở khi bị Lissa khướt từ. Anh nhìn vẫn dễ thương như ngày nào - có khi nhiều hơn ấy chứ - với ánh nhìn màu kim loại ấy như tôn vinh Liss. Anh dõi theo cậu ấy từng chút một. Vâng, nó không quá giới hạn của Liss. Chuyện đó thật đáng buồn, vì Lissa chưa bao giờ thật sự toàn tâm toàn ý với Aaron. Tôi nghỉ cậu ấy đi chơi với anh ta đơn giản vì nó giống như những điều được mong đợi để làm.

Nhưng tôi lại biết nhiều điều thú vị về anh, rằng Aaron có vẻ bề ngoài không giống với lúc anh ở cùng với cô. Cạnh anh ấy, đang nắm tay anh lại là một Moroi khoảng mười một tuổi nhưng có vẻ già hơn thế, ngoại trừ hắn ta là một kẻ ấu dâm trong khoảng thời gian chúng tôi rời khỏi nơi này. Đôi má nhỏ đầy đặn và mái tóc xoăn vàng óng, khiến cô bé có như một con búp bê sứ vậy. Một con búp bê tức giận và xấu xí. Cô cuộn tròn nắm đấm và chĩa vào Liss những cái nhìn hận thù nhất, nó khiến tôi cảm thấy choáng váng. Tất cả đang có diễn cái quái gì vậy? Cô ả không phải người tôi biết. Chỉ là là một cô bạn gái thích ghen tuông, tôi đoán thế. Tôi chắc cũng sẽ nổi khùng lên nếu bạn trai nhìn đắm đuối một cô gái như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net