Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bước đi xấu hổ của chúng tôi đã kết thúc, mặc dù vị trị mới này cũng không hơn không kém gì- văn phòng Hiệu trưởng Kirova - thực sự chẳng tốt lành gì hơn. Bà phù thủy ấy vẫn giống hệt như trong trí nhớ của tôi, mũi cao vòng và mái tóc màu xám. Bà ấy cao và mảnh mai, giống như hầu hết Moroi và hình ảnh ấy khiến tôi liên tưởng đến một con kền kền. Tôi nhớ rất rõ vì tôi đã dành rất nhiều thời gian trong văn phòng này cùng bà ta.

Hầu hết những Người Hộ Tống chúng tôi đã ra ngoài để tôi và Lissa ngồi đó, và tôi chút cảm thấy mình giống như tù nhân. Duy chỉ có Alberta - đội trưởng của đội Giám Hộ của học viện và Dimitri ở lại. Họ đứng dọc theo bức tường, kiên nhẫn và đáng sợ, đúng như yêu cầu đặc thù của công việc của họ.

Kirova thu lại ánh mắt giận dữ của mình và chuẩn  bị bắt vào vấn đề chính. Một giọng nói sâu lắng cắt ngang rồi ngừng bằng một cách rất quý tộc.

"Vasilisa."

Tôi giật mình, tôi nhận ra có một người khác đang ở trong phòng. Tôi không hề phát hiện ra khi bước vào phòng. Đó là một sự bất cẩn đối với một người Giám Hộ, ngay cả khi người đó là Giám Hộ Học Việc.

Tưởng chừng như phải dùng rất nhiều sức lực, người đó đứng lên và rời khỏi ghế - Hoàng Tử Victor Dashkov. Lissa chạy đến bên ông, quàng tay ôm quanh thân hình mỏng manh của ông.

"Bác ơi" cậu ấy khẻ gọi. Giộng cậu ấy chùn xuống và miếm chặc môi khi ôm bác của mình.

Với một nụ cười nho nhã, ông vuốt nhẹ lung Lissa. "Cháu không biết ta đã mừng như thế nào khi ta thấy cháu an toàn đâu, Vasilisa". Và ông ấy nhìn về phía tôi. "Và cháu nữa, Rose!".

Tôi gật đầu đáp trả ông, cố giấu đi vẻ hốt hoảng của mình. Ông ấy đã lâm bệnh khi chúng tôi trốn khỏi học viện, nhưng sự thây đổi này thật khủng khiếp. Ông ấy, là bố của Natalie, khoảng bốn mươi tuổi nhưng bây giờ ông ấy trong đã già đi gấp đôi. Nhợt nhạt, nhăn nheo, tay run rảy. Tim tôi đau nhói khi nhìn thấy hiện trạng này của ông. Với những điều kinh khủng nhất xảy ra cho mọi người trên thế giới, thật sự điều này không công bằng khi nó phá hủy nét trẻ trung của ông và cuối cùng ông phải làm vua với căn bệnh ấy.

Mặc dù ông ấy không nghiêm túc lắm – Moiroi giao thiệp với các thành viên trong gia đình rất nhạt, đặc biệt là các gia đình Hoàng Gia – Victor là người thân cận với gia đình Lissa và đã đứng ra giúp đỡ cô khi cha mẹ cô qua đời. Tôi khá thích ông ấy, ông ấy là người mà tôi thấy hạnh phúc nhất khi trở về đây.

Kirova để họ có chút không gian riêng và sau đó đưa Lissa tới chổ ngồi của mình.

Thời gian cho bài thuyết trình.

Đó là một trong những điều bà ta giỏi nhất – thứ mà Kirova thạo nhất, đó là nói về một vấn đề nào đấy. Bà ấy là bật thầy của chuyện này. Tôi thề rằng đó là lí do duy nhất để bà ta trở thành hiệu trưởng của học viện này, bởi vì tôi chưa thấy bất cứ bằng chứng nào cho thấy bà ta được sự yêu thích từ lũ trẻ. Những từ ngữ rổng tuếch được bà ta sử dụng trong một dẫn luận nào đó thường là: Hành vi thiếu thận trọng, tự kiểm điểm bản thân,...blah blah. Tôi đang cân nhắc mình về khoảng cách giữa tôi và con đường trốn thoát, hoặc trốn ra bằng cửa chính hoặc từ cửa sổ văn phòng của bà hiệu trưởng.

Nhưng khi bài văn ngượng ngùng ấy đổi hướng sang tôi – ôi, đấy là cách tôi phải trở lại.

"Còn em, cô Hathaway , em đã phá vỡ một trong những lời thề thiêng liên nhất: Lời hứa của một giám hộ là bảo vệ Moiroi. Nó là một sự tin tưởng tuyệt đối. Sự trong cậy bị em làm vấy bẩn, chính là đưa công chúa rời khỏi học viện. Bọn Strigoi có thêm cơ hội giả mạo thành thành viên hoàng gia nhà Dragonnirs, em gần như đã cho bọn chúng cơ hội để làm đó.

"Rose không hề bắt cóc em!". Liss lên tiếng trước khi tôi kịp phản biện, giọng nói cô và thần thái của cô ấy, bất chấp những cảm giác khó chịu của bản thân. "Là em muốn rời đi, đừng đỗ tội cho cậu ấy!"

Hiệu trưởng Kirova vừa nói vừa đi về một góc của văn phòng, hai tay chắp sau lưng.

"Em Dragomir, em có thể là người bày ra kế hoạch này những điều mà tôi được biết, nhưng nó vẫn là trách nhiệm của em Rose, là phải ngăn cản em thực hiện nó. Nếu em ấy làm tròn nhiệm vụ của mình, em ấy sẽ thông báo cho ai đó. Nếu em ấy làm đúng nhiệm vụ của mình, em ấy sẽ giữ an toàn cho em"

Tôi đớp lại.

"Em đã thực hiện nhiệm vụ của mình". Tôi thét lên, rời khỏi chỗ ngồi. Dimitri và Alberta có chút lưỡng lự nhưng vẫn để tôi yên vì tôi không cố gắng đánh một ai đó. "Em đã cố gắng giữ an toàn cho cậu ấy! Em bảo vệ cậu ấy ngay cả không có một ai trong số các người xuất hiện ở đó!" - Tôi dò xét mọi thứ trong phòng - "Em có khả năng, em đưa cậu ấy rời khỏi nơi này là để bảo vệ cậu ấy. Em đã là những gì em cần phải làm. Ðiều mà nhất định cô sẽ không làm."

Nhờ cảm nhận được liên kết, tôi thấy Lissa cố gắng gửi cho tôi một thông điệp hãy giữ bình tĩnh, cố nói với tôi bộc lộ sự tức giận là việc làm không khôn ngoan trong lúc này. Nhưng đã quá trễ rồi.

Kirova nhìn chằm chằm vào tôi, mặt bà ấy tím tái. " Em Hathaway, hãy tha thứ cho tôi nếu như tôi bó tay khi không tìm ra logic của em khi dẫn Lissa bỏ trốn là một trọng trách của Người Giám Hộ, điều kì diệu đang bảo vệ cô ấy. Phải chăng em có điều gì chưa nói với chúng tôi?"

Tôi cắn môi.

"Tôi hiểu. Well, coi nào. Theo như tôi đoán rằng, lý do duy nhất để hai em bỏ trốn - từ một khía cạnh nào đó, điều chắc chắn rằng - là để trốn tránh những hậu quả của cuộc tấn công khủng khiếp ấy, sự phá hoại mà chính hai em nhận ra chỉ trước khi cuộc bỏ trốn của hai em được thực hiện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net