Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Up đã phải mất kha khá thời gian để tìm được chính xác vị trí căn hộ của Kao, thậm chí đã phải thuê một căn ở đây và trộm đánh thêm chìa khoá của Kao. Trong những lần tiếp theo Up đã thử lấy điện thoại của Kao để kiểm tra kĩ hơn nhiều lần nhưng không thành vì Kao rất cẩn thận. Up rất sốt ruột và không nghĩ rằng bản thân mình lại có thể đi xa đến mức độ này chỉ vì muốn biết sự thật. Lúc mở cửa phòng quyết định đối chất cùng Kao, kể cả là hiểu lầm và có thể sẽ làm Kao giận, Up vẫn chấp nhận những nguy cơ ấy để mở cửa. Thật may vì chỉ cần dùng chìa khoá không có mật khẩu nếu không Up không biết làm cách nào mới có thể vào bên trong nữa.

Chỗ để giày dép chỉ có một đôi giày của Kao, có vẻ như Kao không sống cùng ai khác ở đây. Vậy tại sao Kao phải lén lút có một nơi ở khác? Trên kệ còn có một khung ảnh chụp chung của hai người. Tấm ảnh này lúc sang nước ngoài làm sự kiện chung, hai người lén đi ra ngoài hẹn hò rồi chụp trong lúc đó. Ánh mắt Up dịu đi, nhưng trong lòng vẫn chứa đấy muộn phiền phức tạp. Kể cả ở nơi này vẫn có thể cảm nhận được Kao dành tình cảm cho mình nhiều như thế nào. Kao  không có người khác ở bên ngoài, vậy thì vấn đề là ở đâu? Up không tự tin với các phán đoán của mình lúc này, cậu mím môi, cuối cùng vẫn quyết định bước tiếp, đã làm đến mức này rồi thì dù thế nào cũng phải làm rõ mọi chuyện.

Mang theo tâm trạng hồi hộp Up cẩn thận đi vào bên trong, trái tim đập liên hồi vì lo lắng. Dẫu biết là có thể sẽ phải thấy được điều gì đó không mong muốn nhưng khi tận mắt thấy Up vẫn không thể nào bình tĩnh nổi. Màu sắc trong phòng khá sáng và tươi tắn nhưng không thể át đi nổi sự kì dị của nơi này. Up đã từng thấy vài lần căn phòng kiểu như thế này được miêu tả qua sách và tranh ảnh nói về chỗ ở của những kẻ biến thái. Có những thứ đồ như vỏ chai nước được bày cẩn thận trên kệ và ảnh của bản thân được dán khắp nơi. Kì dị và đáng sợ, y như nhà của mấy kẻ chuyên theo dõi người khác. Không từ ngữ nào có thể hình dung nổi tâm trạng của Up khi tận mắt nhìn thấy người mình yêu thương và tin tưởng nhất đứng ở nơi như thế này.

Kao quay lưng về phía Up, nhìn ngắm một bức ảnh thật lâu rồi thở dài tiếc nuối dựa đầu vào bức ảnh giống như cái cách mà anh hay làm nũng Up. Còn thì thầm nói gì đó với tấm ảnh đó như thể đang nói chuyện với người thật vậy. Sợ hãi nhưng nhiều hơn là nỗi kinh hoảng và thất vọng không kiềm nén nổi xâm chiếm mọi giác quan của Up. Trong tâm trí của Up vẫn luôn hi vọng tất cả mọi việc đều là do bản thân nghĩ lung tung đây là sự thật Up muốn biết lại cũng là sự thật Up không muốn tin.

Tiếng động do trong lúc hoảng loạn Up va phải cái bàn nhỏ ở gần mình làm một vài món đồ rơi xuống đất vang lên phá vỡ sự im lặng đáng sợ trong phòng. Hai người nhìn nhau đều thấy trong mắt người kia sự hoảng loạn. Up chẳng nghĩ được gì nhiều chỉ theo bản năng lùi lại muốn tránh Kao, người trước mắt có phải là Kao không? Là Kao luôn tươi cười và dịu dàng với mình? Hay đây mới thực sự là Kao còn Kao mà mình biết trước nay chưa từng tồn tại?

Tay bị nắm lấy, Up vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi Kao, giờ phút này Up không muốn nói chuyện cùng Kao nên chẳng thể nghe được điều gì hết. Không thấy Kao đang vô cùng hoảng loạn đáng thương mà gọi tên mình không ngờ. Không muốn nghe, không muốn thấy điều gì nữa. Sau bao nhiêu chuyện tôi lựa chọn mở lòng và tin tưởng cậu, thế nhưng cậu lừa tôi Kao. Sao lại hành động như thể những kẻ bám đuôi vậy, cậu là sasaeng đấy à? Làm thế để làm gì? Chẳng phải tôi ở ngay bên cạnh cậu sao? Như thế vẫn không được sao?

Cảm thấy sống mũi mình cay cay, Up kiềm nén để bản thân không rơi nước mắt. Niềm tin của Up sụp đổ, mỗi lần lựa chọn tin tưởng đều bị đâm một nhát, hơn nữa Up hoài nghi hai lần bị phản bội niềm tin đều do một người làm. Lần nữa đối diện với Kao, hốc mắt Up đã đỏ ửng nhưng vẫn chưa hề rơi nước mắt, đối với lời khẩn cầu từ Kao đưa ra sự chất vấn chứa đầy đau khổ của mình.

" Được, tôi không đi, vậy cậu giải thích cho tôi xem những thứ này là gì? Nói đi Kao "

Vì kích động Up có chút lớn tiếng, giải thích điều gì được? Nói là cậu yêu tôi nên làm những việc này, hay là định lòng vòng đẩy trách nhiệm cho người khác. Kao mấp máy môi vài lần, cuối cùng không thể thốt nên lời, Up đã đến đây còn vào bên trong được như thế này thì Up đã biết được ít nhiều rồi. Kao không dám nói dối vì sợ sẽ nói trúng điểm Up đã biết sự thật và làm mọi việc trở nên tệ hơn, nhưng lại không thể nói sự thật cho Up biết được.

Tất cả là tại mình cứ luyến tiếc những thứ này nên mới dẫn đến sự việc trở thành như ngày hôm nay. Up biết đến đâu rồi? Kao còn sợ hơn cả Up, mặt tối này anh đã luôn cố gắng che dấu vậy mà lại phơi bày trước người Kao yêu theo cái cách tệ hại nhất. Không muốn Up ghét mình, không muốn Up sợ mình...nếu Up biết mình là người thế nào, biết mình đã làm những gì...Up nhất định sẽ không yêu mình nữa.

Kao cuống lên, lắp bắp xin Up bình tĩnh nhưng bản thân mình thì lại mất bình tĩnh. Không thể để Up đi, nếu Up một đi không trở lại thì sao? Nếu Up không cần mình nữa thì làm sao?

Tâm lí của Kao luôn rất phức tạp và không được ổn định như người bình, có thể giữ vững hình ảnh trước mặt Up thì đã phải rất cố gắng. Tâm lí bất ổn và tình yêu như căn bệnh này dày vò Kao và cả Up nữa. Vì sợ hãi tột độ về việc Up bỏ rơi mình tay Kao không tự chủ được dùng thêm sức.

Up hơi nhíu mày vì đau, Kao không trả lời được khiến Up cảm thấy rất bất lực. Im lặng thừa nhận sao? Không tìm được lí lẽ nào để giải thích? Giải thích sao được khi những thứ đáng ngờ thế này đang ở ngay trước mắt. Kao không có người khác, tất cả sự chú ý và quan tâm của anh đều dành cho Up, nhưng sự quan tâm này Up không thể nào vui nổi.

" Không nói được đúng không? Cậu không nói được rồi phải không? "

Tức giận, thất vọng, buồn bã và hoang mang đan xen nhau tạo thành một mớ rối loạn trong lòng Up. Cuối cùng nước mắt vẫn không nhịn nổi rơi xuống. Up đẩy Kao ra, cả giọng nói cũng hơi run rẩy, bất lực mà bộc lộ cảm xúc của mình. Thế giới của Kao chỉ có Up, tình cảm của anh là không thể nghi ngờ nhưng trong thế giới của Up thì Kao cũng chiếm một vị trí rất lớn. Kao sẽ sụp đổ khi không có Up nhưng mà Up có thể khá hơn sao?

" Cậu...làm cái gì vậy Kao? Theo dõi tôi đấy à? Giờ tôi phải làm sao với cậu đây...muốn tôi phải thế nào đây Kao "

Up nói ngắt quãng, khó khăn lắm mới có thể nói xong một câu, trở thành một phần quá quan trọng trong cuộc đời tôi rồi lại như thế này là sao hả? Giải thích đi, gì cũng được, chứng minh cậu không làm gì sai đi chứ, nói tôi hiểu lầm rồi đi, tại sao lại im lặng hả?

" Tôi.... những thứ này...tôi chỉ là...tôi yêu cậu mà "

Kao không quá giỏi ăn nói lại đang trong tình trạng tâm lí không ổn nên tìm mãi mới có thể lung tung rối loạn chắp vá mấy ý nghĩ trong đầu mình thành một câu không đầu không đuôi. Nói xong thì chính Kao cũng thấy không ổn, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy nắm chặt lấy tay Up, chỉ sợ mình không để ý Up sẽ biến mất. Mà Up nghe xong thì hoang mang nhìn căn phòng kì lạ này một lần nữa, yêu sao? Vì yêu nên mới làm thế này? Ai lại yêu như thế, đó không phải là yêu mà là ám ảnh về tôi hay tình yêu thì có.

" Yêu tôi cho nên theo dõi tôi à? Cho nên lén lút như thế này? "

Kao lắc đầu liên tục, không thể phản bác lại lời Up, sự khó chịu làm đầu Kao như muốn nổ tung. Ôm lấy đầu của mình, gõ lên đó vài cái, cố gắng làm cho bản thân mình tỉnh táo hơn. Bây giờ Kao đang rất không ổn, nếu là bình thường Up sẽ nhận ra sự bất thường của người mình yêu nhưng hôm nay Up không thể bình tĩnh nổi nên không thấy được Kao khác lạ. Up quyệt đi nước mắt của mình, hít sâu một hơi, đến khi ánh mắt trở nên kiên định trở lại thì tiếp tục hỏi điều mà mình nghi ngờ nhất.

" Người đã tặng quà cho tôi, gửi những tấm thiệp có in hình bầu trời đến tôi là cậu đúng không? "

Đã có những việc này càng làm Up khẳng định thêm suy đoán của mình, tuy hơi đáng sợ nhưng đây là điều mà sasaeng có thể làm ra. Biểu hiện cùng tính cách và hàng loạt biểu hiện đáng nghi từ Kao khiến hình ảnh của OnlyU và Kao ngày càng trở nên khớp nhau một cách kì lạ. Kao thường mang tâm trạng có chút khó hiểu mỗi khi Up nói tốt về OnlyU hay nghi ngờ cô gái đáng sợ đang ở tù kia không phải OnlyU vì người kia sẽ không làm chuyện kinh khủng như vậy. Lúc đó Up không để ý nên không hiểu được ánh mắt hơi cảm động cùng sự phức tạp khó hiểu kia. Cả việc Kao đôi khi khó chịu khi Up đi chơi cùng bạn và thường xuyên tìm cách để Up không thể đi đâu cũng vậy. OnlyU cũng thế không thích Up thân thiết cùng người khác, việc luôn giống như là biết Up đi đâu làm gì nữa. Giờ thì hiểu rồi sao cậu ta có thể không vui khi mình đến mức đó vẫn nói tốt cho cậu ta. Đùa mình vui lắm có đúng không? Khi tôi cảm động đến rung động vì cậu có phải là buồn cười lắm hay không? Chuyện đã đến mức này, có thể tệ hơn thế nào nữa, đến luôn hết một lần đi.

Sắc mặt Kao tái mét, không thể ngờ Up lại hỏi ra vấn đề này, mình đã để lộ ra điều gì từ lúc nào để cho Up mang trong lòng sự nghi ngờ này? Là vì mình đã mua bánh và đồ mà Up yêu thích sao? Vì những thứ đó trước đây lén lút vất vả theo dõi cùng tỉ mỉ chuẩn bị mới biết Up thích rồi tặng thế nên đã để lộ vì những thứ đó OnlyU cũng sẽ tặng sao? Hay là vì mình đã quá mức nên những thứ lung tung lén cài ở chỗ Up bị phát hiện rồi?

" Up..tôi...."

" Phải hay không? OnlyU là cậu đúng không? "

Up bắt đầu liệt kê ra những món quà OnlyU từng tặng mình, sau đó đem chiếc điện thoại mà mình đã tắt nguồn để trong túi ra khởi động rồi ném xuống đất. Lực mạnh đến nỗi điện thoại không thể còn nguyên vẹn được nữa.

" Tôi khởi động máy rồi, giờ cậu biết tôi ở đâu đúng không? "

Đến mức này thì hi vọng vào chút may mắn cuối cùng của Kao cũng bị dập tắt. Những đồ vật riêng tư thế này có thể đụng vào không nhiều, chính bản thân đã không đủ cảm giác an toàn về Up, tự suy diên rồi giờ tự vác đá đập chân mình.

" Up...làm ơn....tôi xin lỗi...cậu làm gì tôi cũng được... nhưng đừng bỏ đi có được không? Bình tĩnh lại đã...tôi không như vậy... không làm chuyện tổn hại đến cậu. Tôi yêu cậu, thực sự rất yêu cậu "

Kao cứ lặp đi lặp lại lời yêu liên tục và cầu xin Up đừng rời đi, sau đó cảm thấy chưa đủ thuyết phục còn muốn Up đánh mình cho hả giận trước. Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận lời buộc tội của Up chỉ sợ hãi và bất an mà bày tỏ lòng mình hi vọng Up sẽ không bỏ rơi mình. Ánh mắt Kao khác lạ, lực tay bắt đầu không biết nặng nhẹ. Up chợt cảm thấy người trước mắt có chút xa lạ nên hơi sợ trước phản ứng bất thường của Kao, mà Kao thì khi thấy được một tia lo sợ trong mắt Up càng hoảng lên.

Cuối cùng trong lúc giằng co, Up vô tình thật sự đánh Kao một cái, chỉ rất nhẹ nhưng làm cả hai ngẩn ngơ. Up lúng túng thu tay lại, trong lòng Up có Kao và vẫn dành nhiều tình cảm cho anh nhưng lúc này Up muốn yên tĩnh suy nghĩ mọi chuyện. Ít nhất thì lúc này Up không muốn phải đối diện với Kao. Cậu nhỏ giọng xin lỗi rồi nói muốn ở một mình và định rời khỏi đây nhưng Kao thấy Up xoay người muốn đi thì não bộ không còn hoạt động được nữa.

Không...không...đừng đi...Up đi rồi nhất định sẽ không quay lại nữa, Up sợ mình rồi, ghét mình rồi, cậu ấy sẽ không yêu mình nữa.

Cơ thể Kao lập tức phản ứng lại trước tiên chạy đến đóng mạnh cửa lại ngay khi Up vừa chạm tay vào tay nắm cửa. Mạnh mẽ ôm chặt Up, cả người đều run lên vì hoảng sợ, Up thử đẩy Kao mấy lần nhưng không thành ngược lại bị Kao ôm chặt thêm đến mức phát đau

" Kao cậu làm gì vậy? Bỏ tôi ra, tôi..."

" Đừng đi...ư...hức...Up đừng đi "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net