chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các phòng trong khu chung cư thì đều có thiết kế tổng thế giống nhau, nghĩa là phòng tắm, phòng ngủ,...đều đặt ở vị trí giống nhau. Nó chỉ khác nhau ở cách sắp xếp phòng ở của chủ nhân mỗi căn phòng. Chung cư này lại là kiểu chung cư sinh viên nên cũng mỗi phòng đều không quá rộng và không chia nhiều phòng trong đó. Kao bước tròng nhà, đi từ cửa đến phòng tắm rồi dừng lại một lúc, sau đó lại bước tiếp đến chỗ giường, rồi lại đến chỗ kệ bếp và đứng lại, mỗi bước chân của mình, Kao đều đếm lại chúng. Sau đó tự hỏi :

" Up bài trí phòng ở như thế nào nhỉ?"

Kao nhớ Up từng nói rất thích đọc sách, có khi nào trong phòng cậu ấy có rất nhiều sách không? Chắc nó phải là một căn phòng gọn gàng và tươi sáng nhỉ? Hay vì là con trai mà có chút bừa bộn? Tò mò quá, Up có để giường ở vị trí giống mình không? Chỗ này của cậu ấy để tủ sách hay là tủ quần áo?

Việc đi lại trong phòng mình như vậy, Kao đã làm mấy ngày, cả việc tự hỏi xem phòng Up trông ra sao? Up sống như thế nào sau cánh cửa khép chặt đó, cũng đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần hỏi đều không có đáp án, chỉ có sự phỏng đoán cho câu trả lời khiến lòng Kao cứ như có cả ngàn con kiến bò qua, vô cùng không hài lòng.

Kao khoác áo khoác, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên đầu sau đó đi ra ngoài. Khi đi qua sảnh Kao thả chậm bước chân lại, nhìn qua quầy lễ tân, nơi có giữ chìa khoá dự phòng của tất cả các phòng. Cậu nhìn xung quanh, không có camera an ninh, nhưng lại ở khu vực có nhiều người qua lại.

Không được, việc này không thể được, mình đang có suy nghĩ gì vậy? Kao kéo mũ xuống nhanh chóng đi ra ngoài. Phát hiện ra bản thân vừa nghĩ gì, Kao ngay lập tức bác bỏ những ý nghĩ của mình

Sau khi Kao đi, hai nhân viên lễ tân bắt đầu chụm lại nói chuyện :

" Mày có thấy em trai vừa rồi không? Đẹp trai ghê á, không biết ở phòng bao nhiêu, đẹp vậy mà ít khi được thấy quá "

" Người ta đội mũ, đeo khẩu trang vậy rồi, mà mày cũng nhìn ra được là trai đẹp nữa hả?"

" Ùi, chỉ cần nhìn đôi mắt ấy, và sống mũi ấy là có thể nhìn ra trai đẹp rồi "

" Coi chừng cởi khẩu trang ra, lại bị hô thì sao? "

Nói xong câu này liền bị bạn mình đánh cho một cái, nhân viên vừa bị đánh cũng không giận mà nói :

" Em trai ở phòng 608 ( Up ), cũng đẹp trai lắm, người lại thân thiện lễ phép nữa"

" Người ta là sinh viên đó, bớt mơ tưởng viển vông, mày mơ tưởng gặm cỏ non đấy à? Với lại mày nghĩ mày có cửa hả?"

" Thế mày thì có cửa với em trai vừa rồi chắc?"

Hai cô lại chí choé, chỉ chịu dừng câu chuyện lại khi bị sếp nhắc nhở.

________

Kao nằm cuộn trên giường không làm sao ngăn được suy nghĩ của mình, có lẽ từ khi tự nhìn mọi góc trong phòng mình để liên tưởng tới phòng của Up thì đã có suy nghĩ này trong đầu rồi.

" Ư, chết tiệt "

Tự đánh lên đầu mình để tỉnh táo lại, cuối cùng Kao vẫn không có được một giấc ngủ yên ổn. Sáng hôm sau đeo hai con mắt gấu trúc ra ngoài, hôm nay Up đã đi ra ngoài từ sớm. Vì mất ngủ nên Kao dậy trễ hơn mọi khi và đã lỡ mất lịch trình của Up hôm nay.

Chủ nhật mà Up đi đâu sớm vậy nhỉ? Kao tự đưa ra một loạt những sự việc  có thể xảy ra sau đó tự làm bản thân bồn chồn, lo lắng.

Cả ngày chủ nhật của Kao trôi qua không yên ổn, không biết Up đã đi đâu trong ngày nghỉ, trên mạng cũng không thấy bài đăng nào. Kao cũng đã thử đi tới một vài nơi mà Up hay đến để tìm nhưng không thấy. Bàn tay để trong túi áo khoác của Kao nắm chặt, đến mức móng tay bấu vào lòng bàn tay tạo nên các vết đỏ sậm. Suy nghĩ mà bản thân cố gạt bỏ cứ không ngừng trỗi dậy.

Xâm nhập thế giới riêng của cậu ấy, mở ra cánh cửa chia cách bọn họ. Kao tự bao biện cho suy nghĩ điên rồi này của mình, rằng bản thân tằng mình chỉ muốn biết Up như thế nào thôi, chỉ muốn gần gũi cậu ấy hơn thôi.

Kao ôm lấy đầu mình, những tấm ảnh của Up ở trong phòng đều như đang hướng ánh nhìn về phía cậu, như kêu gọi cậu " tìm tôi đi Kao ". Dù ngồi trong phòng có điều hoà, mồ hôi vẫn không ngừng đổ xuống. Kao đứng lên đi tới bàn học của mình, mở ngăn kéo ra, nhìn chằm chằm vào trong. Ở trong đó có dụng cụ để mở khoá, Kao đưa tay ra đến khi gần chạm tới nó lại rụt tay lại ngay lập tức. Cậu vịn lấy bàn,  không, không thể làm thế được, nó rất dễ lộ.

" Không phải dễ lộ, vấn đề không phải ở đấy, chết tiệt mình đang muốn làm cái gì vậy? Mình đang muốn đột nhập vào nhà của Up sao?"

Đá mạnh vào bàn học, thở ra một hơi, Kao đứng im một lúc sau đó lại mở ngăn kéo ra lần nữa

* Thịch *

Lấy thừ bên trong ra là một miếng sáp, nhìn miếng sáp màu xám nằm trong lòng bàn tay mình, Kao cắn môi rồi bỏ nó vào trong túi áo.

Mình chỉ cầm nó thôi, lỡ như...lỡ như cần dùng đến.

____________

Tới hơn mười giờ tối mà Up vẫn chưa về, Kao đi xuống tầng dưới, chậm rãi đi về phía căn hộ nơi Up ở. Nhìn thấy bên trong không có ánh đèn hắt ra, chứng tỏ không có người ở trong đó. Kao chạm vào số 608 được gắn trên cửa mà hỏi :

" Cậu đã đi đâu vậy Up? "

Trong giọng nói còn có chút đáng thương và buồn bã, Kao đưa ngón cái lên miệng, cắn vào móng tay của mình. Nhớ đến lần trước khi Up đi chơi cùng bạn bè, rất nhiều cô gái đều ngoái lại nhìn cậu ấy.  Sự sợ hãi và lo lắng dấy lên ngay sau đó là tức giận điên cuồng chiếm lấy tâm trí của Kao.

" Không lẽ cậu đi hẹn hò sao?"

Cậu đi hẹn hò? Vậy còn tôi thì sao? Up, tôi mới là người yêu cậu nhất, tôi chỉ có cậu thôi Up.

Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Kao nghĩ mình phải trở về phòng thôi thứ ở trong túi áo không thể dùng được. Đúng lúc này Kao nghe thấy tiếng thang máy * ting * một tiếng, có người sắp ra khỏi thang máy. Kao nhanh chóng trốn đi, sau đó ở khúc cua của cầu thang mà lén nhìn, tim cậu đập liên hồi vì vui sướng, là Up trở về, cậu ấy về rồi.

Up có vẻ say xỉn, bước đi cũng không vững, loạng choạng đi qua, Kao nhìn theo rồi nhíu mày. Sau khi Up đi qua, Kao đi xuống, núp sau bức tường, lén lút nhìn theo từ xa, nhìn Up đi đến cửa phòng mình, tìm chìa khoá trong túi áo, rồi khó khăn mở cửa. Có lẽ vì quá say, không còn nhìn rõ được, nên mấy lần liền vẫn không tra được chìa khoá vào ổ. Cuối cùng còn làm rơi chìa khoá xuống đất luôn, Up chửi bậy một tiếng rồi cúi xuống nhặt chìa khoá. Cầm được chìa khoá rồi nhưng Up không đứng lên lại, mà lại ngồi xuống dựa vào tường luôn rồi ngủ luôn.

Kao khẽ cười, cậu ấy cũng chửi bậy sao? Quan sát một lúc thấy Up vẫn ngồi nguyên ở tư thế ấy, do dự một hồi, Kao quyết đi qua, cậu đi rất chậm, càng đến gần càng hồi hộp, nhưng cũng rất phấn khích.

Rất muốn gặp Up, nhưng lại lo lắng Up sẽ phát hiện ra mình, tại sao vậy? Đáng lí ra khi được ở gần Up như thế, phải tìm cách làm quen rồi kết bạn với Up chứ?

Có lẽ là sâu trong lòng Kao, cậu cũng biết những việc mình làm là kì lạ. Kao cũng có nỗi sợ và sự tự ti nên sợ hãi việc, không có can đảm đứng trước mặt Up. Tin tưởng bản thân mình nhất nhưng không tin tưởng nhất cũng là bản thân mình, một con người tràn đầy mâu thuẫn.

Kao ngồi xuống nhìn gương mặt hơi đỏ lên vì đồ uống có cồn, đôi mắt nhắm nghiền và mái tóc rối bời của người trước mắt, đỏ mặt rồi khẽ gọi thử :

" Up "

Tiếng gọi rất nhỏ như thể sợ là sẽ đánh thức Up,  nhìn xung quanh xác nhận là không có ai. Kao đưa tay ra, hai tay cậu có chút run rẩy, cẩn thân chạm vào Up. Không có giấu hiệu tỉnh lại, như được tiếp thêm can đảm, Kao dùng hai tay nhẹ nhàng chạm vào má Up, nâng mặt cậu lên, Up hơi nhíu mày nhưng không tỉnh lại. Dùng ngón tay cái niết nhẹ má Up, rồi vui vẻ cười tươi, ánh mắt Kao đầy phấn khích cùng yêu thích dành cho Up.

Mình đang được chạm vào Up, hoá ra cảm giác là như vậy sao? Mềm quá, ấm áp nữa, tôi đã nghĩ đến việc được chạm vào cậu như thế này cả ngàn lần, nhưng không ngờ lại có thể thật sự chạm đến cậu như thế này, lại còn theo cách này.

" Cậu làm tôi lo lắng quá đấy Up, cậu đã đi đâu cả ngày hôm nay? Có biết là tôi rất nhớ cậu không?"

Kao nhìn chùm chìa khoá nằm trong lòng  bàn tay của Up, cậu nắm lấy tay Up, gỡ những ngón tay trắng như sứ ra khỏi chìa khoá. Cứ ở ngoài thế này cậu sẽ bị cảm mất, chúng ta vào nhà nào. Nhìn chìa khoá trong tay, Kao lấy ra trong đó một chiếc rồi tra vào ổ khoá

* Cạch *

Tiếng cửa mở ra, không thể thấy gì bên trong vì rất tối, nhưng nhìn vào khoảng tối đó cũng đủ khiến Kao hồi hộp rồi. Cậu gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, đi vào trong bật điện rồi lật đật chạy ra ngoài. Khoác tay Up lên vai mình, giữ lấy tay của cậy ấy, dùng tay còn lại vòng qua eo Up rồi đỡ Up đứng lên.

Up không tỉnh táo nên khá vất vả để di chuyển cậu ấy, tim Kao đập liên hồi. Ư, Up có cơ bắp này, không phải dạng cơ bắp đồ sộ, mà là cân đối khoẻ mạnh, là một cơ thể tràn ngập sức sống, phải rồi Up có chơi bóng rổ mà, như vậy cũng dễ hiểu. Kao dùng chân mở cửa rộng hơn một xíu, rồi đỡ Up vào phía bên trong.

Thực ra lúc này Kao rất lo lắng, tự hỏi rồi suy nghĩ liên tục nhỡ mà Up thức dậy thì sao? Mình sẽ phải làm như thế nào? Đến lúc đó mình sẽ không hoảng quá mà làm cậu ấy ngã chứ?

Nhưng cơ hội như thế này có thể sẽ  không có lần thứ hai, Kao không nỡ đánh mất nó. Phải thật bình tĩnh, nếu Up có tỉnh dậy, thì phải nói là hàng xóm, có khi sẽ qua lần này mà có thể làm quen được với Up cũng nên. Tự cổ vũ cho bản thân khiến cảm giác căng thẳng trong lòng Kao với bớt đi không ít. Up cũng cao gần bằng Kao, là một chàng trai cao lớn và trưởng thành nên vào được đến bên trong cũng không dễ dàng. Có điều sự lo lắng của Kao là không cần thiết, vì Up vẫn như cũ ngủ say không hề tỉnh lại.

Khi vào gần tới nơi, Up như không có xương sống mà gục cả nửa người vào người Kao, làm cả hai suýt ngã. Cũng may Kao đứng vững và đỡ được Up, Kao nuốt một ngụm nước bọt, thuận thế ôm lấy Up vào lòng. Mặt của Up tựa lên hõm vai Kao, những sợi tóc đen của cậu thi thoảng lại cọ vào mặt Kao.

Hai người giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu, mặt Kao đỏ bừng lên, hồi hộp tới mức suýt không thở nổi. Sau khi hô hấp trở lại như bình thường, Kao nở nụ cười, vui vẻ tới hai mắt cong cong, khoảng cách của hai người rất gần, dù mùi rượu trên cơ thể Up khá nồng, Kao vẫn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên mái tóc của Up. Là mùi của Up, tuyệt quá cậu ấy đang ở ngay cạnh mình, ở trong lòng của mình mà an ổn ngủ.

" Cậu cứ như thế này, tôi sẽ chết mất "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net