Pt1. Sự kiêu hãnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nền trời thẳm xanh được nhuộm lên một sắc đỏ hừng hực tựa như màu máu tươi đương rỉ xuống từ mấy áng mây bồng trôi mải miết. Nó cứ chảy, vô tình để vươn vài giọt chiều tà lên những ngọn núi hoang hoải lặng thinh. Qua đôi mắt của kẻ lãng khách buồn tẻ, hoàng hôn trông mới thật dịu, nhưng cũng quá đỗi bi thương. Người ta sẽ bất giác thốt lên những gì khi nhìn về phía ánh chiều bợt bạt? Một câu cảm thán trong vô thức, rằng là "hỡi ôi, giọt nắng kia trông mới thật đẹp đẽ làm sao!" Họ dường như đã thấu được hết cái yên bình ít ỏi sau cả một ngày chôn vùi chính mình giữa bộn bề cuộc sống. Phải rồi, ánh chiều chỉ đẹp khi con người ta vẫn bỏ lại đâu đó nơi trái tim mình lẽ sống để mà vịn vào. Vì chỉ khi cõi lòng hãy còn cuồn cuộn sự khát khao mãnh liệt dành riêng cuộc đời, ta mới cảm thụ được từng cái đẹp đẽ nhỏ nhặt hiển hiện xung quanh, tỉ như cái đẹp của một chiều hoàng hôn buông.

Nhưng nếu đã vậy, hoàng hôn đằng sau ô cửa kính vỡ vụn của một ngôi nhà xập xệ sẽ mang lại cho con người ta loại xúc cảm thế nào? Liệu vẻ đẹp ấy có còn vẹn nguyên như vậy, hay chăng đã bị làm cho méo mó đi ít nhiều trong tâm trí của ai đó? Ừ hẳn rồi, cái đẹp qua đôi mắt của người sớm đã vứt bỏ đi niềm tin ít ỏi vào sự sống từ lâu thì làm sao còn là cái đẹp cho được, ấy đã bị biến dạng, bị nhào nặn thành một hình hài hoàn toàn khác, sự ép uổng khiên cưỡng và đày đọa, dày vò từng tấc máu thịt nơi ngực trái mỗi ngày dài trôi qua.

/-/

Tôi đứng ẩn mình đằng sau song sắt gỉ sét, hai cánh mũi bất đắc dĩ cảm nhận được từ đó hắt lên một mùi hương ẩm thấp và đầy khó chịu của thứ kim loại rẻ tiền. Cái nhìn chằm chặp của tôi dường như đang đổ dồn hoàn toàn về phía ánh dương lưng chừng đằng xa kia, không hề rời mắt dù chỉ trong một chốc, tựa như đang cố gắng dò xét, trong tâm trí đột ngột hiện hữu nên biết bao nhiêu câu hỏi bị bỏ dở không lời đáp trả. Tự chất vấn chính bản thân mình, rồi lại lần mò giữa mấy ngọn mây lơ lửng trôi trên nền trời cao vời vợi nhằm tìm ra điều mà bản thân đang cần, dù rằng chẳng biết chính xác rốt cuộc đó là gì nữa. Sự im lặng đến ngỡ ngàng cứ như muốn giết chết tôi, cảm thấy hai bên tai như ù đi hoàn toàn và đôi mắt thì mờ căm y hệt vừa có ngọn đèn chiếu xuyên qua đột ngột.

Tôi đứng đó, lặng thinh. Đến độ đám trẻ ồn ào chạy ùa ra từ khắp mọi phía, rồi bất chợt khựng lại ở giữa khoảng sân chật hẹp còn chẳng cách nào kéo tôi trở về với hiện thực hà khắc. Chúng cất tiếng gọi vang cả cái khu nghèo khổ đó, cứ như vậy, từ một âm thanh nhỏ chuyển dần sang thét gào. Sự tuyệt vọng và bất lực xé toạc thinh không để rồi lao thật nhanh đến, đáp lại ở tai tôi đau điếng. Tôi thề rằng tại ngay khoảnh khắc tạm biệt giấc mộng ngắn hạn của bản thân để quay về đối diện với thực tế mà tôi chẳng muốn nhất, tôi chỉ ước, từ tận đáy lòng mình, tôi khẩn cầu được Thượng đế ban cho mình cái chết.

Khoảng lặng được trả về giữa khu phố, trả lại cho tôi, và cứ kéo dài ra mãi, một đoạn yên ắng tưởng chừng như thể sẽ vĩnh viễn chẳng có hồi kết. Không có bản giao hưởng quen thuộc của bất cứ chú chim nhỏ nào cả, không còn cả sự ồn ã của đám trẻ nọ. Giờ đây, khi đột ngột "tỉnh ra", tôi mới chợt nhận thấy xung quanh mình, chỉ có tôi, hoàn toàn đơn độc trong chính cuộc đời bạc bẽo này. Khứu giác nhạy bén dần dần cảm nhận được hương ngào ngạt của viên kẹo đồng khen khét men theo dãy hành lang cũ nát trôi tuột vào đến tận phòng tôi. Kèm theo sau đấy lại là chuỗi la hét rền vang, lẫn đâu đó trong mớ âm thanh hỗn độn ấy, tôi nghe rõ mồn một giọng nói của người mẹ kính mến. Và rồi lại im bặt, một lần nữa.

Hít sâu vào một hơi cho không khí lấp đầy buồng phổi, tôi dùng hết sự dũng cảm còn sót lại trong chính bản thân để e dè chập chững bước xuống từng bậc cầu thang mục ruỗng. Khi mũi giày rách rưới vừa chạm đến bậc thứ ba, cái vị tanh tưởi ào ạt xộc đến, tấn công thẳng đến hai bên cánh mũi, thành công tạo nên sự nhờn nhợn nơi cổ họng khô ran. Nhẽ ra bấy nhiêu sẽ chẳng là gì so với tôi, nhưng khi nghĩ đến cái cảnh trong cơ thể mình đang tồn tại mùi máu tươi chỉ vừa đổ xuống ít lâu, mà có khi trộn lẫn trong ấy là cả xác thịt của những người thân yêu nhất, tôi lại không kìm được tiếng nôn oẹ vô thức phát ra. Thật đáng để lấy làm kinh sợ. Dẫu vậy, sự phẫn nộ và thất vọng lại chiếm đóng tâm trí tôi nhiều hơn cả.

"Cháu có muốn một viên kẹo đường không?"

Đương vào cái lúc tôi ngỡ ngàng nhất, không chút phòng bị hay để tâm đến những thứ hỗn loạn bên ngoài, có một người đàn ông đã đứng sau lưng tự lúc nào mà tôi cũng chẳng hay. Ông ta vận trên mình bộ suit đen hào nhoáng, đẹp nhất trong số tất cả những cái tôi từng thấy ở mọi cửa hàng trên phố. Đôi mắt tôi mờ căm đưa lên nhìn xoáy sâu vào tâm can ông thông qua cái sự xa xỉ được biểu lộ một cách đầy mỉa mai kia. Dường như nụ cười ấy đã tốn của ông ta không ít thì giờ luyện tập, thật giả dối và méo mó, tựa như một hình mẫu lý tưởng của chính xã hội mà tôi đang sống.

Viên kẹo mà ông ấy nói đến được đặt gọn lỏn vào giữa lòng bàn tay to lớn, lớp vỏ bọc óng ánh sắc vàng bên ngoài thì nhăn nhúm cả lại. Trong cổ họng tôi một lần nữa ập đến cơn nhợn chẳng mong muốn. Tôi tự thấy kinh tởm với tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình, có lẽ xã hội đã bị bóp méo đi không ít qua tâm trí của một đứa trẻ. Hoặc chăng, là bởi đứa trẻ năm ấy có đủ tinh tế và gánh thừa những thương tổn để nhận ra cái hiện thực trần trụi mà người lớn vẫn nghĩ họ đang che đậy tốt.

"Cả mẹ và chị tôi, giờ thì có cả tôi nữa, đều không thích kẹo."

Tôi chẳng rõ vì sao mình lại thốt ra lời ấy ngay giữa cái lúc mà nội tâm tôi đang vỡ vụn nhất. Nghe chỉ như một cách từ chối có phần thẳng tính thái quá từ đứa trẻ không sành sõi gì mấy về cách ứng xử của người lớn, hoặc theo cách nói của những tên giới thượng lưu, tôi là đứa nhóc hạ lưu không được dạy dỗ tử tế và chẳng hề biết điều chút nào.

Vẻ mặt của người đàn ông nọ ngay sau khi tôi dứt lời liền chuyển sang một trạng thái khác, nụ cười dị hợm ban nãy hoàn toàn biến mất hút. Thay vào đó, ông ta dùng ánh mắt căm phẫn mà nhẽ ra tôi mới là người cần dùng đến để hướng thẳng về phía tôi. Ngay cái khoảnh khắc ấy, suy nghĩ có phần non nớt trong tôi đã cho rằng có lẽ đôi mắt của ông ta sẽ hoá thành hai viên đạn găm thẳng vào nơi ngực trái tôi. Rồi thì đầu tôi sẽ đập mạnh vào cái sàn nhà lạnh ngắt bẩn thỉu này. Khi mở mắt ra, biết đâu được tôi có thể gặp lại mẹ và chị mình một lần nữa? Mới thật là viển vông làm sao, nhưng tôi cứ ước mãi, ước phải chi lúc ấy Thượng đế thương tình tôi mà biến điều đó thành sự thật.

Nhưng không, chẳng có bất cứ một vị thánh thần nào cả, mẹ tôi đã đúng. Vậy mà cho đến khi bà không còn ở bên cạnh nữa, tôi mới tin lời bà.

"Con chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi, đừng trông chờ sự cứu rỗi ở trong lòng bàn tay bất cứ ai. Chúng ta sẽ không nhận được gì từ họ đâu, số phận của chúng ta từ lúc được sinh ra làm một con người đã định sẵn là vậy."

Tôi chưa bao giờ thấy thấm thía câu nói của mẹ đến vậy, và cũng chưa lần nào trong đời tôi cảm thấy ánh mắt khổ sở của chị tôi trong những năm tháng thiếu thời trẻ dại ấy lại đáng đau xót và chua chát thấu tận tâm can như lúc này. Tôi tỉnh dậy trong một trạm xá, có lẽ nói đúng hơn là chiếc lều to lớn sập xệ được dựng lên tạm bợ giữa vùng ngoại ô nghèo khổ. Xung quanh cũng có những người rất giống tôi, cứ nhìn vào đôi mắt thống khổ tuyệt vọng của họ là rõ, thậm chí còn ở trong tình trạng tệ hơn cả tôi. Tôi không rõ vì sao bản thân lại có một vết sẹo ở ngay đùi trái, nó đã ngừng rỉ máu, nhưng vẫn tê tái theo cách khó chịu nhất mà tôi từng trải qua.

Tôi chẳng dám chắc lắm về việc bản thân nên cảm thấy thế nào khi những đứa trẻ cùng chung cảnh ngộ nhìn về phía tôi bằng một ánh nhìn vô hồn và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Liệu rằng chúng đang ngẫm nghĩ về điều gì? Về cuộc chia ly tồi tệ mà cả chúng và tôi vừa phải trải qua hay về cái cách mà tôi đột ngột xuất hiện ở đây? Có lẽ chỉ riêng việc có một người khác trạc tuổi cùng tồn tại trên đời đã là nguyên do quá đủ cho sự không mấy thiện chí ấy từ chúng rồi. Nhưng tôi đã không, và chưa từng là một kẻ nhỏ nhen, hoặc chăng chỉ vì tôi đã quá mệt mỏi để tỏ bất cứ thái độ gì.

Tôi của khoảnh khắc ấy, lấy làm tự hào bởi bản thân cũng mất đi tất thảy như ai, nhưng họ thì chẳng giỏi tiết chế cảm xúc, không buồn kìm nén sự khốn khổ có thể trông thấy rõ rệt từ trong những tiếng nấc bị nghẹn lại ở cổ họng, còn tôi thì vẫn giữ vững khuôn mặt lãnh cảm ấy, kiêu ngạo và sắt đá như tôi vẫn luôn. Dù rằng tận sâu nơi đáy lòng mình, tôi biết bản thân cũng chẳng khá khẩm hơn là bao nhiêu, ruột gan tôi cồn cào như muốn tự đốt cháy thành tro, và đầu tôi thì cứ lâng lâng như kẻ nghiện bị đẩy vào cơn say mù mịt. Tôi chán nản thực tại đến mức chẳng thiết tha gì việc giữ lấy mạng mình, nhưng như lời mẹ tôi đã từng nói:

"Sự kiêu hãnh không thể cứu sống được con khỏi biển lửa cận kề, ấy vậy mà con sẽ chỉ cảm thấy biết ơn bản tính này của mình khi cái chết thật sự tìm đến."

Tôi đã không chọn kết liễu mạng mình giữa một nơi nghèo nàn lạc hậu, vì sự kiêu hãnh của chính bản thân tôi và của mẹ tôi đã để lại làm kỷ vật duy nhất trước khi bà nhắm mắt xuôi tay. Dẫu vậy, tôi là người biết rõ hơn ai hết về một cái chết đang đến rất gần...

End P.t 1.

#Lewis Collins

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net