Chap 4: Rain (mưa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình trên của Cao Khánh Minh
P/s:hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa :v
--------------------
"RẦM"
-Cao Khánh An!!!!
-Hử?
-...............
..
.
10 mắt nhìn nhau
.
.
.
.
-Đm! Đau mắt v~.Có gì thì nói lẹ lên!
Người vừa phá vỡ không gian yên tĩnh là một tên không thích im lặng -Bùi Anh Kiên
-Cao Khánh An! !Tôi có chút chuyện muốn nói với anh!-Khánh Minh nhìn An với ánh mắt đầy khó chịu
Khánh An là con riêng nhưng cậu lại phải xưng hô gọi bằng anh. Hỏi ba thì ông nói rằng Khánh An sinh ra trước cậu những 9 tháng . Ba? Khánh Minh này ko cần!
Hừ!
19-1 và 19-9
Ko phải nên biết phép tắc mà gọi anh sao?
-Nói!
-Tại sao làm phòng hội trưởng của tôi lộn xộn?
-Này Khánh Minh, cậu ăn nói cho đàng hoàng chút, vậy là ý gì hả?-Anh Kiên nhíu mày khi thấy cậu buộc tội vô cớ với Khánh An.
Đúng là Khánh An ko hề ưa gì Khánh Minh nhưng chả có lý do gì để phải phá hoại cái phòng hội trưởng đó cả . Với lại là một đứa bạn thân, Anh Kiên hiểu Khánh An ko phải loại người như vậy .
-Ko phải chuyện của cậu! -Khánh Minh nói, hàn khí tỏa ra thực khiến người ta có cảm giác  bức bối
-Cậu......
-Được rồi! -Khánh An cất lời ,đại ý kêu Anh Kiên không nên nói thêm
-Cậu có chứng cứ gì?
Khánh An bỏ khăn lau mồ hôi xuống bàn,động tác vô cùng lãnh đạm. Sau đó mới quay ra nhìn Khánh Minh, hỏi cậu bằng giọng ko cao ko thấp
-Ko có! Nhưng ngoài anh ra thì ai dám mò vào đó chứ?
Khánh Minh khẽ cười, chả nhẽ lại có học sinh không biết điều mà vào đấy ,lại còn lật tung hết cả mọi thứ . Ngoài Khánh An ra, thực sự cậu chả nghĩ ra ai cả gan  dám làm như thế cả. Với lại từ trước đến nay cậu không hề đắc tội đến ai trong trường
-Vậy chắc cậu đắc tội với ai đó rồi
Khánh An nói, giọng cực kì khinh thường người trước mặt. 
Đây là em trai sao?
Cách nói chuyện dành cho anh trai là thế này à. Tình thực ko đó phải dành cho một người anh trai. 
Mà là kẻ thù.
Rõ ràng chán ghét đến thế tại sao không hề biểu lộ cảm xúc đi.  Luôn tỏ ra cái thái độ đó rốt cuộc là ý gì ?
-Ý anh là không phải do anh làm?
Khánh Minh khẽ nhíu đôi mày, anh ta đóng kịch quá đạt đấy. Dù có phủ nhận thế nào thì cũng chả có lý do chính đáng nào để tin cả
-Tùy cậu thôi!
-Cao Khánh An,đừng cố phủ nhận vô ích.  Ko phải là cậu thì ai làm??
Hiểu Phong chính là đang cố kiềm chế bản thân ko cho người trước mặt một đấm
-Là tôi làm !
Giọng nói trầm thấp vang lên trong không khí đầy mùi thuốc súng,sặc mùi sát khí...

Ánh mắt nhìn nhau

Cô gái này........

-------------

-Tống Dạ Thảo!!Dọn xong đống này thì vào phòng thư viện sắp xếp, sau đó lau dọn cửa kính khu thể chất!!!!
Damn it! !!!!!
Nó chỉ là "vô tình "làm bừa bộn cái phòng chết tiệt gì đó thôi mà, có cần phải phạt nặng như thế ko???
Nếu ko phải họ định đánh nhau thì có mơ nó cũng chả thèm ra nhận tội. Còn tên mắt đỏ xinh trai đó, thấy nó bị tên mặt than Khánh Minh kéo đi cũng chẳng thèm quan tâm đoái hoài gì đến,đã thế lại còn nhìn nó với ý
"Làm thì tự chịu "
Y A! !!!Vì sao nó lại cứu một tên ko biết điều như hắn ??
Đúng là tức thật, tại sao nó lại hi sinh vì cái thằng đẹp trai đó không biết
Cứ tưởng rằng cậu ta sẽ cảm cmn động mà đứng ra bảo vệ nữa chứ
Thực tế và trong phim sao lại khác nhau đến như vậy???

THẬT MUỐN BÙNG CHÁY!!!!!

Bây giờ còn phải ngồi đây mà nghe 3 cái thằng đẹp trai kia ca cải lương mới nhục chi lị
-Biết rồi 'con trai gì mà nói nhiều hơn cả đàn bà '*lẩm bẩm *
-Có chắc là cô đã hiểu? -Khánh Minh nghi hoặc hỏi lại.  Từ nãy đến giờ chỉ thấy nó ngồi im bất động như cái xác  ko chút tiếng động nào,ko biết có nghe đc những chữ nào vào đầu ko nữa
-Ờ! Hiểu!
-Nhắc lại tôi nghe!
Hiểu Phong nghi hoặc hỏi lại. Nếu cô ta dám quên việc mình phải làm thì anh sẽ cho con nhỏ ko biết phép tắc này đi dọn nhà vệ sinh
-Dọn đống này, sau đó sắp xếp thư viện, cuối cùng là lau  kính cho khu thể chất
Nó nói, mặt không cảm xúc, cũng chả thèm liếc nhìn 3 tên ôn thần kia
-Coi như cô biết điều!
Khánh Minh buông lời lạnh nhạt rồi quay mông đi thẳng
"Hứ! Cái đồ chảnh cún "
Nó lè lưỡi nhìn ba tên bước ra khỏi phòng
Haizzz
Đúng là tự mình hại mình
Cả đời nó ghét nhất là làm việc đấy có biết không?
--------------
Ok! Nó đã dọn xong đống đổ nát tự mình gây ra ở phòng hội trưởng và xếp xong đống sách vô bổ trong thư viện . Bây giờ chỉ còn qua khu thể chất lau cửa kính
Vầng!
Có nghĩa lí gì khi một đứa con gái phải chật vật với cái xô nước đây
Ít ra thì cũng phải có ai đó giúp nó giống như trong mấy cái truyện ngôn tình hay phim Hàn Quốc gì đó chứ
Thiên a~~ Ông thật bất công khi đối xử với tôi như vậy
.
.
.
.
.
Rào rào rào
.
.
.
.
.
Ok!
Nó cáu rồi nhá!

Nói chỉ duy nhất một câu mà ông trời đã nổi giận cho mưa xuống khiến nó ướt nhẹp như vậy sao?
Nếu thật là vậy thì ông ta đúng là một người không biết lý lẽ .
Hiện giờ nó đang chạy thục mạng vào hành lang trường, dù có cố gắng để mấy hạt mưa không tạt vào nhưng cuối cùng ko phải nó đã ướt hết 1 mảng áo ở vai sao?
Hừ! Đã thế ta tắm mưa cho ngầu
Nghĩ là làm, nó bước ra khỏi hành lang, mặc cho những làn mưa cứ tuôn vào da thịt, lạnh cóng tâm can nhưng nó thích cảm giác này, cực kì thích.
Nó vẫn nhớ 5 tuổi nó được gửi vào cô nhi viện. Mặc cho nó gào thét
Mưa cứ rơi nặng nhọc
Chiếc xe ôtô cứ mất hút sau làn mưa
Nó ko nhớ mặt người bỏ rơi nó, mà cũng chả muốn nhớ mặt. Nó chỉ biết rằng người phụ nữ đó rất đẹp, cực kì xinh đẹp....nhưng hình như ko phải mẹ
Nó gọi người đó là cô
Nó đã thấy nụ cười hạnh phúc của Uyển Nhã khi có người nhận nuôi nhỏ. Nó ghen tị,nhưng sau đó lại thấy mình ích kỉ
Hừm!
Thôi không nhắc chuyện này nữa, nghĩ làm gì cho mệt người. Dù gì trong từ điển của nó cũng chẳng có cái cụm từ "gia đình" gì đó giống như người ta
Mưa mỗi lúc một to,nhưng nó chả muốn nhấc chân bước, có phải hay ko chỉ cần tiến lên hoặc lùi lại nó sẽ gục ngã ,mà gục xuống rồi sẽ chẳng có ai giơ bàn tay của mình ra đỡ lấy. Tốt thôi! Nó sẽ tự đứng lên ,con người chỉ biết lợi dụng nhau mà sống,chứ đâu có khái niệm giúp đỡ

Mưa hay ông trời đang thay nó rơi lệ?

-Này! Cô bị điên hả? Có biết mình đang làm cái gì ko?

Tiếc thật! Chỉ cần một chút nữa thôi cơn mưa có thể rửa trôi nỗi cô đơn này rồi.
Nó quay lại, dùng biểu hiện ko quan tâm đáp lại người đang che ô cho mình,lạnh lùng nói:
-Tắm mưa!
-Thần kinh!
Cao Khánh Minh nói thẳng một câu, rồi nắm cổ tay kéo nó vào trong. Không để người kia toại ý, nó nhanh chóng gạt phắt bàn tay của cậu ra:
-Ko cần cậu phải quan tâm!
-.........
Cao Khánh Minh ko nói gì,cứ thế dùng lực kéo nó vào trong
-Buông!
Nó trừng mắt nhìn cậu, tay thì dãy hòng thoát khỏi cái nắm chặt kia! Tên này muốn cái gì ?
Vù~~~~~~
---------
-Hắt xì! !!!!
-Đáng đời!
-Còn dám nói! Là ai đã hại tôi bị cảm hả?
Vầng!
Nó chính là nghĩ rằng có phải cái tên mặt than điên khùng kia đang ăn vạ trước mặt nó hay không? :v
Rõ ràng là tự cậu ta bước ra kéo nó vào trong . Sau đó không có cái cảnh lãng mạn như trong phim nào sất, chỉ có một cơn gió mà các nhà khoa học khẳng định là bão thổi vù một phát.
Các bạn biết gì không???
Cái ô Khánh Minh đang cầm rời xa khỏi tay cậu ta,nhẹ nhàng ,nhẹ nhàng bay lên cao,cao mãi và bay về phương trời nào thì con tác giả cũng đéo biết luôn :v
Và kết quả cậu ta ko khác gì nó, ướt từ đầu tới chân như một con chuột cống dầm mưa.  Nào ngờ sức đề kháng của cậu ta lại kém đến thế, mới có như vậy đã bị cảm . Và giờ thì đang ăn vạ với nó :v
-Là cậu tự làm thì đi mà tự chịu! Lại còn đổ thừa cho người ta! :v
Nó nói rồi phủi mông đứng dậy, hướng cửa ra vào của phòng y tế mà bước đi . Ko thèm ngó ngàng tới cái tên mặt đang đen lại trên giường ,quanh người thì quấn cái chăn to bự
Thực ra thì cái tên mặt than kia cũng dễ thương chứ nhẩy?
-Cái. ...
"Rầm"
Nó bước ra khỏi liền kéo cái cửa đánh rầm để dằn mặt cái suy nghĩ vớ vẩn kia
-Cô có phải con gái ko? Nếu cái cửa có hỏng hóc gì thì viết bảng kiểm điểm cho tôi
Khánh Minh từ trong nói vọng ra, giọng nói mang đầy vẻ khó chịu
Trời ạ!
Nó vừa khen cậu ta dễ thương xong đấy. Thật là, hội trưởng đúng là 1 thằng nghiêm túc thái quá mà -_-
Dễ thương? ?
Thương thương cái quần =_=
Một thằng điên thì có !
Trong căn phòng nào đó có một người nào đó đang hắt xì liên tục ko biết do bệnh hay ai đó đang chửi thầm  (._.)
++++++++++++++++++++++
Nhà Uyển Nhã
-Lá lá là là lá lá là lá lá là là la la lá. ....
-Đm! Câm miệng cho tao yên bình!
Nó nhăn nhó nhìn con bạn thân cứ nhai đi nhai lại cái giai điệu đéo ai hiểu. Đã thế còn hát ầm ầm cả cái nhà lên
Amen! Nó chưa thủng màng nhĩ là phúc ba đời rồi
-Kệ tao đi!
Nhã Nhã bĩu môi nhìn nó
-Có chuyện gì vui à?
-Ko có!
-Mày định giấu ?*rắc rắc* -tiếng bẻ tay của nó vang lên nơi góc phòng
-T____T Dạ con ko dám!
-Nói nhanh đi,tao còn về ^-^
-Chỉ là. .....là
-Ko muốn nói thì tao về nha !
Nó biết chứ. Chắc chắn là ba má nuôi nó về nước

-" xin lỗi!Dạ Thảo"

-------------------
Chap này hơi ngắn
Từ chap sau trở đi sẽ là 4000 từ  nhé ^^
Tha hồ mà đọc >~<
P/s: Zea cực lười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net