Thay Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn biết không , thời học sinh luôn là thời đẹp nhất . Bởi vì nó chứa đựng tất cả những cảm xúc đặc biệt của chúng ta .Đối với tôi thì thời học cấp ba là đẹp nhất , bởi vì nó gần như phá vỡ rào cản của tôi - cái mà tôi tự cho là ranh giới an toàn . Nếu thời cấp hai tôi chỉ muốn sống trong sự an toàn ấy ,tách biệt với mọi người và có một cuộc sống hoàn toàn khép kín . Thì thời cấp ba của tôi lại ngược lại hoàn toàn , lần đầu tôi biết hoà đồng là gì và cũng là lần đầu tôi để ý một người nào đó - người mà tôi có cảm giác đặc biệt . Phải kể từ năm tôi mới vào lớp 10 , khi ấy tôi rất ít nói và cũng có ý định sống như trước , giữ khoảng cách với mọi người . Tôi học lớp 10C và hè đầu năm học ấy người đầu tiên ngồi cạnh tôi chính là Dương - một cô gái ấm áp và hiền dịu . Tôi là đứa không giỏi ăn nói nên cậu ấy là người bắt chuyện đầu tiên .

Dương : Này , Cậu tên là Ánh phải không ? Mình là Dương .

Cậu ấy nở một nụ cười ấm áp khi nói chuyện với tôi , tôi hồi hộp nên cũng chẳng biết nói gì vả lại đang trong giờ học nên tôi chỉ biết gật đầu . Có lẽ sau khi nhận cái gật đầu của tôi , cậu ấy đã hiểu và chẳng nói gì thêm . Nhưng vào giờ ra chơi , cậu ấy vẫn chủ động bắt chuyện với tôi .

Dương : Cậu học cấp hai trường nào vậy ?

Tôi cứ nghĩ là sau cái gật đầu lần trước là cậu ấy sẽ không nói chuyện với tôi , tôi bất ngờ nên nhìn cậu ấy một lúc lâu , Dương vẫn nở nụ cười ấy nhìn tôi và đợi chờ câu trả lời .

- Mình học trường cấp hai Đồng Giao gần đây , còn cậu ?

Dương : thế mà mình cứ tưởng là cậu sẽ không trả lời . Mình học trường Quang Sơn.

- Không phải đâu tại vì lúc trước đang trong giờ ... nên .

Dương : Mình hiểu mà , cách cậu nói chuyện cũng không lạnh lùng lắm nhỉ ? Mỗi tội hơi nhạt thôi.

Nhìn cậu ấy cười mà tôi cũng vô thức cười theo .

Dương : Đấy , Ánh cười đẹp mà .

Tôi ngại nên vội lấy tay che mặt . Tôi thì chẳng nghĩ gì cả chỉ muốn giấu cảm xúc này đi , Dương lại chọc tôi tiếp .

Dương : Ui , khen tý mà mặt cậu đỏ này . Tai cũng đỏ nữa ( chỉ vào mũi tôi rồi cười ) , lạ ghê sao mũi cậu không đỏ tý nào vậy .

- Thôi , đừng trêu mình nữa .

Lúc này tôi mới để ý khung cảnh có chút thay đổi , cảnh vật xung quanh lớp sáng hẳn lên . Tôi mới bắt đầu để ý những người còn lại trong lớp . Có lẽ góc nhìn của tôi đang thay đổi , mọi thứ đều trở nên mới mẻ và nó giống như một cơ hội để làm lại bản thân tôi vậy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net