Chương 6: Giá mà anh có yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng bệnh khoảng 20 mét vuông chỉ còn lại hai người, không khí giữa cả hai không đến mức quá gượng gạo, thỉnh thoảng có thể nghe được cả âm thanh vụn vặt của Jungkook ngồi bên bàn sì sụp ăn canh. Cậu chốc chốc lại ngước lên nhìn về phía Jimin, tủm tỉm cười.

"Ăn xong thì uống thuốc rồi tranh thủ nghỉ ngơi đi, hôm nay cậu mệt rồi."

Anh lấy số thuốc theo đơn được bác sĩ để lại, thêm một ít nước mang đến để trên bàn cho cậu ăn xong rồi uống. Mùi đào ngọt nhẹ men theo khoảng cách đi vào cánh mũi Jungkook, cậu hài lòng hít vài hơi rồi chậm rãi ngước lên nhìn anh. Trăng sáng vằng vặc xuyên qua rèm cửa soi rọi nên dáng hình Jimin, xinh đẹp động lòng, gần gũi hơn so với khi cậu nhìn anh trên tivi. Đặc biệt là bờ môi căng mọng hồng hào mà chẳng cần bất cứ một lớp son nào, khiến Jungkook không kiềm được mà ngắm mãi.

"Trước lúc bất tỉnh em có một việc muốn làm mà chưa làm xong. Giờ em hoàn thành nó được chứ?"

"Là..."

Không để Jimin kịp trả lời cậu đã vội vã chồm người dậy ôm lấy anh. Hai cánh tay rắn chắc siết lấy thân hình mảnh dẻ của anh, dùng thân nhiệt để cảm nhận rằng chính là anh, đang ở đây, trong vòng tay cậu.

"Anh thật sự đã gầy đi nhiều lắm đó."

Jimin đứng bất động, đến khi hết bàng hoàng mới vội vàng đẩy cậu ra.

"Nè. Nói chuyện đàng hoàng đi Jungkook... Đừng có làm loạn nữa..."

"5 phút. Cho em ôm anh 5 phút thôi! Xin anh."

Jungkook thì thầm, âm giọng nhỏ nhẹ rớt rơi vào tai anh. Lời yêu cầu như thế, cậu nói anh phải từ chối bằng cách nào?

Anh đứng im đó, lắng nghe từng nhịp thở của cả hai, cảm nhận con tim mình nhộn nhạo trong lòng ngực. Jungkook đã từng là điểm yếu của anh. Ngày đó, Jimin yêu chiều cậu đến mức không từ chối bất cứ một yêu cầu nào cậu đưa ra, dù trước đó có cứng rắn đến đâu chỉ cần nhìn vào đôi mắt long lanh của cậu thì mọi phòng tuyến trong anh liền sụp đổ.

Thế nên Yoongi mới nói rằng anh nên tránh xa Jungkook, vì lo sợ một ngày tất cả những nỗ lực để mạnh mẽ của anh sẽ lại vỡ nát.

Mọi chuyện giờ đây đã khác, cả hai đã có con đường riêng cho mình và giữa vô vàn ngã rẽ ở phía trước tương lai mà cả hai không có nhau có lẽ là điều tốt đẹp nhất cho Jungkook.

Jimin nhắm mắt lại, chậm rãi đưa tay lên vỗ nhẹ nhàng vào tấm lưng vững chắc của cậu. Giọng nói thỏ thẻ như tâm tình:

"Tôi vẫn ở đây mà..."

Jungkook gục đầu xuống dựa hẳn lên vai anh, cánh tay càng siết lấy anh chặt hơn.

"Nhưng rồi ngày mai anh sẽ lại quay về bên Min Yoongi thôi."

Mặc dù Jungkook đã cố kìm nén nhưng Jimin vẫn nghe được buồn thương chất chứa trong câu nói. Anh cảm tưởng như có ai đang dùng tay bóp mạnh vào tim mình vậy, đau đớn đến mức vỡ vụn từng giọt long lanh trên mí mắt. Jimin lấy tay mình lau vội trước khi nó kịp tràn mi.

"Jungkook à! Chúng ta... kết thúc rồi."

Cậu vội vàng nới lỏng vòng tay chặt cứng, buông Jimin ra, cúi đầu xuống nhìn anh, gấp gáp lên tiếng:

"Anh nhớ lại rồi sao Jimin? Anh nhớ chúng ta đã từng yêu nhau hả?"

Ánh mắt cậu quá đỗi hi vọng cùng chờ mong, trong đêm tối, nó rực rỡ đến mức khiến Jimin không dám nhìn thẳng vào. Anh đảo mắt, nhìn lấy khoảng không sau lưng cậu, bình tĩnh nói:

"Nếu như cậu đã biết chuyện thì tôi cũng không giấu làm gì. Hiện tại ngoại trừ việc đã từng quen biết cậu thì tôi vẫn không nhớ gì cả, chỉ là Tae Tae và Yoongi có kể cho tôi nghe một số chuyện cũ giữa tôi và cậu."

Vô ích thôi em ơi. Em còn trông mong gì vào một chuyện tình đã chết hả em. Dù cho anh có nhớ rõ ràng từng kỉ niệm ta đã trải qua cùng nhau thì những tổn thương mà anh gây ra cho em cũng là quá lớn, anh làm sao có thể trông chờ vào một mối quan hệ nhẹ nhàng cho cả hai.

Jungkook nhìn xoáy vào Jimin, nhìn rất lâu, ánh mắt mông lung như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng thì thở hắt ra một hơi nói:

"Nhớ cũng được mà không nhớ cũng chẳng sao. Bởi vì em sẽ cùng anh tạo nên những kí ức khác."

"Cậu đang nói gì vậy Jungkook...?"

Giọng Jungkook thốt lên đầy kiên định.

"Không quan trọng hiện tại anh đang ở bên ai. Bởi vì bắt đầu từ giờ em sẽ dùng mọi cách để mang anh về bên em. Bất cứ thứ gì mà người khác cho anh được thì em cũng có thể đem nó đến cho anh. Hiện tại em đủ tự tin để cho anh tất cả những thứ vật chất xa hoa mà không cần phải mang danh nghĩa nhà họ Jeon."

Jimin ngơ ngẩn cả người, dù đã lường trước được việc Jungkook sẽ nhớ rất rõ vết thương lòng mà anh đã gây ra cho cậu, nhưng giờ phút này khi tự mình xác nhận lại việc đó anh không tránh khỏi có chút lúng túng. Jimin ngập ngừng mãi nói chẳng thành câu:

"Jungkook à, tôi... chuyện đó..."

"Được rồi Jimin. Muộn rồi, đi ngủ thôi."

Cậu cắt ngang lời anh đang nói, ý tứ rõ ràng là không muốn nghe giải thích từ một người trí nhớ không hoàn chỉnh. Giữa lúc Jimin còn ngập ngừng thì cậu cúi đầu xuống, dùng hai tay nâng gương mặt nhỏ nhắn của anh lên chậm rãi đặt xuống trán một nụ hôn. Môi cậu lưu luyến không chịu rời khỏi làn da nhẵn mịn, giữa những hơi thở gần kề Jungkook thì thầm:

"Chúc anh ngủ ngon, Jimin!"

Hôn xong thì mỉm cười hài lòng quay về giường kéo chăn lên trùm ngang tới ngực. Mắt thấy người lớn tuổi hơn còn đứng tần ngần giữa phòng vì bị dọa bởi nụ hôn Jungkook cười rộ lên cong cả mắt thỏ, lật chăn lên đập tay vào chỗ trống bên cạnh mình.

"Anh muốn ngủ cùng với em không?"

Jimin phát cáu vì Jungkook dám trêu đùa mình, anh trừng mắt liếc cậu một cái rồi bỏ về phía sofa đối diện không để ý đến cậu nữa.

________________

J-group là một trong những tập đoàn hàng đầu tại Hàn Quốc, phát triển mạnh mẽ và không ngừng lớn mạnh lên qua từng năm bằng việc kinh doanh đa lĩnh vực từ đầu tư vào giới giải trí cho đến kinh doanh bất động sản,... chỉ cần lĩnh vực đó có tiềm năng là họ sẽ không bỏ qua. Trải qua hơn 20 năm thành lập và phát triển thì đến nay đã vươn lên trở thành một trong những tập đoàn có ảnh hưởng lớn đến kinh tế đất nước.

Tập đoàn J-group được thành lập bởi ông nội của Jungkook, đến nay thì được điều hành bởi ba mẹ của cậu và điều hiển nhiên đó chính là họ cũng mong đứa con trai duy nhất của mình sẽ kế thừa sự nghiệp gia đình. Thế nhưng mà thương trường chính là một chiến trường hoa lệ được trải đầy bởi hoa hồng, chẳng cần bom đạn mà cũng ngập trong mưa máu gió tanh. Jungkook từ nhỏ đã chán ghét sự mục nát nhân cách chỉ vì đồng tiền, nên dẫu ba mẹ có đặt bao nhiêu kì vọng lên người cậu vẫn sẵn sàng rũ bỏ cái danh thiếu gia nhà họ Jeon mà chọn con đường của riêng mình.

Năm mười tám tuổi, Jungkook đã cãi nhau một trận rất to với mẹ chỉ để xin được học trường cảnh sát, đó cũng là lần đầu tiên trong đời mẹ tát cậu một bạt tay vì dám không nghe theo những gì gia đình sắp xếp. Chiến tranh lạnh cứ thế diễn ra cho đến khi Jungkook chính thức đỗ thủ khoa vào trường cảnh sát và giấy báo được gửi trực tiếp đến dinh thự nhà họ Jeon. Mãi đến lúc này ba cậu mới thật sự tức giận, những thất vọng cứ thế bủa vây vì đứa con ông nhất mực thương yêu và kì vọng lại đối xử với ông như vậy. Lúc đấy ông không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng mà nói lời xua đuổi cậu:

"Mày... nếu mày đã không muốn kế thừa cái sản nghiệp này thì đừng có nhận tao là ba nữa. Đừng mang họ Jeon nữa, đi ra khỏi nhà này rồi muốn làm gì thì làm..."

Những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống thế nhưng Jungkook vẫn không thay đổi quyết định của mình. Bởi bắt đầu từ khoảnh khắc cậu nhìn thấy người kia uyển chuyển nhảy múa dưới ánh đèn sân khấu trong mắt ánh lên bao nhiêu đam mê cùng nhiệt huyết, cậu đã ước rằng bản thân cũng được tự do như điệu múa của anh, có thể thoải mái sải cánh bay lên trời cao. Chàng thanh niên năm đó nhỏ nhắn là thế nhưng trong người ấp ôm ước mơ và hoài bão rất lớn. Lần trình diễn múa đương đại trong đêm hội ở trường đại học của anh đã truyền cho Jungkook rất nhiều động lực.

Anh truyền cho cậu can đảm để phá kén trưởng thành!

Jungkook trở người, không thể ru mình tiếp tục vào giấc ngủ đành bật ngồi dậy, nhìn về hướng người kia đang yên giấc nồng trên sofa. Jimin của năm đó cho cậu rất nhiều, anh cho cậu động lực để sống thật với chính mình, anh dạy cậu cách đứng lên sau vấp ngã, anh ở bên cạnh cỗ vũ mỗi khi cậu yếu lòng, anh sẵn sàng đứng ra che chở cho cậu khi có biến cố xảy ra, anh trao cho cậu sự tin tưởng tuyệt đối rằng chắc chắn cậu sẽ thành công. Vậy mà anh lại vội đi khi chưa thấy được thành công của cậu.

Ở thời điểm hiện tại, nếu hỏi Jungkook rằng cậu còn yêu Jimin không thì chắc chẳng cần đắn đo suy nghĩ quá lâu để cậu có thể đưa ra câu trả lời, là cậu chưa bao giờ hết yêu anh.

Yêu nhiều như thế thì cậu có hận anh hay không?

Cậu không trả lời được.

Jungkook leo xuống giường, cầm theo chiếc chăn của mình đi từng bước thật khẽ khàng lại gần sofa để tránh làm Jimin thức giấc. Người nhỏ tuổi hơn khom người cẩn thận đắp chăn cho kẻ đang ngủ say sưa, sau cùng vẫn là nửa ngồi nửa quỳ xuống để vén chăn lại kĩ càng tránh cho anh bị cảm lạnh. Jimin đang an ổn ngủ, nhịp thở nhè nhẹ, hàng mi rung rung, đôi môi hé mở. Jungkook nhìn đến thất thần, đã bao lâu rồi cậu không ngắm anh ở khoảng cách gần như thế này. Cậu thật sự rất muốn được lao đến hôn ngấu nghiến bờ môi ấy nhưng lại rất sợ sẽ khiến anh thức giấc. Jungkook thở dài, cụp mắt xuống, cậu nhỏ giọng:

"Giá mà anh có yêu em. Cho dù chỉ bằng một phần nhỏ nào đó tình yêu em dành cho anh thôi thì em đã mãn nguyện rồi."

Đột nhiên cảm thấy trong phòng ngột ngạt, muốn hít thở khí trời, Jungkook đứng dậy khoác vội chiếc áo rồi bỏ ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, người nằm trên sofa từ từ mở mắt, tay lần mò tìm điện thoại, bật lên nhìn lấy con số hiển thị trên màn hình. Hơn 2 giờ sáng mà chẳng ai có thể yên giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net