Chương 7: Chủ nhân tương lai của J-group

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện trong lòng thủ đô Seoul vào lúc 7 giờ hơn đã ồn ào bởi tiếng người qua lại. Gió mùa thu thổi nhẹ qua rèm cửa, đưa một ít nắng vào để đánh thức chàng trai đang ngủ say trên giường. Cậu thanh niên nhíu mày khó chịu, cuộn người lại rồi nghiêng hẳn sang một bên để tránh ánh sáng, cố tìm cho mình giấc ngủ ngon để bù lại cho đêm qua thao thức. Đôi mắt to nhắm nghiền lại cong cong hàng mi dài, gương mặt vào độ tuổi trưởng thành vẫn còn vương lại chút ít bầu bĩnh đáng yêu chỉ được khoe ra triệt để trong lúc ngủ, sống mũi càng cao thẳng hơn khi nhìn ở một bên sườn mặt.

Jimin đứng bên cạnh giường nhìn cậu trai vì vùi mình tránh nắng mà rối bù mái tóc, anh khẽ mỉm cười xoay người đi kéo rèm cửa lại cho cậu dễ ngủ. Với tay cầm lấy tấm rèm, anh nhẹ miết lên mặt vải có chút thô cứng, mũi hít căng đầy buồng phổi không khí buổi sáng trong lành rồi nhẹ nhàng thở ra để trấn tĩnh bản thân. Jimin cố gắng ép mình thôi suy nghĩ linh tinh, chuyện gì qua rồi thì cứ cho qua. Làm gì có ai không thể sống được chỉ vì thiếu vắng một ai đó.

Tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên, là một bài hát có giai điệu rất êm tai mà Jungkook đã từng hoặc là vẫn rất thích. Nhưng giờ phút này có vẻ như nó không được cậu chào đón lắm bởi một cái nhíu rất chặt nữa từ đôi lông mày sắt nét. Jimin nhìn cái tên hiện trên màn hình, một dự cảm không lành bỗng ập đến, anh nhấc máy rồi di chuyển ra xa chiếc giường.

"Tớ nghe đây. Sao thế Tae?"

Taehyung đầu dây bên kia có vẻ rất gấp gáp.

"Cậu đang ở đâu vậy Jimin?"

"À... Tớ đang ở bệnh viện đại học quốc gia."

Taehyung nghe xong thì lẩm nhẩm lại cái tên như để định hình vị trí trong đầu.

"Giờ tớ sẽ từ công ty đi tới đó. Cậu đừng đi đâu hết cũng đừng ra ngoài. Chắc là mất khoảng 1 giờ để lái xe tới nơi, cậu tranh thủ chuẩn bị đi, tớ đón cậu về."

"Cậu ở công ty cả đêm hả? Có chuyện gì nghiêm trọng sao?"

"Bao giờ gặp nhau tớ sẽ nói chi tiết. Cậu chỉ cần biết là hiện tại công ty đã làm hết khả năng rồi nhưng vẫn không thể kiểm soát được hoàn toàn tình hình... Khụ khụ... Rắc rối lần này... khụ... khá lớn."

Tiếng ô tô được đề máy xen kẽ trong đó là vài tiếng ho khẽ của Taehyung được truyền qua điện thoại, Jimin lo lắng hỏi:

"Cậu bệnh hả Tae? Bệnh thì xin nghỉ vài hôm đi. Chuyện có lớn thế nào cũng phải ưu tiên sức khỏe của cậu chứ."

"Không sao đâu, chỉ ho vài tiếng thôi. Giờ tớ lái xe tới bệnh viện, cậu chuẩn bị đi."

Ngắt điện thoại, Jimin thở ra một hơi dài đầy chán nản, là người của công chúng chính là mỗi một cái hắt hơi nhíu mày cũng sẽ có hàng ngàn người chực chờ bàn tán thêu dệt nên chuyện.

Nhưng vì anh lỡ đam mê những bước nhảy rồi, vì muốn được mọi người nhìn nhận và tán thưởng nên không còn cách nào khác cả.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với cậu bạn thân, Jimin xem giờ trên điện thoại rồi suy nghĩ về những gì cần làm trước khi ra khỏi bệnh viện. Đầu tiên là vệ sinh cá nhân, kế đến là thu dọn đồ đạc trong phòng lại cho gọn, phải gọi y tá mang thuốc và một phần ăn sáng đến cho Jungkook...

Jimin làm xong hết tất cả những việc mà anh nghĩ là cần thiết thì mất hơn ba mươi phút, Jungkook vẫn chưa thức. Anh ngồi trên sofa, nhàm chán lướt tin tức. Có một vài bài báo viết về chuyện hôm qua, trong đó có một tít báo xuất hiện rất nổi bật.

"Cảnh sát trẻ trong lúc làm nhiệm vụ thì bị ngã cầu thang dẫn đến bị thương chính là thiếu gia của nhà họ Jeon - chủ nhân tương lai của J-group"

Người ngồi trên sofa bàng hoàng, mắt không rời khỏi cái tên J-group, một cái tên mà chỉ cần nói ra thôi đã có sức nặng đủ để đè bẹp mấy lần cái công ty nhỏ của anh.

Công ty của Jimin thật sự đã làm hết sức để ngăn những tin tức về anh lan tràn nhưng không ai nghĩ sự việc lại liên quan đến cả tập đoàn được xem là gã khổng lồ của đất nước như vậy. Jimin vò rối mái tóc xám tro hơi xơ xác, có hơi không kiềm chế được cảm xúc mà ném mạnh điện thoại sang một bên, giờ thì anh đã biết lí do vì sao Taehyung lại hối hả đến vậy rồi.

Anh ngồi thừ ra trên sofa, suy nghĩ trong đầu rối ren như mấy cuộn len bị trẻ con nghịch phá, gỡ mãi chẳng tìm thấy điểm ra. Nhìn lấy người hãy còn say ngủ trên giường, Jimin mông lung vì không biết rồi đây mọi chuyện sẽ ra sao.

Khoảng mười lăm phút sau thì Jungkook mơ màng thức giấc, theo phản xạ vẫn là tìm Jimin đầu tiên. Thấy anh đang ngồi trầm ngâm ở đối diện cậu lấy làm khó hiểu, vì sao mới sáng sớm mà trông anh lại khó chịu như vậy.

"Anh có chuyện gì sao Jimin?"

Jimin chậm chạp nhìn lấy Jungkook, bao tử nhộn nhạo lên từng cơn, cảm nhận đầu lưỡi có chút đắng.

"Xin lỗi vì đã khiến cậu vì tôi mà bị thương nhưng một lát nữa tôi phải về rồi vì còn công việc, không thể chăm sóc cậu được. Nếu có cần gì thì cứ nói tôi sẽ chuẩn bị cho cậu."

"Anh làm sao thế? Em đâu phải vì muốn đòi hỏi gì ở anh nên mới cứu anh."

Giọng của Jimin bình thường rất mềm mỏng thanh thoát dễ nghe thế mà giờ này lại như nhiễm lạnh, cái lạnh mà Jungkook không biết ngọn nguồn ở đâu để xua tan.

"Tôi vẫn là không thể ở lại đây được, nên có cần gì thì cứ nói."

Jungkook nhìn Jimin đến ngơ ngác, trong đầu cứ suy nghĩ mông lung về những chuyện xảy ra tối qua xem có chuyện nào làm anh phật ý hay không mà sáng nay thái độ của anh lại vậy. Nhưng thật sự cậu không nghĩ ra được, cậu bực bội gầm lên một tiếng:

"Agh... Thôi được rồi nếu anh đã kiên quyết vậy thì cho em số điện thoại của anh. Có gì cần em gọi anh sau."

Ít nhất thì phải có được cách để liên lạc với anh.

Jimin có hơi khó xử nhưng cuối cùng vẫn đọc số điện thoại của mình cho Jungkook, đợi cậu lưu lại xong thì nhắc cậu làm vệ sinh cá nhân.

"Quần áo bẩn của cậu tôi đã mang về nhà giặc rồi nên tôi có mang tới một bộ của tôi, size to nhất để khi cậu cần thì thay ra."

Người đang loay hoay rửa mặt trong nhà vệ sinh nghe vậy thì nói với ra ngoài:

"Cảm ơn anh. Thế thì anh ăn sáng với em xong rồi hẵng về."

Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa có chút lúng túng không biết nên để đâu, đút vào túi quần hay giơ lên để ra hiệu. Bước chân người ngoài cửa phòng bệnh cũng sững lại vì có chút bất ngờ, lóng ngóng ho vài tiếng để báo hiệu sự có mặt của mình.

"Tae? Sao cậu không vào đây?"

"Ờ thì... Tớ thấy không cần thiết. Về thôi Jimin."

Đúng lúc chạm mặt Jungkook vừa bước ra từ nhà vệ sinh, Taehyung miễn cưỡng xã giao:

"Cảm ơn cậu đã cứu Jimin. Công ty chúng tôi sẽ hậu tạ cậu thật xứng đáng."

Mặc dù biết những thứ được gọi là hậu tạ đó chẳng là gì so với cậu nhưng Taehyung vẫn nói, cốt là để dứt tình cạn nghĩa không dây dưa gì. Jungkook nhếch mép cong lên nụ cười không chạm vào đáy mắt, trò trẻ con.

"Tôi nghĩ là tôi đã có được cái mình muốn có rồi. Không cần nhọc lòng anh."

______________

"Chỉ mới một ngày trôi qua, cậu và thằng nhóc đó đã xảy ra chuyện gì hả? Thái độ thân thiết đó là sao?"

Ngồi bên ghế lái phụ, Jimin vừa vặn xoắn nắp chai nước trong tay vừa trả lời Taehyung:

"Gì là gì đâu. Cậu nghĩ nhiều thế."

Nói rồi anh ngửa cổ uống một ngụm nước để cứu cái cổ họng khát khô của mình, uống một lần non nửa chai. Taehyung nhìn Jimin dò xét:

"Là tớ nghĩ nhiều hay do không khí giữa cậu và thằng nhóc đó quá mờ ám. Tớ không muốn nói điều này đâu nhưng cả tớ và anh Yoongi đều không ủng hộ chuyện cậu và cậu ta. Cậu không nhớ người nhà cậu ta từng đối xử với cậu thế nào hả?"

Jimin cười cười xoay tới xoay lui cái nắp trên miệng chai:

"Thì tớ có nhớ gì đâu."

Nhất thời Taehyung không biết nói gì thêm, mở miệng ra nhưng lại thôi, chỉ đành chuyên chú lái xe. Jimin nhìn một loạt biểu hiện của cậu ấy thì cảm thấy rất nhẹ nhõm. Taehyung vẫn chưa nhận ra, ít nhất thì có thể khiến cậu ấy bớt lo lắng phần nào.

"Bỏ qua chuyện đó đi, giờ thì kể tớ nghe tình hình hiện tại nào."

Taehyung đánh tay lái cho xe quẹo phải, tranh thủ liếc bạn thân mình một cái.

"Cậu giỏi đánh trống lảng lắm."

Rồi Taehyung nói trong tiếng thở dài:

"Chắc là cậu có đọc báo sáng nay rồi chứ, chuyện lần này lớn đến mức không thể kiểm soát cũng nhờ ơn cái thân phận của Jeon Jungkook đó."

Cậu ấy sơ lược lại tình hình hôm qua tại công ty, thật sự là một trận chiến của bộ phận truyền thông. Những cuộc gọi cứ tới lui liên tục, chuông reo inh ỏi khắp không gian mấy chục mét vuông, tất cả nhân viên gần như rơi vào tình trạng khản cổ. Cố gắng thuyết phục để những tấm ảnh đừng được lan truyền.

Nghệ sĩ của công ty phải sống như thế nào mới đến mức bị ám hại?

Mặc dù hiện tại Jimin là nạn nhân nhưng chỉ cần để mũi dùi của dư luận hướng đến thì không ai bình yên trong chuyện này cả. Tệ hại nhất chính là bị bới móc đời tư.

"Bọn tớ đã mất cả đêm để dàn xếp. Cứ nghĩ đã êm xuôi được phần nào thì chuyện không ngờ tới nhất lại ập đến. Có người đào ra được những tấm ảnh hiếm hoi của J-group có mặt của Jungkook. Giờ thì hay rồi, lại dính dáng tới nhà đó. Cả tập đoàn của người ta sẽ kéo đến hỏi tội cậu..."

Taehyung để lấp lửng câu nói nhưng Jimin đã bên cạnh cậu ấy hơn hai mươi năm nay, một chút tâm tư này làm sao giấu được. Anh hỏi tiếp:

"Còn gì nữa sao cậu không kể hết luôn đi. Đây đâu phải chuyện quan trọng nhất."

Một cơn ngưa ngứa ở cổ lại kéo đến, Taehyung với tay lấy chai nước bên cạnh uống một ít để làm dịu cổ họng đau rát.

"Chuyện quan trọng nhất chính là ai tấn công cậu? Với mục đích gì? Sau khi trao đổi với một paparazzi thì công ty đã lấy được ảnh chụp lúc xảy ra xô đẩy và cậu biết gì không Jimin. Người đó chính là Oh Dasom. Chắc là vì nhiều lần tỏ tình với Yoongi nhưng lần nào cũng bị từ chối ấy nên sinh ra quẫn trí. Giờ thì cậu thử tưởng tượng nếu những cái tên có sức ảnh hưởng như thế xuất hiện trên cùng một tít báo thì sao? Leo thẳng lên hot search không biết bao giờ mới xuống được, bằng cái chuyện không tốt lành gì. Một khi cảnh sát công khai chuyện này với truyền thông thì danh tiếng của cậu sẽ bị ảnh hưởng rất lớn."

Cảnh sát hiện tại đã bắt được Dasom, vậy thì cái chuyện đưa ra một câu trả cho giới truyền thông là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra.

Quả thật là một tin tức khiến người ta ngỡ ngàng, đến mức không biết phải trưng ra vẻ mặt gì để đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net