106-127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết chương 105.

Chương 106: Trở về thành

Ngoại thành.

Dân chúng tập hợp tại đạo trường, yên lặng tụng kinh cầu khẩn. Những tiếng tụng kinh trầm thấp hòa vào nhau, cộng hưởng thành một con sóng lớn hùng vĩ, lộ ra vẻ trang nghiêm.

Từ sau khi quyết định sống chết cùng Vị Châu, những người dân này vẫn luôn yên tĩnh ngồi tại chỗ cầu khẩn. Trong lòng còn hy vọng, ngóng trông Vĩnh An vương có thể đánh đuổi man tử Tây Hoàng. Nhưng nếu thật sự thất bại, bọn họ sẽ dùng mạng mình liều chết với Tây Hoàng.

Lần này chờ đến khi ánh mai xuất hiện phía chân trời.

Tiếng kèn lệnh cao vút vang vọng trên nền trời Vị Châu, bách tính sắc mặt chấn động —— thanh âm này tượng trưng cho thắng lợi.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía thành Vị Châu, cửa thành từ từ mở ra, một đám người từ trong thành đi ra, người cầm đầu mặc áo giáp màu đen huyền, sát khí rất nặng, chính là Vĩnh An vương.

"Là Vĩnh An vương!"

"Thắng rồi!"

"Chúng ta thắng rồi."

Tiếng hoan hô như nước thủy triều vang lên, bách tính ngồi bất động một đêm, tứ chi đã cóng đến tê dại nhưng không để ý tới khó chịu trên người, họ đỡ nhau lảo đảo đứng lên, trên mặt là niềm vui sướng.

Cung Tuấnmang người đến xếp thành một hàng ở cửa thành,

Khương Thuật tiến lên phía trước nói: "Mười vạn quân Tây Hoàng đã bị diệt sạch, Vị Châu đại thắng, bây giờ trong thành bị chiến loạn ảnh hưởng, hơi tổn hại một chút..." Nói tới chỗ này hắn dừng, nói "một chút" thật sự là có chút che giấu lương tâm, man tử Tây Hoàng đốt nhà giết người cướp giật quen rồi nên không hề thương tiếc phòng ốc trong thành, vừa tiến vào đã bắt đầu phóng hỏa, tuy đã dập lửa đúng lúc nhưng cũng tổn hại không ít. Ngay cả phủ đô đốc cũng bị chiến loạn ảnh hưởn..

Bất quá nghĩ đến bây giờ bọn họ có hai quặng mỏ chống lưng, hắn hắng giọng một cái, tự tin trở lại: "Sau khi mọi người trở về thành, nếu trong nhà có phòng ốc bị tổn hại thì đến nha môn đăng ký, sau khi chúng ta kiểm chứng sẽ đền bù tiền bạc để các ngươi tu sửa.."

Hắn nói qua tình hình trong thành để những người dân này chuẩn bị tâm Cung, miễn cho sau khi trở về thấy hiện trạng thành Vị Châu lại bị chấn kinh.

Tối hôm qua trong thành diễn ra cuộc tàn sát, tới bây giờ mùi máu tanh cũng chưa tản đi.

Dân chúng nghe nói không chỉ đánh thắng trận, còn giết sạch mười vạn nhân mã Tây Hoàng, tuy rằng bọn họ không hiểu việc đó đại biểu cho điều gì, nhưng không cách nào ngăn cản bọn họ kích động vui sướng. Người nào còn quan tâm phòng ốc còn nguyên vẹn hay không, có người lớn tuổi hơn nhớ lại những ngày chịu khổ dưới móng ngựa Tây Hoàng, hai mắt đã rớm rớm..

Sau khi Khương Thuật và Chu Liệt an bài xong, người dân ngoài thành lần lượt trở về.

Chờ bách tính đi rồi, Cung Tuấn mới xuống ngựa, nhanh chân đi về hướng tế đàn.

Nơi đó, Chu Tử Thư và lão Vương phi đang lẳng lặng đứng chờ.

"Mẫu thân." Cung Tuấn trước tiên hành lễ với lão Vương phi, sau đó liền nhìn về phía Chu Tử Thư, ánh mắt hai người yên lặng giao nhau.

"Ta hơi mệt rồi, trở về nghỉ trước." Lão Vương phi nhìn vẻ mặt hai người, ánh mắt từ ái, không kẹp ở giữa cản trở phu phu hai người, kêu Ỷ Thu đỡ mình vào trong xe ngựa.

Cung Tuấn nhìn đôi môi khô nứt của thanh niên, bàn tay xoa gò má của y, thấp giọng nói: "Khổ cực ngươi rồi, có mệt không?"

"Mệt." Chu Tử Thư không cậy mạnh, lo lắng một đêm, trước mắt chỉ thấy mờ mờ, tiếng nói cũng khô khốc.

"Ta đưa ngươi trở lại." Cung Tuấn nói xong, nhéo nhéo eo y, ôm người lên ngựa.

Chu Tử Thư tuy rằng thon gầy, nhưng vóc dáng cao, nên cũng không tính là nhẹ. Nhưng y ở trên tay hắn, thật giống như nhẹ không trọng lượng.

"Ngươi nghỉ ngơi đi." Cung Tuấn đặt y ngồi xuống, áp người vào ngực mình, lấy áo choàng bao lấy toàn bộ người y.

Trước mắt bỗng tối sầm, Chu Tử Thư bị áo choàng bọc lại. Trong không gian chật hẹp ngăn cách với bên ngoài, ngoại trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng, chỉ còn tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực Cung Tuấn.

Từng nhịp từng nhịp, vững vàng mà mạnh mẽ.

Thật giống như con người hắn, như núi cao nguy nga, trầm ổn tin cậy và không thể phá vỡ.

Chu Tử Thư hít sâu một hơi, trong mũi tràn đầy hơi thở thuộc về hắn, mí mắt y rũ xuống, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong cảm giác an tâm.

Cung Tuấn khống chế tốc độ, chậm rãi trở về.

Chu Liệt đi phía sau nhìn thấy Quý Liêm còn sót lại, ai một tiếng, dáng vẻ "Thật đáng thương nhưng không nên đau lòng quen là được" nói với hắn: "Xem ra xe ngựa kia chuẩn bị cho ngươi rồi ."

—— thời điểm bọn họ ra khỏi thành dẫn theo hai chiếc xe ngựa, một chiếc cho lão Vương phi, còn có một chiếc vốn để cho Vương phi, nhưng hiện tại xem ra là chuẩn bị cho tiểu thư đồng của Vương phi.

Quý Liêm gãi đầu một cái, "Ồ" một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhanh chóng lên xe ngựa.

Tốc độ xe ngựa còn nhanh hơn tốc độ của Cung Tuấn, khi đi ngang qua hắn, Quý Liêm nằm nhoài trên cửa xe ló đầu nhìn ra phía ngoài, thấy Cung Tuấn cúi đầu, sắc mặt vô cùng ôn nhu.

Hắn thả xuống mành ngồi trở lại, nghĩ thầm không uổng công thiếu gia ngày hôm qua phải tốn sức như vậy.

Sau khi Cung Tuấn trở về sân sau phủ đô đốc, thấy Chu Vọng mặc áo giáp hùng hổ chạy tới, trên mặt hắn có thêm hai vết thương, cánh tay trái treo trước ngực, bước đi có chút khập khễnh, thương tổn không ít, nhưng không tính là nghiêm trọng. Trên gương mặt bẩn bụi có nét vui sướng,

Chạy tới gần, hắn muốn mở miệng gọi người, lại bị Cung Tuấn nhìn một cái kêu ngừng.

"Y đang ngủ, có chuyện gì lát nữa rồi nói."

Chu Vọng trầm thấp "Ồ" một tiếng, kìm nén vui vẻ trong lồng ngực, nhìn Cung Tuấn ôm người vào nhà.

"Đã tới chưa?" Chu Tử Thư ngủ không sâu, thời điểm Cung Tuấn đặt y lên giường, y mơ mơ màng màng mở mắt ra, lầu bầu hỏi một câu, tay vẫn nắm góc áo Cung Tuấn không thả.

Thật dính người.

Cung Tuấn nhìn cái tay đang cầm góc áo mình, trong lòng nghĩ như vậy.

"Phải, ngủ tiếp đi. Ta ở đây với ngươi."

Tựa hồ lời này khiến y an tâm, Chu Tử Thư mơ hồ không rõ "A" một tiếng, sau đó ngủ thiếp đi.

Y quá mệt mỏi.

Tinh thần căng thẳng một đêm, sau khi gặp được Cung Tuấn liền đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn.

Cung Tuấn an vị bên giường trông coi y, chờ sau khi y ngủ say mới nhấc ống quần y lên kiểm tra thương thế trên đầu gối. Khi đi đón người, hắn nghe Khương Thuật nói, Chu Tử Thư phải làm gương cho mọi người nên quỷ trên tế đàn cả một đêm.

Ống quần cuốn lên lộ ra phần đầu gối ứ thâm, nhìn mà thấy giật mình, xuống thêm chút nữa, toàn bộ cẳng chân do quỳ lâu mà hơi phù.

Da Chu Tử Thư rất trắng vậy nên máu tím đen ứ đọng trên đùi hắn nhìn rất sợ, Cung Tuấn nhẹ nhàng xoa bóp lại nghe thấy người đang ngủ say khẽ hừ một tiếng, hắn nhất thời không dám động, nhẹ nhàng kéo ống quần xuống.

Thôi, trước hết để cho y ngủ ngon giấc.

*

Chờ sau khi Chu Tử Thư tỉnh lại, sắc trời đã gần hoàng hôn.

Cung Tuấn vẫn ngồi bên giường xem công văn, lông mày thon dài hơi nhăn, dường như không quá vui vẻ, nhưng sau khi phát hiện ánh mắt của y, ánh mắt không vui hóa thành ôn nhu.

"Tỉnh rồi? Muốn tắm trước hay dùng cơm trước?"

Chu Tử Thư bình tĩnh nhìn hắn vài lần, chuẩn bị đứng dậy mới phát hiện tay mình vẫn còn siết chặt góc áo hắn. Y bừng tỉnh minh bạch tại sao Cung Tuấn vẫn ngồi bên giường xem công văn.

"Trước tiên... tắm rửa." Ở bên ngoài thành hứng gió lạnh cả đêm, bây giờ y chỉ muốn ngâm mình trong nước nóng, xua đi hàn ý trong xương cốt.

"Ta chuẩn bị nước nóng." Cung Tuấn nghe vậy ôm ngang người y lên, bước về phía phòng tắm.

Chu Tử Thư cả kinh, hai tay theo bản năng vòng lấy cổ hắn, vàng tai nóng đỏ: "Ta có thể tự mình đi."

"Chân ngươi có thể đi sao?"

Nghe hắn nói thế, Chu Tử Thư mới phát hiện cảm giác cắn cứng đau nhức trên đùi, quả thật có chút khó chịu, nhưng không đến nỗi không thể đi.

Nhưng... được ôm đi cũng không có gì.

Y mím môi không nói gì nữa, tùy ý để Cung Tuấn ôm vào phòng tắm.

Cung Tuấn biết thói quen của y nên đã sớm bảo hạ nhân chuẩn bị nước nóng, ôm người đi qua, thay y cởi bớt xiêm y, đặt người trong thùng nước tắm: "Ngươi ngâm mình một chút, cần thêm nước

thì nói với ta."

Hắn canh giữ cách đó không xa, ánh mắt sáng quắc nhìn người trong thùng nước tắm, hoàn toàn không cảm thấy mình đoạt việc đun nước nóng của hạ nhân có gì không đúng.

Chu Tử Thư ngâm mình vào trong nước, hai má bị hơi nước hun hồng: "Ồ."

Sau khi "Ồ" xong, lại thấy hắn còn chưa cởi áo giáp, rõ ràng vì trông coi y mà còn chưa tắm rửa, liền do dự nói: "Ngài có muốn cùng ngâm mình với ta không?"

"..."

Không ngờ ty sẽ nói lời câu nhân như vậy, ánh mắt Cung Tuấn ánh mắt nhìn qua mặt nước trong suốt, mơ hồ nhìn thấy sắc xanh dưới nước, kìm nén nói: "Chân ngươi bị thương, hôm nay buông tha cho ngươi." Nói xong tựa như cảm thấy không cam lòng, lại bổ sung: "Ngày sau ta bù đắp lại."

Chu Tử Thư: "... Nga."

Y không nói, y chỉ đơn thuần muốn Cung Tuấn tắm cùng,nhưng trong đầu người này hiển nhiên toàn chứa đựng chuyện không đứng đắn.

Thêm ba thùng nước nóng, ngâm mình khoảng hai khắc đồng hồ, Chu Tử Thư mới cảm thấy chính mình sống lại.

Cung Tuấn lấy khăn vải lớn lau khô thân thể cho y, đổi sang trung y mềm mại sạch sẽ, sau đó ôm y trở về phòng ngủ, nhét vào trong chăn.

Trên bàn trong phòng có thêm hai bình sứ do Cung Tuấn gọi người đưa tới, hắn cầm lấy bình sứ, ngồi ở bên giường, kéo ống quần y lên thoa thuốc: "Vết màu ứ đọng trên đùi phải xoa bóp nhiều mới đỡ, sẽ hơi đau một chút."

"Vâng, ta có thể chịu được." Chu Tử Thư rơi vào chăn bông mềm mại, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn hắn, đôi chân thon dài thẳng tắp đặt trên đùi Cung Tuấn, ống quần cuốn cao, ngón chân xấu hổ co ro.

Cung Tuấn nhịn không được nhẹ nhàng xoa nắn đầu ngón chân y, đổi lấy một cái đạp nhẹ, sau đó cười nhẹ một tiếng, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa xoa: "Đau quá thì không cần nhịn, ta... tận lực nhẹ một chút."

Nói xong lòng bàn tay hắn khống chế lực đạo, cẩn thận xoa bóp vùng máu ứ đọng trên chân y.

Chờ bôi thuốc xong hai chân, Cung Tuấn lại thay y ấn nhẹ huyệt vị trên cẳng chân và trong lòng bàn chân để đả thông kinh mạch, sau đó lau tay sạch sẽ hỏi: "Đói bụng chưa? Ta kêu người bày cơm?"

"Có chút." Chu Tử Thư thành thực gật đầu.

Y ngồi ở trên giường, chỉ mặc trung y rộng rãi, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai, khuôn mặt tuấn mỹ, cả người nhìn vừa lười biếng vừa mềm mại, ánh mắt nhìn về phía hắn lưu luyến và ỷ lại.

Cung Tuấn bị nhìn đến rung động, hận không thể ôm người tới trên đùi, bưng một bát cơm đút cho y ăn từng miếng một.

Chu Tử Thư không biết suy nghĩ trong lòng hắn, lúc ăn cơm chỉ cảm thấy ánh mắt Cung Tuấn nhìn mình có chút ...yêu thương quái dị?

"..." Y cho rằng mình nghĩ nhiều quá thôi.

Hết chương 106.

Chương 107:

Ăn xong cơm tối, Cung Tuấn lấy cớ hai chân Chu Tử Thư bị thương, ôm y trở về giường.

Bị ôm đi tới đi lui, Chu Tử Thư cảm thấy có chút thẹn thùng, vành tai ửng đỏ, đáy mắt như đọng nước diễm lễ. Y nhẫn nhịn ngượng ngùng nói: "Ta có thể tự đi."

"Nhưng ta muốn ôm ngươi." Cung Tuấn dùng chóp mũi cà lên vành tai y, trầm giọng nói.

"..." Hắn nói trắng ra như vậy, càng khiến Chu Tử Thư ngại ngùng, mím môi không nói.

Cung Tuấn đặt y trên giường, tìm một cây lược đến chải gọn mái tóc hơi rối của y, sau đó lấy dây cột ở phía sau.

Dây tóc màu lam nhạt tương xứng với mái tóc màu đèn, khiến cả người y càng dịu dàng và nhu hòa.

Chu Tử Thư bị hắn nhìn cũng không dễ chịu, không nhịn được dùng ánh mắt khác nhìn hắn, nhưng cảm thấy như vậy khác gì mình tỏ ra yếu thế, vậy nên quay mặt đi, tìm đề tài khác nói: "Hiện tại trong thành thế nào rồi?"

Cung Tuấn âm thầm chậc lưỡi, không muốn trong bầu không khí kiều diễm như vậy lại nói chuyện sát phong cảnh. Nhưng Chu Tử Thư hỏi, hắn không thể không đáp, chỉ có thể đã nắm tay y thưởng thức , nói mọi chuyện trong thành cho y nghe.

"Bây giờ đang thu dọn thi thể binh sĩ Tây Hoàng."

Trận chiến này vô cùng khốc liệt, toàn quân Tây Hoàng bị tiêu diệt, không chỉ là thi thể, còn lưu lại vết máu, cần nhiều thời gian thu dọn sạch sẽ, nhà cửa, đường phố bị tổn hại cũng cần tu sửa..

Cũng may dân chúng biết quân Tây Hoàng đại bại nên vô cùng vui mừng, dồn dập hỗ trợ thanh Cung đường phố, phải dùng ba, năm ngày thì mới có thể trả lại dáng vẻ trước kia.

"Trận này có cần phải dâng sớ lên triều không?" Chu Tử Thư suy nghĩ một chút, lại hỏi.

Tuy rằng chuyện không hợp Cung Tung đã bày ra mặt ngoài, nhưng bây giờ vẫn là quan hệ quân thần, chiến sự Bắc Cương không thể không báo lên triều đình.

"Đã sai người phi ngựa về kinh báo tin." Cung Tuấn vuốt ve ngón tay y một chút, lười biếng đặt cằm trên vai y, cọ khẽ vào vành tai: "Tiện đường báo thêm chiến tổn, để binh bô đưa kinh phí tới."

Tuy rằng với tình thế bây giờ, Cung Tung nhất định sẽ không để bộ binh tiếp tế cho hắn, nhưng nhất định phải tốn chút công phu để y phải khen ngợi đầu lưỡi, như vậy chọc tức được Cung Tung cũng đáng.

Chu Tử Thư hiển nhiên có cùng suy nghĩ với hắn, nghĩ đến tình cảnh kia liền nở nụ cười.

...

Thánh chỉ khen ngợi của triều đình chưa tới, thư của quốc công phủ đã tới trước.

Thư do Ân Hồng Chu đưa tới, sau khi nhận được thư Chu Vọng báo bình an thì nàng viết lại phong thư hồi âm.

Chu Tử Thư sai người gọi Chu Vọng tới, mới phát hiện trên người hắn có vài vết thương to nhỏ.

"Thương thế của đệ..." Y vừa định hỏi sao lại bị thương, nhưng lại nghĩ đến Chu Vọng đã vào quân doanh, thương thế này chắc vào lúc lên chiến trường. Y không nhiều lời, ngược lại hỏi: "Có mời đại phu xem qua chưa? Có nghiêm trọng không?"

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Chu Vọng vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy những vết thương này chính là công huân của hắn, khoe khoang nói: "Ta giết hơn một trăm binh sĩ Tây Hoàng."

Hiện tại hắn đang ở dưới trướng Khương Thuật. Thời điểm Khương Thuật luyện quân xuống tay vô cùng độc ác, Chu Vọng mới đầu tiến vào quân doanh còn chưa thích ứng kịp, dẫu gì trước giờ hắn vẫn là tiểu công tử chưa bao giờ chịu khổ, nhiều lần thiếu chút nữa đã buông bỏ, còn có một lần quá gian nan, trốn tại trong chăn lén lút khóc lóc một hồi, sau đó lại cắn răng chống đỡ đi tiếp. Hắn vẫn nhớ lời Khương Thuật từng nói trên giáo trường —— "Hiện tại ta đối với các ngươi tàn nhẫn, tương lai trên chiến trường, các ngươi mới có năng lực sống sót dưới đao man tử Tây Hoàng."

Lúc trước với lời này hắn không có cảm xúc gì, nhưng tận đến khi ra chiến trường, hắn mới cảm thấy những lời Khương Thuật nói vô cùng thiết thực.

Khương Thuật nói không sai.

Lúc hắn luyện binh mặc dù tàn nhẫn, nhưng đao của người Tây Hoàng càng thêm hung ác, nếu không phải cắn răng thao luyện những này qua, hắn sẽ không thể thoát thân dưới đao Tây Hoàng, chỉ bị thương nhẹ. Kiểm ke sau chiến, hắn thậm chí còn lập công, bây giờ đã từ vô danh tiểu tốt trở thành Bách phu trưởng.

Chu Tử Thư nhìn dáng vẻ đầy tinh thần của hắn, nụ cười càng ôn hòa hơn, nói: "Kinh thành gửi thư, đệ xem trước đi."

"Là thư của mẹ ta?" Chu Vọng kinh hỉ, vẻ mặt vui mừng. Rất lâu rồi chưa trở về kinh thành, hắn vẫn luôn nhớ mẫu thân.

Vội vã nhận lấy, mở thư ra, Chu Vọng ngạc nhiên hả một tiếng, lấy ra một phong thư khác đưa đến: "Bên trong còn có một phong thư nữa?" Nói xong nhìn một chút, bên trên viết tên Chu Tử Thư.

"Hình như nương đưa cho ca."

Chu Tử Thư có chút khó hiểu, y và n Hồng Chu không hòa hòa đến mức nàng sẽ viết riêng một phong thư đưa y. Nửa tin nửa ngờ nhận lấy phong thư, thấy bên trên quả nhiên viết tên y.

Chu Tử Thư lấy bức thư từ trong phong thư...

Sau khi đọc thư xong, y rơi vào trầm mặc, thần sắc cũng có chút trầm ngưng.

Cung Tuấn thấy tình thế không đúng, hỏi: "Trong thư viết gì?"

"Liên quan tới chuyện mẹ đẻ của ta..."

Từ nhỏ y chỉ biết, mẫu thân của y là Vương thị, bởi vì khó sinh mà chết. Còn nhiều chuyện hơn nữa, y chỉ nghe qua miệng vú em và cậu.

Nghe đâu mẫu thân y là một nữ tử vô cùng ôn hòa, tính tình nhu thuận, khi nàng còn sống, tình cảm vợ chồng với phụ thân cũng vô cùng tốt đẹp... Nhưng người đi trà lạnh, phụ thân cưới người mới, y là hài tử của nguyên phối cũng không còn chỗ dựa.

Từ nhỏ đến lớn, y chưa bao giờ hoài nghi những chuyện này.

Nhưng trong thư Ân Hồng Chu nói cho y biết, khả năng cao Vương thị không phải của mẹ đẻ của y, mẹ đẻ y là một người khác.

Trong thư, Ân Hồng Chu nói thẳng ra những manh mối mà nàng biết.

Mục đích của Ân Hồng Chu y cũng đoán được, chắc là cảm kích y cứu Chu Vọng, có qua có lại nói cho y chuyện này.

Tin tức này khiến y vô cùng chấn động, trong chốc lát không biết nên phản ứng thế nào.

Nhất thời có chút ngơ ngác.

"Mẹ đẻ?" Cung Tuấn mẫn cảm phát hiện việc này không đúng, há miệng muốn hỏi, nhưng nhanh chóng kìm lại, vẫy lui hạ nhân trong sảnh.

"Việc này đợi lát lại nói." Chu Tử Thư kìm nén tâm tình phức tạp, nhìn về phía gương mặt lộ vẻ mờ mịt của Chu Vọng, hắn cùng không biết những chuyện này, thấy sắc mặt Chu Tử Thư không đúng, càng mờ mịt hơn: "Mẹ ta nói gì vậy?"

"Nói cho ta biết ít chuyện xưa." Chu Tử Thư không nói rõ ra được chuyện này, cũng không biết giải thích với hắn thế nào, chỉ có thể hàm hồ nói qua loa.

Chu Vọng dễ tin, thấy y nói là chuyện xưa cũng không hỏi cụ thể nữa, vô cùng vui vẻ nói cho y một chuyện khác: "Nương nói cho ta, Phùng di nương kia không được chính thức đón về phủ, nàng chọc giận cha nên vẫn bị nhốt ở thiên viện. Cái nhị ca chiếm tiện nghi kia cũng bị hắn cấm túc."

Kể từ sau khi biết mình có một nhị ca giữa đường nhảy ra chiếm tiên nghi, trong lòng Chu Vọng vô cùng khó chịu. Hắn lo lắng sau này Phùng thị mẹ quý bằng con, mẫu thân ở quốc công phủ sẽ chịu ủy khuất. Cho nên hắn mới liều mạng muốn lập đại công, ngày sau làm chỗ dựa cho mẫu thân.

Mà không nghĩ tới hắn còn chưa công thành danh toại, hai mẹ con này đã chọc giận phụ thân trước.

Việc của Phùng thị là việc xấu ngầm, n Hồng Chu không nói rõ trong thư mà chỉ nói kết quả, vậy nên Chu Vọng không biết nguyên do. Nhưng Chu Tử Thư sau khi nghe xong lại quy đầu nhìn Cung Tuấn, trên khuôn mặt trầm ngưng có chút ý cười: "Xem ra Chu Bạc Như đã nhận được đại lễ ta trao trước khi rời kinh."

Lúc trước y dùng Phùng thị áp chế Chu Bạc Như để hắn đi ôn tuyền trang tử yểm trọ cho y, cam kết sau đó sẽ đưa Phùng thị trở về.

Y cũng không hề nuốt lời, chỉ trực tiếp đưa Phùng Thị đang mang bầu đến cổng Quốc công phủ.

Lúc đó Phùng thị đã có thai hơn ba tháng, đã lộ ra bên ngoài, chỉ cần Chu Tri Lễ không ngốc, nhìn thấy người có thể hiểu Phùng Thị cấu kết với người khác, đội nón xanh cho hắn.

Chỉ tiếc lúc đó y đi vội vàng, không thấy tình cảnh náo nhiệt của quốc công phủ.

Thời gian lâu như vậy, kết quả này cũng rất khả quan.

Phàm là nam nhân đều khó có thể tiếp thu thiếp thất của mình cấu kết cùng người khác. Chu Tri Lễ vô cùng sĩ diện, việc này nhất định sẽ không lộ ra ngoài, thêm vào đó Phùng thị là mẹ đẻ của Chu Bạc Như, mà Chu Bạc Như bây giờ đang được trọng dụng vậy nên không thể tùy ý xử chết hắn,Chu Tri Lễ chỉ có thế bóp mặt mũi nhốt hắn trong phủ. Nhưng sau này chỉ cần nhớ tới Phùng thị, nhất định sẽ không cho Chu Bạc Như sắc mặt tốt.

Chu Bạc Như hết lần này tới lần khác ghim vào y còn là do có ý đồ bất chính với Cung Tuấn, Chu Tử Thư mặc dù tốt tính khí, nhưng cũng không phải là tượng đất. Cho nên thời điểm rời kinh mới cho hắn một đại lễ lớn như vậy.

Chắc chắn Chu Bạc Như lúc này hối hận đến xanh ruột.

"Chuyện Chu Bạc Như xui xẻo có liên quan đến đại ca sao?" Chu Vọng gãi đầu, không rõ uẩn khúc bên trong. Nhưng nghĩ tới nhị ca chiếm tiện nghi kia bị đại ca trừng trị, hắn cao hứng vô cùng.

Chu Tử Thư cười nói: "Cũng tính là mẫu tử bọn họ tự làm bậy." Chu Vọng gật đầu phụ họa: "Mẫu thân trong thư nói mẫu tử nhà kia đều bị cấm túc sau, phụ... phụ thân bị chọc tức, gần đây đều ở tiền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC