51-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tình này là viết cho mình, đợi đã, thư tình viết cho y tại sao lai ở trong tay hoàng thượng? "Là thế nào... A..."

Còn chưa đợi hắn nói rõ, đã bị hoàng thượng vươn mình chặn lại. Cung Tuấn bắt lấy hai tay nỗ lực giãy giụa của Chu Tử Thư, ấn lên trên gối, cúi người, gặm một phát lên cần cổ trắng nõn: "Đừng quên khế ước ngươi đã ký với trẫm."

Chu Tử Thư dở khóc dở cười: "Trên khế ước cũng không viết cho phép ngươi đọc thư người khác gửi cho ta."

"Hừ, người khác viết thư cho thần tử của trẫm, trẫm đương nhiên có quyền xem." Cung Tuấn từ trên cao nhìn xuống, thiên hạ là của đế vương, thư tín của thần tử hắn đương nhiên có thể xem, đề phòng những người này mưu đồ bí mật tạo phản.

"Phì..." Chu Tử Thư nhìn vẻ mặt thành thật của hắn, nhịn không được phì cười.

Hoàng đế bệ hạ bất mãn, bắt Chu Tử Thư lại xoa nắn một hồi, huyên náo đến nỗi hai người mặt đỏ tới mang tai mới miễn cưỡng dừng lại, Cung

Tuấn đem hoàng hậu không nghe lời ôm vào trong ngực, đánh đòn.

"A..." Bất thình lình bị hoàng thượng đánh mông, Chu Tử Thư cứng người, trên đầu bốc khói.

Cung Tuấn thấy y ngoan ngoãn, lúc này mới thoả mãn, không quên cảnh cáo y không được phép tiếp xúc gần gũi với nữ sinh khác một phen, lúc này mới nhắm mắt lại ngủ.

Chu Tử Thư mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say, trước khi ngủ còn cảm thấy hình như mình đã quên điều gì đó thì phải. Ngày hôm sau mở mắt ra, nhìn thấy sách tham khảo vứt trên đầu giường mới bừng tỉnh lại, nhìn vở bài tập trắng toát, lại nhìn Cung Tuấn một bên ngủ say sưa...

Từ khi nhà trường điều chỉnh thời gian rời giường đến nay bọn họ đã có thể ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời mọc. Ánh nắng ban mai chiếu vào Tuấn nét khuôn mặt tinh xảo của Cung Tuấn, lông mi thật dài bị kéo thành một chiếc bóng, môi mỏng nhạt màu vì được ngủ ngon giấc mà hiện ra chút sắc hồng nhạt khoẻ khoắn, cánh tay thon dài vẫn còn duy trì tư thế ôm y, vị trí kia vừa nhìn liền biết nằm rất thoải mái, làm y nhịn không được lại muốn nằm xuống.

Chu Tử Thư lắc lắc đầu, cầm sách tham khảo lại bò lên giường, sắc đẹp hoạ quốc, sắc đẹp hoạ quốc a!

...

Thời gian trung học trôi qua rất nhanh chóng, chớp mắt đã qua lớp mười một, thời điểm thi học kỳ, Chu Tử Thư đứng đầu lớp Khoa học - xã hội, nhận được năm ngàn tiền học bổng. Còn từ khi bị bà xã răn dạy, Cung Tuấn cũng biết nỗ lực hơn trước, thi lịch sử không còn làm kiểu phản chính trị nữa, hoàng đế bệ hạ liền đứng đầu lớp Khoa học - tự nhiên, đồng dạng lấy được năm ngàn tiền học bổng.

Hai người gom lại vừa đủ có một vạn tệ, quyết định đi du lịch tình nhân một chuyến. Nói là du lịch, kỳ thực chính là đi biệt thự bờ biển nhà Cung Tuấn ở lại một tháng.

Biệt thự nằm ngay bờ biển sạch sẽ ít người, cách một bức tường thuỷ tinh trong suốt, có thể từ trong phòng nhìn ra biển khơi rộng lớn ngoài kia, một chiếc cầu gỗ xinh đẹp, từ trước cửa uốn lượn đến trên mặt biển.

"Tháng tám trường đại học bên Mĩ chuẩn bị tuyển sinh, ngươi đi thi với ta." Vừa tới biệt thự, Cung Tuấn liền đưa cho Chu Tử Thư một bộ sách tham khảo, đây là trọng tâm tuyển sinh của đại học bên Mĩ. Vấn đề kiểm tra bên trong đều đặc biệt đơn giản, tỷ như đề toán học, sẽ xuất hiện loại tam giác đã biết hai góc, đề bài yêu cầu tìm góc thứ ba, chỗ khó duy nhất chính là, toàn bộ đều là tiếng Anh.

Có điều, thứ ngôn ngữ này đối với Chu Tử Thư nhìn qua là nhớ mà nói căn bản không phải vấn đề.

"Ta..." Chu Tử Thư bặm môi, "Ta không đi."

"Sao?" Cung Tuấn đưa hành lý cho người hầu, quay đầu nhìn y.

"Ta muốn... học đại học trong nước." Chu Tử Thư cúi đầu, nặng nề nói từng tiếng.

Mặt Cung Tuấn nháy mắt lạnh xuống, lẳng lặng nhìn Chu Tử Thư cúi đầu. Lúc trước cứ tưởng đã bàn xong chuyện du học, không ngờ Chu Tử Thư lại lâm thời đổi ý, điều này khiến hoàng đế bệ hạ không kịp ứng phó. Giằng co mười mấy phút, Cung Tuấn không nói tiếng nào quay người lên lầu.

Hai người mơ hồ lâm vào tình cảnh chiến tranh lạnh, Chu Tử Thư có lòng muốn giải thích cùng Cung Tuấn, song lại không biết nên nói như thế nào.

"Ngày mai là sinh nhật thiếu gia, nếu không cậu nhân cơ hội này giảng hoà với cậu chủ?" Cô giúp việc thấy hai bạn nhỏ giận dỗi, liền lặng lẽ đi khuyên Chu Tử Thư.

"Ngày mai?" Chu Tử Thư ngây người, nếu y nhớ không lầm, đây cũng là sinh nhật lần thứ mười tám của Cung Tuấn.

==========

Tiểu kịch trường:

Thư Thư: "Hoàng thượng, ngày mai là sinh nhật của ngươi."

Ngư Tuấn: "Thì sao?"

Thư Thư: "Ngươi muốn lễ vật gì?"

Ngư Tuấn: "Lễ thành nhân."

Thư Thư: "Thành nhân cái gì... A..."

[Heo: Thông báo tin vui là sắp có H rồi đó nha~~~ *gào rú*]

------oOo------

Chương 53: Thành niên

Cungồn: EbookTruyen.Me

Chương 53: Thành niên.

Edit + Beta: Như Heo.

Hai người chiến tranh lạnh giằng co suốt buổi trưa, Cung Tuấn sau khi lên lầu thì không xuống nữa.

Chu Tử Thư đi chân trần trên chiếc cầu gỗ thật dài, đi thẳng đến bên bờ biển, khoanh tay đứng nhìn từng đợt sóng xô vào bờ.

Nghe bạn học cùng lớp nói, gia đình có chút gia thế vì muốn cho con du học mà phải bớt ăn bớt mặc, đập nồi bán sắt vụn, sau khi học xong quay về cũng không cạnh tranh được với sinh viên trong nước. Việc này đối với Chu Tử Thư mà nói là hành vi vô cùng bất hiếu.

Huống chi mục đích xuất xuất ngoại của y chỉ vì không muốn rời xa Cung Tuấn.

Đời trước lãng phí mười năm thời gian, loáng một cái đã qua ngàn năm, lần nữa gặp gỡ, kỳ thực Chu Tử Thư vô cùng quý trọng mỗi ngày được ở bên Cung Tuấn. Nghe nói Cung Tuấn phải xuất ngoại du học, y đã trộm tra rất nhiều tư liệu, có điều gia hoả bá đạo kia căn bản không cho y cơ hội, lúc nào cũng trực tiếp thay y quyết định mà không để ý đến cảm nhận của y.

Cung Tuấn đứng bên cửa sổ, nhìn người đứng trên bờ biển mặc áo sơ mi trắng mềm mại, khoanh tay đứng đó, vải vóc mềm mại bay phần phật trong gió, trong khoảnh khắc, bóng dáng tiểu thị lang năm đó đứng trên cầu cửu khúc xuất thần lại hiện lên trước mắt hắn.

...

Tuyết càng đậm, hắn càng muốn Chu Tử Thư đi đình giữa hồ ngoại ô cùng hắn thưởng tuyết. Làm thần tử không được phép tới trễ, người kia liền Cung ngốc mà đi sớm.

Cả người không mặc áo khoác, không ôm lò sưởi tay, chỉ mặc chiếc áo bào đơn bạc, tiểu thị lang đứng trên cầu cửu khúc, cái mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng.

"Sao còn đứng đây?" Cảnh Nguyên đế bước nhanh đi tới, gỡ áo bào lông cáo huyền sắc trên người xuống phủ thêm cho y, trong đình giữa hồ có đốt lò than, người này lại cố tình đứng ngoài này hứng gió.

"Thần có thói quen đứng trên cầu suy nghĩ, nhất thời nhập thần, quên tiến vào." Áo choàng mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của đế vương, khoác vào thân thể gần như đông cứng của y đặc biệt thoải mái, Chu Tử Thư không khỏi cong mắt cười.

Chu Tử Thư khi đó, giống con thú nhỏ bị lông mao bao phủ, Cung Tuấn nhẫn rồi lại nhẫn, miễn cưỡng kiềm được cánh tay muốn vươn ra sờ mặt y, quay người tiến vào đình giữa hồ.

"Ái khanh vừa rồi đang suy nghĩ điều gì?" Cung Cẩm Tuấn nhấc bầu rượu trên bếp lò xuống, rót cho Chu Tử Thư chén rượu, Tào công công vừa muốn ra tay đã kịp thời thu tay lại.

"Thần đang nghĩ... Mặt hồ đóng băng, người đi Tuấn sẽ gặp Cungy hiểm."

Đến khi hồ băng bắt đầu tan ra, người đi trên đó quả thực rất dễ gặp Cungy hiểm, lời này, kỳ thực là đang nói chính mình. Chu Tử Thư đã phát hiện sự yêu thích của đế vương đã vượt lên trên trên tình cảm quân thần, chuyện này đối với thần tử mà nói tựa như đang đi trên mặt băng, chờ khi sự tình bại lộ, sẽ là vạn kiếp bất phục.

Đế vương trẻ tuổi lẳng lặng nhìn tiểu thị lang một khắc, chậm rãi nói:

"Không sao, nơi này có cầu."

...

Hai người vẫn chiến tranh lạnh đến giờ cơm tối vẫn chưa chấm dứt. Trên bàn ăn, hai người đều không nói tiếng nào, yên lặng ăn cơm.

Độc Cô Ám ngồi ở đầu bên kia bàn ăn, tận lực che dấu hơi thở của mình, làm dì giúp việc thêm đồ ăn thiếu chút nữa đã không phát hiện ra hắn.

Sau bữa cơm tối, chờ Tử Thư cơm rồi lên lầu ngủ, Chu Tử Thư yên lặng đi hướng phòng khách.

Phòng trong biệt thự mỗi ngày đều được lau dọn quét tước, tất cả dụng cụ đều đầy đủ, cô giúp việc thấy Chu Tử Thư chọn gian phòng khách cũng không ngăn cản, xoay người đi lấy hành lý của Chu Tử Thư.

"Đại thiếu gia," Cô giúp việc quay người đụng phải Cung Tuấn đang đi về hướng phòng ngủ chính, cúi đầu hỏi, "Hành lý của Chu thiếu gia..."

Cung Tuấn lại không để ý cô ấy, hai ba bước vọt đến phòng khách, một phen bắt được Chu Tử Thư còn chưa kịp ngồi xuống, quay người kéo về hướng phòng ngủ chính.

"Ơ... từ từ!" Chu Tử Thư bị kéo đi suýt chút nữa vấp ngã, lảo đảo bị Cung Tuấn một Tuấn kéo vào phòng.

"Ngươi muốn đi đâu?" Buổi tối không đến thị tẩm, làm mình làm mẩy, đã vậy còn có ý đồ tách ra ngủ riêng với hắn, thật sự không thể nhẫn được nữa!

Cung Tuấn đẩy Chu Tử Thư lên giường, hít một hơi thật sâu, bưng cốc nước trên đầu giường uống một hơi, cường bách bản thân mình tỉnh táo lại, uống được phân nửa đã nhịn không được quăng cốc, cốc thuỷ tinh trong suốt va vào tường, mãnh vỡ văng tung toé.

"Cuộc thi ta đã báo danh cho ngươi, ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!" Đại học phải học bốn năm, hắn tuyệt đối không chịu đựng được xa cách lâu như vậy!

Chu Tử Thư cũng tức giận, người này lúc nào cũng vậy, cái gì cũng không thương lượng với y đã tự tiện quyết định: "Hoàng thượng tốt xấu gì cũng phải suy tính đến tình cảnh của thần..."

Lời còn chưa dứt, hai mắt Cung Tuấn đã đỏ rực,nhào tới ấn ngã Chu Tử Thư: "Tình cảnh cái gì? Ngươi thực chất là đang tìm lý do trốn khỏi ta, ngươi đừng quên khế ước của chúng ta!" Nói xong, một phen xé áo Chu Tử Thư, hung hăng cắn xuống bả vai y.

"A..." Chu Tử Thư bị cắn đau, nhịn không được giãy dụa, nhưng càng giãy Cung Tuấn lại càng dùng sức đè hắn, Chu Tử Thư cảm thấy xương cổ tay đều sắp bị hắn bóp nát, người bên trên còn gắt gao vừa hôn vừa cắn, Chu Tử Thư đơn giãn buông tha giãy dụa, thả lỏng thân thể nhắm mắt lại.

Cảm giác người trong lòng bất động, lý trí Cung Tuấn rốt cuộc cũng quay về, chống người dậy, nhìn người dưới thân hai mắt nhắm chặt, bất đắc dĩ thở dài, buông y ra.

Chu Tử Thư mở mắt, nhìn thấy mất mát trong mắt Cung Tuấn, không khỏi đau lòng vì hắn. Giữa bọn họ luôn có quân thần lễ nghi ngăn cách, định sẵn sẽ không thể thẳng thắng với nhau, sống lại một đời, đáng lý ra bọn họ không nên giẫm vào vết xe đổ đó mới phải. Cắn môi nửa ngày, Chu Tử Thư kéo kéo áo sơ mi bị xé rách, thấp giọng nói: "Nghe nói đại học thủ đô có hạng mục hợp tác giáo dục với đại học bên Mĩ, đến lúc đó ta đi tìm ngươi là được rồi."

Cung Tuấn sửng sốt, một lúc sau mới tỉnh táo lại: "Ngươi... tại sao nhất định phải học ở thủ đô?" Đi một vòng lớn như vậy làm gì?"

Chu Tử Thư nhặt nút áo rãi rác trên giường, siết chặt trong lòng bàn tay: "Nhà ta... không đủ khả năng lo tiền xuất ngoại du học."

"Cái gì?" Cung Tuấn triệt để trợn tròn mắt, làm nửa ngày, hoàng hậu nhà mình là cảm thấy Chu Tử Thành nghèo đến mức không đủ tiền cho y du học? Nghẹn một lúc lâu, hoàng đế bệ hạ dở khóc dở cười đem hoàng hậu nhà mình ôm tới, nhét vào trong ngực, "Không sao, trên hợp đồng có viết, nếu ta muốn ngươi đi đâu thì sẽ chịu trách nhiệm về mặt tiền bạc."

"Cái gì?" Chu Tử Thư ngửa đầu nhìn hắn, chóp mũi đụng phải cằm Cung

Tuấn, "Sao ta không nhớ có điều này?"

"Đây là điều khoản ngầm," Cung Tuấn nói một cách nghiêm túc, dùng cằm cọ cọ chóp mũi vễnh cao của y, sau đó cúi đầu, lại tiếp tục dùng mũi mình cọ cọ, "Là ngươi không chịu nhìn kỹ."

Chu Tử Thư không tin, Cung Tuấn đành phải giải thích cho y, xuất ngoại một năm cần bao nhiêu tiền, gánh hát nhà y một năm kiếm được bao nhiêu tiền lời, cho dù công ty nhà Chu Tử Thư tạm thời đang thua lỗ đi chăng nữa, nhưng chút tiền này Chu Tử Thành vẫn dư sức bỏ được.

Đối với sản nghiệp nhà mình có được nhận thức mới, Chu Tử Thư không khỏi trố mắt, y tựa hồ đối với vật giá thời hiện đại có chút hiểu lầm nho nhỏ, nhanh chóng đánh giá một lần nữa gia sản cùng địa vị xã hội của phụ thân, chờ khi hoàn hồn lại, quần áo đã bị Cung Tuấn lột sạch.

"Hoàng... Hoàng thượng..." Chu Tử Thư cấp tốc chui vào chăn, trừng mắt nhìn Cung Tuấn.

Cung Tuấn mặt không đổi sắc tự cởi sạch quần áo, xốc chăn lên chui vào: "Ra ngoài du lịch, nên thả lỏng một chút." Nói xong liền đưa chân dài qua, cuốn người y lại.

Chưa bao giờ nghe nói có biện pháp thả lỏng thế này, Chu Tử Thư lườm hắn một cái, tính đẩy tên hoàng thượng cầm tinh bạch tuộc này ra, lại bị hắn ôm càng chặt hơn, thậm chí còn há mồm ngoặm lấy, Cung Tuấn nhẹ nhàng liếm láp chỗ vừa bị hắn cắn bị thương: "Quân Trúc, ta có thể nhìn thấy hết thảy tâm tư triều thần, nhưng không nhìn thấu được ngươi, nếu ngươi có ấm ức gì thì phải nói ra, ta... ta sẽ làm theo ý ngươi..."

Chu Tử Thư đột nhiên cảm thấy vành mắt nóng lên, thiên đế đệ nhất cơ trí, ở trước mặt y chỉ là một tên ngốc dễ bị xúc động, nói cho cùng cũng vì quá để ý. Chậm rãi gật đầu, vòng tay ôm trả hắn.

Vậy sau này, nếu có uất ức gì, y liền nói cho hắn biết, sẽ không như trước đây, lúc nào cũng nhẫn nhịn.

Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mơ, Chu Tử Thư lại về tới cung điện lạnh như băng, đêm trước ngày đại hôn, cung nữ giáo dẫn hắn về long dương chi đạo.

"Làm bên thừa nhận dĩ nhiên sẽ rất đau đớn, điện hạ nhịn một chút là sẽ qua thôi, làm nương tử quan trọng nhất là phải hầu hạ phu quân của mình." Lời cung nữ giáo dẫn nói đêm đó vẫn luôn khắc sâu trong đầu Chu Tử Thư. Đêm động phòng hoa chúc rốt cuộc cũng đến, có muốn trốn cũng không được.

"Ngươi đang sợ hãi?" Hoàng thượng bưng rượu hợp cẩn, mặt mang ý cười nhìn y.

"Đêm động phòng hoa chúc, thần có gì phải sợ chứ?" Mỉm cười uống rượu giao bôi, Chu Tử Thư còn chưa kịp thích ứng được thân phận quân thần cùng đế hậu chuyển đổi, đã bị hoàng thượng ấn ngã xuống phượng đan.

Nóng, mới đầu là càng ngày càng nóng, ôm ấp của hoàng thượng rất ôn nhu, cũng rất khủng bố, chỉ là sau đó, thật sự rất đau.

"A... Hoàng thượng..." Chu Tử Thư cảm giác thân thể đều bị xé rách, trợn mắt nhìn hoa văn trang trí trên đỉnh giường, thoáng dời đi lực chú ý, nhưng làm thế nào cũng không thể quên được đau đớn kéo dài không dứt đó.

Hoàng thượng, dừng lại, cầu xin ngươi... Lời ra đến khoé miệng, lại bị nuốt trở vào, gắt gao cắn chặt môi dưới, thầm nghĩ chỉ cần nhịn một chút sẽ qua, một lần nhẫn nhịn này kéo dài suốt cả đêm.

Mở mắt ra, Chu Tử Thư không khỏi cau mày, cảm thấy nơi nào đó có chút dấp dính, chờ thần trí y hoàn toàn tỉnh táo lại, mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Bản thân y, không ngờ lại nghĩ đến đêm động phòng hoa chút không tốt đẹp chút nào đó, xuất tinh trong mơ...

Đang lúc dở khóc dở cười, một cánh tay thon dài ấm áp từ phía sau vòng qua, đồng thời truyền đến một trận cười khẽ sung sướng: "Đây quả là... món quà sinh nhật không thể tốt hơn được nữa."

------oOo------

Chương 54: Ấu trĩ Cungồn: EbookTruyen.Me

Chương 54: Ấu trĩ.

Edit + Beta: Như Heo.

"A..." Chu Tử Thư đỏ mặt, bị hoàng thượng bắt tại trận, tiếng than nhẹ từ trong miệng tràn ra, lập tức bị người dán tới dùng môi chặn lại.

Thân thể Chu Tử Thư bởi vì trước đây không được chăm sóc tốt, tương đối gầy yếu, một năm nay được hoàng thượng lấy các loại thức ăn ngon bồi bổ rốt cuộc cũng khoẻ lên. Cung Tuấn trong lòng vui vẻ, so với sung sướng trên thân thể còn sâu sắc hơn.

Loại cảm giác này, giống như phát hiện một cây ăn quả vốn thuộc về mình bị người không biết nuôi dưỡng đến khô vàng, đến lúc được mùa cũng không thể kết quả. Hắn đoạt lại tự mình tỉ mĩ nuôi nấng, ngày ngày tưới nước bón phân, hôn hôn sờ sờ... Rốt cục cũng đem mầm nhỏ này nuôi đến khoẻ mạnh, hiện tại đã ra hoa rồi.

"Ưm..." Bàn tay thon dài du tẩu trên người, thân thể thiếu niên quá mức mẫn cảm, Chu Tử Thư có chút chịu không nổi, thân thể run nhè nhẹ.

Cung Tuấn tưởng y sợ hãi, ngậm một bên lỗ tai y thấp giọng dụ dỗ: "Ta sẽ không làm tới cuối cùng, đừng sợ."

Chu Tử Thư rụt tai về, nghiêng đầu nhìn về phía Cung Tuấn, nhìn đôi mắt thâm trầm đen kịt tràn ngập nhu tình của hắn, bản thân nhịn không được lộ ra ý cười. Đời này, có thể cùng nhau lớn lên cùng Cung Tuấn, quả là một chuyện tốt đẹp.

Nhìn thấy Chu Tử Thư không tiếp tục chống cự, Cung Tuấn nhất thời càng thêm cao hứng, một bên trêu chọc một bên đùa nghịch vành tai y: "Đời trước, ngươi là dùng tay trái hay tay phải? Hửm?"

Chu Tử Thư không chịu được trêu chọc như vậy, mặt triệt để đỏ lên, từ lỗ tai lan dần xuống tận cổ: "Không... Không nhớ rõ... A..."

"Trẫm khi đó, là dùng tay phải," Cung Tuấn mặt dày tự giới thiệu, "Hiện tại, cũng cho ngươi mượn dùng cái tay này."

"Ư..." Chu Tử Thư chịu không nổi mà hừ ra tiếng, không cam lòng yếu thế mà cũng vươn bàn tay tội ác về phía hoàng thượng.

Buổi sáng năm mười tám tuổi, yên bình mà tốt đẹp. Bên ngoài sóng biển cọ rửa bờ biển, mặt trời đỏ rực mọc lên từ phía chân trời, quá trình rời giường ngày hôm nay nhất định sẽ còn dây dưa không dứt.

...

Tám giờ sáng, Độc Cô Ám đúng giờ có mặt ở phòng ăn, nghiêm túc ăn bánh bao hải sản, hai vị chủ nhân vẫn chưa rời giường.

"Có cần gọi bọn họ ăn một chút rồi ngủ tiếp không?" Dì giúp việc có chút lo lắng, trẻ con đang ở tuổi lớn, nhịn ăn sáng không tốt cho sức khoẻ.

"Chờ một chút." Độc Cô Ám lên tiếng ngăn lại, ra hiệu nhóm người giúp việc đừng đi quấy rầy, lát nữa hắn sẽ đi gọi.

Chờ ám vệ trung thành giải quyết sạch sẽ một bàn bánh bao hải sản, lúc này mới đứng dậy, đi lên lầu thám thính tình hình. Hắn xuyên qua từ nhỏ, chuyên cần luyện nội lực, hiện tại đã có một thân công phu, dĩ nhiên tai thính mắt tinh, cách phòng ngủ hoàng thượng chừng mười bước chân, Độc Cô Ám liền dừng bước, xoay người rời đi.

"Tiểu Ám thiếu gia, cậu không phải đi gọi hai người họ sao?" Cô giúp việc đang quét cầu thang tò mò hỏi.

Độc Cô Ám không nói tiếng nào, đồng thời túm luôn cô ta đi xuống lầu.

Hai người đến gần buổi trưa mới rời giường, tình thần sảng khoái ra ngoài nghịch nước.

Thừa dịp mặt trời còn chưa độc, mặc đồ bơi nhảy vào trong nước bơi một vòng, chờ nhiệt độ nóng lên, liền che dù trên bãi cát nằm phơi nắng, uống nước chanh.

Khi còn bé, nghỉ hè năm nào Cung Tuấn cũng cùng ba mẹ đến đây nghỉ mát, thỉnh thoảng cũng mang theo mấy người họ hàng. Hoàng đế bệ hạ đã khôi phục trí nhớ kiếp trước nhìn những đứa trẻ ngồi xổm trên bãi cát xây pháo đài, vô cùng ghét bỏ.

"Tuấn Tuấn, đi chơi cát với em họ đi con." Mẹ Cung đẩy đẩy Tiểu Cung Tuấn mặc quần bơi hình con gà con.

"Ấu trĩ." Tiểu Cung Tuấn hừ lạnh một tiếng, gà con trên mông khinh thường nghểnh cao đầu.

...

Chu Tử Thư uống nước chanh, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, mở mắt ra liền thấy hoàng đế bệ hạ ngồi xổm trên bờ cát vẫy tay với mình. Chu Tử Thư đứng dậy đi đến, lại gần mới phát hiện Cung Tuấn đang ngây thơ đào hố cát: "Ngươi qua bên kia đào đi, chúng ta đào thông Tuấn hầm này."

Hạt cát bị nước biển xô vào bờ, ngày qua ngày bồi đắp thành một gò cát nhỏ. Cung Tuấn một bên vừa đào vừa bới, thoáng một cái đã đào ra một Tuấn hầm xuyên qua ngọn núi nhỏ, đặt tay bên trong rất thoải mái.

Chu Tử Thư co rút khoé miệng, nhìn dáng vẻ tràn ngập phấn khởi của hoàng thượng, cũng không tiện tạt hắn một gáo nước lạnh, liền ngồi xổm xuống đầu bên kia bắt đầu đào. Ngón tay cào cào lớp cát ẩm ướt, từng chút một đào ra, mới chỉ đào được khoảng cách không tới nửa cánh tay, đột nhiên cảm giác bên dưới đống cát có thứ gì đó mềm mềm.

Chu Tử Thư giật mình, còn tưởng đào phải con vật sống gì đó, lật đật rụt lại, nào ngờ tay đã bị một bàn tay lớn chặt chẽ nắm lấy: "Bắt được rồi!" Cung Tuấn vui vẻ cười rộ lên, "Bắt được rồi, ngươi phải làm vợ của ta!"

Trò chơi đào cát này, ai đào thông bắt được tay đối phương trước thì sẽ phải làm cô dâu của người đó. Cung Tuấn vô cùng phấn khích đi vòng qua, dùng cánh tay đầy cát ôm chặt Chu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112