51-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tử Thư đang ngồi dưới lầu, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Lúc này không phải là cô nên giả vờ say một chút, để tôi có thể thuận Tuấn đưa cô về nhà?"

Trình Hân Nhiên sửng sốt, cảm thấy vô cùng kinh hỷ, "tiểu tử này không phải đã nghĩ thông rồi chứ?". Nhanh chóng mượn hơi rượu, người đột nhiên mềm oặt như bún, hướng người Cung Tuấn ngã vào: "Tôi quả thực có chút đứng không vững rồi."

Cung Tuấn đưa tay, đỡ lấy cô ả, trong nháy mắt quăng trả lại bên người bá phụ của cô ta, mặt không đổi sắc nói: "Cô ấy đã uống quá nhiều rồi, mấy người cũng nên về đi."

Gia chủ Trình gia vô cùng xấu hổ nhìn nữ nhi nhà mình lướt khướt ngã vào chỗ mình, cảm thấy vô cùng mất mặt: "Xin lỗi, chúng tôi về trước." Sau đó quắp Trình Hân nhiên, té vội.

"Phụt..." Chu Tử Thư vừa đưa chén trà lên nhấp một ụm, chẳng biết có vong nào nhắc đến hay sao mà đột nhiên lại phun ra.

Trình gia đi rồi, những người khác cũng không ngốc tới mức mặt dày ở lại, lục tục rủ nhau rời đi, trong đại sảnh rất nhanh chỉ còn lại người của Cung gia.

"Đây là con đang ép ta." Cung Thái Hàm ôn ngực, ngồi phịch xuống ghế, đem gậy chống ném xuống đất, cầm bộ đàm lên: "Lô Quốc Trung, đem cậu ta xuống đây."

Đại Tướng Quân nhỏ giọng trả lời, cung thỉnh mời hoàng hậu xuống lầu.

Chu Tử Thư chậm rãi bước xuống lầu, hai tên vệ sỹ cũng làm bộ làm tịch đứng qua cạnh Cung Tuấn.

"Ta bảo con chia tay, con liền chia tay một ngày đúng không?", nói đến đây, ông mới nghĩ lại chuyện hồi trước, hai tên này căn bản vẫn rất hòa hảo với nhau, ngày hôm đó chỉ là diễn trò, hơn nữa diễn cũng thật là sâu, nào có đạo lý chia tay sau một ngày lại còn ý mặn tình nồng hơn trước, "Con không còn xem ta ra gì nữa đúng không?"

"Xem ra trong lòng lòng của Cung Tuấn thì tiểu bạn trai của nó vẫn là quan trọng nhất." Cung Lãng nhún nhún vai.

"Con câm miệng lại." Cung lão gia quát lớn, trừng mắt nhìn Cung Tuấn, dùng ngón tay chỉ chỉ về phía Chu Tử Thư, "Đâu chính là bất ngờ mà con muốn giành cho ta sao?"

Cung Tuấn nghiêng người, đi đến, đem Chu Tử Thư kéo về sau lưng, "Đương nhiên không phải, Chu Tử Thư người đã sớm gặp qua, không được xem là bất ngờ, con là muốn đưa một lễ vật, chắc cũng sắp đến rồi."

Vừa nói dứt lời, cửa lớn phòng khách mở ra, vài vệ sỹ đi trước, phía sau có người đẩy hai cái xe lăn tiến vào.

Cung Thái Hàm vừa định nói cái gì, lại ngẩng đầu lên nhìn hai người kia, nhất thời ngây ngẩn, không nói được lời nào. Còn về Cung Lãng, mặt mày tái mét như vừa nhìn thấy quỷ, lùi về sau một bước, xém chút nữa là ngã gục xuống.

Trên xe lăn không là ai khác, chính là "hai người đã tử nạn trong vụ rơi máy bay đó" là cha của Cung Tuấn và thất thúc của cậu.

Chương sau gay cấn lắm nha! Hóng tiếp đê!!!

Tui vừa đọc sơ sơ, thì ra phiên ngoại là tiếp tục chuyện sau khi hai người kia cưới nhau đấy, vẫn hay.... Cơ mà dài quá!!!

Hị... Máu me nốt tuần này, hi vọng sẽ xong.

Gần hết rồi tui mới nói chứ, chưa từng thấy đọc truyện nào gian nan như truyện này, cũng ko dài, thế mà cũng gần năm rưỡi mới xong!

------oOo------

Chương 117

Cungồn: EbookTruyen.Me

"Nhi tử! Con của ta!" Cung lão gia chủ còn chưa kịp phản ứng, tam gia bên kia đã chạy vụt tới, ôm lấy thất thúc. Ông trước đây đã mất đi một cô con gái diệu, sau đó lại nghe tin mất đi một người con trai, tuổi đã xế chiều, không phải còn có một cô con gái nữa chống đỡ chắc ông cũng sớm chịu không nổi mà đi theo các con của mình rồi.

Hiện tại con trai đột nhiên trở về, đối với tam gia mà nói, quả thực là một bất ngờ quá lớn, giống như mình được cải lão hoàn đồng, ông vô cùng vui vẻ, kéo nhi con trai qua, nhìn đi nhìn lại.

"Cha!" Thất thúc cũng vô cùng xúc động ôm lấy tam gia, quả thực chưa từng thấy cảnh cha con nhà nào sướt mướt đến thế, thất thúc đã măn mươi tuổi đầu, thế nhưng là lần đầu tiên cảm nhận được tình thương cha giành cho mình lại mãnh liệt đến thế.

Cung Thái Hàm đứng yên một chỗ, lẳng lặng nhìn con trai mình đang ngồi trên xe lăn.

Cung Phục đưa tay, ý kêu bảo Tử Thư đẩy xe về phía trước, chẫm rãi mở miệng gọi "Cha!"

"Con vẫn chưa chết?" Cung lão tử tay run run vươn ra sờ lên khuân mặt của con trai, "Chân của con...?"

Lúc trước cha của Cung Tuấn cùng thất thúc cùng ngồi trên phi cơ bay qua Mỹ, vừa mới cất cánh không bao lâu, phi cơ liền nổ mạnh, thế nhưng may mắn còn sống xót. Cái chính là lúc khi rơi xuống, trên biển rất lạnh, cái giá rét làm tổn thương thân thể rất nhiều. Thất thúc tổn thương sâu bên trong các tạng phủ, cấp cứu thật lâu hiện tại mới có thể ngồi xe lăn như vậy, còn Cung Phục do quá lạnh, chân bị tổn thương, đến giờ vẫn chưa đi lại được.

"Cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, khoảng một năm rưỡi nữa là không sao rồi." Cung Phục tỏ vẻ không có chuyện gì mà nói, liếc mắt nhìn về tên hỗn đản Cung Lãng đang đứng sau Cung lão gia, mặt cúi gằm xuống đất nói: "Tiểu Lãng, nhìn thấy ca ca sao không đến chào một câu?"

Cả thân thể Cung Lãng như cứng lại, mãi sau mới mở được miệng, cười nhẹ một cái: "Anh..."

"Ta không đảm đương nổi chức vụ làm anh của ngươi, hiện giờ nghe ngươi gọi vậy, trong lòng ta còn đang thấy hoảng sợ." Cung Phục cười lạnh một tiếng, đưa tay qua chỗ vệ sỹ đứng phía sau, lấy về một cái hộp đen, đặt lên bàn.

Cung Lãng đang định nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy cái hộp đen kí lại nhất thời luống cuống, không đợi hắn biện giải gì, một đoạn ghi âm đã được phát lên.

"Anh à, đừng hoảng hốt, anh đã ấn cái cần vừa rồi chưa? Em trước kia dùng phi cơ này nhiều rồi, không sao đâu, mau kéo phanh khẩn cấp lại, là cái cần thứ tư bên tay phải đó, thấy chưa? Gạt cái đó xong mới có thể nhảy dù." Trong đoạn ghi âm kia rõ ràng là giọng của Cung Lãng, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Kỳ thực người ngoài nghe cũng sẽ chẳng biết đoạn ghi âm kia có vấn đề gì, chỉ thấy một đệ đệ nhiệt tâ giúp ca ca mình xử lý trục trặc, chỉ có Cung Thái Hàm là cảm thấy trong người run lên.

"Cửu thúc đã sớm biết chuyện này, vậy làm sao khi tin máy bay rơi được báo đến Mỹ, cửu thúc còn tỏ vẻ khiếp sợ đến vậy?" Cung Tuấn như cười như không, nhìn về phía Cung Lãng, đây chính là thói quen làm việc của Cung Lãng, khi có chuyện lớn xảy ra, trước tiên sẽ không kích động mọi người, mà sẽ lãnh tĩnh đứng yên để xem thái độ của mọi người xung quanh.

Bởi vì trong rất nhiều chuyện, thủ phạm thường để lại sơ hở ngay từ việc đầu tiên.

Tay Cung Thái Hàm bắt đầu run run, phi cơ cá nhân kia là chính ông cho con trai mình, các thao tác sử dụng đương nhiên ông phải biết rõ, cần gạt thứ tư bên tay phải không phải là chỗ để xử lý phanh khẩn cấp. Hơn nữa, chính lúc Cungy hiểm ấy, Cung Lãng đã liên hệ được với Cung Phục, hà cớ chi lại không nói rõ cho nó biết?

Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một người xông pha bao năm như gia chủ Cung gia, cuối cùng cũng nhìn không ra những việc đang xảy ra trong nhà mình. Quay đầy nhìn về phía Cung Lãng, rống giận: "Nghịch tử, còn không mau quỳ xuống cho ta."

"Cha à! Lúc đó con không nói cho cha là sợ cha lo lắng, anh lúc đó con cũng chưa rõ tin tức..." Cung Lãng một câu nói còn chưa hết đã bị Cung Thái Hàm vung tay vả cho một phát ngã lăn lông lốc.

"Còn dám nói dối, Cung Thái Hàm tức giận đến hít thở không thông, cố gắng mãi mới kìm lại được, Tào quản gia nhanh chóng đỡ lấy ông từ phía sau, giúp cho ông được nhuận khí.

"Cung Lãng, nó căn bản không có bản lĩnh này." Thất thúc cùng cha mình yên lặng nãy giờ đã bắt đầu lên tiếng, "Hai người chúng con mới từ Mỹ trở về, lão tứ đã bị bắt rồi."

"Con vừa nói cái gì?" Cung Thái Hàm quay đầu nhìn về phía thất thúc.

Lúc trước, Cung Tuấn tìm được hai vị trưởng bối này, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, liền bắt tay vào điều tra chuyện này, lúc ấy bên nhị bá còn chưa thấy gì, bèn theo Cung Lãng tiếp tục điều tra. Toàn bộ vụ nổ phi cơ lần này đều do Cung Lãng bày ra, nhưng trong tay hắn chẳng có thế lực gì, căn bản không thể một mình hoàn thành việc lớn, thế nên phải cần nhân lực từ chỗ tứ bá.

Cung Thái Hàm khiếp sợ, không phải vì trong chuyện này lão tứ đã nhúng tay vào, mà chính bởi việc hai người kia cùng sang Mỹ đối phó với lão tứ, trong chuyện lần này làm sao mà một chút ông cũng không hề hay biết.

"Ông đã lớn tuổi, hẳn là cũng nên quan tâm đến chuyện của con cháu một chút, chuyện của cha con bọn họ, cứ để cho bọn họ giải quyết đi." Cung Tuấn lộ ra một nụ cười vô hại, đi về phía sau, vươn tay, giật giật ngón tay của ai đó.

Chu Tử Thư ngước mắt lên, ngoan ngoãn đưa tay cùng nắm chặt tay hoàng thượng nhà mình.

Trên mạng, Cung Tuấn ra sức mà phô bày ân ái; trong điện thoại, điệu bộ như không biết hối cải, chính là để cho Cung lão gia phải đích thân đến Trung Quốc, tự mình dám sát quá trình chia tay của hai người. Sau khi đồng ý chia tay, nương theo cơ hội đó mà tiếp cận được với văn kiện về thực lực của Cung gia ở Trung quốc, rồi lại mở vũ hội để kéo dài thêm chút thời gian, đem toàn bộ sự chú ý của Cung lão gia vào chuyện này, để cho sau đó cho cha mình cùng tứ bá về Mỹ cùng nhau giải quyết Cung Xuyên.

Tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối đều do một tay Cung Tuấn khống chế, điều đáng sợ nhất ở chỗ, bên kia Cung Xuyên bị bắt mà bên này, ông lại không hề nhận được bất cứ tin tức gì.

"Tốt, tốt, tốt..." Cung Thái Hàm cười lạnh, "các người đã học được nhiều quá nhỉ, ta theo không kịp rồi."

"Chỉ là không muốn làm cho ông lo lắng thôi!" Cung Tuấn đem Chu Tử Thư kéo qua, ôm lấy.

Tứ bá một tay quản lý tư bản đại Ngư, có thể nói là nắm trong tay nhiều quyền lực nhất của Cung gia, nếu chuyện này nói cho Cung Thái Hàm biết, có thể ông sẽ xử trí theo phương pháp án binh bất động, cứ thế mà sẽ từ từ thu hồi dần quyền lực của Cung Xuyên, sau đó dùng luật của gia tộc xử lý hắn. Còn về Cung Lãng, là con trai quý tử khi ông về già, nhiều khả năng sẽ bị xuê xoa cho xong chuyện.

Đương nhiên đó chỉ là phỏng đoán, nhưng phong cách làm việc của Cung Tuấn chính là vậy, không được để lại Tuấn sống cho kẻ thù, đã làm là phải làm cho sạch sẽ, không thể để cho kẻ thù còn cơ hội lật thuyền.

"Ha ha ha... Tuấn Tuấn, không hổ danh là cháu yêu của ta, làm việc vô cùng quyết đoán!" Cung Thái Hàm cười rộ lên, vỗ vỗ vai Cung Tuấn, "Lão già ta đây, xem ra có thể yên tâm được rồi.

Con của Cung lão gia tử tổng cộng có chín người, chết dần chết mòn, trước mắt ông chỉ còn lại tứ bá và Cung Lãng, tứ bá đã bị bắt, chỉ còn lại Cung Lãng là phúc đức khi ông về già, hẳn là vẫn muốn lưu lại phần máu thịt này. Cho đến hôm nay, Cung Tuấn đã làm đến mức như thế này, quả thực năng lực đã vượt xa huynh đệ trong nhà.

"Cửu thúc mang quốc tịch Mỹ, vẫn là nên giao về Mỹ để xử lý."Cung Tuấn nâng cằm, lập tức hai vệ sỹ phía sau tiến lên, đem Cung Lãng trói lại.

Cung Thái Hàm nhíu mày, "Việc này ta sẽ tự xử lý, Tuấn Tuấn, năng lực của con ông nội cũng đã rõ, chỉ cần con đồng ý kết hôn cùng với một đứa con gái bình thường, vị trí gia chủ này, con liền có thể ngồi.", nói xong liền phất tay, đám vệ sỹ nhất tề đứng yên, số còn lại thì bày ta tư thế chờ lệnh.

Hai bên, bề ngoài nói chuyện vô cùng Tuấn hoàng nhưng bên trong lại là cả một chiến trường tên bay đạn lạc, không khí thực chất chẳng yên bình như vẻ ngoài của nó. Cung Thái Hàm vô cùng uất nghẹn trong lòng, 'đứa cháu này của ta thực sự vô cùng xuất chúng, có lẽ vậy cho nên giờ đây nó chẳng xem gia chủ này ra gì nữa, chẳng thèm nhìn sắc mặt của ông nó một cái, nó cũng nên biết hiện tại ai mới là người đang nắm quyền chứ?'

Cung Tuấn nắm tay Chu Tử Thư tiến lên một bước, đến trước mặt Cung Thái

Hàm liền quỳ xuống: "Ông à! Cả đời này con chỉ cần một mình Chu

Tử Thư. Người chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng được, con

không thể nào cùng kết hôn với người khác. Nếu có gì làm người không vui, xin người tha thứ, là cháu bất hiếu."

Chu Tử Thư cùng quỳ với Cung Tuấn, hai người đồng thời khấu đầu trước Cung Thái Hàm.

Cung Thái Hàm cả người run lên, nhìn về phía Cung Phục: "Đến chuyện này mà ngươi cũng không quản sao?"

Cung Phục một tay che mặt: "Tình hình của hai đứa chúng nó con cũng đã biết qua."

Cung Thái Hàm ôm ngực, "Không được! Lô Quốc Trung, đem Tuấn thiếu gia lên lầu, đưa Chu công tử ra ngoài."

Đại tướng quân đi lên trước, không nói lời nào, chỉ đứng ở phía sau Cung Tuấn, mà đám vệ sỹ kia cũng giống như bị điểm huyệt hết cả, không một ai nhúc nhích.

"Lão gia à! Gia chủ Cung gia cũng đâu nhất thiết phải có con trai ruột, ngài chắc hẳn cũng không muốn đem vị trí này truyền cho người thứ ba đi." Tào công công đỡ lấy Cung Thái Hàm, giúp cho ông bình tĩnh lại, nhỏ giọng khuyên nhủ.

Cung Thái Hàm nhìn xung quanh, ngay cả quản gia và đám vệ sỹ đã theo ông suốt hai mươi năm, giờ đây đã không còn nghe lời ông nữa rồi! Vậy còn gì để nói đây? Bỗng nhiên có một loại cảm giác bi thương vô cùng, hít sâu một hơi... "Không hổ là cháu yêu của ta... đủ khôn ngoan... đủ tuyệt..." nói xong lời này, cảm giác như trong ngực nghẹt lại, hai mắt hoa hoa, rồi hôn mê bất tỉnh.

Tiểu kịch trường:

Ngư Tuấn: Gia gia, con muốn lấy hắn, người có đồng ý hông?

Gia gia: Ta không đồng ý.

Ngư Tuấn: Được, Thư Thư, chúng ta đi kết hôn đi.

Gia gia: Ta không đồng ý mà vẫn đi kết hôn, thế còn hỏi ta làm chi?

Ngư Tuấn: À... chỉ là hỏi cho vui chút thôi!!!

Các bạn của tui ơi!!! Các bạn muốn khi nào được đọc chap sau nào? Hí hí...

------oOo------

Chương 118: Ân ái

Cungồn: EbookTruyen.Me

Dạ hội của Cung gia là việc của giới thượng lưu, không có truyền thông đưa tin, người tham gia dạ hội ai nấy đều rất kín miệng, tuyệt đối sẽ không nhiều lời. Nhưng tin Cung gia mở dạ hội đã sớm được truyền ra ngoài, mọi người trên mạng ai cũng biết chuyện đó. Weibo của Chu Tử Thư và Cung Tuấn đã lâu lắm rồi không thấy đăng tin gì mới, mọi người vô cùng lo lắng.

【Nương nương cũng đừng quá đau lòng, hoàng thượng có lẽ cũng không muốn thế đâu, nha nha nha...】

【Xí, đây không phải lừa hôn con nhà người ta là gì, công bố cho bàn dân thiên hạ rồi, hiện tại lại còn làm như thế.】

【Có ai tham gia dạ hội không? Cho tui biết tí thông tin gì đi!!!】

Bên weibo của Cung Tuấn là hàng hàng loạt các câu chê trách hoàng thượng vô tâm, vô cùng cảm nhận được 'tình cảm của bậc đế vương quả thực không đáng tin', mọi người cũng bắt đầu tỉnh dậy từ giấc mộng đẹp của một mối tình 'chuyển thế trọng sinh', hiện thực rút cục cũng thật phũ phàng, sẽ không thể nào kết thúc có hậu như một câu chuyện đồng thoại.

Ngay sau đó lại có một tin thất vọng hơn nữa. Phim truyền hình "Cảnh Hoằng thịnh thế" chỉ còn hai tập nữa là kết thúc... ấy thế mà đã bị cục điện ảnh ra một thông cáo... dừng chiếu. Khán giả hâm mộ nghe xong tin này chỉ muốn nổ tung, 'cái này đang hay vì sao lại dừng chiếu? Chỉ còn có chút nữa hà cớ chi không cho người ta xem nốt?'

May mắn là đài trung ương đã bị cấm chiếu nhưng luật vẫn còn chưa về đến hai đài địa phương kia, thế là mọi người liền triệu tập binh mã đến ngồi chầu lại hai đài địa phương kia.

Trong hai tập cuối cùng, giang sơn Đại Cung cuối cùng đã thái bình thịnh thế, dân chúng an cư lạc nghiệp, bốn bề đều yên. Hoằng Nguyên đế đến giờ cũng già rồi, tóc trắng xóa đi vào thái miếu, ở trước di ảnh của Cảnh Nguyên Đế cùng Đoan Tuệ hoàng hậu chậm rãi hành lễ.

"Hoàng thượng, Người đem đại Cung phát triển đến vậy, tiên đế ở trên trời có linh, ắt hẳn sẽ rất vui." Lão thái giám kia đã sớm qua đời, đi theo Cung Cẩm Tuấn giờ đây là một tổng quản mới nhậm chức.

Hoằng Nguyên đề nhìn hắn, cười nhạt một tiếng: "Ngươi thì biết cái gì, nếu không nhờ hoàng huynh cùng hoàng tẩu thì làm sao có được giang sơn thịnh thế như ngày hôm nay."

Sự kính trọng hoàng huynh cùng hoàng tẩu đã y án trong lòng vị hoàng đế già này, Hoằng Nguyên đế sợ sách sử bạc đãi họ liền tự mình xem qua, không đồng ý việc sử quan có chút chửi bới.

Cuối phim là cảnh tượng Hoằng Nguyên đế một thân thường phục, chậm rãi đi trên Tuấn kinh thành ồn ã, tự mình mua một sâu mứt quả.

Cảnh tượng bị cắt đến thời thơ ấu của vị hoàng đế già, khi đó Cung Cẩm Lân còn đi chưa vững, được Chu Tử Thư dắt tay đi chơi trên Tuấn phố kinh thành, ngay phía trước là Cảnh Nguyên Đế giả trang vi hành.

Chu thị lang cầm một xâu mứt quả đưa đến cho cậu, chỉ chỉ về phía người bán hàng rong ăn mặc rách rưới: " Tứ hải thái bình thì người bán mứt quả rong cũng có thể cười sung xướng..."

Người bán mứt quả bây giờ, xiêm y đã chỉnh tề, bán đến hết sạch, không còn một xâu, cười ha ha rồi khiêng cái giá trống trơn trở về, quay qua hàng khác mua chút thịt. Hoằng Nguyên Đế thấy người bán hàng rong như vậy, chậm rãi nở một nụ cười.

Bộ phim kết thúc, giai điệu của "Thịnh thế ca" lại vang lên, lay động lòng người.

Người xem lưu luyến nán lại đến khi nhạc phim hết hẳn. Cuối cùng là một đoạn nhạc cùng các cảnh phim được cắt nối, biên tập, từ lúc Cảnh Nguyên đế thời niên thiếu một mình quỳ gối dưới tuyết trong đêm...đại mạc chinh chiến, rồi cảnh ngày vui của đế hậu, cho đến lúc Đoan Tuệ hoàng hậu tự sát, máu tươi vương đầy màn hình, lúc Hoằng Nguyên đế tuổi nhỏ đăng cơ. Cuối cùng là Cung Cẩm Lân về già đứng trên trường thành nhìn giang sơn vạn dặm.

【Hu hu, đồng thoại là gạt người, sách sử cũng là gạt người...】

Sau khi xem hết phim, mọi người cứ thế lên mạng mà khóc lóc, kể lể, diễn đàn "Tử Thư Cungyệt Tuấn" cũng chung một thảm cảnh. Nếu Chu Tử Thư và Cung Tuấn cứ vậy mà chia tay thì quả thật mọi người cũng đều vỡ mộng.

Đoàn làm phim "Cảnh Hoằng thịnh thế" đăng lên một thông báo kết thúc, trong lúc này, đây cũng là bộ phim truyền hình ăn khách nhất so với các bộ phim truyền hình cùng thời điểm, thậm chí so với các bộ phim danh tiếng vài năm trở lại đây, phá các kỷ lục về lượt xem. Đồng thời, trên internet, tỉ lệ quan tâm cũng cao tới trước nay chưa từng có.

Trên weibo của Chu Tử Thư đăng một tin, bày tỏ chúc mừng đối với đoàn làm phim.

Mọi người vừa thấy weibo của Chu Tử Thư đăng tin liền nháo nhào vây lấy, đòi biết rõ thực hư, Chu Tử Thư không trả lời bất cứ câu hỏi nào mà chỉ đăng lên một bình luận khiến mọi người chú ý.

【Mọi người lo lắng thừa rồi, hai người chúng tôi vẫn tốt mà, dạ hội đêm đó chỉ là để cho những người cổ hủ kia mở mắt ra thôi!】, bên dưới đăng mội bức hình nho nhỏ, mọi người tò mò nhìn bức ảnh đó, nhất thời cảm thấy mắt có chút đau.

Bức ảnh này rất nhanh bị người ta tải xuống rồi đăng lên weibo của mình với tựa đề.....mọi người không rõ thực hư thế nào liền đồng loạt vào xem, rồi hàng nghìn hàng vạn người kia nhất tề mặc mất ba giây.

Bức ảnh kia đúng là chụp cảnh dạ hội nhà họ Cung hôm đó, bên trong là cả một đống trai xinh gái đẹp, giữa đám người đó là một sân nhảy được trang trí vô cùng tráng lệ, chỉ có hai nam nhân đang đứng đó khiêu vũ, mặc tây trang một đen một trắng khiểu dáng giống nhau (nói đến đây, mình có cảm giác như gặp "hắc bạch vô thường"...khinh quá!!!), người nọ đang ôm eo người kia, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình, tình cảm dạt dào như muốn trào ra cả màn hình.

【Á...á...á...chết ta rồi.】

【Sử sách không có lừa ta, lão phu giờ đây có chết cũng không còn gì luyến tiếc...hu hu hu...】

Cung Tuấn đã đem tứ bá cùng cửu thúc đều Chu vô tù. Cung lão gia chẳng còn sức quản cậu, nhưng vẫn đang tức giận, chỉ đồng ý cho cậu quản lý phần gia sản bên Trung Quốc, còn bản thân thì dẫn thất thúc về giao cho quản lý tư bản Đại Ngư.

Cung Tuấn bây giờ đã rảnh tay rồi, bắt đầu đăng các tin tức mới lên weibo, đăng lên một bức ảnh có Chu Tử Thư, đây là lần đầu tiên trực tiếp đăng lên một bức ảnh có Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư mặc một cái áo gió mỏng đi ở phía trước, bị bàn tay người chụp ảnh từ phía sau kéo về, mới sáng sớm, mặt trời vẩy lên hình bóng kia những tia nắng vàng óng, ấm áp. Rồi lấy một cái đề: Lần đầu đi gặp bố vợ, có chút lo lắng.

Thành công thu hoạch về một đống "Aaaaa". Cung Tuấn cảm thấy mỹ mãn, tắt di động đi, đưa tay gắp về phía Chu Tử Thành mặt đen như đít nồi một con tôm to: "Cha à, con đã chọn được một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC