51-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cách quần ngủ vuốt ve Tiểu Thư Thư đã ngẩng đầu, vải vóc mềm mại không những không hề giảm bớt xúc cảm, ngược lại còn tăng thêm gấp bội.

Những chiêu này là do Cung Tuấn học được trong phim ảnh, trước kia tranh sách trong cung cũng không được cặn kẽ được như vậy, giúp bọn hắn gia tăng được không ít tình thú.

Cung Tuấn đời này như trước kiên trì luyện võ, chỉ cần ở nhà có thời gian sẽ cùng ám vệ luyện võ, bởi vậy trên tay có một tần vết chai mỏng. Đang bị bàn tay thô ráp bao bọc, Chu Tử Thư không khỏi kêu lên thành tiếng, giơ tay ôm cổ Cung Tuấn, hai người lần nữa bắt đầu môi lưỡi giao triền.

Thân thể càng ngày càng nóng, Chu Tử Thư thở hổn hển, quần ngủ không biết đã biến mất từ khi nào, hai chân bị Cung Tuấn tách ra gác trên vai.

Cung Tuấn nhìn địa phương chưa từng được khai khẩn qua, nếp gấp màu hồng nhạt chặt chẽ co rút, đặc biệt dụ người. Nuốt một ngụm nước bọt, bóp chút gel bôi trơn ra lòng bàn tay, chậm rãi xoa nắn xung quanh.

Xúc cảm lành lạnh khiến Chu Tử Thư ý loạn tình mê thoáng hoàn hồn, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, một ngón tay đã lần vào.

"A..." Chu Tử Thư cau mày, có chút sợ hãi mà co rụt lại, lại bị Cung Tuấn bắt trở về, ngón tay đi vào càng sâu.

"Đừng sợ, ta sẽ đến chậm." Cung Tuấn hạ giọng dụ dỗ, cuốn lỗ lai y vào miệng mút cắn, một bên động viên thăm dò, cảm giác được nơi đó đã thích ứng, bèn thêm một ngón tay.

Thử tìm kiếm điểm kia trong truyền thuyết, Cung Tuấn bên trong tìm tòi, đưa đẩy, kèm theo tiếng hô hấp đè nén của Chu Tử Thư. Tiếng hô hấp ẩn nhẫn, nỗ lực kiềm chế tiếng rên rĩ đó càng khiến Cung Tuấn thêm hưng phấn, sắp không khống chế được chính mình.

Chờ đến lúc Chu Tử Thư có thể tiếp nhận được ba ngón tay, lúc này Cung Tuấn mới nâng bờ mông mượt mà kia lên, hít sâu một hơi: "Bảo bối, ta đi vào, đau liền gọi ta có biết không?"

Chu Tử Thư nhìn thoáng qua long căn bên dưới, thân thể không biết vì sợ hay vì hưng phấn mà khẽ run lên, còn chưa đợi y chuẩn bị sẵn sàng, ngươi kia đã nôn nóng động thân đi vào.

"A------" Chu Tử Thư phát ra một tiếng kêu đau ngắn ngủi, liền kêu không được nữa, thân thể nhịn không được cong lên, ra một đầu mồ hôi lạnh.

Cung Tuấn cũng không dễ chịu, cúi người khẽ hôn lên cần cổ đã nổi gân xanh của Chu Tử Thư: "Ta không động, bảo bối, thả lỏng, đừng sợ..."

Đặc biệt thời điểm thân mật, Cung Tuấn sẽ gọi y bằng cái xưng hô đáng xấu hổ này, bình thường Chu Tử Thư sẽ rất lúng túng, nhưng giờ khắc này lại thấy như được động viên. Hết sức làm cho bản thân thanh tĩnh lại, thính ứng trong chốc lát, chờ đau đớn ban đầu qua đi, Chu Tử Thư giương mắt, nhìn Cung Tuấn đầu đầy mồ hôi, không khỏi đau lòng: "Ngươi... ngươi động đi... A..."

Nói còn chưa dứt lời, Cung Tuấn tựa hồ nghe được lệnh đại xá lập tức đưa đẩy.

Đau, vẫn là rất đau, Chu Tử Thư cắn chặt môi dưới, chặt chẽ nhíu mày.

"Đừng cắn." Cung Tuấn chú ý thấy y cắn môi, giơ tay mở miệng y ra, đồng thời thả chậm tốc độ.

"A... Ưm..." Chu Tử Thư không có thứ gì để cắn, chỉ có thể phát ra âm thanh rên rĩ đứt quãng, hai tay xiết chặt ga rãi giường. Quả nhiên, chuyện này, một một vạn lần cũng đau. Cũng may hiện tại gel bôi trơn tương đối tốt, không quá khó chịu như trước đây, có lẽ y có thể chống đỡ được lâu hơn một chút.

Chu Tử Thư nhắm mắt lại, làm tốt chuẩn bị chịu đựng một buổi tối. Long căn kia cứng rắn như sắt, ở trong thân thể chậm rãi đưa đẩy, mỗi một lần đâm xuống đều mang đến đau đớn, không những vậy còn cố ý thay đổi góc độ, cảm giác này càng khiến Chu Tử Thư khó lòng mà nhịn được.

Đột nhiên, một điểm nào đó trong thân thể bị đụng đến, Chu Tử Thư đột nhiên mở choàng mắt, tiếng rên rĩ đau đớn trong miệng cũng dần dần biến điệu: "Ư ư... a..."

Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn y, một giọt mồ hôi như hạt châu từ đuôi lông mày trượt xuống cằm, lộ ra một cái tươi cười ý vị thâm tường: "Nơi này?" Sau đó, liền có ý đồ xấu xa mà chuyên tiến công vào cùng một điểm.

"Nơi... Nơi đó... A..." Tê dại kỳ dị từ chỗ đó bùng nổ, một Tuấn chạy dọc theo sống lưng, Chu Tử Thư cả người mềm nhũn.

Cung Tuấn thấy vẻ mặt của y không còn thống khổ như trước, âm thanh cũng trở nên ngọt ngào mê người, liền bắt lấy thắt lưng Chu Tử Thư, bắt đầu một cuộc đại tiến công.

Chu Tử Thư chỉ cảm thấy bản thân đang nằm trên một chiếc thuyền, cơ thể chập chờn lên xuống theo từng đợt sóng, động tác mạnh càng ngày càng mang đến khoái cảm mãnh liệt, ngay tại lúc y cảm thấy bản thân sắp đạt đến đỉnh điểm, người bên trên lại tiếp tục gia tăng tốc độ.

"A... Ta không được... A... Hoàng thượng..." Trận chinh phạt này kéo dài cực lâu, Chu Tử Thư rốt cục không chịu nổi mở miệng, cũng không biết mình đang nói cái gì, trước mắt một mảnh trắng sáng chợt loé, đạt tới đỉnh điểm.

Thế nhưng, người bên trên lại không có ý định dừng lại, xốc người Chu Tử Thư lên, để y ngồi trong lòng hắn, nơi hai người người kết hợp nhất thời càng trở nên khắn khít.

"A... Ta không muốn nữa... A..." Chu Tử Thư bị bức ép đến mức chảy ra nước mắt sinh lý, nhưng đại ác ma nhốt y lại không có ý định buông tha, ngược lại còn liên tục va chạm hồi lâu, sau đó đột ngột đem người ấn ngã, đồng thời một dòng nhiệt lưu bùng nổ tung toé trong thân thể Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư bị hơi nóng bao bọc, hai chân không ngừng đươc run rẩy.

Cung Tuấn chôn mặt vào hõm cổ Chu Tử Thư, hít sâu một hơi.

Sáng hôm sau, Cung Tuấn từ trong thoả mãn tỉnh dậy, trong lòng ôm hoàng hậu non mềm, nhìn thế nào cũng thấy anh tuấn đáng yêu, trên đầu nhịn không được lại nổi lên bong bóng màu hồng phấn.

========

Tiểu kịch trường:

<Thiên cổ nhất đế phiền não nhất là chuyện gì?>

Sử quan: "Cảnh Nguyên đế phiền não vì việc ngự giá thân chinh."

Dã sử: "Cảnh Nguyên đế phiền não vì đám loạn thần tặc tử."

Bách tính: "Cảnh Nguyên đế phiền não vì việc công văn chồng chất."

Chim nhỏ: "Vậy chân tưởng lịch sử rốt cục là cái nào?"

Đệ đệ: (¬_¬) "Phiền não vì chuyện giường chiếu không hài hoà."

[Heo: Dạo này tui bắt đầu đi làm thêm rồi mấy bợn ạ, đáng lý ra tính đăng hôm t7 tuần trước rồi đó, mà cái mắc đi làm nên nay mới đăng được, thông cảm nha, t7 này ai rảnh lên Metro Hiệp Phú tui phát sữa chua cho uống thử miễn phí ngập mặt luôn nè ^^]

------oOo------

Chương 58: Quấy rầy

Cungồn: EbookTruyen.Me

Chương 58: Quấy rầy.

Edit + Beta: Như Heo.

Liếc mắt nhìn thời gian, hiện tại đã là mười giờ sáng, mặt trời xuyên qua rèm cửa màu lam nhạt chiếu vào khiến toàn bộ căn phòng trở nên thật ấm áp. Chu Tử Thư bị vây trong lồng ngực Cung Tuấn, ánh nắng chiếu lên đầu tóc xù mềm mại của y, một đoạn cần cổ lộ ra dưới ánh nắng, bên trên còn có vài vệt hôn ngân màu hồng nhạt.

Cung Tuấn đắc ý ngắm nghía, lại gần hôn lên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm kia một cái, nhịn không được lại đưa tay sờ soạng thân thể trơn mướt trong lòng.

Tối qua khi kết thúc đã rất khuya, Chu Tử Thư mệt đến nổi một ngón tay cũng không muốn động. Cung Tuấn tinh thần phấn khởi đã ôm y cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, tự tay thay bộ ga trải giường mới, lúc này mới ôm hoàng hậu không mở mắt nổi chìm vào giấc ngủ. Vậy nên hiện tại trên người Chu Tử Thư vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

"Ưm..." Chu Tử Thư trong mơ cảm thấy có một cái xúc tu khổng lồ đang cuốn lấy mình, xúc tu thô ráp một Tuấn từ cổ cọ đến bên hông, cuốn y lại, rồi từ bên hông bò xuống mông, lưu manh mà chen vào chính giữa khe mông. Bị cơn "ác mộng" làm cho tỉnh giấc, Chu Tử Thư cau mày mở mắt ra, lập tức đối diện với nụ cười Cung ngốc của hoàng đế bệ hạ.

Tối qua tuy rằng khởi đầu có chút gian nan, nhưng sau đó Chu Tử Thư không thể không thừa nhận, bản thân đã rất hưởng thụ. Sống hai đời, lần đầu tiên biết lưỡng tình tương duyệt tương hợp lại có thể tuyệt vời đến vậy, khó trách hoàng thượng cứ cười Cung không dứt.

"Có đau không?" Cung Tuấn nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nào đó đã bị sử dụng quá độ, nhẹ giọng hỏi.

"Ừ..." Chu Tử Thư hàm hồ đáp một tiếng, vùi đầu vào chăn, nhắm mắt lại còn muốn ngủ tiếp.

Cung Tuấn thấy Chu Tử Thư còn buồn ngủ, biết đêm qua y đã rất mệt. vì vậy không quấy rầy y nữa, ôm người vào lòng, chờ hô hấp của y đều đều, lúc này mới đứng dậy, chỉnh nhiệt độ điều hoà cao lên một chút, vào phòng tắm rửa thay quần áo, quay người ra khỏi phòng.

Ba mẹ không ở nhà, muội muội thức dậy từ sớm đang ở trong phòng khách nhỏ chơi đàn dương cầm, tiếng đàn du dương vang vọng trong phòng khách.

"Đại thiếu gia, bây giờ ăn điểm tâm chưa?" Quản gia thấy Cung Tuấn xuống lầu, liền cười hỏi.

"Chuẩn bị phần hai người, bưng lên phòng của tôi," Cung Tuấn nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu. "Làm chút đồ thanh đạm dễ Tử Thư hoá."

"Dạ." Quản gia mỉm cười đi vào nhà bếp.

Cung Tuấn bưng chén trà nóng, nhấp một ngụm, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng đệ đệ, hỏi mới biết tên kia còn đang nằm trong phòng ngủ nướng. Đặt chén trà xuống, quay người lên lầu, rẽ vào phòng ngủ của đệ đệ.

Phòng của Cung Lân được bày trí theo phong cách hải dương, chiếc giường trẻ em hình dáng bọt biển, bên trên đùn lên một khối nho nhỏ, không nhìn thấy mặt đệ đệ, chỉ có mấy sợi tóc le que từ khe hở chiếc chăn lộ ra.

Cung Tuấn Tuấn đi qua, cầm chăn xốc lên một cái, lập tức lộ ra người trong chăn, tên kia chổng mông ngủ đến trời đất mịch mùng.

Đệ đệ trong mơ màng cảm thấy hơi lạnh bèn giơ tay quờ quạng mấy cái nhưng vẫn chưa bắt được chăn, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, lập tức mở choàng mắt ra, giật mình bật dậy, đồng thời thân thể bày ra tư thế phòng bị, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía người bên giường. Cung Tuấn híp mắt, đây không phải ánh mắt mà một đứa trẻ ba tuổi nên có.

Sau khi nhìn rõ người bên giường, anh bạn nhỏ Cung Lân lúc này mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, cười gượng hai tiếng, che chim nhỏ lộ ra của mình. "Chào... chào buổi sáng, ca."

"Bây giờ là mấy giờ rồi, còn chưa chịu thức dậy vào triều?" Cung Tuấn đại mã kim đao ngồi xuống mép giường.

Cung Lân lui vào góc giường, giãy giụa giữa việc tiếp tục giả Cung và thành thật một khắc, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắng, tranh thủ để còn được khoan hồng: "Còn không phải vì ca còn ở đây, cần gì ta... Ai ai, đừng nhéo lỗ tai!"

Cung Tuấn không nói một lời nhìn đệ đệ, tiểu tử này diễn kịch thật giỏi, ba năm không để lọt một khe hở, nếu không phải hắn hoài nghi từ lâu để tâm quan sát, sợ là căn bản không nhìn ra được.

Tai chiêu phong rất lớn, nhéo rất thuận tay, Cung Lân một bên giải cứu lỗ tai của mình, một bên giương mắt len lén quan sát sắc mặt Cung Tuấn, không dám nhìn hắn lâu, nhắm mắt lại nói một hơi: "Ngươi chết tẩu tử tiền muốn cắt cổ, lúc đó ta kịp thời vọt vào ngăn cản hắn, còn cho hắn xem chiếu thư, ai ngờ hắn giết Trường Hiếu Nhân xong thì tự sát, trời đất chứng giám, hoàng tẩu đối với hoàng huynh là một lòng say mê, một khắc cũng không thể không có hoàng huynh, đệ đệ có lỗi, không bảo vệ được tẩu tử, chỉ có thể đem hai người hợp táng lấy công chuộc tội!"

Cung Lân nói xong, mở trừng mắt nhìn Cung Tuấn, lần thứ hai cảm thấy mình cây ngay không sợ chết đứng. Nhớ năm đó hắn mới mười lăm tuổi, ca ca tẩu tử đều chết hết, lưu lại một đám năng thần cường tướng lúc nào cũng như hổ rình mồi, nếu không phải hắn anh minh thần võ (=.=), thủ đoạn trác tuyệt, làm sao có được Cảnh Hoằng Thịnh Thế lưu truyền sử sách đến tận ngày nay?

"Hừ." Cung Tuấn đúng là đến tìm đệ đệ để xác nhận, biết được Chu Tử Thư đúng là sau khi xem xong chiếu thư mới tự sát, đắc ý hừ một tiếng, buông lỗ tai đệ đệ ra, "Tạm thời tha cho ngươi, sau này ta lại tính sổ tiếp."

Cung Lân ôm lỗ tai xoa xoa, tò mò đi chân trần xuống giường, ló đầu qua khe cửa quan sát huynh trưởng đi làm cái gì. Đúng như dự đoán, Cung Tuấn mới vừa rồi còn bá khí trác tuyệt bắt nạt đệ đệ đón lấy điểm tâm từ nữ giúp việc đưa lên, trên đầu nổi lên bong bóng màu hồng phấn mở cửa tiến vào phòng, mơ hồ còn nghe được mấy tiếng "Dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp."

Chà chà cái mông đã nổi lên một tầng da gà, Cung Lân chạy ù về giường chui vào chăn, xem ra hai người kia đã không còn vấn đề gì rồi, có Chu Tử Thư ở đây, bản thân hắn đã có thể bình an lớn lên rồi... nhỉ?

Thân tâm đều hoà làm một, giữa hai người đã không có gì ngăn cách, dính nhau không rời mà ở lại nhà Cung Tuấn chơi một tuần lễ.

Cung Miêu ngồi trên xích đu, cùng đệ đệ mỗi người ôm một ly kem, yên lặng nhìn hai người đối diện. Đại ca nhà mình thật ấu trĩ, rõ ràng bản thân cũng có lại muốn đi ăn đồ trong tay Chu Tử Thư.

"Tình cảm của hai người họ thật tốt." Cung Miêu nhỏ giọng thì thầm bên tai đệ đệ.

Cung Lân bởi vì tuổi còn nhỏ, quản gia chỉ cho hắn một ly nhỏ, căn bản ăn không đủ, liếc mắt nhìn hai người đối diện một cái, cảm thấy có chút đau mắt, liền dứt khoát dời mắt, đưa muỗng vói vào ly của tỷ tỷ múc một muỗng lớn: "Tình cảm hai ta cũng rất tốt."

Một tuần sau, ba mẹ Cung đã về, Chu Tử Thư sợ hai người nhìn ra cái gì cho nên lễ phép cáo từ.

Chu Tử Thư thi đậu trạng Nguyên, có rất nhiều toà soạn muốn phỏng vấn y, còn có người muốn mời y làm người phát ngôn quảng cáo.

"Xin chào, cậu có phải là Chu Tử Thư không? Tôi đây là công ty nước giải khát, chỉ cần cậu chụp hình quảng cáo cho nước giải khát chúng tôi, chúng tôi sẽ tài trợ tiền học phí bốn năm cho cậu..."

"Đây là trung tâm luyện thi Trạng Nguyên, chúng tôi muốn mời cậu quảng cáo cho trung tâm chúng tôi, giá tiền dựa trên cát xê minh tinh hạng ba..."

"Tôi là nhật báo A thị, muốn làm một cuộc phỏng vấn riêng với cậu."

...

Điện thoại như vậy ngày nào cũng có, dì Trần đã rút ra được kinh nghiệm, mỗi lần như vậy đều dứt khoát trả lời: "Nhà chúng tôi không thiếu tiền." rồi cúp máy, có điều nhật báo này có vẻ hơi khó chơi.

Nhật báo A thị không phải báo giải trí mà là báo chí nhà nước. Vị phóng viên phụ trách việc phỏng vấn riêng này tựa hồ đã quen việc mọi người đều chừa mặt mũi cho hắn, đột nhiên gặp phải người từ chối khiến hắn không khỏi không kịp thích ứng.

"Cô là bảo mẫu nhà này phải không? Bảo ba cậu ta hoặc đích thân cậu ta nhận điện thoại, việc này cô không làm chủ được." Phóng viên tiên sinh bên kia có vẻ rất kiên quyết.

Dì Trần không khỏi không vui: "Tiên sinh đã dặn không tiếp bất kỳ phỏng vấn truyền thông nào."

"Nhưng chúng tôi là nhật báo quốc gia, cô phải hiểu, phỏng vấn trạng Nguyên Khoa học - Tự nhiên đã hoàn thành, chúng tôi đang chờ để gửi bản thảo đi, hi vọng bạn học Chu phối hợp một chút." Phóng viên nhật báo nói như thể đây là chuyện đương nhiên.

Chu Tử Thư ngồi ở một bên, nghe được âm thanh trong điện thoại, ra hiệu dì Trần đưa điện thoại cho y.

Dì Trần có chút không muốn, những phóng viên này ấy à, người trong cuộc không lên tiếng thì thôi, nhưng lúc nói chuyện có gì đắc tội bọn họ thì không biết sẽ bị viết thành cái dạng gì.

Chu Tử Thư cười, lấy điện thoại tới: "Chào ngài, tôi là Chu Tử Thư."

"A, bạn học Chu, tìm cậu thật không dễ dàng," Phóng viên bên kia thở phào nhẹ nhõm, "Chúng tôi muốn làm một cuộc phỏng vấn riêng với cậu, hôm nay cậu có rảnh không? Tôi ghé thăm nhà cậu một chút."

"Không có thời gian," Chu Tử Thư nghiêm trang nói.

Phóng viên bên kia suýt chút nữa mắc nghẹn: "Vậu cậu lúc nào thì rảnh, tôi tới..."

"Gần đây đều không có thời gian," Chu Tử Thư xem thư thông báo trúng tuyển của đại học Đế Đô trong tay, "Phóng viên tiên sinh, trong pháp luật nước ta không có bất kỳ một quy định nào bắt tôi phải phối hợp công tác với nhật báo các ngài cả."

Nói xong lời này, Chu Tử Thư liền trực tiếp cúp điện thoại.

Trạng Nguyên đại học, so với trạng Nguyên Đại Cung năm đó căn bản không cùng một cấp bậc, theo như Chu Tử Thư thì đây cùng lắm chỉ được xem là giải Nguyên, không có gì đáng để khoác lác.

Ngày hôm sau, nhật báo A thị phát hành bài phỏng vấn riêng của trạng Nguyên Khoa học - Tự nhiên, trắng trợn thổi phồng tài năng hiếm thấy của vị trạng Nguyên này, liên quan tới Chu Tử Thư chỉ viết một câu ở cuối bài, "Vô cùng đáng tiếc, trạng Nguyên Chu Tử Thư ban Khoa học - Xã hội không đồng ý nhận bài phỏng vấn."

Cho nên, thông tin thật về trạng Nguyên Khoa học - Xã hội thành phố A vẫn là một bí mật.

Đảo mắt đã đến tháng chín khai giảng, Cung Tuấn đã sang Mĩ, Chu Tử Thư trước tiên phải đến đại học Đế Đô báo danh.

Hạng mục hợp tác quản lý trường học của đại học Đế Đô và Harvard vừa mới triển khai năm thứ hai, có một số mặt còn chưa hoàn chỉnh, nhưng chất lượng giáo dục và quy trình chủ yếu vẫn có thể đảm bảo. Hạng mục này được đại học Harvard đồng thời triển khai ở rất nhiều quốc gia, trường học có chương trình học dành riêng cho các học sinh hợp tác quản lý, không đồng bộ thời gian nhập học với Cung Tuấn.

Đại học Đế Đô có lịch sử giáo dục trăm năm, bối cảnh sân trường vẫn còn mang hơi hướng cổ xưa. Chu Tử Thành đưa con trai đến trước công đại học đế đô, vô cùng phấn chấn lôi kéo con trai chụp chung mấy bức ảnh, đăng lên trang mạng xã hội Weibo vừa mơi lưu hành gần đây.

Chu Tử Thành V: "Con trai lên đại học." (ảnh đính kèm)

Weibo vừa mới lưu hành gần đây cho nên vẫn chưa có nhiều người chơi, theo dõi Chu Tử Thành đa số đều là người trong giới. Tuy Weibo còn chưa được phổ biến trong nước, nhưng công ty hợp tác quốc tế đều biết các trang mạng xã hội ở nước ngoài vô cùng được ưa chuộng, nghệ sĩ trong nước từ lâu đã đăng ký cho mình một tài khoản Weibo.

Bài đăng vừa được phát ra, lập tức có vài nghệ sĩ vào bình luận.

Mộ Sa V: "Thư Thư của chúng tôi thực sự rất xứng với đại học Đế Đô."

Lý Mỹ Nghi V: "Rõ ràng là Thư Thư nhà chúng tôi."

David -Vĩ ca: "Lầu trên nói rất đúng, lầu trên uy vũ."

Tiếu Bá Dâng: "Thư Thư của chúng ta đã lớn rồi."

Chu Tử Thành nhìn chằm chằm ba chữ "Tiếu Bá Dâng" kia hồi lâu, mở trang cá nhân của người đó ra xem, bên trong chỉ có vẻn vẹn mấy bài đăng, còn lại đều là tiếng Anh, yên lặng đưa người này vào danh sách hạn chế.

Đại học Đế Đô đưa học sinh trong chương trình hợp tác quản lý vào cùng một lớp, trước tiên phải kiểm tra trình độ tiếng Anh của bọn họ, chỉ có người thông qua bài kiểm tra mới có thể tiếp tục sang Mĩ, không thông qua thì sẽ phải ở lại trường đồng thời sẽ bị chuyển thẳng sang học viện phổ thông.

Thành viên trong lớp căn bản đều là trạng Nguyên khắp nơi trên toàn quốc, một người so với một người càng kiêu căng tự mãn hơn, cũng không thèm chào hỏi lẫn nhau, thi xong lập tức ra khỏi phòng thi, chờ thông báo thành tích.

Tiếng Anh của Chu Tử Thư không có vấn đề, thuận lợi thông qua bài kiểm tra, đợi ở đại hoc Đế Đô một tháng sau đó liền chính thức lên Tuấn sang Mĩ.

==========

Tiểu kịch trường:

Đệ đệ: "Ta... ta, ta thẳng thắn."

Ngư Tuấn: "Thẳng thắn sẽ bị nghiêm trị."

Đệ đệ: "Vậy ta không nói nữa."

Ngư Tuấn: "Chống cự giết không tha."

Đệ đệ: "Tẩu tử, cứu mạng."

Thư Thư: "Ca ca ngươi nói rất đúng nha."

Đệ đệ: QAQ "Biết vậy đã không để hai người làm hoà rồi mới nói ra."

------oOo------

Chương 59: Nước Mĩ

Cungồn: EbookTruyen.Me

Chương 59: Nước Mĩ.

Edit + Beta: Như Heo.

Con trai xuất ngoại, làm ba mẹ đương nhiên không thể yên lòng, Chu Tử Thành như một lão già sắp gả khuê nữ, lôi kéo con trai nói liên miên cằn nhằn, nào là không được học cái xấu nha, nào là không được tuỳ tiện cho người lạ số điện thoại nha, nào là không được chơi bời lêu lổng nha, thiếu tiền thì gọi cho ba nha.

Một vài minh tinh ở Giải trí Tinh Hải cũng đến đưa tiễn, thấy vậy không khỏi co rút khoé miệng.

"Không ngờ Chu Tử Thành cũng có lúc dông dài như vậy." Mộ Sa bĩu môi, bình thường làm việc sao không thấy hắn tỉ mỉ như vậy?

Mấy người khác che miệng cười trộm, chỉ có Mộ Sa mới dám nói như vậy, bọn họ không dám nói lung tung.

Tư Đạt Thư cười gượng hai tiếng, ông chủ đã có tuổi, đứa con trai này lại đặc biệt hơn người, là ai cũng sẽ thấy luyến tiếc.

Chu Tử Thành đưa con trai đến cửa kiểm an, đột nhiên kéo Chu Tử Thư lại, kín đáo đưa cho y tờ giấy, bên trên có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC