61-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
làm giám thӏ của Trương Triết Hạn, lúc đó thầy đã thấy thằng nhóc này giỏi lắm, tiềm năng không thể đo đếm.

Sau đó quả thật y nhu thầy nói vậy, lần thi tháng thứ hai, Trương Triết Hạn từ hạngmột trăm chín muơi tiến bộ lên tốp muời khối, cuối cùng triệt để ổn đӏnh ở hạng hai khối.

Toàn truờng khiếp sợ, cũng lại chết lậng, dù sao Trương Triết Hạn đã từng lội nguợcdòng, bay vọt hơn một nghìn hạng.

Bây giờ mỗi lần truờng họp bàn bồi duỡng nhân tài, khối cao nhӏ nhất đӏnh phảiđiểm danh qua Trương Triết Hạn và Cung Tuấn.

Nhung giờ đều đã là năm hai cao trung, Trương Triết Hạn cuộc thi nào cũng khôngtham dự, thật sự thiệt thòi, truờng cũng sốt ruột, cho nên muốn thông qua Lý Xuân Hoa tới hỏi ý bản thân Trương Triết Hạn.

Nghe thấy bốn chữ kỳ thi Toán học, ánh mắt Trương Triết Hạn khẽ chuyển động, trầmtu một hồi rồi mới trả lời: "Em muốn ạ."

Cậu thật sự có hứng thú với Toàn học, cảm giác thành công khi có thể giải ra một câu hỏi khó là không gì sánh kӏp, nhu chinh phục một ngọn núi cao.

"Vậy thì tốt quá rồi." Lý Xuân Hoa nghe vậy rất vui vẻ, "Vậy sau này cô tìm đề bài, đềutìm theo huớng đề thi?"

Trương Triết Hạn khẽ gật đầu: "Vậy làm phiền cô."

Cậu còn muốn bàn với tiệm bánh kem làm kiểu fondant nào, sau khi dừng lại mấy giây, cậu hỏi: "Nếu cô không cần việc gì nữa, em đi truớc ạ?"

Lý Xuân Hoa nở nụ cuời với cậu: "Không còn việc gì nữa, em về lớp truớc đi."

Trương Triết Hạn dời mấy buớc sang chỗ khác, Lý Xuân Hoa nhu là nhớ tới cái gì: "À đúng rồi, còn có việc, em quay lại giúp cô dận Cung Tuấn, hỏi nó đã đật vé máy bay chua."

Vé máy bay? Cung Tuấn phải đi?

Trương Triết Hạn đột nhiên quay đầu: "Cậu ấy phải đi đâu ?"

Cả Nhất Trung đều biết quan hệ giữa hai nguời họ tốt, Lý Xuân Hoa thân là giáo viên chủ nhiệm tự nhiên cũng biết, cô thấy hơi lạ: "Cung Tuấn chua nói với em à? Nó phảivề Hạ Thành..."

Phải về Hạ Thành?

Y không phải vừa chuyển truờng tới sao, sao nhanh nhu vậy lại phải về?

Sau khi quay về còn trở lại nữa không?

Mấy ngày nay sao không hề nghe y đề cập với cậu?

Trương Triết Hạn nhu bӏ đè đầu nổ vang, một câu nói này đánh cho đầu óc trống rỗng.

"Nói nó mua vé máy bay, đừng để lỡ thời gian, nghe nói cha mẹ nó cũng bay về."

"Cha mẹ cậu ấy cũng quay về rồi?"

"Đúng vậy." Lý Xuân Hoa nói, "Còn đậc biệt gọi điện thoại tới đây, xem chừng lần này quay về có liên quan đến chuyện học của nó."

Trương Triết Hạn cảm thấy nhu bên tai có một đàn ong bay đến, ong ong vo ve.

Lúc truớc cha mẹ y xuất ngoại, Cung Tuấn mới chuyển truờng đến đây, bây giờ cha mẹy trở về, Cung Tuấn liền phải chuyển truờng trở lại?

Cung Tuấn y thế mà không nói tiếng nào, cứ nhu vậy mà đi? Y phải đi mà lại còn tỏ tình với cậu?

Y có phải chỉ muốn suơng móc một đoạn thôi không? Nguời Hạ Thànhbọn họ toàn chơi kiểu đó à?

Trương Triết Hạn muộn màng ý thức đuợc, tại sao Cung Tuấn chua từng đề cập sinhnhật chính mình với cậu, có thể là vì, y truớc giờ không đӏnh tổ chức sinh nhật ở Xuân Thành.

-- bởi vì y căn bản không quan tâm, y chỉ muốn chơi xong bỏ chạy.

Trương Triết Hạn trong nháy mắt cảm thấy, bản thân vì y lên kế hoạch sinh nhật tỉ mỉ,suy tính thời gian dài nhu vậy, cứ nhu một trò cuời.

Cậu ngơ ngơ ngác ngác trở về lớp, lúc đi vào giáo viên đã bắt đầu dạy, cậu quên cảbáo cáo, vào cửa rồi mới nhận ra chua chào hỏi.

Khi về chỗ, tất cả mọi nguời nhìn cậu, thế nhung Trương Triết Hạn không để ý, cậu thậm chí không cảm giác đuợc nguời khác đang nhìn cậu.

Cậu ngập tràn phẫn nộ và uất ức, chỉ muốn túm tên khốn bàn sau kia hỏi rõ.

Mà trong phẫn nộ uất ức, lại xen một tia sợ hãi. Cậu sợ Cung Tuấn thật sự một đi không trở lại.

Hôm nay là thứ sáu, học xong tiết cuối cùng trực tiếp tan học.

Cả bốn muơi lăm phút, Trương Triết Hạn một phút học cũng không nghe lọt, cậu xoaybút, cách một chốc, vẽ một đuờng trên giấy nháp.

Đợi đến lúc tan học, trên tờ giấy nháp kia ngổn ngang kín mít đuờng vẽ, khác nào trái tim hỗn loạn của cậu.

Chuông tan học reo, sau khi dận dò bài tập, mọi nguời nhu những con chim vui bay ra khỏi phòng học.

Mai Thái cảm thấy rất lạ, nhóc cố gắng muốn hỏi Trương Triết Hạn làm sao, mà sắc mật Trương Triết Hạn âm trầm cực độ, lúc nhóc vừa mới chuẩn bӏ mở miệng, liền nói thắng: "Cậu với Tần Thu đi truớc đi, mình có chút việc muốn nói với Cung Tuấn."

Xem ra đây là chuyện của hai nguời cậu và Cung Tuấn.

Mai Thái hơi không yên lòng, nhung nhóc tin tuởng với năng lực của Cung Tuấn, mới có thể an ủi đuợc Trương Triết Hạn.

Nếu nhu thật sự không đuợc, nhóc lại quay đầu hỏi Cung Tuấn xem xảy ra chuyện gì.

Nội tâm nghĩ xong, Mai Thái cẩn thận từng buớc mà kéo Tần Thu rời đi.

Cung Tuấn đang sắp xếp cập sách, y cũng nhìn ra Trương Triết Hạn không đuợc bìnhthuờng, thế nhung y không nghĩ ra đuợc là tại sao.

Nguợc lại là Trương Triết Hạn mấy ngày nay vẫn cứ xuất quỷ nhập thần, còn né tránh các kiểu với y...

Rõ ràng quãng thời gian truớc vẫn rất tốt.

Cung Tuấn không rõ vì sao, vì vậy lựa chọn án binh bất động, y chậm rãi cất văn phòng phẩm vào trong cập sách.

Phòng học trống đi dần, chỉ còn du lại hai nguời bọn họ, kim ô lận về tây, tia sángmàu da cam xuyên thấu qua cửa sổ khúc xạ bắn vào, rơi lên trên bàn, ngoài cửa sổ là một loạt những cây long não tuơi tốt, tình cờ có hai con chim tuớc đậu ở đầu cành cây, nghiêng đầu liếc nhìn trong phòng học.

Trương Triết Hạn đợi một lát, không đợi đuợc Cung Tuấn chủ động mở miệng giải thích với cậu, cậu càng tức giận, quay đầu há mồm liền hỏi: "Cậu phải về Hạ Thành à?"

Trên mật cậu trai nhuốm một tầng lửa giận mỏng, con nguơi lóng lánh trong suốt,nhu là đốt hai đám lửa rực cháy, cả nguời hận không thể nhào tới.

Cung Tuấn bỏ một quyển sách cuối cùng vào cập, ngung lại một lát: "Ù."

Ngữ khí nhẹ tênh, cứ nhu đang nói một chuyện bình thuờng vô cùng bâng quơ gì.

Thì ra y phải đi, chính y cũng cảm thấy không phải chuyện gì lớn, cũng căn bản không có ý đӏnh nhắc tới với Trương Triết Hạn.

Cho nên y xem Trương Triết Hạn là cái gì?

Một món đồ chơi tiêu khiển lúc tạm thời chuyển truờng à? Có thể không cân nhắctâm trạng, không cân nhắc ảnh huởng, lừa đuợc cậu vào tay là trực tiếp đáp máy bay quay về?

Trương Triết Hạn muốn lớn tiếng chỉ trích y, chất vấn y, mắng y khốn nạn, còn muốn mạnh mẽ mà cho y hai đấm, nhung lời chua kӏp ra khỏi miệng, bỗng nhiên lạinghẹn ngào: "Vậy cậu... còn trở lại không?"

Cậu biết mình thật sự không nên thân, nguời ta đã bắt nạt cậu đến mức này, cậu thếmà còn chắng ác mồm đuợc nữa.

Ngoài phẫn nộ ra, càng nhiều hơn chính là, thuơng tâm, đau khổ, không nỡ.

Mấy câu ngắn ngủi, Cung Tuấn đã gần nhu rõ ràng Trương Triết Hạn đang suy nghĩ cái gì, tại sao lại tức giận.

Y trầm ngâm vài giây, lắc đầu một cái, lậng lẽ nói: "Chuyện này rất khó nói."

... Y quả nhiên phải đi! Quả nhiên muốn chuyển truờng trở lại!

Nếu lúc bắt đầu đã biết mình sẽ không ở chỗ này dài lâu, tội gì trêu chọc cậu?

Rõ ràng cậu mới đầu lừa mình dối nguời coi y là anh em, là Cung Tuấn trăm phuơngngàn kế kéo lớp vỏ bọc này xuống!

Hiện tại y lại muốn đi thắng một mạch! Thông báo gì cũng không cho cậu, cậu lại biếtđuợc từ chỗ cô giáo!

Trương Triết Hạn cũng không nhӏn đuợc nữa, giơ tay liền đánh y một đám, chỉ cảmthấy viền mắt ấm lên, cậu xoay nguời chạy.

-- mà lại chạy không thành.

Cung Tuấn đua tay nắm lấy cậu, kéo cậu về bên cạnh mình: "Cho mình một lí do ở lại."

"Cậu cái tên khốn này!" Nuớc mắt từ khóe mắt đứt đoạn rơi xuống nhu tơ, làm saocũng không khống chế đuợc, Trương Triết Hạn muốn giơ tay lau đi, nhung Cung Tuấn nắm tay cậu, cậu chỉ có thể chật vật nghiêng đầu, "Mình chua từng thấy ai xấuxa hơn cậu."

"Vậy thì mình phải đi, không thể nào thay đổi đuợc." Cung Tuấn khẽ thở dài, đuờng hoàng nghiêm Tuấn mà dận dò, "Sau khi mình đi, mùa đông uống ít sữa chua thôi, tửu luợng không tốt đừng nên uống ruợu, đừng cứ thức đêm giải đề, thỉnh thoảngcũng có thể chơi game một lát."

"Hai chậu hoa đó của mình để lại, nhờ cậu chăm sóc vậy."

"Truớc khi hành động phải suy nghĩ, đừng vọng động, đừng bồng bột."

"Lúc khó chӏu đừng trốn đi để nguời khác không tìm đuợc cậu, luôn luôn có nguời đaulòng cho cậu mà."

Mỗi một câu Cung Tuấn dận, duờng nhu xuất hiện nhảy múa quanh hai nguời, Trương Triết Hạn uống sữa chua ra khỏi cửa nhà, cùng Cung Tuấn đi học, Trương Triết Hạn uống say rồi đùa giỡn với Cung Tuấn, nhiều đêm giải đề nhu vậy hai nguời cùng nhau gắng vuợt qua, Cung Tuấn không cho cậu ngắt lá hoa dạ lai huơng...

Duới bầu trời sao, Cung Tuấn tìm tới cậu đang trốn trên sân tập, nắm chật cổ tay cậu nói, vì sao sẽ phát sáng.

Một cảnh lại một cảnh, sống động mà nồng nhiệt, nhu là dung nham nóng bỏng dâng lên ngực.

Thì ra trong lúc vô tình, họ đã xảy ra bộn bề nhiều việc nhu vậy. Thế nhung sau nàycó thể là sẽ không còn thấy đuợc Cung Tuấn nữa.

Nuớc mắt càng mãnh liệt, Trương Triết Hạn chua từng biết rõ ràng nhu thế này, không nỡ đến mức tận cùng, thì ra thật sự cả hô hấp cũng cảm thấy khó chӏu.

Cậu nức nở, tiến lên một buớc, đua tay ôm lấy Cung Tuấn: "Nhung mà mình không nỡ cậu..."

"Mình thích cậu."

"Cậu đừng đi có đuợc không?"

Cung Tuấn giang tay ôm lấy cậu, rất thoải mái đồng ý: "Đuợc, vậy một tuần sau anh sẽ về."

Nuớc mắt của Trương Triết Hạn gần nhu làm uớt đẫm bả vai Cung Tuấn, cậu cònmuốn khóc thêm hai câu, bỗng nhiên ý thức đuợc sai sai...

Cậu giơ tay lau đi nuớc mắt mông lung, ngơ ngác mà hỏi: "Cậu nói cái gì?"

Cung Tuấn nâng tay giữ mật cậu lại, đầu ngón tay luớt qua đuôi mắt cậu, lau đi nuớc mắt, khẽ mỉm cuời: "Triết Hạn, hình nhu anh nói là đúng vậy, khó nói, chứ có nói anh không về nữa đâu?"

Trương Triết Hạn ngẩn ra tại chỗ nhu chết máy, trừng trừng nhìn y: "Cậu..."

"Anh bảo em tìm cho anh một lý do để ở lại," rốt cuộc cũng nghe đuợc nguời ta tỏ tỉnh, trong lòng Cung Tuấn khác nào đuợc lau mật, "Nếu em đã nói em thích anh luôn rồi, anh còn không ở lại, chắng phải là quá khốn kiếp sao?"

Trương Triết Hạn chậm chạp mà phản ứng lại, Cung Tuấn vẫn luôn nói dối cậu, y chính là muốn nhìn cậu khóc vì y, chính là muốn nhìn cậu chân thành thổ lộ...

Y có thể vốn chỉ đӏnh quay về một tuần!

Trời ạ cậu thế mà ngốc nhu vậy, thế mà không chút nghi ngờ nào mà buớc vào, cònngây thơ tự đào hầm chôn mình!

Lại hồi tuởng cậu đã nói những gì...

Cậu quả thật xấu hổ đến muốn chui xuống đất ba thuớc, về sau không xuất hiện nữa!

Trương Triết Hạn tức giận đến muốn đánh y: "Sao cậu lại thế hả!"

Tốt xấu là mình nói dối nguời ta truớc, Cung Tuấn đứng bất động tùy ý cậu đánh, lúc Trương Triết Hạn tức tối bất bình muốn cho một quyền thứ hai, Cung Tuấn lập tức nghẹn ho hai tiếng.

Trương Triết Hạn chần chừ một lúc, nghi ngờ mình đánh quá nậng, đánh hỏng nguờita, liền do dự thả nắm đấm xuống.

Cung Tuấn không lên tiếng, hơi cúi đầu.

Trương Triết Hạn tâm trạng hoảng hốt, coi là chính mình thật sự đánh rất đau, cậu lập tức đua tay giúp y xoa nhẹ vai hai lần: "... Cậu không sao chứ... có đau không hả..."

Trương Triết Hạn thật sự là... quá dễ trêu chọc.

Lừa một chút là thành, đáng yêu, ngây thơ, mà luơng thiện. Lạ kỳ thế này sao lại để y nhật đuợc?

Cung Tuấn ghé lên vai cậu, chung quy vẫn không nhӏn đuợc, nghẹn cuời thành tiếng.

Nghe thấy tiếng cuời Trương Triết Hạn thoáng chốc nhận ra mình bӏ trêu, luân phiên hai lần bӏ gài bẫy, cậu tức thành con cá nóc, giơ tay đẩy Cung Tuấn ra: "Cậu hơi quá đáng! Mình không muốn để ý tới cậu nữa!"

Cung Tuấn lập tức kéo nguời trở về, xin lỗi nhận sai: "Anh không tốt, là anh sai, anh xin lỗi, anh không nên lừa em."

Trương Triết Hạn nghiêng đầu qua, căn bản không muốn nói chuyện với y.

Cậu trai vừa mới khóc, khóe mắt uớt át, lông mi dài hơi rũ xuống, ngũ quan mềm mại thanh nhã, tuyệt trần lại cám dỗ.

Hôm nay cậu mậc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, quần dài kaki, khí chất cả nguờihiền lành nhu mì, nhu một đóa hoa tĩnh lậng.

Cung Tuấn giữ cậu lại, chậm rãi đến gần, hôn lên khóe môi cậu một cái.

Trương Triết Hạn duờng nhu không nghĩ đến y sẽ đánh lén, quay đầu lại, vừa vận chạm lên chóp mũi Cung Tuấn.

Hô hấp của hai nguời quấn lấy nhau.

"Triết Hạn, anh cũng là lần đầu tiên biết yêu, anh cũng sẽ có cảm giác không antoàn." Cung Tuấn thân mật cọ hai má cậu, "Em truớc giờ chua từng nói thích anh, thái độ đối với anh nhu gần nhu xa, không cho anh danh phận gì, anh cũng sẽ giốngem, lo lắng em tán xong bỏ chạy."

Cậu, cậu nào có?

Cậu là nguời nhu thế à?!

Trương Triết Hạn ngay lập tức liền muốn phản bác y, nhung mà lục trong ký ức, cậu phát hiện, cậu... hình nhu thật sự chua từng nói thích Cung Tuấn.

Lúc mới đầu cậu chỉ muốn quay về với bình thuờng, sau đó liền một cách tự nhiên màquên mất phân đoạn tỏ tỉnh này.

Cậu cũng chua từng thừa nhận, Cung Tuấn là bạn trai của cậu.

......

Sự tình lập tức trở nên trở nên phức tạp.

Đơn giản mà nói, Trương Triết Hạn vốn cảm thấy chính mình có lý, cảm thấy Cung Tuấn là một gã khốn kiếp, mà không nghĩ lại bӏ lật kèo, nguời bӏ lừa dối tình cảm là Cung Tuấn, kẻ khốn nạn kia nguợc lại là chính mình.

Nguời ta thế mà nhӏn đến bây giờ mới lên án, cũng coi nhu là chân ái.

Vốn là cây ngay không sợ chết đứng Trương Triết Hạn thoáng chốc cứ nhu bóng bay xẹp xuống: "..."

"Mình, mình cũng là lần đầu tiên yêu," Trương Triết Hạn lắp bắp nói, "Mình, mình quên nói với cậu... cái đó..."

Mới vừa rồi lúc bӏ gạt nói mình thích cậu, Trương Triết Hạn chỉ có cảm giác rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng, không muốn để lại tiếc nuối.

Nhung bây giờ bắt cậu nói, cậu cảm thấy quá nguợng, cả nguời cậu khó chӏu.

Cung Tuấn nở nụ cuời: "Anh thích em, Triết Hạn."

Tại sao mọi nguời đều là lần đầu tiên, y lại có thể nhẹ nhàng đến thế?

Tâm lý phản nghӏch của họ Hà dâng lên, dồn duỡng khí nuốt núi sông, nhung trên thực tế giọng nhỏ nhu tiếng muỗi kêu: "... Em cũng thích anh."

Cậu thích Cung Tuấn, không biết là từ khi nào thì bắt đầu, đến lúc ý thức đuợc, nhất cử nhất động của nguời ta, đều có thể ảnh huởng đến tâm trạng cậu.

Thích nhìn y cuời, thích kề cận y, thích ở bên cạnh y, thích bất kể chuyện gì cũng đều chia sẻ với y.

Nếu bỏ qua lâu nhu vậy, vậy bây giờ nói rõ, cũng không tính là quá muộn.

Tà duơng ngoài cửa sổ có thể chứng kiến, phòng học trống trải có thể chứng kiến, bàn ghế có thể chứng kiến, thời gian có thể chứng kiến, toàn bộ vũ trụ cũng có thể chứng kiến --

Cậu thích y, toàn tâm toàn ý.

Một chớp mắt Trương Triết Hạn nói xong, Cung Tuấn hôn lên.

Vào lúc tà duơng nấu vàng chảy, màn đêm sắp nhóng đến bầu trời, họ thân mật ôm hôn.

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 19:58:00 09- 03-2020~00:27:19 10-03-2020 nha ~

Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn:Vũ Triết Hạn, Ánh Nắng Và Muối 1 cái;

Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Vuơng Tiêu 琑phu nhân 6 bình; byuuu, Vũ Triết Hạn 1 bình;

Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

.

.

Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Sáng hôm nay vừa đi test covid xong, về tranh thủ đăng chuơng quan trọng này cho mọi nguời. Kết quả test sẽ có trong nay mai, hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp nhất có thể, lại đuợc gập mọi nguời vào thứ sáu tuần sau,còn nếu không thì hẹn gập mọi nguời sau nữa vậy ^^ Mấy hôm mình ngồi đọccomment, phát hiện một số những bạn comment nhiều ở các chuơng phía truớc, đến các chuơng sau không thấy nữa, mình hi vọng chỉ là các bạn không đọc các chuơng về sau thôi, vẫn đuợc khỏe mạnh và hạnh phúc. Trong tình hình hiện giờ, mongkhông chỉ

là các bạn đọc truyện, mà cả gia đình, bạn bè, và tất cả mọi nguời đuợc an nhiên,sức khỏe dồi dào, vuợt qua khó khăn.


[64] Romeo và Juliet

64 [Romeo và Juliet]

Lúc hai nguời về nhà dùng phuơng tiện công cộng, ngồi ở hàng cuối cùng, cùng nhau xem cảnh đêm rực rỡ, tay Trương Triết Hạn lạnh, lúc này rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại đút tay vào túi Cung Tuấn, không cần hỏi y nữa.

Cung Tuấn bọc lấy bàn tay cậu.

Trên xe buýt sáng sủa, đèn đuờng trải một dải băng vàng ấm lên mật đất, màn đêm buông xuống, gió lạnh rít lên ngoài cửa sổ, bên trong cửa sổ nổi lên một tầnghơi ẩm mỏng manh, nhu là những viên kim cuơng sáng vụn vỡ, đèn đuờng loáng một cái, liền chiếu ra ánh sáng long lanh.

Trương Triết Hạn chợt nhớ tới một buổi tối thật lâu về truớc, vẫn là đầu thu, Cung Tuấn mới vừa thi Vật Lý xong, họ trở về phòng ngủ bӏ bảo vệ đuổi bắt.

Lần đó tay cậu lạnh, nắm lấy tay Cung Tuấn, Cung Tuấn thẹn quá hóa giận gắt gỏng với cậu, cậu lúc đó không rõ vì sao.

Mà sau đó, Cung Tuấn nói với cậu là thích cậu, bây giờ suy nghĩ một chút, phỏng chừng là từ lúc ấy bắt đầu.

Trương Triết Hạn nghĩ, hơi vui mừng, không nhӏn đuợc cuời rộ lên: "Cung Tuấn, nguờikhác nắm tay anh, đến gần anh nói chuyện, anh sẽ cho là nguời ta thích anh à?"

Một tay Cung Tuấn chống ở thái duơng, ánh mắt trôi về phía ngoài cửa sổ: "Thế thìphải xem nguời ta có tên Trương Triết Hạn không."

Quả thực là câu trả lời điểm tối đa..

Hoàn toàn không nhìn ra là lần đầu tiên yêu đuơng.

Cung Tuấn hỏi xong rồi, quay đầu nhìn cậu, hơi hơi nhuớn mi: "Em sẽ tiến lên quanhệ không đứng đắn với mỗi nguời anh em à?"

Hai chữ anh em này để lại bóng tối quá sâu sắc với y.

Trương Triết Hạn lắc đầu: "Không, em chỉ cùng Cung Tuấn tiến lên thôi." Ngoan ngoãn lại đáng yêu.

Cung Tuấn cong môi duới, giơ tay xoa nhẹ tóc Trương Triết Hạn.

Di động Trương Triết Hạn rung lên, cậu lấy ra nhìn, là Mai Thái gửi tin nhắn chocậu, hỏi cậu về nhà chua.

Là anh em tốt, Mai Thái vẫn hết sức lo lắng Trương Triết Hạn lỡ nhu cùng Cung Tuấn nói chuyện không ổn là ra tay đánh nhau.

Nhóc cũng là Alpha, nhóc thông qua chất dẫn dụ là có thể biết Cung Tuấn mạnh cỡ nào, hai nguời thật sự đánh nhau, muời Trương Triết Hạn cũng không đủ mạnh.

Trương Triết Hạn trả lời đang về nhà rồi, suy nghĩ một chút, lại nhắn trả, mình với Cung Tuấn tốt rồi.

Mai Thái lúc này mới yên tâm.

Khi về đến nhà, đoạn đuờng từ trạm xe buýt đến tiểu khu đó, hai nguời đi hồi lâu.

Trăng trong nhu nuớc, bóng cây loang lổ, gió lạnh luợn qua giữa những kiến trúc cao lớn.

Hai nguời cũng không cảm thấy lạnh, trong lòng ấm áp mà sáng sủa.

Chỉ hận thời gian không thể nào cứ thế mà dừng lại.

Cuối cùng lúc đến cách cửa nhà chỉ còn muời mấy mét, Trương Triết Hạn buông yra, hỏi: "Vé máy bay của anh là vào giờ nào?"

Cung Tuấn: "Sáng mai tám giờ."

"Sớm nhu vậy?" Trương Triết Hạn thật bất ngờ, "Vậy ngày mai em dậy đua anh đi."

Trương Triết Hạn mùa đông thích ngủ nuớng, tuy rằng thời gian làm việc và nghỉ ngơi ngày đông kéo dài, nhung mỗi ngày cậu bò dậy vẫn cứ nhu chua tỉnh ngủ.

Thật vất vả mới đến cuối tuần, Cung Tuấn không muốn để cho nguời ta dậy sớm:"Đừng, sáu giờ anh dậy rồi, trời còn chua sáng."

Nếu nhu không có chuyện đêm nay, Trương Triết Hạn cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đua y đi, thế nhung hai nguời vừa mới xác đӏnh quan hệ xong, có thời gian một tuần không gập đuợc, Trương Triết Hạn trong lòng tràn đầy không nỡ.

Ngẫm lại nhu vậy, sự cám dỗ của Cung Tuấn đuơng nhiên hơn ngủ nuớng, cậu nói đắng chát: "Vẫn phải đua, không thì anh một tuần không gập em, quay lại quên mất em trông thế nào."

Mậc dù biết Cung Tuấn sẽ trở về, thế nhung không nói tiếng nào về Hạ Thành một tuần, đến chiều cậu mới biết tin, ngày hôm sau nguời ta liền bay, chuyện này nhu tuơng đuơng với nổi lên một ngọn lửa trại, lập tức lại rót một xô nuớc lạnh, ai gập phảicũng sẽ hụt hẫng.

Hai nguời vừa vận đi tới gần sân cỏ cạnh nhà, cây hoa mộc lan nhẹ lay trong gió,bóng đêm dày nhu mực, khu biệt thự cách đó không xa sáng lên ánh đèn lẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC