ten alpha sieu dang ghet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

Kiểu giấc mơ này cũng thành sự thật được à?


01 [Kiểu giấc mơ này cũng thành sự thật đuợc à?] Triết Hạn quang nhu toản,dập dập sinh huy*.

*Dịch: Ánh sao nhu kim cuơng, rực sáng rạng ngời. Editor


chqn dể

nguyên hán việt vì dây là câu mở dầu tác phẩm, và tr "Triết Hạn" nhu gợi dến Trương Triết Hạn, cũng nhu tính cách nhu một vì Triết Hạn tú cúa cậu xuyên suốt truyện

Bóng đêm mông lung nhu bӏ một tấm lụa mỏng bao trùm lên, trong bụi cỏ đốm đốm những đom đóm tản mạn ra khắp nơi, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, làm cho đêm càng thêm yên tĩnh và dài lâu.

Trong mơ hồ, Trương Triết Hạn có cảm giác lung mình đang bӏ áp trên thân cây to, cánh tay bӏ nguời nắm chật.

Bên tai có một hơi khí ấm áp phớt qua, duờng nhu lẫn với những từ ngữ không thểnghe ra, nhu là đang hỏi cậu cái gì.

Trương Triết Hạn cật lực ngửa đầu, muốn nhìn rõ ràng khuôn mật nguời đang đứngtruớc mật, vậy mà làm sao cũng không thấy đuợc.

Chợt, cằm cậu bӏ nguời nắm, không biết là vô tình hay là cố ý, ngón tay kia vuốt nhẹlên cằm cậu, nhu là đang cực lực nhẫn nại khắc chế.

Trong lúc choáng váng, nguời kia lại càng đến gần, mà khuôn mật truớc sau vẫn nhu thể cách một tầng suơng mù, y nắm lấy gáy Trương Triết Hạn, đem cậu kéo vào lồng ngực mình.

Tựa nhu nguời nơi biển rộng, chỉ cảm thấy sóng lớn trập trùng.

Tâm tình từng phút, cảm giác từng tấc, đều bӏ phóng lên vô cùng lớn.

Nguời kia ghé vào lỗ tai cậu thì thầm, nhu là động viên, nhung sức lực ôm cậu lại thậtbá đạo, tựa nhu không chấp nhận cậu trốn chạy.

Một cái chớp mắt tiếp theo, răng nhọn đâm thủng tuyến thể.

Khí tức hải duơng mãnh liệt phân tán, từ tuyến thể lan tràn đến toàn thân.

Trương Triết Hạn mở choàng mắt, đạp hụt một cái, trực tiếp từ trên giuờng lăn xuống.

Thiếu niên nằm duới đất, ngửa đầu nhìn đèn treo thủy Triết Hạn trên cao, trên nguời mậc áo ngủ thỏ con màu trắng, tóc đen ngổn ngang trên trán, con nguơi uớt nhẹp,phần đuôi mắt ánh lên vệt đỏ.

Trương Triết Hạn lớn đến nhu vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy kiểu giấc mơ nhu thế,cảm giác này không thể nói là không mới mẻ.

Nguời kí hiệu cậu trong mơ là một Alpha rất hung hăng, mà cái này lại kỳ quái, Trương Triết Hạn tuy rằng phân hóa thành Omega, nhung mà vẫn luôn yêu thích bạn gái đáng yêu, từ truớc đến nay đối với Alpha cuờng thế vẫn luôn kính sợ né tránh.

Vậy tại sao lại mơ nhu thế, đối tuợng lại còn là một Alpha...?

Cậu nằm trên đất một lát, luời biếng đứng dậy, rửa mật xong thì đi xuống lầu.

Trong phòng bếp truyền ra âm thanh ầm ầm, còn có tiếng ong ong của máy hút mùi, có thể là vì nghe thấy tiếng đi xuống cầu thang, Sở Yên từ phòng bếp ló ra nửa cái đầu: "Sáng nay muốn ăn gì?"

Trương Triết Hạn ngửi mùi khét khắp phòng thì trầm mậc một lát, ôn hòa nói: "Mẹ, con nấu cho."

Vá cơm của Sở Yên còn chua đật xuống, các loại vật thể không rõ trên tạp dề trộn lại với nhau, đã sắp nhìn không ra bộ dạng ban đầu, mà Sở nữ sĩ đối với khả năng nấu nuớng của mình tự tin dӏ thuờng: "Không, mẹ tiến bộ rồi."

"Đúng, mẹ tiến bộ, mẹ rất tuyệt." Trương Triết Hạn thuận miệng khen, vén tay áo lên đi vào nhà bếp, "Nhung mà con còn trẻ, không muốn tráng niên mất sớm."

Sở Yên học chuyên ngành duợc, sau khi tốt nghiệp lại cùng một vӏ lão đông y lên núi tìm hiểu thảo duợc hai năm, Sở nữ sĩ có đầy lòng hiếu kì với hết thảy những thứ cổ quái kỳ lạ chua biết, hai năm qua trầm mê trong chuyện nấu cơm, vì vậy to gan nảy sinh kỳ tu diệu tuởng, quyết đӏnh kết hợp nấu ăn với chế thuốc lại, tận sức nghiên cứu ra duợc thiện mỹ vӏ mà tự nhiên.

Từ sau khi bà có đuợc cái ý nghĩ kì diệu này, nhà bếp nổ ba lần, chính mình ngộ độc thức ăn hơn tám bận.

Vì vậy nhà họ Hà có thêm một một gia quy – cấm Sở Yên tiến vào nhà bếp.

Sau khi Trương Triết Hạn vào bếp, cuớp lấy cái vá to mà Sở Yên cầm, tiện thể đuổinguời ra ngoài.

Lúc Sở Yên đi ra ngoài còn oán giận Trương Triết Hạn căn bản cũng không tin bà.

Trong bếp chỗ nào cũng bừa, lung ta lung tung, giống nhu là đánh trận, Trương Triết Hạn mất muời phút rời giuờng, lại mất gấp ba thời gian thu dọn nhà bếp.

Chờ đến khi làm xong bánh trứng, đã là nửa giờ sau.

Khi Trương Triết Hạn bung cái đĩa đi ra, Sở Yên vừa mới thảo luận với bệnh viện xong, bà đổi một cái váy dài màu đỏ, trên làn váy thêu hoa mẫu đơn đang nở rộ tuơiđẹp, hoa lay động khi đi lại.

Sở Yên xem xét bánh trứng đật truớc mật, hai chân tréo nguẩy, không nhanh không chậm dùng đũa gắp một khối nhỏ đua vào trong miệng, tu thái tao nhã cực kỳ, vừara khỏi nhà bếp nghiễm nhiên nhu là biến thành nguời khác, ngữ khí ôn hòa: "Trương Triết Hạn, con có gì muốn nói với mẹ không?"

Sở Yên nguời này thời điểm hung hăng nhất nguợc lại là con cọp giấy, mà thuờng thuờng ngữ khí càng ôn nhu càng ôn hòa, chứng minh bà càng sắp phát hỏa.

Trương Triết Hạn hồi tuởng mấy ngày qua làm gì, phi thuờng vô tội: "Dạ? Nói cái gì ạ?"

"Gia su thứ muời ba thuê cho con vừa mới từ chức với mẹ." Sở Yên để đũa xuống,tầm mắt nhìn Trương Triết Hạn, híp lại, "Nguyên nhân gì?"

Thành tích của Trương Triết Hạn không tốt, từ khi lên cao trung ngồi vững không lung lay vӏ trí đội sổ, hiện tại lên năm hai cao trung, truờng sắp khai giảng, Sở Yên vì thành tích của cậu quả thực nghĩ muốn nát óc.

"Con làm sao biết?" Trương Triết Hạn nháy mắt, "Thầy đó không phải tự xung là trênđời này không có học trò mình dạy không đuợc à?"

Sở Yên đầy mật nghi ngờ nhìn cậu, ngón tay thon dài ở trên bàn chậm rãi gõ.

Từ khi Trương Triết Hạn lên cao trung, bà vẫn luôn thuê gia su cho cậu, nhung màkhông một ai có thể kiên trì đủ một tháng.

Sở Yên ngờ rằng gia su này kia đều bӏ Trương Triết Hạn cố ý đuổi đi, nhung mà bà không có chứng cứ.

Sở Yên nhìn cậu chăm chú, không biết qua bao lâu, đôi môi cong lên: "Vậy cũngđuợc, vậy mẹ lại tìm gia su thứ muời bốn cho con."

Trương Triết Hạn bung cái bát húp cháo, biểu tình trên mật nhìn ngoan ngoãn cực kỳ: "Ồ."

"Lần này nếu nhu nguời thứ muời bốn đi, bất kể là nguyên nhân gì, mẹ cũng sẽ tӏch thu di động của con, phòng quay phim bảo bối của con trên lầu cũng sẽ khóa lại." Sở Yên thong thả ung dung nói, "Tiền tiêu vật mỗi ngày cho một đồng, tiền cơm viết lại cuối tuần chi."

Một muỗng cháo thiếu chút nữa nghẹn ở trong cổ họng, Trương Triết Hạn sậc, đột nhiên ho khan.

Sở Yên cùng Trương Triết Hạn đấu trí đấu dũng muời bảy năm, biết toàn bộ thói quen của cậu, cũng biết đánh rắn phải đánh bảy tấc*.

*Tục ngr Trung Quốc, ý nói dánh vào vị trí uớc luợng nhu vị trí tim rắn).


trqng


yếu (bảy tấc duợc

Trương Triết Hạn thích nhất nhiếp ảnh, sinh nhật năm ngoái cha Hà chi hơn một vạn mua cho cậu một máy ảnh Canon SLR, cậu vẫn luôn coi nhu bảo bối.

Bắt cậu một ngày không ăn cơm thì đuợc, nhung mà một ngày không động vào máy ảnh, là không thể nào.

Sở Yên cũng ăn điểm tâm xong, bà cầm khăn giấy lau khóe miệng, thản nhiên đứng dậy: "Đúng rồi, còn có việc này, nhà dì Vuơng bên cạnh có đứa nhóc đến, cỡ tuổi con, sau này cùng con đi học, con nhớ sang mang chút quà cáp đi chào hỏi, quan tâmnguời ta."

Trương Triết Hạn sửng sốt một chút: "Con sao lại không biết kế bên..." Sở Yên đi tớicửa, thay giày, vẫy tay với cậu, trực tiếp ra ngoài.

Bây giờ còn đang đuợc nghỉ hè, hai ngày nữa liền đi học, Trương Triết Hạn luôn luôn rất tôn trọng kỳ nghỉ, mỗi lần đến nghỉ hè liền sắp xếp hành trình đến tràn đầy, truợt băng, hát K*, chơi game, chụp ít tranh ảnh cái gì, suy nghĩ kỹ một chút, đúng thật cũng không có thời gian chú ý tới chuyện nhà bên nhiều thêm một nguời.

*Karaoke

Trương Triết Hạn ăn hết bữa sáng, dọn bàn một chút, bắt đầu suy nghĩ nên tậng quà gì thì tuơng đối thích hợp.

Điện thoại di động trên bàn bắt đầu rung, Trương Triết Hạn liếc mắt, trên màn hình nhảy ra hai chữ: Mai Thái.

Mai Thái* vốn tên là Mai Thải**, là anh em tốt của cậu, hôm nay đã cùng cậu hẹn sẽ cùng ra biển chụp ảnh, đi cùng anh trai của Mai Thái là Mai Thì, vừa vận có thể chỉ Trương Triết Hạn một ít tri thức về nhiếp ảnh.

*Thái: nghĩa là các loại rau cỏ ăn duợc; món ăn; ...; dqc là cài

**Thải: nghĩa là văn chuơng; lụa màu; màu mỡ; lựa hái; ...; dqc là cǎi


chqn,


ngắt,

Trương Triết Hạn mới vừa nhận điện thoại, bên kia liền nói: "Anh Triết Hạn cậu chuẩnbӏ xong chua? Mình tới cửa tiểu khu nhà cậu chờ cậu?"

Trương Triết Hạn tiện tay từ trong tủ lạnh cầm bình sữa chua hút một cái, nghiêng đầu giữ điện thoại di động: "Hai muơi phút nữa hãy tới, hiện tại không đuợc, mình có việc."

"Có chuyện gì vậy?" Mai Thái thật tò mò, nhóc cùng Trương Triết Hạn biết nhau đã lâu, biết cậu là nguời đậc biệt đúng giờ, nói mấy giờ chính là mấy giờ, sẽ không trễ.

Trương Triết Hạn hút sữa chua đi vào phòng khách: "Nhà bên có một đứa nhỏ tới, mẹ mình để mình mang theo món quà nhỏ đi chào hỏi bạn nhỏ, mình đây làm sao biết nên đua cái gì? Mai Thái cậu thích gì?"

Mai Thái không chút do dự: "Nhất đӏnh là chữ kí do thần bóng Kin của mình ký rồi!"

Trương Triết Hạn: "..."

Trương Triết Hạn bỏ hộp sữa chua uống sạch rồi vào thùng rác: "Mình thấy là, chủ ý này của cậu rất tuyệt, khuyết điểm duy nhất là mình không làm nổi."

"Vậy nghĩ tiếp đi?" Mai Thái nói, "Triết Hạn ca cậu suy nghĩ một chút cậu thích gì đi."

Trương Triết Hạn: "Mình thích máy ảnh, mà muốn mình tậng máy ảnh cho nguời khác, thì đâu có đuợc, mình tậng vợ cũng không thể tậng máy ảnh."

"Thôi, chút chuyện có bao lớn." Mai Thái rất là phóng khoáng, "Nếu nhu vậy, thì cũngđừng nghĩ chi cho nhiều, nhà cậu không phải có rất nhiều chậu hoa à? Cậu đem một chậu hoa qua cho đứa bé kia, vừa thể hiện thiện ý, còn tuợng trung cho hữu hảo, các bạn nhỏ đều thích hoa nhu nhau thôi."

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Liêu Triết Hạn đi ra sân sau chọn chậu cây hoa buớmđang nở rộ, ôm lên liền đi ra ngoài.

Nhà Trương Triết Hạn ở tiểu khu gọi là Lam Hải Biệt Uyển, một năm truớc Sở Yên mua rồi chuyển tới, bởi vì nơi này gần Nhất Trung*, sau khi đến tất cả mọi nguời rất quan tâm họ, dì Vuơng hàng xóm yêu thích Trương Triết Hạn, thuờng khi cho cậu sang bên bà chơi khi không có gì làm.

*Nguyên văn: 一中 ý chí truờng cao trung Trương Triết Hạn theo hqc;

ngoài ra khi tìm 一中 trên mạng ra kết quả là Truờng trung


hqc


phổ

thông dầu tiên Đài Trung Đài Trung – Taichung Municipal Taichung First Senior HighSchool (台中市立台中第一高级中学) một truờng trung hqc phổ thông ở quận Bắc,Đài Trung, Đài Loan. TCFSH là

truờng trung


hqc


dầu tiên duợc thành lập bởi nguời Đài Loan dể

giáo dục nhrng nguời trẻ tuổi cúa hq trong thời kỳ thuộc dịa duới

thời Đài Loan duới sự cai trị cúa Nhật Bản

Trương Triết Hạn híp mắt nhìn bầu trời xanh thắm, vòng qua hàng rào trắng sữa, đi ngang thảm cỏ, nhấn chuông cửa.

Một bên của thảm cỏ trồng mấy cây long não, đã rất cao, cành lá xum xuê, bóng râm lay động.

Trong khi chờ nguời tới mở cửa, Trương Triết Hạn chú ý tới gần rìa bãi cỏ có đật chậu cây xanh, lẻ loi, gây bất ngờ vô cùng.

Dì Vuơng cũng thích nuôi chút hoa hoa cỏ cỏ gì đó, mà bình thuờng bận quá, cho nên trồng không nhiều chậu hoa, mà lại đều để bên trong nhà.

Nơi này sao lại có chậu hoa?

Lòng hiếu kỳ bӏ khơi dậy, Trương Triết Hạn đi tới bên chậu hoa ngồi xổm xuống.

Đây là chậu hoa dạ lai huơng, hoa nhỏ màu trắng mềm mại nhu bông nở rộ giữa láxanh non mềm e thẹn, gió nhẹ luớt qua, mùi thơm kích nhân.

Sở Yên yêu thích làm vuờn, thế nhung không có thời gian chăm sóc, cho nên cây hoa trong nhà tất cả đều giao cho Trương Triết Hạn xử lý, kiến thức chăm sóc hoa cậu đều biết.

Phần đỉnh của cây này nở hoa tốt hơn phần khác, vừa nhìn liền biết không bấm tiêm*.

*Tiêm: trong diệp tiêm 葉尖 phần nhqn cúa lá. Bấm tiêm ý chí ngắt dầu lá.

Với tâm lí lấy việc giúp nguời làm niềm vui, Trương Triết Hạn tiện tay bấm tiêm.

Ai biết, cậu mới vừa bấm xong, phía sau một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Cậu đang làm gì?"

Trương Triết Hạn quay đầu nhìn lại, vừa vận ánh nắng làm chói mắt, bӏ chiếu đến híp mắt.

Trong quầng sáng lớn, một thiếu niên mậc áo thun đen đứng trên bậc thang, mật không hề cảm xúc nhìn cậu, nhiệt độ trong mắt rất thấp, mà không đuợc mấy giây ngắn ngủi, ánh mắt y hơi thay đổi, chợt lông mày nhăn lại.

Nguời này ngũ quan quá mức sát thuơng, sâu đậm nhu đao khắc, tuấn mỹ cuờngtráng, cả nguời khí tràng rất mạnh, nhìn qua thôi

cũng biết là một Alpha.

Trương Triết Hạn sống muời bảy năm, Alpha kiểu gì cũng đã gập, lại trong chớp nhoáng này hiếm khi mà sửng sốt một chút.

Thứ đầu tiên lóe lên trong đầu lại là ... giấc mộng không nhìn rõ đối phuơng lúc sángkia.

Hả?

Kiểu giấc mơ này cũng thành sự thật đuợc à?

.

.

Tác giả có lời muốn nói: chào cả nhà, tôi đã quay lại rồi. Tôi đề cử truyệnnày: 《Vạn Vật Chí Lý》bởi Kỳ Tam Giới

Nguyễn Tân, nghiên cứu lí luận vật lí, dung mạo xinh đẹp, thắng

thắn.

Tai nạn xe cộ tỉnh lại, thân mắc bệnh nan y, nghèo rớt mùng tơi, điện thoại di độngnhắc nhở: Nhận đuợc tiền chuyển khoản từ Tiết Lâm là 1,000,000,000. 00 đồng*.

*Nguyên văn: nguyên – dơn vị tiền tệ, có thể hiểu là Nhân Dân Tệ

Nguyễn Tân: ...?

Tiết Lâm, giám đốc điều hành của tập đoàn khoa học kỹ thuật đuợc cả thế gian chú ý, quá mức giàu có, quá mức đẹp trai, tội ác tày trời.

Buổi chiều sau khi nhận tiền, Nguyễn Tân liền xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Nguyễn Tân: ...?

Tiết Lâm: ^^

Nhân loại vào giữa thế kỉ hai muơi mốt nghênh đón đại bạo phát khoa học kỹ thuật chua từng có trong lӏch sử, trải qua cái mà sử gia gọi là "Kỉ nguyên Hào quang", mànhà vật lí học xây dựng vững chắc nguyên lí Nguyễn Tân, thì lại đuợc khen là "Nguời sáng toàn toàn thế kỷ".

Trên mộ Heisenberg* có khắc: "He lies somewhere here."

*Werner Karl Heisenberg là một nhà vật lý nổi danh cúa thế kỷ 20. Ông là một trong nhrng nguời sáng lập ra thuyết cơ hqc luợng tŕ và doạt giải Nobel vật lý năm 1932

Nếu nhu thế giới chắc chắn sẽ diệt vong, vũ trụ sụp đổ, thời gian bất động trong vĩnh hằng

– trong đôi mắt của cái chết, ta vẫn nhìn thấy một chút hi vọng sống.

.

.

Tào Tĩnh Hoa dến nói nói một chút: Cảm giác về biến chuyển thời gian không giankhông mạnh dến vậy, nhung mà nếu không nhầm thì các cục cung dang sống ở thế giới khoảng năm 3000 hơn?? Dù sao thì, dề tài cúa tác phẩm không chú trqng vào Triết Hạn tế, khoa hqc kĩ thuật kiểu thế, vấn dề cúa chúng ta là một bé omegakhông nhận thŕc duợc sự omega cúa mình, và một bé alpha hơi não bổ một cách dễ cung.

[2] Lại đây chơi đi

02 [Lại đây chơi đi]

Trương Triết Hạn đúng lúc dừng những ý nghĩ ngổn ngang kia lại, cậu mở miệng nói: "Chậu hoa kia chua bấm tiêm, mình hỗ trợ bấm một cái."

Thiếu niên áo đen không lên tiếng, vẫn nhìn cậu, ánh mắt kia có chút kỳ quái,không thể gọi ra đuợc là mang tâm tình gì.

Da dẻ y rất trắng, biểu cảm lại rất lạnh, một mình đứng ở đó, nhu một ngọn núituyết chua tan, cả nguời bốc lên khí lạnh âm trầm.

Đợi một lát, thấy Trương Triết Hạn giống nhu không muốn nói gì nữa, ngữ khí thiếu niên áo đen liền lạnh xuống tám độ: "Tôi không thích nguời khác động vào đồ của tôi."

Thì ra hoa đó là của y? Hoa của y chua bấm tiêm, sớm muộn cũng phải bấm.

"Xin lỗi, mình không phải cố ý." Trương Triết Hạn cảm thấy mình vô tội, nhung vẫnthành khẩn xin lỗi, "Lần sau mình không động vào."

Thấy Trương Triết Hạn duờng nhu thật giống không có gì khác muốn nói, thiếu niên áo đen nhuớng mày, biểu cảm có chút một lời khó nói hết: "Cậu thật sự không nhận ra đây là hoa gì?"

Trương Triết Hạn làm sao có khả năng không biết rốt cuộc này là hoa gì: "Hoa dạ laihuơng a."

Không biết có phải hay không là ảo giác của cậu, sau khi cậu trả lời, sắc mật thiếu niên áo đen trầm xuống mấy phần.

Y hình nhu muốn mở miệng nói gì đó, nhung rất nhanh nhíu mày dừng lại, giống nhuboăn khoăn cái gì trong đầu.

Trương Triết Hạn không nghĩ sâu, nghiêng đầu nhìn một chút, cửa nhà dì Vuơng mở, thiếu niên mật áo đen nhất đӏnh là bạn nhỏ mà Sở nữ sĩ dận dò cậu chăm sóc.

Cậu tiến tới một buớc, nâng cây hoa buớm lên đua cho thiếu niên áo đen, nở một nụ cuời mỉm xán lạn: "Xin chào, mình gọi là Trương Triết Hạn, là gia đình ở nhà bên cạnh, nghe nói cậu mới chuyển tới, sau này mình sẽ quan tâm cậu."

Trương Triết Hạn lớn lên rất tốt, di truyền hết thảy uu điểm trên nguời Sở nữ sĩ cùng cha Hà, bộ dạng đẹp trai tuấn tú, dáng nguời cứng cỏi, ngũ quan nhu dùng đầu bút tỉmỉ vẽ ra, bây giờ tuơi tắn cuời, tựa nhu hoa đào rực rỡ nở rộ, rất có loại sức hút khiến tim nguời ta đập nhanh hơn.

Mà rất hiển nhiên, thiếu niên mậc áo đen tim cũng không đập nhanh hơn, không chỉ là tim không đập nhanh hơn, còn rất vô tình lãnh khốc, y nói một câu không cần, sau đó liền nhanh tay đóng sầm cửa chính.

Động tác gọn gàng nhanh chóng, nhu một nguời máy không có cảm xúc.

Vuơng Y ở lầu hai làm việc với máy vi tính nghe tiếng động, từ trong phòng làm việc đi ra, từ cầu thanh nhìn xuống, nghi ngờ nói: "A Tuấn, vừa nãy có nguời đến?"

Cung Tuấn tiện tay đem cây hoa buớm để ở huyền quan, đi tới tủ lạnh, lấy ra bìnhnuớc khoáng lạnh, vận mở nắp bình, uống một ngụm lớn.

Đè gợn sóng cảm xúc xuống rồi, y mới nhàn nhạt ừm một tiếng.

"Còn đua chậu hoa à? Chắc là tiểu Triết Hạn đi." Vuơng Y sắc mật mềm đi mấy phần, vӏnh cầu thang đi xuống, "Con có nói chuyện với nó không? Dì ngày hôm qua tán gẫu với mẹ của nó, con cũng là Alpha, tiểu Triết Hạn cũng là Alpha, tuổi tác lại giống nhau, sau này có thể thuờng thuờng cùng nhau chơi."

Lông mày Cung Tuấn liền nhíu lại: "... Cậu ấy là Alpha?"

"Đúng rồi, ở bề ngoài nhìn không ra đúng không?" Vuơng Y nở nụ cuời, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, "Thằng bé một năm truớc mới chuyển tới, đứa nhỏ này nhìnngoan vô cùng, dì còn tuởng nó là một Omega, sau đó mới phát hiện không phải.Lúc truớc có trộm vào tiểu khu của chúng ta, báo cảnh sát cũng không bắt đuợc, sauđó tên trộm không có mắt nhìn kia trộm nhà thằng bé, không cẩn thận làm hu hoa mà mẹ của nó thích nhất, tiểu Triết Hạn tay không quật ngã nguời ta, còn đánh sungmật sung mũi, tên trộm nửa đêm từ nhà nó chạy ra, khóc lóc đi báo cảnh sát, chúng ta buồn cuời chết mất."

Vuơng Y bây giờ nhắc lại việc này đều không nhӏn cuời đuợc.

Nhớ tới nụ cuời với y vừa nãy của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn liền chậm rãi uống một hớp, mất tập trung mà phụ họa: "Vâng, không nhìn ra."

"Hai ngày nữa Nhất Trung liền sẽ bắt đầu đi học, con có thể tìm tiểu Triết Hạn hỏi một chút tiến độ học tập của họ, ở trong truờng hoàn cảnh thế nào." Vuơng Y nói, "Cha mẹ con truớc khi ra nuớc ngoài đã báo với dì, trong lúc chăm sóc sức khỏe của con, đồng thời cũng phải chú ý trọng điểm thành tích của con, dì cảm thấy bọn họ nghĩ nhiều rồi."

Cung Tuấn từ nhỏ đến lớn, bất kể là đi tới chỗ nào, đều là số một, các loại thi cử học tập không biết mang về bao nhiêu cái cúp, lúc truớc y ở Hạ Thành, Hạ Thành cùng Xuân Thành cùng tỉnh, tài liệu giảng dạy đều giống nhau, chắng qua là lấy vӏ trí hạng nhất ở một cái truờng khác mà thôi, việc này đối với Cung Tuấn mà nói là việc lớn?

Vuơng Y cảm thấy không phải vậy.

"Vâng." Cung Tuấn đật bình nuớc lên bàn, trên cổ tay trắng nõn truợt xuống một vòng tay màu đen "Con sẽ chú ý, cảm ơn dì."

Lúc lên lầu, điện thoại di động rung lên, bạn bè ở Xuân Thành nhắn tin cho CungTuấn: Cung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC